「Rail, ta có chuyện muốn nói với cậu. Có thể cho ta chút thời gian không?」
Giờ học kết thúc, đang khi tôi thu dọn sách vở, thầm nghĩ có nên tới phòng nghiên cứu anh Kyle hay không, thì có giọng nói bất ngờ hỏi thăm.
Amelia Dravalet, tiểu thư xinh đẹp nhà Công tước.
Hôm nay, cô không đi cùng tùy tùng thường thấy mà một mình xuất hiện ở Lớp Ma Pháp năm nhất. Amelia hiện đang là học viên năm hai, Lớp Ma Pháp.
Sự xuất hiện của Amelia khiến cả lớp nhốn nháo. Kể từ khi tôi không còn qua lại với Falk, bạn học ai nấy đối với tôi đều có phần dè dặt như đi trên băng mỏng, nếu được họ đều cố tránh nhắc đến, sợ tôi buồn.
Tôi chưa biết trả lời sao, Leonis đã bước tới, lên tiếng trợ giúp.
「Không biết tôi có thể cùng tham gia cuộc trò chuyện với Rail không?」
Pom cũng cuống quýt nói theo.
「Tớ….Thêm tớ nữa, được chứ?」
Cả hai đều biết chuyện tôi cắt đứt quan hệ với Falk sau lần Amelia dẫn đi trước đó, giờ lại thấy cô tới, cả hai lo sốt vó..
Thấy họ vì tôi mà lăn xả thế này, tôi ấm lòng gì đâu, nhưng vô dụng thôi. Tôi nào dám để cả hai chống đối lại tiểu thư nhà Công tước.
「Không sao đâu, Leonis, Pom. ……..Ngài Amelia, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện được chứ?」
Tôi mỉm cười với họ, nói ổn. Biết hai người họ đứng về phía mình, tôi có thêm chút dũng khí đối diện với Amelia.
Bỏ lại những ánh mắt lo lắng sau lưng, tôi cùng Amelia rời khỏi lớp học.
Nơi Amelia dẫn tôi đến là băng ghế cạnh bồn hoa trong sân học viện.
Chỗ này có băng ghế này lúc nào vậy?! Sao tôi chưa không nhớ có nó đây! Mà công nhận chỗ rất thích hợp để trò chuyện riêng tư.
A! Tôi có nên trải khăn tay xuống ghế cho đúng chuẩn quý ông không nhỉ!? Mấy cảnh này hay thấy trong phim, nam trải khăn cho nữ…. Có nên làm hay không đây?
Đang lúc tôi phân vân, Amelia lên tiếng cắt ngang.
「Ngồi đi!」
Tôi giật mình, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Amelia vẫn đứng đối diện.
S-sao nữa…….. Tình huống gì đây!?
Đôi mắt đỏ thẫm của Amelia bối rối phản chiếu hình bóng tôi.
「―――Rail, ta thực lòng xin lỗi vì những hành động thô lỗ của mình trước đây」
「Ê, a……Hả?!」
Không thể tin được! Tiểu thư nhà Công tước mới xin lỗi tôi!?!?
Quá bất ngờ, tôi ú ớ nói mấy tiếng không đâu.
Thời gian gần đây, kỹ năng giao tiếp của tôi đã cải thiện đôi chút, nhưng vẫn còn quá yếu với những tình huống bất ngờ như thế này.
「K-Không, ngài đừng nói vậy! Tôi không bận tâm đâu! Thật sự đấy!」
Tôi luống cuống xua tay, rồi nhanh chóng lấy khăn tay trải xuống bên cạnh, vội vàng mời Amelia ngồi xuống.
「Mời ngài ngồi !」
Amelia nhìn chiếc khăn tôi vừa trải ra, khẽ sửng sốt rồi mỉm cười, đặt tay lên ngực làm động tác chào quý tộc.
「Cảm ơn cậu rất nhiều」
Sau đó, cô duyên dáng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cử chỉ tao nhã nhẹ nhàng tới mức tôi không thể rời mắt.
Đây…….. đây chính là khí chất tiểu thư danh giá sao!?
Choáng ngợp trước Amelia, bên trong tôi lại bắt đầu bật chế độ "Tiểu thư giả tưởng".
「........Ta cảm thấy hổ thẹn vì đã lợi dụng thân phận để ép buộc cậu, dù biết rõ cậu là thường dân, không thể phản kháng lại. Ta không mong nhận được tha thứ. Nhưng xin cậu, hãy làm hòa với ngài Falk!」
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Lời Amelia nói vô cùng thành tâm. Tôi cũng không thấy chút giả dối nào trên mặt cô.
Chính vì thế, tôi càng thấy bất ngờ hơn.
「........Ngài Amelia, thật ra chuyện giữa tôi và Falk không phải lỗi do ngài đâu. À, cũng không hẳn là hoàn toàn, nhưng thực sự, nguyên nhân chính không phải vì ngài」
「Vậy sao…….?」
Amelia nhíu mày, trông cô bối rối chẳng kém gì tôi.
