lịch update: mỗi ngày đều có chap
"Tối nay bọn mình nên ăn cơm lươn nhỉ?"
Soo-hyun nhìn xuống những con lươn được xếp ngay ngắn trên những lát trứng tráng vàng ươm và hành lá xanh mướt rồi đậy nắp hộp cơm lại và khẽ lắc đầu. Lưng cậu vẫn còn đau nên không được rồi. Cậu sực nhớ ra rằng lươn tốt cho đàn ông nên cậu nghĩ rằng nếu ăn cùng với Giám đốc thì tốt quá, nhưng cậu chợt nhận ra rằng dù không có món bồi bổ này thì anh cũng đã quá đủ rồi. Nói đúng hơn là tình hình hiện tại đã quá dư thừa rồi.
"Chắc phải mấy năm nữa mới cần bồi bổ cho anh ấy quá. Khoảng…… bốn, năm năm? ……Mười năm?"
Thành thật mà nói cậu nghi ngờ rằng liệu Ki Tae-yeon có cần bồi bổ sức khỏe kể cả sau mười năm nữa hay không. Dù sao thì mười năm nữa cậu cũng chỉ mới ba mươi tuổi, tràn đầy sức sống và không cần đến những món bồi bổ sức khỏe.
"Nhưng mà chắc mình phải tập thể dục thôi. Để theo kịp thể lực của anh ấy."
Dù không có kinh nghiệm gì thì cậu cũng biết rằng chuyện làm tình với Ki Tae-yeon đã vượt quá tiêu chuẩn bình thường. Cả về số lần lẫn thời gian đều không thể nào là chuyện làm tình bình thường được. Vì xung quanh cậu không có bạn bè cùng trang lứa - dù có đi nữa thì cậu cũng nghi ngờ rằng liệu có omega nào đang hẹn hò với alpha trội hơn tuổi nhiều như cậu hay không - nên cậu không có ai để so sánh cả, cậu không thể so sánh với người khác để có được sự thật đó. Đó là một sự giác ngộ bỗng ập đến vào một ngày nọ. Dù thế nào đi nữa thì người yêu cậu không cần đến những món bồi bổ sức khỏe, đó là điều chắc chắn. Đặc biệt là về khoản sinh lý.
"Hôm nay mình làm cái này để ăn trưa thôi."
Thầy giáo luôn dạy dựa trên tiêu chuẩn hai người ăn, nhưng có lẽ vì tiêu chuẩn là những người có dạ dày nhỏ nên cậu luôn cảm thấy như thể đó là khẩu phần ăn cho một người. Cơm lươn vừa làm xong cũng vậy nên hôm nay cậu chỉ cần một hộp cơm này là đủ cho bữa trưa rồi.
"Hôm nay Soo-hyun vất vả rồi."
"Thầy cũng vất vả ạ. Em làm lươn lần đầu tiên đó ạ."
"Thật à? Vậy mà cậu làm giỏi lắm đó. Dạo này lươn đã được sơ chế sẵn rồi nên tôi định dùng loại đó, nhưng tôi nghĩ đến Soo-hyun nên tôi đã chuẩn bị loại chưa sơ chế đặc biệt cho cậu."
Thảo nào, giờ cậu mới hiểu tại sao thầy lại bảo cậu đến sớm hơn một tiếng. Soo-hyun nhớ lại những người đang học với mình, khác với cậu, họ được học với lươn đã được sơ chế. Quả thật, cũng không cần thiết phải học cả cách sơ chế lươn.
Vì ngày nay, trừ khi đến chợ hải sản, việc nhìn thấy lươn chưa được sơ chế còn khó hơn. Dù vậy, cậu vẫn từng bước học từ khâu sơ chế vì cậu cảm thấy thú vị với tất cả các công đoạn này. Thầy giáo có vẻ cũng biết điều đó và đã quan tâm đến cậu.
