Cherry Cake - Chương 103

lịch update: 2 tuần 1 lần vào thứ 6

Những viễn cảnh tương lai mà cậu chưa từng mảy may nghĩ đến tuôn ra từ miệng Lee Chan Seo khiến cậu chỉ cảm thấy ghê tởm. Ngay cả việc yêu đương với anh ta thôi cậu còn không tưởng tượng ra được, nói gì đến chuyện kết hôn, rồi mang thai nữa chứ. Anh ta đã sống với những ảo tưởng gì một mình vậy, cái sự kinh tởm đó khiến bụng cậu quặn lên.
"Soo Hyun à. Đây cũng là cơ hội tốt cho em mà. Nếu không phải là anh thì đến bao giờ em mớ
i có thể dính líu đến một gia đình như thế này chứ. Việc một Omega lặn bước chân vào gia đình anh thì hơi mất mặt thật, nhưng ông nội đã đồng ý rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu... Mẹ kiếp, em có biết anh đã nhịn không động vào em hồi còn đi học là vì cái gì không. Em có biết anh đã phải nhịn bao nhiêu năm chỉ để được ông đồng ý không hả?"
"Ư."
"Anh cũng không tiết lộ chuyện anh là Alpha từ sớ
m cũng là vì thế. Vì ông bảo hễ anh vào trường luật là sẽ cho phép chúng ta kết hôn ngay nên anh mới ngậm miệng đấy. Cái hồi anh không đến thăm em khi lên đại học cũng vì anh sợ trước đó mà gặp em thì anh sẽ không thể nhịn nổi thôi đấy."
Lee Chan Seo tuôn ra những lời khó hiểu một cách vô nghĩa rồi đột nhiên nổi giận, nghiến răng và giậ
t quần áo cậu.
"Vậy mà em lại không nhịn được mà biến cái cơ thể mình thành rẻ rách à?"
"Ư, đừng mà!"
"Lúc em nói sẽ sống với cái thằng xã hội đen đó anh đã nghĩ cho em đi nếm mùi đời dưới trướng cái loại làm việc dơ bẩn đó thì em mới biết nương tựa vào anh, nên anh đã cứ thế để em đi... Không ngờ là em lại không hề sợ hãi cái thằng đó mà còn vui vẻ dính lấy nó cơ. Thật kỳ lạ, rõ ràng Ki Tae Yeon đã nói là hắn ta không quan tâm đến Omega lặn mà."
"Buông ra!"
"Dù sao thì anh cũng đã nghĩ rằng khi ở cùng alpha trội thì em sẽ bị kích thích và pheromone sẽ trở nên đậm đặc hơn, nhưng hóa ra cũng không phải, quả nhiên Omega lặn chỉ có thuốc mới có thể giúp được thôi à."

Dù cậu ra sức chống cự nhưng lực tay từ trên đè xuống khiến chiếc áo phông dễ dàng bị kéo lên. Ánh mắt của Lee Chan Seo hướng về cái bụng trần của cậu.

"Thứ tuyết trắng chỉ đẹp khi chưa ai giẫm lên thôi, chc."

Đôi mắt nổi đầy gân máu của anh ta trông như thể không còn tỉnh táo nữa. Không biết có phải anh ta đã uống rượu hay không mà mỗi khi anh ta tuôn ra những lời đó, một mùi cồn nồng nặc lại bay ra.

"Dù sao thì anh cũng sẽ hiểu cho em thôi. Cơ thể đã bẩn thỉu thì khử trùng là xong mà."

Seo Soo Hyun cứ nghĩ hay là anh ta cũng đã bị tiêm một loại thuốc kỳ lạ nào đó giống cậu nên cậu đã bám lấy cánh tay của Lee Chan Seo với tâm trạng như thể đang nắm lấy một sợi dây thừng. Cậu muốn tin rằng những lời anh ta tuôn ra không phải là thật lòng, mà là do tác dụng của thuốc.

"Hức, anh, tỉnh táo, hức, lại đi. Chúng ta, chúng ta hẹn đi gặp bố rồi mà."

"À, cái đó."

Lee Chan Seo ngậm miệng lại một lát như thể không hiểu cậu đang nói gì, rồi anh khẽ mỉm cười.