Chuyện Amelia, suy cho cùng cũng chỉ là cái cớ để tôi nhận ra tình cảm và hoàn cảnh của bản thân thôi. Chứ nguyên nhân thực sự nằm ở chỗ khác. Thế nên, dù cô có xin lỗi thế nào, cũng không thay đổi được gì.
Cả hai im lặng, cơn gió đầu hạ khe khẽ thổi qua mang theo hương thơm lá non.
A, sắp tới hè rồi!
Sinh nhật Falk cũng sắp tới.
「Ngài Amelia thích Falk?」
「……..Phải」
Amelia cúi đầu. Đôi tai trắng muốt bỗng chốc ửng đỏ. Nhìn thấy cảnh này, tôi chợt nhận ra tiểu thư danh giá dính vào tình yêu cũng dễ thương như bao cô gái bình thường khác.
「Vậy à. …………Tôi cũng Falk」
Nghĩ lại, đây có lẽ là lần đầu tôi dám mạnh dạn nói ra từ『thích』. Bức bối trong lòng tiêu tan theo từng lời nói ra.
Tai tôi chắc cũng đỏ không kém.
「...........Năm mười một tuổi, ta lần đầu gặp ngài Falk tại một buổi tiệc. Hôm đó, ta đeo kẹp tóc của người bà ta vô cùng yêu quý mới mất không lâu. Cái kẹp ấy cũng cũ lắm rồi, kích thước cũng không hợp với một đứa trẻ như ta lúc đó, trông chẳng đẹp tý nào. Nhưng ta vẫn rất muốn đeo」
Tôi cố hình dung ra một Amelia bé nhỏ trân trọng đeo chiếc kẹp tóc cũ kỹ.
「Mọi người trong buổi tiệc thấy nhưng không ai buồn nhắc tới. Ngài Falk thì khác. Ngài ấy nói『Chiếc kẹp tóc này rất hợp với tiểu thư. Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng ta thấy tiểu thư rất giống với bà ngài』」
「Đúng Falk có khác….」
「Ừm. Lúc ấy ta vui đến mức cả đêm không ngủ. Sau đó ta bắt đầu chú ý tới ngài Falk nhiều hơn」
Mười tuổi mà cư xử lịch thiệp chẳng khác gì một quý ông trưởng thành. Ừm, nghĩ chút thôi cũng thấy, Falk đúng chuẩn “Thợ săn tình đầu" của các quý cô.
Tôi hiểu mà. Biết quá là đằng khác. Tôi còn dính thính huống chi mấy cô.
Giờ nhớ lại, mới thấy Falk quá chững chạc so với bạn bè cùng tuổi.
「Falk hồi đó tốt lắm……………」
「Tất nhiên rồi. Chứ mấy tên con trai khác, trông cứ như mấy tên đầu ngố!」
Nhìn vẻ mặt kỳ thị thấy rõ của Amelia, tôi bật cười. Tuổi đó thì đúng là thật, nhưng làm gì tệ như cô nói chứ!!
「Tôi không nhớ rõ lần đầu gặp Falk thế nào. Chỉ nhớ cậu ấy luôn rất dịu dàng với tôi. Thế nên tôi cứ lẽo đẽo theo sau suốt…… Rồi bị coi thành gánh nặng….」
Ký ức ngày xưa vừa ngọt ngào, vừa đắng cay.
Từ rất nhỏ, tôi đã được mọi người xung quanh yêu thương cưng chiều. Thế nên tôi mới tin chắc rằng người tôi thích cũng sẽ thích lại tôi.
Nhưng rồi tôi cuối cùng cũng nhận ra, không phải bản thân mình thích người ta, người ta cũng sẽ thích lại mình. Lúc đó tôi đã rất sốc. Nếu không có kí ức kiếp trước chống đỡ, có lẽ tôi đã khóc mãi không thôi.
Rồi khi sóng gió cuộc đời tát cho vài cái………Tôi mới hiểu ra việc được người mình thích đáp lại không phải là điều hiển nhiên, mà là điều vô cùng chân quý.
「.......…Thật sự như vậy sao?」
「Hả?」
「Cậu nghe ngài Falk nói?」
「Falk từng nói không có….. Nhưng mà…..」
「Nói dối?」
Amelia nhìn chằm chằm khiến tôi nghẹn lời.
Nói dối. Là nói dối thật sao?
Chuyện Falk nghĩ gì thời điểm đó, tôi không dám nghĩ nhiều. Tôi không muốn bản thân thảm hại thêm, không muốn vết thương trên người nhức nhối mãi.
Tôi im lặng, Amelia thở dài rồi quay mặt về phía trước.
「Năm lần」
「Hả?」
「Năm lần, ta đề nghị kết hôn với ngài Falk, và bị từ chối」
Năm lần. Mặc dù gia tộc nhà Hầu tước có dì Alice, nhưng gia tộc Công tước lại bị từ chối bởi nhà có địa vị thấp hơn, quả thật là một chuyện đáng xấu hổ. Dù vậy, Amelia vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục đề nghị tới lần thứ năm.
「Chuyện đó, ngài…. Đỉnh thật đấy……..!?」
Tôi không biết phải tiếp lời thế nào, khen cũng không phải.