"Cảm ơn thầy. Nhờ có thầy mà hôm nay em học cũng vui lắm ạ. Em cũng từng làm món cá rồi, nhưng mà em không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những loại như lươn nên em tò mò lắm ạ."
"Có gì đâu. Tôi cũng thấy vui vì có những người như Soo-hyun mà? Người muốn học mà có động lực thì người dạy cũng có động lực mà. Tôi cũng nhớ lại những ngày xưa nữa."
Thầy giáo cười tươi và lướt qua cậu. Soo-hyun bắt đầu chuẩn bị để về nhà. Không phải là cậu đang vội vì sợ hoa chuông và cát cánh sẽ chết khô vì người đàn ông kia đã dậy sớm tưới nước rồi. Điều quan trọng hơn là cậu có việc phải làm ở nhà.
"Soo-hyun à, cậu lái xe đến hả?"
Lúc đó, một người phụ nữ đã dọn dẹp xong trước và thân thiện bắt chuyện với cậu. Seo Soo-hyun không ngừng tay và liếc nhìn cô. Người phụ nữ trung niên đó có vẻ ngoài khó đoán tuổi.
"Dạ vâng."
"Giám đốc Ki không chở cậu đến à?"
Người phụ nữ đó khẽ nhíu mày. Đó là vẻ mặt của một người vừa nghe thấy một câu chuyện không vừa ý.
"Hôm nay anh ấy đi làm sớm ạ. Nên tôi tự lái xe đến ạ."
"Dù bận đến đâu thì làm sao lại để người yêu lái xe chứ?"
"tôi lái xe giỏi lắm ạ."
"Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Sống với một đứa trẻ kém tuổi hơn nhiều thì đó là điều cơ bản mà."
Người phụ nữ đó nhăn nhó như thể đang nói xấu Ki Tae-yeon. Soo-hyun chỉ coi đó là điều hiển nhiên vì cậu biết rằng cô không có ác ý gì, mà chỉ là đang nói với tâm trạng tương tự như những người bà cậu mà thôi. Giám đốc đã sống một cuộc đời không tốt đẹp gì nên phản ứng này là điều không thể tránh khỏi.
Việc Seo Soo-hyun có thể học nấu ăn với một đầu bếp nổi tiếng mà dù có tiền cũng khó có thể kết nối được là nhờ có ảnh hưởng lớn từ người phụ nữ mà cậu đang trò chuyện cùng. Việc cậu quen biết người phụ nữ trước mặt và biết rằng cô quen biết với Ki Tae-yeon cũng hoàn toàn là một sự trùng hợp.
"Cái bên phải ngon hơn ạ."
Đó là khi cậu một mình đi dạo và đi chợ ở trung tâm thương mại. Đó cũng là một trong những ngày đầu tiên cậu biết rằng ở khu thực phẩm của trung tâm thương mại có bán đủ loại nguyên liệu nấu ăn đã được tuyển chọn. Dù rất đắt đỏ, bù lại chúng rất tươi ngon và cậu có thẻ mà Ki Tae-yeon đã đưa cho nên cậu đã mua rất nhiều thứ mình muốn mua thì cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang cầm táo và suy nghĩ. Bình thường cậu không quan tâm nhiều đến người khác nên cậu đã bỏ qua, nhưng vì nếu mẹ cậu còn sống thì có lẽ bà cũng trạc tuổi này nên cậu vô cớ để ý đến cô.
"Ôi trời, cái này à?"
"Dạ. Thật ra cả hai cái đều ngon, nhưng tôi thấy cô đang suy nghĩ nên tôi mới xen vào ạ."
Dù sao thì đây cũng không phải là hàng kém chất lượng và một quả táo có giá hơn mười nghìn won nên độ ngọt là điều chắc chắn. Nếu người phụ nữ đó không tỏ vẻ đang suy nghĩ kỹ lưỡng thì cậu đã không xen vào chuyện người khác như vậy.
"Sao cậu lại biết rõ thế? Trông cậu còn trẻ lắm mà."