"Anh đã trả giá cao cho cơ thể em đấy."

"Gì cơ?"

"Bố em nhận ngay đấy. Dù sao thì anh cũng đã nói chuyện xong xuôi với bên đó rồi, em đừng lo lắng về việc hai bên gia đình không đồng ý."

Lúc này Seo Soo Hyun mới nhận ra rằng tất cả những lời mà Lee Chan Seo nói với cậu đều là thật lòng. Những tình cảm cậu đã tích cóp được trong mấy năm trời quen biết đã tan vỡ thành trăm mảnh trong nháy mắt.

Cậu đã ngoan ngoãn đi theo Lee Chan Seo vì cậu tin rằng anh sẽ đưa cậu đi gặp Seo Jung-gyun.

Và sự tin tưởng đó không có lý do gì cả. Họ đã quen biết nhau từ lâu, và dù có những điểm không hợp nhau, Lee Chan Seo vẫn là người tốt bụng với cậu và cả những người khác, nên cậu không có lý do gì để không tin anh cả. Cậu đã chấp nhận sự tử tế mà anh ta đưa ra cũng vì vậy. Anh ta có hơi quá ân cần, nhưng Lee Chan Seo mà cậu từng thấy bấy lâu nay thì có lẽ anh ta sẽ quan tâm đến vậy.

Chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ rằng một người mà mình quen biết từ lâu lại có thể có những suy nghĩ đen tối và nuôi dưỡng những tình cảm kỳ lạ với mình trong suốt mấy năm trời.
'Đáng lẽ mình nên nghe lờ
i Giám đốc.'

Việc cậu không gặp Seo Jung-gyun thông qua Ki Tae Yeon cũng là vì Soo Hyun có lòng tham. Vì cậu đã tỏ tình nên cậu muốn cho thấy một hình ảnh trưởng thành, rằng cậu tự mình giải quyết vấn đề của mình. Ngoài việc cần nói chuyện với người đàn ông ra thì giữa cậu và Seo Jung-gyun vẫn còn những khúc mắc cần phải giải quyết.

Nhưng cho dù cậu đã tham lam vì muốn tỏ ra thật ngầu như một người trưởng thành thì cũng không có nghĩa là cậu đáng bị đối xử như thế này.

"Vậy nên giờ Soo Hyun chỉ cần mở mỗi cơ thể cho anh thôi."

Seo Soo Hyun có thói quen tiêu diệt lũ gián ngay khi nhìn thấy chúng mà không hề do dự. Vậy nên nếu con người cũng không khác gì lũ gián thì việc chấm dứt mối quan hệ đó một cách dứt khoát có lẽ sẽ có lợi cho cả thể xác và tinh thần cậu.

"Đồ điên."

Cậu vừa gạt Lee Chan Seo ra khỏi danh sách những người tốt trong lòng thì những lời chửi rủa mà cậu còn chưa quen miệng đã thốt ra.

Dù cậu dùng giọng nói chứa đầy sự khinh miệt, Lee Chan Seo vẫn cười như thể đang thấy người yêu làm nũng và thấy điều đó thật đáng yêu. Điều đó càng khiến Seo Soo Hyun rùng mình hơn, cậu cắn môi.

"Ừ. Anh phát điên vì em mà. Nhưng vốn dĩ anh cũng không định làm đến mức này đâu. Anh không biết Seo Jung-gyun tự dưng đi đâu mất tăm hơi, biến mất không dấu vết nên anh mới vội vàng gọi em ra. Nếu em mà rơi vào tay cái thằng xã hội đen đó thì chắc chắn nó sẽ kể chuyện của anh, nên anh phải bắt em về trước. Anh sợ nó sẽ dùng em làm con tin để đưa ra yêu sách cho anh hoặc gia đình anh."

"Anh không tỉnh táo chút nào c..."
"Nhưng khi anh thấy cái dấu hôn trên cổ em thì anh bực đến mức không nhịn được. Hóa ra bấ
y lâu nay anh cứ tưởng cái mùi Alpha mà anh ngửi thấy từ em chỉ đơn giản là do em sống cùng cái thằng đó thôi."