Amelia không mấy để tâm, tiếp tục nói.
「Ta nghe nói ngài ấy còn từ chối cả hoàng tộc quốc gia khác, ta thật sự không hiểu nhà Sambour và ngài Falk đang nghĩ gì. ……..Nhưng khi ngài Falk nhập học Sylvalence, ta mới rõ suy nghĩ của ngài」
Amelia liếc nhìn tôi.
「Ngài Falk đã có cậu bên cạnh. Cậu là người nhận được hết yêu thương của ngài Falk. Ta ngay lập tức cho người tìm hiểu về cậu. Chuyện mẹ cậu với ngài Alice, chuyện vết thương trên người cậu…………」
Người ngoài có nghĩ thế, thì với tôi nhận mọi yêu thương từ Falk, nào dễ dàng như vậy.
Tôi âu sầu cúi đầu. Amelia bặm môi, phồng má.
「Ít nhất cả hai đã đính hôn đi, ta coi như chịu thua! Nhưng không, không đính hôn, không hẹn hò!! Rồi cả mấy tin đồn ghê tởm, gì mà câu dẫn hoàng tộc, hẹn hò cuồng nhiệt với nữ sinh xuất sắc, lén lút qua lại với ngài Kyle trong phòng nghiên cứu……!!!!」
À, ừm….. Không phải thật nhưng cũng có căn nguyên đôi chút……
Vậy là Amelia nghĩ Falk cô thích, bị tôi lợi dụng chuyện vết thương, rồi còn cắm cho vài cái sừng?
「Mà sau khi nói chuyện với cậu, ta mới thấy bản thân đã hiểu lầm. ...Một lần nữa, ta xin lỗi vì những lời quá đáng vừa rồi」
「Không, không sao đâu! Thật sự không cần phải xin lỗi tôi đâu! Một người bình thường không có gì xuất chúng như tôi, đâu có đáng để ngài phải xin lỗi!!!!」
「Ta biết ngay cậu vẫn giận mà!」
Tôi cố tình dùng lại lời của Amelia, cô lập tức phản ứng gay gắt khiến tôi bật cười.
Amelia nói nhỏ gì đó, quát một tiếng「Thật là!」, rồi cũng cười khúc khích theo.
Ai mà tin được, tôi đang cười giỡn với Amelia. Chuyện này vài giờ trước có nói, tôi cũng chẳng tin.
「Sao ngài Amelia lại muốn tôi làm lành với Falk?」
「...........Tất nhiên là vì muốn thấy người mình thích cười vui vẻ. Ta sợ bản thân là người đã khiến ngài ấy âu sầu」
Phút chốc tôi nhớ tới lời Sera từng nói cách đây không lâu.
「.................Falk dạo này tệ lắm sao?」
Albert cũng từng nói như vậy.
「Không hẳn. Vẻ mặt vẫn như thường, chỉ là ánh mắt ngài ấy đã không còn chút ấm áp nào. Ngài ấy vô cảm với mọi việc xung quanh, ánh mắt trống rỗng…..ta nghĩ vậy. ……….Dáng vẻ thế này của ngài ấy, cậu chưa thấy đúng chứ?」
Tôi không thể tưởng tượng nổi. Falk lúc nào cũng dịu dàng, ánh mắt ấm áp như mặt trời.
Trống rỗng, không, không thể nào có trên người Falk được! ….…Tôi cứ nghĩ không có tôi, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Falk là『Perfect Boy』nên tôi đã nghĩ tách nhau ra, hắn vẫn sẽ ổn thôi.
……….Tôi sai rồi sao?
「Rail, ta biết cậu cũng rất quan tâm tới ngài Falk. Chính vì vậy, ta mong rằng cậu sẽ nhìn nhận ngài Falk hiện tại, chứ không phải hình bóng trong quá khứ. Ta bị từ chối năm lần vẫn chưa từng buông bỏ, rồi còn bắt nạt cậu….. Ta, ta biết ngài ấy không thích ta, ghét ta, nhưng mong cậu chấp lời cầu xin của một đứa con gái ngốc nghếch như ta」
Amelia cười tự giễu, tôi thấy đau lòng vì đã để cô phải nói những lời này.
Việc nghiêm túc đối mặt luôn khiến tôi sợ hãi. Càng quan trọng, càng nặng nề, khi đổ vỡ, tổn thương càng lớn. Thế nên tôi chết nhát, chỉ muốn trốn tránh.
―――Nhưng.
「Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Falk. Thành thật bày tỏ lòng mình」
Để người cũng thích người mình thích nói đến mức này, tôi nào dám trốn tránh nữa.
Có thể là kích động. Tôi cũng muốn thử làm một điều gì đó ngốc nghếch.
Amelia với gương mắt ướt đẫm nước mắt, mỉm cười nói「Xin hãy giúp ta buông bỏ ngài ấy lần này」
Tôi trở lại lớp, Leonis với Pom vội chạy tới, lo lắng hỏi han..
「Cậu ổn chứ?」
「Tớ thành bạn ngài Amelia rồi!」
Nghe tôi trả lời, cả hai ngu người.