"Trước giờ tôi toàn làm nông ở quê thôi ạ. Tôi không trồng táo, nhưng mà tôi nghe ngóng được nhiều điều nên tôi biết ạ."
Bắt đầu với câu chuyện đó, Soo-hyun đã trò chuyện với người phụ nữ đó rất lâu. Cả hai còn chạm mặt nhau khi thanh toán nên đã chuyển sang quán cà phê và trò chuyện say sưa cho đến khi Ki Tae-yeon gọi điện đến. Dù cả hai không có điểm chung nào ngoài việc là omega, cuộc trò chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ nhờ kinh nghiệm trò chuyện với các bà cậu của cậu. Cô biết rằng Soo-hyun rất quan tâm đến nấu ăn nên đã giới thiệu người dạy nấu ăn cho cậu. Cô không thường xuyên nấu ăn ở nhà, nhưng cô bảo rằng cô học cái này cái kia mỗi khi rảnh rỗi.
"Cậu về nhà ngay à?"
Người phụ nữ đó liếc nhìn hộp cơm và hỏi cậu. Hai người thỉnh thoảng uống trà cùng nhau nếu có thời gian nên câu hỏi đó không có gì là đột ngột.
"Nếu có thời gian thì chúng ta đi ăn gì ngon nhé."
"Ưm……."
Seo Soo-hyun hiếm khi do dự. Nếu Ki Tae-yeon không bận thì có lẽ cậu đã đến công ty của anh ngay lập tức rồi, nhưng vì hôm nay không phải vậy nên cậu nghĩ rằng dành thời gian cho cô cũng không tệ. Nhưng cậu lại hơi bận tâm vì cậu có việc đã lên kế hoạch vào buổi chiều.
"Tôi có việc phải làm ạ. Nhưng mà hai tiếng thì tôi rảnh ạ."
"Soo-hyun của chúng ta bận rộn ghê. Ở tuổi cậu thì làm gì cũng nên bận rộn. Vậy thì đi xe của tôi đi?"
"Như vậy thì cô lại phải quay lại, phiền lắm ạ. Để tôi lái xe đi theo cô ạ."
"Ừ, vậy cũng được. Thắt dây an toàn và lái xe chậm rãi theo tôi nhé. Biết chưa nào?"
"Dạ vâng."
Giọng điệu của cô y hệt như đang đối xử với một đứa trẻ. Seo Soo-hyun lấy hộp cơm và đi theo người phụ nữ đó. Có lẽ cậu phải ăn cơm lươn vừa làm vào bữa tối thôi.
"Giám đốc Ki không nói gì về công việc à?"
Đó là trong lúc cậu đang uống sipsikwa (nước quế gừng) tráng miệng sau khi đã ăn no nê một bữa ăn truyền thống. Người phụ nữ đó nhâm nhi trà với dáng vẻ tao nhã và khéo léo gợi chuyện. Soo-hyun gật đầu không chút nghi ngờ vừa nhai nhồm nhoàm hạt thông bách (잣) đang nổi lềnh bềnh trên sipsikwa.
"Anh ấy nói nhiều thứ lắm ạ, nhưng tôi không biết rõ về lĩnh vực đó nên tôi chỉ nghe lướt qua thôi ạ."
Những câu chuyện mà Ki Tae-yeon kể rất thú vị. Dù là chủ đề gì đi nữa thì việc trò chuyện với anh cũng luôn thú vị. Nhưng có rất nhiều đoạn liên quan đến công việc mà cậu không hiểu. Toàn là những thuật ngữ xa lạ.
"Dù nghe lướt qua thì cậu cũng phải để ý đến những thứ cần để ý chứ. Việc dự án lần này diễn ra suôn sẻ cũng là nhờ có cậu đó."
"Nhờ tôi ạ?"
"Tôi thì có liên quan gì đến công việc của anh ấy nhỉ?" Seo Soo-hyun chỉ biết chớp mắt.
"Có nhiều người yêu quý Soo-hyun mà. Nhờ đó mà chỉ có Giám đốc Ki là nhàn đi thôi."