Cậu cảm nhận được bàn tay đang túm lấy quần áo cậu siết chặt hơn.
"Hôm nay nhìn thấy cái bộ dạng của em làm anh bực mình quá nên anh mới vội vàng cho người chuẩn bị, thành ra địa điểm mới ra thế này... Cũng hơi tiếc, nhưng dù sao thì trước tiên anh phải khử trùng cái thứ đã bị Alpha khác động vào đã. Dù sao thì anh cũng đã chuẩn bị thuốc đắt tiền cho Soo Hyun vì lo em quá căng thẳng sẽ không cảm nhận được gì. Có lẽ bây giờ anh cũng đang tức giận nên sẽ làm hơi thô bạo đấy... Nhưng dù sao thì em cũng sẽ thấy dễ chịu thôi."
Lee Chan Seo vừa lảm nhảm những lời như thể đang nghĩ cho cậu, vừa đưa tay xuống cạ
p quần.

"Nếu em mà có thai thì chắc ông nội cũng sẽ không phản đối đâu nhỉ. Em ướt hết rồi à?"
"Hức, đừng có chạm vào tôi!"
D
ù cơ thể cậu đang loạng choạng vì say thuốc, điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến vẫn là phải phản kháng. Tình huống này tương tự như việc cậu đã từng chạm trán với một người đàn ông say thuốc trước đây, nhưng nỗi ghê tởm mà cậu cảm thấy lúc này còn mãnh liệt hơn gấp bội. Khoảnh khắc đó, những lời mà bà cậu để lại chợt vụt qua đầu cậu.

'Nếu có thằng nào định cưỡng ép cháu thì phải bóp lấy chim nó ngay, đặc biệt là phải bóp nát bi của nó, nhớ chưa?'

Lee Chan Seo đang ở tư thế dang rộng chân và trèo lên người cậu như thể muốn ụp xuống. May mắn thay vẫn còn đủ không gian để cậu cử động đầu gối. Seo Soo Hyun nghiến răng nghiến lợi để tỉnh táo lại. Sau đó, cậu không ngần ngại dồn hết sức vào đầu gối và vung chân mạnh mẽ.

Bốp!

Một âm thanh mà dù là đàn ông cũng thấy khó nghe vang lên.

Tuy nhiên, Seo Soo Hyun không quan tâm Lee Chan Seo có đau đớn hay không mà đã nhanh chóng ngồi dậy lợi dụng lúc anh ta loạng choạng. Cậu vội vàng vươn tay về phía bàn, đầu ngón tay cậu chạm vào một vật thể lạnh lẽo. Soo Hyun nắm chặt lấy vật thể trong tay và dồn sức vung mạnh nó lên.

Bộp!

"Ư! Mày, con, m..."

Cái chai rượu tây cứng rắn không dễ vỡ như chai soju, nhưng nó đã tạo ra một khoảng trống vừa đủ để Lee Chan Seo không thể tỉnh táo lại được. Seo Soo Hyun dồn hết sức bình sinh đẩy anh ta ra rồi bước xuống ghế sofa. Cậu cố gắng di chuyển đôi chân run rẩy và định chạy trốn ra ngoài cửa.

"A!"

Lee Chan Seo vươn tay ra túm lấy tóc cậu. Cậu mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau. Trước khi cậu kịp nhận thức được rằng mình đang ngã thì một cơn đau dữ dội đã ập đến vai cậu.

May mắn thay cậu đã tránh được việc đầu đập xuống đất và vỡ tan, nhưng cú ngã xuống sàn nhà cứng ngắc đã gây ra một cú sốc lớn. Trong lúc quằn quại vì đau đớn, ý chí phải trốn thoát lại trỗi dậy, Seo Soo Hyun dồn lực vào khuỷu tay.

"Tránh ra!"

Chỉ là Lee Chan Seo nhanh hơn một chút.
"Phải trị cái thói đánh người yêu từ khi còn sớm thôi, Soo Hyun à
?"
Người đàn ông máu chảy ròng ròng trên trán giơ tay lên với vẻ mặt giận dữ, Seo Soo Hyun vô thức nhắm chặt mắt lại. Đồng thời, vô thức gọi tên người đàn ông đang lấp đầy tâm trí cậu.
"Giám đốc!"

Cạch.

