Buổi học ngoại khoá thám hiểm Dungeon đầu tiên tôi tham gia, giáo sư bảo mọi người tự lập đội ba người với nhau. Khi ấy tôi đã gặp cậu. Ấn tượng đầu tiên chính là『Ngoan hiền ghê!』
Cậu lúng túng thấy rõ khi bị yêu cầu tổ đội với người xa lạ, vẻ mặt ấy đã đánh trúng bản năng Chị cả những đứa trẻ mồ côi trong tôi.
Với kiểu người ngoan ngoãn nhút nhát thế này nếu tôi không tới bắt chuyện trước, thì kiểu gì cũng bị cô lập.
Tôi cố nhẹ giọng lên tiếng tránh làm cậu hoảng, nhưng dù vậy cậu vẫn giật bắn người, lắp ba lắp bắp nhìn tôi. Cái dáng vẻ này chẳng khác mấy con thú nhỏ bị dọa sợ xù hết lông lên khi bị dọa sợ…..! Aaaa, tôi phải bảo vệ cậu mới được!!!
Nhưng rồi khi cả hai giới thiệu bản thân với nhau, cậu bất ngờ nở nụ cười e thẹn, gì mà『Ngoan ngoãn』, gì mà『U ám』 ban đầu đổ vỡ trong phút chốc.
Dễ thương! Cực kỳ dễ thương!!!
Nụ cười cậu tựa như kho báu bất ngờ được đào lên, hé lộ dưới ánh sáng mặt trời. Khoảnh khắc đó, tôi biết tôi vớ phải báu vật ngủ quên rồi, ôi sao mà cưng quá đi!
……...Nhưng rồi tôi vui mừng không được bao lâu, “Báu vật” tôi mới phát hiện có người đào trước chiếm đóng mất rồi.
Cậu……Rail, không cần tới tôi bảo vệ. Bởi đã có Chó Bự Giữ Nhà Siêu Cấp kè kè kế bên canh chừng rồi.
Falk Sambour, con trai duy nhất Công chúa Vương quốc Sylvanlence. Dù tôi không rành chuyện quý tộc lắm, nhưng cũng biết trong học viện có ba người thuộc tầng lớp hoàng tộc.
Ngài Falk dính chặt lấy Rail như keo dán chó, ánh mắt nhìn tôi đầy cảnh giác khiến tôi suýt phì cười.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi liền hiểu sao Rail lớn tới tận tuổi này còn ngây thơ dễ thương đến thế. Chẳng qua, nhận được quá nhiều yêu thương cưng chiều thôi!!!
Hoàng tử cùng thường dân. Còn là bạn thân từ nhỏ. Đúng chuẩn cặp đôi kiểu mẫu mấy chuyện tình lãng mạn chỉ có trong tiểu thuyết. Là con chiên trung thành thể loại này, tôi gồng mình mỉm cười nhìn họ.
À mà, đứa nào dám bảo tôi「Mặt đã dày mà còn đam mê chuyện sướt mướt!?」là tôi đấm thẳng mặt đấy. Không đùa đâu!
Rồi sau đó, chẳng hiểu sao Rail lại tới chủ động làm bạn với tôi. Bọn tôi dần thân nhau hơn, một ngày tôi phát hiện ra…… Cặp đôi tôi đẩy thuyền nhiệt tình, VẪN CHƯA THÀNH ĐÔI!!!
Mối quan hệ giữa Rail và ngài Falk…….. Nói sao nhỉ, khá là phức tạp!
Rõ ràng cả hai đều có tình cảm với nhau, vậy mà vì một vài chuyện trong quá khứ, họ do dự không ai dám bước thêm một bước. Là bạn tốt, tôi chỉ có thể âm thầm cổ vũ, không, nói đúng hơn là dõi theo Rail đang nỗ lực phấn đấu bằng tất cả sức mình.
Nhờ lời khuyên của Rail, tôi thám hiểm Dungeon dễ dàng hơn rất nhiều, nhờ thế mà túi tiền cũng rủng rỉnh hơn. Quần áo mới, bánh kẹo cho mấy đứa em, chi phí bút vở này nọ đã không còn là gánh nặng như ngày trước. Cuộc sống trong học viện của tôi lúc đó đúng kiểu, Thuận Buồm Xuôi Gió.
……...Chỉ trừ một điều luôn khiến tôi canh cánh trong lòng.
Ánh mắt u ám Rail thỉnh thoảng để lộ ra.
Tệ hơn là dạo gần đây, tần suất càng ngày càng nhiều.