Từ "yêu quý" khiến cậu vô thức nghĩ đến người phụ nữ trước mặt và những người khác mà cậu thỉnh thoảng chạm mặt ở lớp dạy nấu ăn. Những người học nấu ăn với thầy giáo hầu hết đều là những người trung niên và cao niên nên tất cả họ đều đối xử với cậu như con trai hoặc cháu trai của họ.
"Nghĩ kỹ lại thì thầy giáo hay gọi cô là giám đốc đại diện thì phải."
Cậu chỉ cảm thấy họ là những người lớn tốt bụng nên cậu không hề suy nghĩ gì khác, nhưng biết đâu họ lại là những người có một vị trí nhất định trong xã hội như lời những bà cậu vẫn hay nói. Phải rồi, những người bỏ một số tiền lớn ra để học nấu ăn như một sở thích thì chắc chắn không phải là những người bình thường rồi.
"Vậy nên những thứ có thể lấy được thì cứ lấy hết đi. Cậu hiểu không?"
"Dạ vâng. Cô không cần lo đâu ạ, tôi đang lấy hết rồi đây ạ."
Thực tế thì người lấy hết không phải là cậu mà là Ki Tae-yeon, nhưng Seo Soo-hyun vẫn nói những lời ngon ngọt để đối phương cảm thấy hài lòng. Ki Tae-yeon là người yêu của cậu nên chỉ cần anh là một người tốt với cậu là đủ rồi.
"Ừ. Tốt lắm."
Người phụ nữ đó mỉm cười với vẻ mặt đáng khen. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc. Cô thở dài một tiếng "Hừ" với vẻ mặt không hài lòng như thể chưa từng khen cậu khi nãy.
"Không hiểu sao một đứa thông minh như Soo-hyun của chúng ta lại yêu một người đen tối như vậy."
"Tôi thông minh nên tôi mới tóm được anh ấy đó ạ."
"aigu...Nhìn cậu kìa? Còn bênh người yêu nữa cơ."
Dù người phụ nữ đó có liếc xéo cậu, Seo Soo-hyun vẫn cười hì hì. Người tỏ tình trước là cậu nên việc cậu nói mình đã "tóm" được anh cũng không sai.
"Soo-hyun à. Đây là tôi hỏi cho chắc thôi."
Người phụ nữ đó ngập ngừng một lát rồi tiếp tục nói với giọng điệu khó chịu như thể không muốn nói ra miệng.
"Cậu có định kết hôn với Giám đốc Ki không?"
"Kết hôn ạ?"
Soo-hyun tròn xoe mắt. Đó là một vấn đề mà cậu chưa từng suy nghĩ đến.
"Ừ, kết hôn."
"Tôi chưa nghĩ đến ạ……."
Cậu đã đủ hài lòng với mối quan hệ hiện tại nên cậu không có cơ hội nghĩ đến điều đó. Soo-hyun cho rằng sự hoàn thiện của tình yêu không nhất thiết phải bị giới hạn ở hình thức kết hôn. Nếu kết hôn là sự hoàn thiện của tình yêu thì người đàn ông tên là "bố" đã không lén lút ngoại tình sau lưng mẹ cậu. Hơn nữa, không phải vì cậu chưa nghĩ đến chuyện kết hôn mà cậu nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ chia tay với Ki Tae-yeon. Giống như lời hứa mà cậu đã hứa khi cùng anh trồng cây hoa, tương lai của cậu chắc chắn sẽ có anh.
"Không biết có nên coi đây là may mắn hay là nên tò mò về mưu đồ của cái gã cáo già kia nữa."
Người phụ nữ lẩm bẩm một mình những lời khó hiểu rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Nếu mà có chuyện kết hôn thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy. hiểu chưa?"
Hình như là cô không có ý là muốn được mời đến đám cưới nên Soo-hyun lại chỉ biết chớp mắt.