Vừa dứt lời, một tiếng động nhỏ như thể tay nắm cửa đang xoay vang lên bên tai cậu.
Ơ
... Seo Soo Hyun quên luôn việc Lee Chan Seo định đánh cậu, và cậu mở mắt ra. Vì cậu đang ngã trên sàn và vặn hết cỡ đầu nên thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là một đôi giày lớn.
"Sao em bé nhà tôi lại đi dạo đến tận những nơi thế này vậy."
Một đôi giày đen bóng và cứng cáp, còn lớn hơn cả Bok Sil.

Cậu định mấp máy môi gọi anh thì đôi giày đã chạm đất trước. Cậu thậm chí còn không có thời gian để điều chỉnh đầu theo hướng đó. Người đàn ông bước đi với sải chân dài, không chút thương tiếc đá Lee Chan Seo.

Ku-dang-tang!

Ngay khi cậu định phản xạ nhìn về phía có âm thanh đáng sợ đó thì một bàn tay to lớn đã luồn qua nách cậu và nhấc bổng cậu lên.

"Hức, Giám đốc."

Có vẻ như thời gian đang trôi chậm chạp cuối cùng cũng đã trở lại đúng vị trí của nó. Seo Soo Hyun gọi Ki Tae Yeon rồi vội vàng bám vào vòng tay quen thuộc. Trước đây anh đã từng đập vỡ đầu người ta rồi, và ngay cả đến tận vừa nãy cậu vẫn còn cố gắng trốn thoát, nên có lẽ cậu không cảm thấy đặc biệt sợ hãi, nhưng có lẽ vì người mà cậu muốn gặp đã xuất hiện nên nước mắt cậu tuôn ra ồ ạt và cậu cảm thấy yên tâm.

"Sao cứ phải trốn khỏi nhà rồi khổ sở thế hả."

"Đ, đâu có, hức, trốn khỏi nhà... tôi, tôi đã để lại giấy nhắn rồi mà."

Không phải cậu thực sự muốn trốn đi, nên Soo Hyun vội vàng sửa lại. Dù trong tình huống này mà cậu vẫn còn cãi lại khiến Ki Tae Yeon cảm thấy cạn lời, anh cong khóe miệng lên. Vẻ mặt anh tức giận, nhưng bàn tay vuốt ve sau gáy cậu lại dịu dàng vô cùng, nên Seo Soo Hyun không hề chùn bước.

"Ư, cái, thằng, kia... Mày, không buông nó ra hả?"

Lúc đó cậu nhìn thấy Lee Chan Seo đang loạng choạng đứng dậy qua vai người đàn ông. Máu đỏ tươi đang chảy ròng ròng xuống từ trên cái trán đoan chính của anh ta.

"Haa."

Ki Tae Yeon thở dài một cách công khai như thể thấy phiền phức, anh thong thả bước đi, không biết có phải anh biết nỗi lo lắng của Seo Soo Hyun rằng Lee Chan Seo có thể lao đến tấn công hay không. Anh không đưa Seo Soo Hyun ra ngoài cửa mà đặt cậu ngồi xuống ghế sofa rồi túm lấy má cậu. Anh xoay đi xoay lại cái khuôn mặt nhỏ nhắn như thể đang xem cậu có bị thương ở đâu không.
"G...iám đốc. H...ay là hắn, hức, tấn công từ, sau lưng... thì sao ạ."
"Không có gì để mà
che chắn cho con nít cả."
Thay vì trả lời mố
i lo lắng của cậu, một lời độc thoại vô nghĩa đã vọng lại.

"D?"

"Bé con. Có phải nên nghe lời người lớn không?"

"Hức, dạ, phải nghe ạ..."

Khi cái gã có vẻ mặt gian xảo đó gọi cậu là bé con thì cậu chỉ cảm thấy rùng mình, nhưng khi Ki Tae Yeon gọi cậu thì một cảm giác an toàn ập đến, Seo Soo Hyun vừa sụt sịt mũi vừa ngoan ngoãn trả lời.

"Nhắm mắt lại đi, vậy thì."

Sau đó, cậu nhắm chặt mắt lại như Ki Tae Yeon bảo.

"Buông nó ra! Mẹ kiếp, cái thằng ăn cướp chỉ biết ăn trộm đồ của người khác!"
Ngay cả thế cũng chỉ là trong chốc lát. Tiếng th
ét giận dữ của Lee Chan Seo khiến mí mắt cậu vô thức mở ra.