Tôi biết tôi có hỏi trực tiếp, Rail cũng chỉ mỉm cười, nói mấy câu「Tớ ổn mà」hay「Không có gì đâu」
Thế nên, tôi bắt đầu để tâm nhiều hơn tới vấn đề này.
Điều đầu tiên, tôi biết chắc liên quan đến Dungeon.
Kể từ khi cuốn bút ký cổ tôi tình cờ tìm thấy lan truyền khắp học viện với nội dung, “Nếu không đánh bại Boss Dungeon ở tầng cuối cùng thì Quỷ thú sẽ tràn ra ngoài gây đại họa”, vẻ mặt Rail cũng từ đó luôn mang vẻ căng thẳng nặng nề.
Tôi thấy mấy chuyện đó đáng lý nên để cho mấy ông to bà lớn có chức có quyền tới mà gánh vác, chứ học viên như bọn tôi lo làm gì, có liên quan gì đâu. Nhưng Rail lại khác.
Rail ôm tất cả chuyện ấy vào người như thể trách nhiệm bản thân. Lúc đầu tôi còn thấy lạ sau bắt đầu lo lắng.
Tiếp theo là liên quan đến ngài Falk.
Mỗi lần nhắc đến ngài Falk, vẻ mặt Rail rất lạ, ánh mắt cậu buồn bã như thể kìm nén điều gì đó khó nói.
Tôi có nói gì xấu ngài Falk đâu chứ, toàn khen không mà. Tuy biết hai người chưa thành đôi, nhưng tôi vẫn hay đùa vui kiểu, ngài ấy đúng chuẩn mẫu bạn trai (dù giờ chưa phải bạn trai) lý tưởng!
Ấy vậy mà phản ứng của Rail rất mơ hồ.
Tôi rất đọc xem rất nhiều truyện tình cảm, cứ ngỡ đã hiểu……….vậy mà chẳng hiểu gì. Tình cảm ngoài đời thực sao mà rắc rối dữ vậy.
Đôi lúc tôi nghĩ, ngài Falk sao cứ để Rail đau lòng mãi vậy, chẳng đáng mặt đàn ông tý nào. Nếu đã thương thì không phải nên sớm làm rõ mọi chuyện để cậu ấy an tâm à!?
Ai nói tôi bênh Rail thì kệ chứ, tôi là bạn Rail mà.
Và rồi, tin đồn “Ngài Falk và Rail chia tay” lan khắp học viện.
Là cặp đôi được chú ý nhất học viện, chỉ cần hai người họ có chút tương tác khác lạ thôi, cũng mau chóng bị soi ra đồn thổi. Tuy hai người chưa chính thức công khai là người yêu, nhưng những hành vi thân mật mập mờ của cả hai trong mắt người khác, họ đã là cặp đôi nổi tiếng. Thế nên khi tin đồn vừa xuất hiện, đã lan nhanh như gió bão.
Trong mắt nhiều nữ sinh, ngài Falk là ứng cử viên số một cho danh hiệu『Người yêu lý tưởng』, vượt xa ngài Darion và ngài Lucas, vì ai cũng tin rằng nếu hẹn hò với ngài Falk, kiểu gì cũng được thương yêu chiều chuộng hết mực. Vậy nên khi tin đồn nổ ra, không ít cô nàng sốc trắng mắt.
Còn tôi chẳng tin chút nào.
Rail tính tình thất thường là chuyện cơm bữa rồi, nhưng còn Falk, Chó Bự Giữ Nhà Siêu Cấp đáng sợ ấy mà dễ dàng buông tay Rail thế sao? Tuyệt đối không!!! Không thể nào!!!
Tuy nhiên thực tế vẫn bày ra trước mắt, Rail và ngài Falk không còn dính lấy nhau xuất hiện trong khuôn viên học viện nữa. Thay vào đó, Rail thường xuyên một mình lui tới phòng nghiên cứu của ngài Kyle, đàn anh năm trên nổi tiếng lập dị, còn không thì thấy cậu lảng vảng gần doanh trại Kỵ sĩ. Muốn bắt chuyện với cậu cũng khó.
Trong một buổi học chung. Tôi tình cờ thấy Rail ngồi ở bàn khá xa, trên gương mặt của cậu ủ rũ đã không còn nụ cười rạng rỡ tươi sáng tôi từng rung động. Thấy cậu như vậy, tôi không thể ngồi yên được nữa. Máu bao đồng trong chính thức bùng nổ!
Nhưng khổ nỗi, Rail né tránh tôi, lần nào định bắt chuyện cũng lụi đi mất. Tức quá, tôi chuyển mục tiêu sang QUÝ NGÀI còn lại.
Chó Bự Giữ Nhà Siêu Cấp dễ kiếm hơn!