"Việc soạn thảo hợp đồng quan trọng lắm đó. Tôi sẽ giúp cậu kiểm tra."
Tại sao kết hôn lại cần hợp đồng nhỉ? Dù cảm thấy khó hiểu, Soo-hyun vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn vẻ mặt kiên quyết của đối phương thì trả lời là đã biết vào lúc này là thượng sách.
"Ôi trời, ngoan quá đi. Thiệt tình, tôi không thể nào tưởng tượng được là cái gã kia lại có thể câu được một đứa trẻ như cậu đó."
Mãi sau này cậu mới biết rằng người phụ nữ kia quen biết Ki Tae-yeon. Theo lời Giám đốc thì cả hai có mối quan hệ làm ăn.
"Ban đầu……." Khi cậu vừa mới kể cho cô ấy nghe về người yêu, cô ấy đã không tỏ vẻ gì là đặc biệt không thích. Cô ấy đã nhíu mày khi nghe cậu nói về tuổi tác của anh, nhưng có vẻ như cô ấy nghĩ rằng việc nói thêm gì nữa là thất lễ. Tuy nhiên, cô ấy đã thể hiện một phản ứng nhất quán từ khi phát hiện ra Ki Tae-yeon đến đón Soo-hyun cho đến tận bây giờ.
"Sao?"
"Chỉ là tôi cảm thấy cô không thích tôi hẹn hò với Giám đốc lắm ấy ạ."
"cậungốc à, đương nhiên là thế rồi còn gì?"
Cô ấy bảo rằng một thằng không sống tốt đẹp gì lại có một đứa trẻ xinh đẹp làm người yêu thì đúng là chướng mắt mà. Seo Soo-hyun không hề bênh vực người yêu trước những lời lẽ thẳng thừng của người phụ nữ kia mà chỉ im lặng gật đầu. Cậu nghĩ rằng những lời đó cũng không sai lắm. Thêm vào đó cậu nghĩ rằng ánh mắt của những người xung quanh thì Giám đốc nên tự mình gánh vác.
"Xong rồi."
Soo-hyun vươn vai. Cậu không hề làm việc ngoài đồng, nhưng có lẽ do cậu đã tập trung quá mức nên cơ thể cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu vươn cánh tay lên trời, kéo theo đó là cơ vai và cơ liên sườn của cậu cũng giãn ra một cách sảng khoái. Dù lịch hẹn ăn trưa bất ngờ khiến cho thời gian hơi bị trễ, lịch hẹn đó kết thúc nhanh hơn so với việc chơi đùa với Ki Tae-yeon, nên công việc mà cậu đã lên kế hoạch cũng kết thúc sớm hơn một chút so với bình thường.
"Hôm nay trời không nóng lắm nhỉ. Ra ngoài xem vườn rau một chút có lẽ được."
Cậu đang phân vân thì điện thoại reo lên.
[Cuộc gọi đến
Người yêu
Trượt để trả lời]
Chắc anh đã xong việc rồi. Seo Soo-hyun lập tức nhấc máy.
"Giám đốc, anh xong việc rồi ạ?"
-Xong rồi.
"Khi nào anh đến ạ?"
-Chắc khoảng ba mươi phút nữa anh đến. Em đang làm gì đấy?
Việc Ki Tae-yeon gọi điện cho cậu bất cứ lúc nào như bây giờ cũng đã trở nên quen thuộc từ lâu rồi. Soo-hyun từ tốn đứng dậy và đáp lại.
"Em vừa chỉnh sửa video xong ạ."
Tiếng cười phì phì từ đầu dây bên kia vang lên.
-Lần này em định đăng gì thế?
"Mấy món em học được từ thầy giáo ấy ạ. Hôm trước em nói với mấy bà của em thì mấy bà bảo là muốn em đăng lên cho mấy bà xem ạ."