"Đã bảo nhắm mắt lại rồi."

Tuy nhiên, thứ lấp đầy tầm mắt cậu không phải là Lee Chan Seo mà là Ki Tae Yeon. Đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm xuống cậu. Con ngươi màu lạnh lẽo như vảy của một con rắn đen, không hề dao động như những con thú đang chuẩn bị đi săn.

Seo Soo Hyun lại nhắm chặt mắt lại, không còn dỗ dành như vừa nãy mà là một giọng điệu ra lệnh. Cậu cũng nhắm mắt lại ngay cả khi cậu nghe thấy tiếng gió như thể ai đó đang vung một vật gì đó nặng nề xuống một cách thô bạo.

"Khục!"

Ngay khi xác nhận Seo Soo Hyun đã nhắm mắt lại, Ki Tae Yeon lập tức quay người đi. Anh đã sống bằng cơ bắp cả đời, nếu anh để cho cậu ấm non tơ lớn lên trong nhà kính kia đập vỡ đầu bằng chai rượu thì có nghĩa là anh phải giải nghệ rồi.

Anh không do dự túm lấy cổ Lee Chan Seo rồi không chút do dự di chuyển và ném cái cơ thể bị anh túm chặt xuống sàn nhà. Âm thanh đầu đập xuống sàn nhà không hề đặc biệt đối với anh.

"Khụ, khục..."

À, tiếc thật. Không vỡ à.

Ki Tae Yeon chỉ đảo mắt dù Lee Chan Seo đang dùng móng tay cào xé cổ tay anh. Một cái chai rượu tây lăn lóc trên sàn thu hút sự chú ý của anh. Cái chai trông có vẻ nặng nề đó có những đường cong tròn trịa và dính đầy máu. Seo Soo Hyun thì không sao còn cái thằng nhãi ranh này thì bị vỡ trán, quá rõ là máu của ai ri còn gì.

Theo tình hình thì có lẽ Seo Soo Hyun lại vung chai rượu lên, Ki Tae Yeon khẽ bật cười. Việc cậu tự ý bỏ nhà đi thì cần phải dạy dỗ lại một chút, nhưng việc này thì cần phải khen ngợi cậu mới được.

Tóm lại, cậu chỉ biết chọn những việc đáng yêu chết đi được mà làm thôi.

"Nhìn gì, ha ha, khục!"

Ki Tae Yeon vươn tay không túm lấy cổ ra và nắm lấy cổ chai rượu tây. Rồi anh cúi xuống nhìn Lee Chan Seo đang trắng bệch và kéo khóe miệng lên.
"Em bé nhà tôi đã đập vỡ đầu cậu ấm một cách xinh đẹp đấy."

"Khụ, buông... ra..."

"Em bé đã tạo ra một tác phẩm rồi thì chắc không cần tôi phải nhúng tay vào đến mức đó nữa đâu."
Hơn hết, anh không tự tin rằng mình có thể kiềm chế lực tay vừa đủ để không giết người như mọi khi.

"Khụ, khụ!"

Ki Tae Yeon cố tình buông lỏng tay đang bóp cổ. Nếu yết hầu đang bị bóp nghẹt bỗng dưng được thả ra, người ta sẽ theo bản năng ngửa cổ ra hít thở và vai sẽ xoay theo chuyển động đó. Lee Chan Seo cũng không khác gì. Ki Tae Yeon thờ ơ nhấc tay lên. Tay trái anh vẫn nhẹ nhàng túm lấy cổ người.

Bốp!

"Aaaa!"

Sau âm thanh xé toạc không khí, một cái chai cứng rắn đã đập xuống vai anh ta. Khi Lee Chan Seo ôm lấy vai trái và lăn lộn trên sàn, Ki Tae Yeon huýt sáo rồi nắm lấy cổ tay phải của Lee Chan Seo và cố định nó trên sàn. Bàn tay úp xuống đất, mu bàn tay hướng lên trời, một động tác vô cùng tinh tế.
"Khực, hức, mày, mày làm gì
... Aaaa!"