Ngài Falk hay thường xuyên lảng vảng quanh khu vực lối vào Dungeon.
Đúng y như rằng, ai kia đang ở đấy. Tôi chạy lại lên tiếng.
「Ngài Falk, nếu ngài đang thu thập nguyên liệu, có thể cho tôi cùng tham gia được không?」
Ngài Falk không thèm che giấu vẻ khó chịu, ánh mắt nghi ngờ nhìn xuống tôi một lúc lâu mới gật đầu.
Bước chân vào Dungeon rồi tôi mới thấy, thì ra tất cả chỉ là vỏ bọc, ngài Falk đang gắng gượng làm như không có gì. Còn trong này, ngài ấy cứ như một cái xác không hồn.
Mới đầu tôi định táng cho ngài vài cú, quát lớn『Ai cho làm Rail đau khổ như vậy hả!?』. Nhưng tôi không làm được, tôi đã thấy tận mắt một ngài Falk mình đầy rẫy vết thương. Một đứa chỉ biết bênh vực Rail, một đứa chỉ muốn bảo vệ Rail, lần đầu cảm thấy đau lòng một người. Vậy nên tôi quyết định hỏi rõ mọi chuyện.
Ngài Falk kể lại một cách rời rạc………Nghe xong, tôi chốt lại được một điều, Rối tung rối mù!
Có vẻ tâm trạng Rail lúc đó không ổn định, nên hai người họ mới tạm thời giữ khoảng cách. Chỉ là Rail không biết những lời nói lúc đó đã đâm thẳng vào tim ngài Falk, khiến ngài ấy dồn hết tâm trí vào việc thu thập nguyên liệu trong dungeon để quên đi tất cả.
「Nguyên liệu rèn vũ khí ở『Cửa Hàng Vũ Khí』à?」
「Ừ, kiếm và khiên」
「Vậy xong rồi ngài tính sao?」
Ngài Falk đột nhiên im bặt như thể hỏi trúng chỗ đau. Một lúc sau, ngài mới nói.
「..........Tiêu diệt Boss Dungeon」
「Vì tinh thần Noblesse Oblige* à?」
*Quý tộc nghĩa vụ, ý chỉ việc người ở địa vị cao phải có trách nhiệm gánh vác xã hội
「Không, vì Rail sợ. Chỉ thế thôi」
Tôi nhịn không được mà bật cười. Trăm điểm không có nhưng!
Vì nụ cười người mình yêu mà gánh vác trọng trách quốc gia, nghe sao mà lãng mạn thế không biết!
Vậy có nghĩa nếu loại bỏ được nỗi lo về Dungeon khiến Rail u sầu mãi, thì mối quan hệ giữa cậu ấy với Chó Bự Giữ Nhà Siêu Cấp, dễ thở hơn?
「Vậy tôi cũng giúp một tay nhé!」
Ngài Falk nhíu mày nghi ngờ. Nghi ngờ cũng đúng thôi, gặp ai nghe vậy mà không nghi ngờ chứ!
「Vì tôi cũng cùng mục tiêu với ngài!」
Nghe tôi nói thế, vẻ mặt ngài Falk thay đổi ngay lập tức, nãy chỉ nhíu mày nghi ngờ, giờ đã thành cau mày khó chịu kèm theo hậm hực thấy rõ.
Tôi biết ngài sẽ đồng ý thôi, dù sao đi một mình sao nhanh bằng có thêm đồng đội vừa hiểu chuyện vừa chung mục đích kia chứ, đã vậy càng xong sớm Rail càng bớt áp lực.
Mặt mũi còn cau có khó chịu không vui, ngài Falk-sama vẫn phải gật đầu, nói「Tùy ngươi!」
―――Tôi cũng là người hùng lãng mạn sẵn sàng chiến đấu với Ma Vương chỉ một nụ cười đấy!! Nào, tới chiến nào!!
Từ khi cả hai bắt đầu hợp tác với nhau đi Dungeon, tốc độ leo tầng bọn tôi nhanh rõ rệt.
Chắc do cả tôi và ngài Falk đều thuộc kiểu sói cô độc, việc ai người nấy làm, không cản trở kéo gánh.
Ngoài mấy trận đánh Boss cần phối hợp, thì phần lớn thời gian bọn tôi tự chia ra thám hiểm từng tầng.
Có lần nghỉ ngơi chung sau khi đánh xong boss, tôi lấy túi giấy nhỏ gói xinh xắn từ túi bên hông ra.