Ra khỏi phòng có máy tính và đi qua hành lang, phòng khách hiện ra. Seo Soo-hyun đi đến chiếc ghế sofa không kéo rèm lại nên ánh nắng mùa hè chiếu thẳng vào và nằm sấp xuống đó. Có lẽ vì bây giờ chưa phải là giữa hè nên gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ hơi hé mở thật mát mẻ. Dạo này cậu đang sống trong một căn nhà riêng chứ không phải là căn hộ nữa.
-Hôm nay em học được món gì?
"Cơm lươn ạ."
Đầu cậu tự nhiên quay về phía nhà bếp. Đó là một hành động vô thức dù cậu biết rằng từ góc độ này cậu không thể nhìn thấy nhà bếp.
-Cơm lươn á?
Lần này là tiếng cười khúc khích vang lên.
-Bồi bổ sức lực cho người yêu để làm gì thế?
"Anh không được ăn đâu nha. Chỉ,,... chỉ mình em ăn thôi."
Giọng nói vội vã thốt ra bị ngắt quãng, nhưng Soo-hyun không hề bận tâm mà vẫn kiên quyết bày tỏ ý kiến của mình.
-Không phải miệng anh cũng là miệng à?
"Tóm lại là anh không được ăn. Sau này em làm cho anh."
-Sau này á?
Trong giọng nói đầy vẻ trêu chọc của anh vang lên một tiếng thở hắt ra.
"Chẳng phải khoảng hai mươi năm nữa thì anh sẽ cần đến nó sao?"
-Láo toét.
Cậu thoáng lo lắng rằng mình vừa lỡ lời, nhưng bây giờ cậu không thể nào thu lại những lời đã nói ra. Soo-hyun giả vờ không nghe thấy gì và khéo léo chuyển chủ đề.
"Công việc của anh có suôn sẻ không ạ?"
-Ừm, tàm tạm.
Dù gì đi nữa thì cũng may là anh không bị thương.
"Vậy anh tự lái xe đến hả?"
-Sao, em muốn anh bảo Jihwan lái xe đến à?
Tạch. Một tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên sau đó. Có vẻ như anh vừa lên xe. Cậu hơi tiếc vì nếu anh đến bằng xe có người lái thì cậu có thể gọi điện cho anh trong suốt thời gian đó - Ki Tae-yeon đã phản ứng lại rằng "Có gì khó đâu mà không gọi điện được trong lúc lái xe?" nhưng đối với Soo-hyun đó là một hành động quá nguy hiểm nên cậu không thể chấp nhận được - nhưng nếu anh tự lái xe thì anh sẽ đến nhanh hơn một chút nên việc anh lái xe cũng không tệ. Soo-hyun từ từ chuẩn bị cúp máy.
"Em không có ý đó ạ. Anh lái xe cẩn thận ạ."
-Anh đến ngay thôi nên đừng có đi đâu lung tung mà cứ ở nhà đi.
"Hôm nay em không ra ngoài nữa đâu. Nên em tắm ngay khi vừa về nhà đó ạ."
-Ồ, tắm rồi à? Cởi quần ra chờ anh đi.
Trước những lời quấy rối tình dục tự nhiên như vậy, Soo-hyun im lặng cúp máy. Quả nhiên, cậu không nên nhắc đến chuyện lươn.
Cậu tùy tiện gạt điện thoại sang một bên rồi nhặt chiếc máy tính bảng đang để trên ghế sofa lên. Sau đó cậu trở mình vì tư thế nằm sấp không thoải mái và tựa gáy vào tay vịn của ghế sofa. Sau khi đã có tư thế thoải mái, Soo-hyun bật máy tính bảng lên. Để kiểm tra video vừa đăng lên.
"Đăng lên rồi này. May quá."
Việc làm YouTube mới được khoảng hai tháng nhưng cậu cảm thấy khá thú vị. Có sự khuyến khích của giáo viên dạy nấu ăn và cậu cũng phải dỗ dành người yêu của mình, ban đầu cậu chỉ bắt đầu mà không suy nghĩ gì nhiều, nhưng khi làm rồi cậu lại cảm thấy một niềm vui khác với việc tạo ra những thứ khác nhau và chăm sóc vườn rau.
Soo-hyun kiểm tra video vừa đăng lên rồi chậm rãi kéo xuống và nhấp vào một video. Đó là một bài đăng có số lượt xem cao bất thường.
"Bình luận vẫn còn đang được đăng nữa kìa."
Bên dưới hình thu nhỏ bị chê là thiếu cảm xúc hoàn toàn dù cậu đã cố gắng tạo ra nó một cách chăm chỉ là một loạt bình luận nối tiếp nhau.
[Cách nấu món canh kim chi thịt heo cay xè sùng sục thơm ngon]
[202.000 người đăng ký (Bàn ăn nhà Boksil) Bình luận
@user-kd4vr8od5s Thấy hình thu nhỏ thì cũng nghi nghi rồi, ai ngờ là bé thật,,,, Giọng cũng non nữa chứ,,,
@loolllooll Có biên tập viên riêng à? Bà hay ông biên tập cho à? Cái vibe người già này là gì vậyyy ㅋㅋㅋㅋ
@luv_summerrr Thấy nội thất bếp là biết đầu tư ghê gớm rồi~~ Cơ mà nhìn cách chọn món với nấu ăn thì thân thiện quá nên tui cười suốt luôn á ^^ Tò mò Boksil của chúng ta là ai thế nhỉ hehe Tối nay tui phải nấu canh kim chi thịt heo mới được
Bây giờ cậu đã biết chính xác con số màu xanh lam là gì rồi. Có một lần cậu dựng điện thoại bị đổ nên mắt cậu đã xuất hiện trong giây lát và ai đó đã để lại thời gian đó trong bình luận.
Thực tế thì "Bàn ăn nhà Boksil" là một kênh có số lượt xem gần như không có. Vì đó chỉ là một tài khoản được tạo ra vì sở thích cá nhân nên cậu chỉ đăng video lên rồi thôi, nên ban đầu không có yếu tố nào có thể được hiển thị. Soo-hyun cũng không hề thất vọng dù số lượt xem chỉ có hai chữ số. Cậu hầu như không chỉnh sửa video nhưng cậu cảm thấy thích thú với việc chèn phụ đề và hơn hết hầu hết số lượt xem đều là của cậu và Ki Tae-yeon nên cậu cảm thấy như cả hai vừa có một bí mật riêng. Cậu cảm thấy ngượng ngùng khi mọi người vô tình biết đến sự tồn tại của kênh của mình và số lượt xem tăng lên ba chữ số, nhưng dù sao thì mấy bà của cậu cũng thích xem nên cậu vẫn đăng video một cách thưa thớt.
Nhưng một video đã bùng nổ. Các món hầm thường được làm trong vòng 10 phút nên cậu không chỉnh sửa nhiều mà đăng lên ngay, và video nấu món canh kim chi đã lọt vào thuật toán. Và video đó có khuôn mặt của Seo Soo-hyun. Con ngươi tròn xoe và nốt ruồi trên gò má, chiếc mũi cao vút đã xuất hiện trong khoảng 2 giây. Sau khi đăng video lên và quên bẵng đi, Soo-hyun đã kiểm tra YouTube sau khi nhận được liên lạc từ Seo Jihwan. Cửa sổ YouTube mà trước đây chỉ có những lời nhắn của mấy bà cậu giờ đang tràn ngập đủ loại bình luận.
@user-td4cbvv7qf Thuộc công ty nào vậy? Có phải cố tình dùng thumbnail như vậy để câu view rồi lộ mặt không?
@jieunsuS2 Xem video từ đầu đến cuối thì thấy tay non thiệt nha kk Mấy tuổi rồi ạ?
@user-sx0fq8kq1y Toàn nói về mặt thôi vậyyy ㅋㅋㅋㅋ Chỉ thấy có mắt thôi mà cũng đủ hiểu rồi cơ mà sao tui chỉ thấy có mỗi nhẫn nhỉ kk GATOㅠㅠ
Soo-hyun xem các bình luận rồi vô thức liếc nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út tay trái của mình. Trước khi nấu ăn cậu luôn rửa tay thật sạch nên đương nhiên cậu phải tháo nhẫn ra, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại làm rơi điện thoại trong lúc đeo nhẫn nên tay cậu đã xuất hiện trong video.
"Chắc là chiếc nhẫn đắt tiền lắm đây." Không phải loại nhẫn vàng to tướng mà các bà hay đeo vào những ngày quan trọng, nhưng cậu biết phân biệt kim cương là gì. Soo-hyun chăm chú nhìn chiếc nhẫn có thiết kế vừa phải, không quá cầu kỳ. Khoảnh khắc chiếc nhẫn tự nhiên vướng vào ngón tay cậu chợt ùa về. Đó là chiếc nhẫn đầu tiên cậu được đeo, ngoại trừ những chiếc nhẫn hoa mà mẹ cậu hay làm cho cậu hồi còn bé.
"Hư, hự, ư……."
Ki Tae-yeon xoa xoa ngón tay cậu, anh vươn tay như thể muốn lấy gì đó và khi có một cảm giác mát lạnh quấn lấy ngón tay cậu, Soo-hyun chỉ biết rên rỉ. Vì bên dưới đã hoàn toàn bị đâm nên mỗi khi người đàn ông kia cử động cậu không thể không thở dốc.
"Seo Soo-hyun."
"A!"
"Người lớn tặng quà cho em, hừm, phải cảm ơn chứ."
Soo-hyun khó khăn tập trung vào ánh mắt của anh khi anh cắn mút ngón tay cậu. Có một thứ gì đó lấp lánh trên ngón áp út của cậu, gần như đã bị nuốt trọn vào giữa đôi môi hé mở của anh.
"Hư……."
Đôi mắt ngây ngô của cậu cũng thấy chiếc nhẫn rất đẹp nên cậu chỉ biết ngơ ngác chớp mắt, Ki Tae-yeon liền nghiến răng nanh và cười khúc khích. Lúc đó cậu có nói cảm ơn không nhỉ? Cậu nhớ là mình đã thè lưỡi ra vì muốn hôn anh, nhưng sau đó thì mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Một điều chắc chắn là khi cậu khó khăn mở to đôi mắt sưng húp, chiếc nhẫn phản chiếu ánh mặt trời trông rất đẹp.
"Đẹp quá."
Chiếc nhẫn lúc nào nhìn cũng đẹp. Soo-hyun dùng ngón tay cái vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, những viên đá quý được chế tác tinh xảo nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cậu. Đôi mắt đang chăm chú ngắm nhìn chiếc nhẫn lại hướng về phía chiếc máy tính bảng. Có lẽ là vì chủ đề về chiếc nhẫn vừa được nhắc đến nên bên dưới là hàng loạt những bình luận không hề liên quan đến món canh kim chi.
@user-no9ew9lc8q Vì chủ đề về chiếc nhẫn mà tôi đã tìm thử thì thấy nội thất nhà bếp chắc phải tốn cả trăm triệu won đấy, cái bồn rửa chén kia cũng nổi tiếng nữa chứ ㄷㄷ Thật tò mò không biết người này làm gì luôn
@yammmyami Nhìn bộ đồ ăn là biết gu thẩm mỹ cao rồi~~ Những món đồ cao cấp như vậy khó mà tìm được lắm đó, thấy nhà bạn có đồ giống nhà mình nên mình vui quá trời luôn! BokSil mua ở đâu vậy? Mình lượm được khi đi New York về đó ㅎㅎ
@user-zrilc2xs4t Có mỗi mình thấy nội thất với thumbnail không hề ăn nhập với nhau là buồn cười hả ta ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Nhìn mỗi nội thất thì tưởng vlog cảm xúc phải ra lò rồi chứ ai ngờ món ăn thì toàn là cơm bà nấu ở quê không vậy trời ㅋㅋㅋ