Cái chai rượu tây vừa đập xuống vai anh giờ lại đập thẳng vào mu bàn tay anh ta. Lớp da mỏng manh rách toạc ra ngay lập tức và máu bắn tung tóe, nhưng Ki Tae Yeon vẫn thản nhiên lặp lại hành động đó thêm vài lần nữa rồi mới từ từ đứng dậy.
"Hức, hức, hức, tay, tay của tôi..."
Tiếng huýt sáo ngân nga như đang hát đã tắt từ lâu.
"Ừm."

Người đàn ông nãy giờ đã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay đẫm máu, đưa gót giày xuống đất và dùng một chân đạp vào sườn Lee Chan Seo. Rồi anh cúi xuống và túm lấy cái đầu gối đang dựng đứng lên vì anh đang quằn quại đau đớn.

"Khục, buông, mày, con, m..."

Lee Chan Seo qun quại thân trên như thể đang phản kháng và di chuyển đùi, nhưng không thể nào chống lại được sức mạnh của Ki Tae Yeon. Ki Tae Yeon nhấc gót giày đang đặt trên sàn lên và đặt mũi giày lên đúng vị trí rốn rồi dồn trọng lượng nhấn xuống như thể muốn cố định cơ thể Lee Chan Seo một cách chắc chắn.

"Khục! Tụi, tụi xã hội đen, mày, hức, có tư cách gì, khục, làm vậy, mày tưởng, mài sẽ, không sao ư...!"

Cái bụng bên dưới mũi giày đang đạp lên nhấp nhô dữ dội lên xuống mỗi khi Lee Chan Seo thốt ra từng lời. Tuy nhiên, Ki Tae Yeon vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như thể vừa nghe thấy tiếng chó sủa rồi vươn tay ra đỡ lấy cẳng chân anh lần này.
Bộ
p!
Ngay sau đó, một vật thể cứng rắn có hình dạng tròn trịa đã đánh trúng xương bánh chè đang nhô ra.

"Aaaa! Aaaa!"

Có tiếng răng rắc vang lên, nhưng người ta không rõ đó là tiếng xương gãy hay là tiếng đập của cái chai rượu tây đang đập vào đầu gối.
"Khực, khự
c..."
"Haa..."
Người đàn ông rũ nhẹ cẳng chân đang nắm trong tay như thể đã xong việc và thở dài một hơi rồi vuốt tóc. Lee Chan Seo đang la h
ét và qun quại như một con sâu, nhưng chính người gây ra chuyện lại tỏ vẻ chán chường như thể đang xem một bộ phim câm nhạt nhẽo.
Tuy nhiên, cái khuôn mặt khô khan đó cũng chỉ là trong chốc lát.

Hai đầu lông mày được tỉa tót sắc sảo khẽ cau lại, và một nếp nhăn sâu hoắm đã khắc lên giữa hai đầu lông mày. Rồi đôi môi đang hé mở một cách lỏng lẻo phát ra một giọng nói trầm thấp.

"Này, cậu ấm."

Mũi giày hạ xuống sàn nhẹ nhàng chạm vào bên hông dính đầy máu của anh.
"Tôi đúng là xã hội đen đấy..."
"Khụ
c!"

Bộp! Tiếng động nặng nề như thể ai đó đang đá vào một tảng thịt vang vọng khắp không gian rộng lớn như thể phủ nhận rằng vừa rồi anh chỉ chạm nhẹ vào anh.

"Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tình huống này?"
"Kha, khụ
c!"

"Cậu,dám, để em bé nhà tôi, thành cái, bộ dạng này..."
Mỗi khi cái giọng điệu bình thản đứ
t quãng, một âm thanh vỡ vụn lại lẫn vào tiếng rên rỉ còn chưa kịp trở thành tiếng hét. Tuy nhiên, cách nói chuyện của Ki Tae Yeon vẫn chậm rãi đến cùng.

"Ngược lại, cậu nên nghĩ rằng may mà tôi là xã hội đen đấy."
"Hưức, hức, hộc..."
"Tôi còn nương tay đánh cho cậu để cậu không chết đấy."

Ki Tae Yeon khuỵu gối ngồi xuống trước mặt Lee Chan Seo, anh ta đã tả tơi đến mức không thể cử động được. Anh hạ thấp người với hai bắp đùi dang rộng rồi kéo cổ áo Lee Chan Seo. Tiếp theo đó, bàn tay to lớn tát vào cái khuôn mặt lủng lẳng.