「A~ đói quá đi mất~ Ăn chút bánh quy thôi~」
Tôi cố tình nói lớn cho ai kia nghe thấy, không phụ lòng mong đợi, ngài Falk quay sang lườm tôi rồi làm bộ không quan tâm. Đã thế thì tôi khịa thẳng luôn.
「Nè, ngài Falk. Ngài đoán xem……….. ai làm bánh quy này?」
Ánh mắt ngài Falk chớp lóe. Tôi nhe răng cười hả hê.
「Tôi ăn đây~」
Cắn nhẹ miếng bánh quy nướng nâu nhạt, nhìn qua là biết Rail làm.
Dù đã vài ngày, bánh không còn giòn như lúc mới nướng, nhưng khi cắn vào, bánh vẫn vỡ vụn một cách mềm mại trong miệng, hương bơ dịu dàng lan tỏa…... ngon đến nao lòng.
Tôi từng nghĩ loại bánh này chỉ có tiệm làm ra mới ngon, nhưng sao Rail lại làm ra khác tôi vậy? Cũng cùng cách làm mà!? Thật khó hiểu!!!
「…………」
Ngài Falk oán hận nhìn tôi chằm chằm.
Coi kìa, coi kìa, người tình trong mộng bao nhiêu cô nàng đang chưng bản mặt muốn ăn tươi nuốt sống tôi kìa!!!
Thấy trêu ngươi đủ rồi, tôi quyết định bớt chọc chó lại.
「Ngài có muốn ăn một miếng không?」
「........Cho ta một miếng」
Tôi cho ngài Falk đúng một cái bánh Rail làm.
Ngài Falk cầm lấy, nhìn nó hồi lâu rồi rầu rĩ thở dài, cắn một miếng nhỏ.
Sau đó, ngài gục đầu xuống.
「Ngon lắm đúng không?」
「Đầu bếp giỏi nhất Thủ đô cũng không thể làm ra hương vị này…………..」
Không nghĩ nhận được câu trả lời nghiêm túc tới vậy, tôi bật cười khúc khích.
Nghỉ lao xong, cuộc thám hiểm lại lần nữa bắt đầu.
Trước khi tách ra, cả hai cùng mở ghi chép liên quan đến Dungeon ra kiểm tra lại.
Mấy tờ giấy này là bản sao do Đoàn kỵ sĩ sao chép lại phân phát cho những ai tham gia thám hiểm Dungeon. Điều bất ngờ nhất là, Rail chính là người viết ra tất cả. Giờ bản ghi chép này không khác gì bảo bối không thể thiếu khi tiến vào Dungeon.
Sao Rail lại hiểu rõ về Dungeon và Quỷ thú đến thế!? Nói là đọc trong sách... nhưng thật sự là vậy sao?
Có khi nào liên quan đến chuyện cậu ấy lo mãi về dungeon...?
Tôi đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng「Khụ khụ」phía đối diện. Tôi ngẩng đầu lên.
Ngài Falk đang lấy mu bàn tay che miệng, vai rung nhè nhẹ.
Thấy tôi thắc mắc, ngài đưa qua một tờ tài liệu.
「Nếu tha cho Slime Miêu ba lần, sẽ xuất hiện Slime Miêu Tam Thể (nó rất dễ thương, đáng để chiêm ngưỡng)..............?」
Tôi đọc to lên, và lần này ngài Falk phá ra cười lớn.
「Hahaha, thông tin kiểu gì thế này, ai cần chứ! Trời ạ, đúng là Rail có khác」
Chỉ một dòng chú thích đã khiến ngài Falk vật vờ như cái xác không hồn bấy lâu nay cười nghiêng ngả, đúng chỉ có mình Rail. Dù nguyên nhân chính khiến ngài Falk ủ rũ cũng là Rail.
Vị Hoàng tử hoàn hảo ai cũng khâm phục ấy, mỗi khi dính đến Rail lại để lộ ra những cung bậc cảm xúc sống động.
Tôi thầm thở dài trong lòng. Khùng hết cứu nổi!
Với tôi, Rail là cậu bạn dễ thương, khiến ai cũng muốn che chở, là một cậu bạn tôi để tâm nhiều hơn một chút. Thật chỉ chút thôi! Bởi tôi đã dừng lại kịp lúc.
Nhưng với người này thì không. Nếu không phải Rail thì không được. Thế nên, họ phải ở bên nhau.
…….Những cảm xúc xao xuyến ban đầu trong tôi, cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Tôi là chị cả ở trại trẻ mồ côi, tôi tự hào việc bản thân biết chăm sóc người khác!
Giờ thì, chừng nào hai tên rắc rối đang giận nhau kia còn chưa làm lành, tôi ráng bao đồng thêm chút vậy!