"H?"
Không biết có phải anh ta vẫn còn chút lòng tự trọng hay là do say rượu mà không còn tỉnh táo, Lee Chan Seo nhếch m
ép cười nhạo.
"Đáng, lẽ ra, khục, phải ăn, thịt nó, từ sớm..."
"Vậy thì, khục, đâu đến nỗi phải để thằng, xã hội đen, chà đạp, đến mức cơ thể nó tả tơi..."
Bàn tay đang tát m
á anh ta bỗng chốc biến thành nắm đấm cùng với một tiếng thở dài.

"Giám đốc! Đừng, hức, đừng làm nữa."
Ki Tae Yeon phản xạ quay đầu lại trước cánh tay đang k
éo eo anh. Seo Soo Hyun không bỏ lỡ cơ hội đó và ra sức kéo người đàn ông về phía mình.
"Đi, đi nhanh thôi, hức... Phải, đi..."
Nếu cứ ở lại đây thì có chuyện lớn mất.
"Hức. Nếu cảnh sát đến thì sao ạ."

Cậu đã định ngồi ngoan ngoãn cho đến khi Ki Tae Yeon bảo cậu mở mắt, nhưng cậu lo lắng cho người đàn ông nên không thể nào ngồi yên được.

Seo Soo Hyun đã nhắm mắt làm theo lời Ki Tae Yeon dặn cho đến tận vài phút trước. Ngay cả khi những âm thanh bạo lực khác xa so với phim ảnh vang vọng bên tai cậu thì cậu cũng vậy.
Nhưng cậu không cảm thấy sợ h
ãi hay muốn lập tức chạy ra khỏi phòng. Dù sao thì người gây ra bạo lực là Ki Tae Yeon, và cậu đã biết từ lâu rằng người đàn ông vốn là người làm những công việc như vậy, và điều đó có nghĩa là người đang bị đánh không phải là Ki Tae Yeon, vậy nên cậu chỉ cảm thấy may mắn.
Vấn đề là khi cậu nhắm mắt ngồi im thì những nỗ
i lo lắng không đáng có lại ùa đến.

'Xem trên tivi thì những lúc thế này cảnh sát thường ập đến đột ngột...'

Nếu cảnh sát ập đến thì Ki Tae Yeon sẽ gặp bất lợi. Cậu không rõ liệu có camera an ninh ở cái nơi đáng ngờ này hay không, nhưng dù sao thì tình huống đó là anh đang đánh Lee Chan Seo mà.

Hơn nữa, cho dù người đàn ông có cái chức danh nghe có vẻ đường hoàng là giám đốc công ty xây dựng đi chăng nữa, thì khi nghe bà cậu gọi anh là xã hội đen thì cậu cũng biết chắc rằng anh cũng làm những việc bất hợp pháp.
Một tên tr
ùm xã hội đen và cháu trai của một gia đình làm về pháp luật. Nếu có dính líu đến cảnh sát thì cậu biết rõ mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Khi nghĩ đến đó cậu đã không thể ngồi ngốc mà chờ đợi được nữa.
Cậu phả
i cứu Ki Tae Yeon, giống như người đàn ông đã đến cứu cậu vậy.

"Hức, nhanh đi thôi..."
Khi nỗ
i lo lắng lên đến đỉnh điểm thì nước mắt cậu tuôn ra ồ ạt khiến giọng cậu nghẹn ngào. Tuy nhiên, Seo Soo Hyun vẫn cố gắng hết sức ôm lấy cái cơ thể lớn và dày hơn cậu nhiều lần và kéo về phía mình. Dù Ki Tae Yeon đang ngồi khuỵu gối ở tư thế bất ổn, cậu vẫn biết rằng chỉ với ngần ấy sức thì không thể nào kéo anh đi được, nhưng cậu vẫn làm như vậy.
Cậu đã k
éo người đàn ông như thế không biết bao nhiêu lần. Có lẽ vì anh thấy nỗ lực của cậu thật đáng khen hoặc vì anh thấy cậu thật đáng thương mà Ki Tae Yeon thở ra một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo