lịch update: mỗi ngày đều có chap
@HB231211 BokSil nấu ăn thoăn thoắt luôn~~~ Chuẩn bị nguyên liệu cũng thoăn thoắt mà nấu ăn cũng thoăn thoắt nữa chứ, chắc là ngon lắm đây!! BokSil mà nấu canh thì ăn hai bát cơm cái vèo luôn~^^ Chắc là không có món nào mà bạn không biết nấu luôn quá~~! Bạn giỏi quá đi à nha! Hôm nay mình xem cũng thấy vui lắm luôn~~~ Nhớ cẩn thận cái nóng mùa hè nha~ Yêu bạn loveu
@user-km9us5vebf Thumbnail của BokSil cũng dễ thương nữa! Sau này nhớ đăng nhiều video lên nha! Mình thích mấy món Hàn xẻng lắm luôn á,,,loveu
Những bình luận liên quan đến thumbnail cũng khá nhiều. Seo Soo-hyun cuộn màn hình lên trên và xem lại thumbnail.
"Bộ nó kỳ lắm hả?"
Món ăn chính quan trọng nhất trong video nấu ăn cũng đã được đưa vào một cách to đùng rồi, chữ cũng được viết rõ ràng để có thể nhìn thấy ngay, không thiếu bất cứ thứ gì để có được thông tin một cách trực quan. Nhưng cậu không hiểu tại sao lại có nhiều người nói về thumbnail như vậy. Thỉnh thoảng cậu cũng xem những món ăn xa lạ mà cậu biết được thông qua tivi vì không biết công thức nấu ăn. Cậu chỉ làm theo những video đã giúp cậu lúc đó, nhưng cậu hoàn toàn không thể hiểu được lý do tại sao cứ có những bình luận liên quan đến thumbnail.
"Bà còn bảo là mình làm đẹp nữa mà……."
Những bình luận về "cảm xúc" cũng vậy. Tại sao lại có cảm xúc trong nấu ăn chứ? Nhưng cậu không có ý định làm thumbnail khác. Dù cậu thấy việc số lượng người đăng ký tăng lên nhiều là điều kỳ diệu, YouTube cũng chỉ là một hoạt động giải trí đơn thuần mà thôi. Soo-hyun nhấn vào nút quay lại. Cậu định tắt máy tính bảng đi thì một video khác lọt vào mắt cậu. Nếu kênh vốn đang trôi qua một cách bình lặng bỗng được thuật toán để ý đến và số lượng người đăng ký tăng lên đột ngột nhờ video canh kim chi thì những video món Tây có ít ỏi lại là những video có nhiều bình luận nhất.
@user-xl1dw3ip9n Điên đảo điên đảo điên đảo!!
Xem lại một lần xem sao? Soo-hyun nhấn vào những con số được đánh dấu màu xanh.
- làm gì vậy.
Giọng nói quen thuộc chen vào khung hình chỉ thấy lờ mờ cái bàn ăn, bàn tay và bụng. Seo Soo-hyun đặt lọ xuống và nhìn cơ thể mình đang hơi nghiêng thì mới nhớ lại ngày hôm đó trong video. Chắc là cậu đã cử động như vậy vì quay lại nhìn Giám đốc.
-Anh đến từ khi nào vậy? Em đang định đeo găng tay cao su vì không mở ra được.
-Em bé cũng biết làm mấy cái này à?
Giọng điệu của anh ai nghe cũng biết là đang trêu cậu.
-Bình thường em mở mấy cái này giỏi lắm đó. Em khỏe lắm……. Nhưng mà nếu không được thì cũng phải thử cách khác nữa nên em đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì tốt ạ. Em nghe người ta bảo là cứ khăng khăng cố chấp thì chỉ thiệt thân thôi đó.
-Nghe em nói vậy thôi chứ nãy giờ anh thấy em cứ loay hoay mãi thôi mà.
-Anh nhìn em từ nãy đến giờ luôn hả? Vậy sao anh không giúp em mà chỉ đứng nhìn vậy?
-Tại anh thấy em loay hoay đáng yêu quá.
Bàn tay bất ngờ chen vào khung hình và lấy đi cái lọ. Ngay sau đó là một tiếng "bốp" lớn vang lên và cái lọ đã được mở nắp đặt xuống bàn ăn. Món dưa chuột muối này là do cậu mua ở cửa hàng bách hóa vì cậu chưa thử làm món này bao giờ.
-Tối nay em phải thử làm dưa chuột muối xem sao. Hồi nãy em tìm hiểu cách làm rồi, chắc là làm nhanh lắm.
-Em bé muốn làm gì thì cứ làm thôi. Kia là cái gì vậy.
-À, em đang quay video.
-Em có muốn quay cái khác không?
Chỉ có tiếng cười dễ dãi của anh vang lên chứ không có cảnh anh xoa mông cậu nên thật may mắn.
@cherryyy___ Đây có phải là người yêu của bạn không?
Câu hỏi chiếm vị trí đầu là bình luận duy nhất mà Soo-hyun trả lời.
@Bàn ăn nhà BokSil_ Vâng ạ
Có lẽ là vì cậu đã trả lời nên bên dưới là rất nhiều bình luận khác.
@zzzxxxkk Người yêu??? Ôi trời ơi, sốc quá....
Cậu vẫn còn nghi ngờ rằng liệu đây có phải là một video đáng để có nhiều bình luận đến vậy hay không. Soo-hyun hiếm khi xem kỹ những video sau khi đã đăng tải, cậu đã xem các bình luận đó từ rất lâu rồi.
@user-cq7vj4dc4k _BokSil có phải là omega không ạ?
@---yyuyy Sao lại có nhiều người hỏi có phải omega không vậy?? Mấy người này vô duyên vãi;; Không được giáo dục cơ bản à
@user-eu9ax8wz4s Làm vlog đôi đi ạㅠㅠㅜ Làm video giới thiệu phòng cũng được... Mới nhìn mỗi nhà bếp thôi em đã tò mò về cả căn nhà rồi!! Với lại anh có ý định làm Q&A không?????
@user-ub9tj2cne78 Người yêu BokSil không phải là người cùng trang lứa hả? Giọng anh ấy quyến rũ chết người,,, Chắc phải tầm 30 tuổi trở lên
@user-cn6zs2yh8w Ngoài đời cũng có người gọi người yêu mình là em bé nữa hảㅋㅋㅋㅋㅋ Cứ tưởng thấy ngoài đời chắc ghê lắm ai dè cũng không đến nỗi nàoㅎ Đương nhiên rồi, BokSil là em bé mà,,,
@Dannyy_ Kích cỡ tay của hai người là gì vậy? >//< Không cần nhìn cũng biết hai người hợp nhau lắm luôn ạ
@user-dv5vv1wy0x Nhìn mỗi nhà bếp với bộ đồ ăn thôi là biết hai người ở thế giới khác rồi nhưng mà đồng hồ... Thì ra nhẫn vòng các thứ là vì vậy
"Rốt cuộc làm sao mà họ biết được cái đồng hồ của Giám đốc vậy trời?" \
Cậu vừa nghĩ rằng thật kỳ diệu khi người khác biết vanh vách những điều mà đến cả cậu cũng không biết rõ vừa chậm rãi kéo màn hình xuống. Có rất nhiều bình luận bằng tiếng nước ngoài, nhưng cậu không tò mò đến mức phải nhấn vào nút dịch để xem nội dung nên Soo-hyun chỉ lướt nhanh qua những bình luận bằng tiếng Hàn. Bây giờ thì cậu chỉ nhìn thấy những bình luận tốt đẹp, nhưng nếu cậu nhớ không lầm thì đó là một video có rất nhiều bình luận ác ý. Có vẻ như sự ngắn gọn trong câu trả lời "Vâng ạ" cho câu hỏi có phải là người yêu không đã kích thích trí tưởng tượng của mọi người.
Có rất nhiều bình luận ác ý với mức độ khá cao như nhận tài trợ, omega đúng là sống nhờ vào mặt và thân thể, sống ký sinh vào alpha. Tuy nhiên, Soo-hyun không hề quan tâm dù có những bình luận ác ý hay không. Rõ ràng là họ đang trút giận một cách hèn hạ núp sau danh tính ẩn danh, những điều mà họ không thể nói ra trước mặt cậu. Hơn nữa, khác với những gì họ mong muốn, cậu đã trở thành người yêu của Ki Tae-yeon thông qua một quá trình hoàn toàn bình thường nên cậu không cần phải quan tâm đến những lời đó. Có lẽ là vì vậy nên Soo-hyun mãi về sau mới biết rằng Ki Tae-yeon đã hành động.
"Giám đốc cảm thấy khó chịu nên bên công ty của chúng tôi đã tự xử lý rồi ạ."
Đó là điều mà cậu biết được khi trò chuyện với luật sư thỉnh thoảng nói chuyện với cậu khi cả hai gặp nhau ở công ty. Anh đã cố tình nhờ một công ty luật lớn chứ không phải Seo Woo Construction và gửi đơn kiện dưới tên công ty luật đó. Cậu nghe nói đó là một công ty luật chỉ cần có tiền là sẽ không ngần ngại biện hộ cho cả những kẻ xấu.
Vì lý do đó mà họ bị chửi nhiều, nhưng đồng thời cũng có nhiều luật sư tài năng nên tỷ lệ thắng kiện cao. Nghe được tin đó, Soo-hyun vừa bước vào văn phòng của Ki Tae-yeon đã hỏi đầu đuôi câu chuyện.
"Giám đốc. Nghe nói anh kiện mấy bình luận ác ý hả, thật đó à?"
Người đàn ông đang ngồi trên sofa trong phòng làm việc và hút thuốc huýt sáo ra hiệu cho cậu đến gần. Cậu lon ton bước đến ngồi lên đùi anh, Ki Tae-yeon vừa vuốt ve bụng cậu vừa tủm tỉm cười.
" việc nội trợ của người yêu anh thế nào rồi?"
Cậu không chắc có nên dùng từ "nội trợ" trong tình huống này hay không, nhưng cậu cảm thấy rất vui.
"Nghĩ lại thì trước đây anh cũng từng nói là em đang nội trợ cho anh nhỉ. ……Lần này có tiền thì em phải mua đồ ngon cho anh mới được."
Mãi sau này cậu mới biết rằng kênh YouTube cũng có thể tạo ra doanh thu. Soo-hyun đã định cứ để vậy vì cậu không cần tiền lắm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ cậu đã nộp đơn xin kiếm tiền. Đó không phải là tiền dự phòng, cậu chỉ muốn dùng số tiền do chính mình kiếm được để mua đồ ngon cho người yêu thôi.
Đó là khi cậu vừa đặt máy tính bảng xuống sofa và đang lăn lộn. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu vội vàng chạy xuống.
"Giám đốc!"
Cậu nhanh chóng chạy ra cửa thì thấy người đàn ông kia vừa bước vào vừa nhếch mép và vuốt ve mông cậu.
"Sao lại mặc quần rồi?"
Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện cậu vừa nhắc đến món bồi bổ sức khỏe. Cậu chợt hối hận vì đã không bỏ chạy sớm hơn. Seo Soo-hyun vòng tay qua cổ người đàn ông đang ôm chặt lấy mình bằng cả cơ thể và cười rạng rỡ.
"Em định đi hẹn hò với anh mà."
Dù thế nào đi nữa thì thời gian ở bên Ki Tae-yeon vẫn là hạnh phúc nhất.
"Làm trò."
Ki Tae-yeon tặc lưỡi. Đúng là lũ khốn kiếp chẳng ra gì.
"Từ chối hết đi."
"Vâng. Có nên từ chối cả mấy lời mời quảng cáo không ạ?"
"Mấy đồng lẻ đó thì làm được gì?"
"Vậy từ giờ tôi sẽ báo lại là sẽ từ chối hết."
Seo Jihwan ghi lại những điều cần truyền đạt bằng vẻ mặt vô cảm. Đó là một số tiền mà người bình thường sẽ vồ lấy ngay lập tức, nhưng chắc chắn nó chỉ là tiền lẻ trong mắt Ki Tae-yeon. Có lẽ người yêu anh sẽ không coi đó là tiền lẻ, nhưng cậu ấy dường như không hề quan tâm đến tiền bạc, nên cũng không biết chừng. Hơn nữa, có khả năng cậu ấy sẽ phản ứng kiểu "Sao tôi lại quảng cáo cho những thứ không phải là đồ của tôi được?". Ngay từ đầu có vẻ như cậu ấy không bắt đầu làm YouTube với mục đích kiếm tiền. Nếu cậu ấy có mục đích đó thì việc đầu tiên cậu ấy nên làm là tìm hiểu xem tài sản đứng tên cậu ấy hiện tại là bao nhiêu. Nếu cậu xác nhận được những thông tin đó thì cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc làm YouTube. Ngay cả căn biệt thự ở Hannam-dong mà Ki Tae-yeon đã chuyển sang tên Seo Soo-hyun thôi cũng là một số tiền mà người bình thường có mơ cũng không bao giờ được chạm vào.
"Vụ kiện thế nào rồi?"
Người đàn ông kia ném chiếc máy tính bảng xuống một cách qua loa rồi tựa lưng vào ghế và hỏi. Tư thế ngồi bất lương khiến chiếc ghế không chịu nổi sức nặng và phát ra tiếng cót két rồi xoay sang phải.
"Chúng tôi đang chuẩn bị theo hướng mà Giám đốc muốn nên anh sẽ hài lòng thôi ạ."
Seo Jihwan bất đắc dĩ phải gánh vác cả những vấn đề liên quan đến Seo Soo-hyun, lần này cũng đáp lời một cách trôi chảy. Kể từ ngày anh bỏ qua chuyện qua đêm của Ki Tae-yeon với Seo Soo-hyun, anh đã lường trước được tình huống này rồi. Thực tế thì những công việc phát sinh thêm cũng không quá sức đối với anh. Vì Seo Soo-hyun không thích các hoạt động bên ngoài mà. Vấn đề chỉ là việc cấp trên của anh dành quá nhiều sự quan tâm đến mọi hành động của cậu ấy mà thôi.
"Đúng là đời người sống lâu mới thấy."
Người khiến cho công việc của Seo Jihwan tăng lên không phải là Seo Soo-hyun mà là Ki Tae-yeon. Nói một cách chính xác thì vì Seo Soo-hyun bắt đầu làm YouTube nên công việc của anh mới tăng lên để quản lý việc đó, nhưng thực tế thì Seo Soo-hyun không hề dành nhiều sự quan tâm đến YouTube. Cậu ấy chỉ quay video, thêm phụ đề rồi tải lên nền tảng mà thôi. Có vẻ như cậu ấy không hề đọc những bình luận trên video, chứ đừng nói đến những lời đề nghị quảng cáo và hợp đồng với công ty. Anh chỉ biết điều này sau khi đã báo cho cậu ấy biết là có chuyện này xảy ra, nên có lẽ cậu ấy chỉ thỉnh thoảng liếc qua một chút thôi. Tuy nhiên, Ki Tae-yeon lại nhận báo cáo định kỳ về cuộc sống thường ngày của Seo Soo-hyun và dạo gần đây anh đang phát cuồng vì việc bắt và trừng trị những kẻ nói lời kỳ quặc. Việc bắt đầu khởi kiện mà không có sự đồng ý của đối phương cũng hoàn toàn là do chỉ thị của anh.
"Có lẽ vấn đề là kênh lớn mạnh hơn thì phải."
Nếu anh nhớ không nhầm thì Ki Tae-yeon chỉ thỉnh thoảng xem video và cười thầm khi người yêu anh mới bắt đầu lập kênh YouTube.
"Mà Giám đốc. tôi vẫn luôn tò mò một điều……. Anh đang xem gì vậy ạ? Anh xem có vẻ rất thú vị, cho tụi tôi xem với đi ạ."
"Tôi chia sẻ trò chơi gia đình của người yêu tôi cho các cậu làm gì?"
Việc câu chuyện lan truyền trong nội bộ công ty dù Seo Soo-hyun không hề quảng bá kênh YouTube của mình cũng là vì những phát ngôn đó của Ki Tae-yeon. Nhưng kể từ khi một phần khuôn mặt của Seo Soo-hyun vô tình bị lộ ra và tay và giọng nói của Ki Tae-yeon xuất hiện trong video, kênh đã phát triển một cách nhanh chóng.
Người đàn ông đang xem máy tính bảng như mọi ngày nhíu mày. Nhìn thấy vẻ mặt đó, Seo Jihwan linh cảm rằng một chuyện tồi tệ nữa lại sắp xảy ra. Đó là vẻ mặt mà anh hay làm khi có điều gì đó không vừa ý.
Điều may mắn là Ki Tae-yeon không hề đụng đến người bình thường. Nhờ đó mà vấn đề liên quan đến những bình luận ác ý đã được chuyển giao cho một công ty luật lớn và bên đó đang thực hiện công việc giám sát định kỳ. Có vẻ như anh không thể không trở nên nhạy cảm hơn vì người yêu anh bị phơi bày trước vô số người ẩn danh.
Thời gian Ki Tae-yeon xem kênh của Seo Soo-hyun vẫn ngắn, nhưng từ góc độ của Seo Jihwan, chỉ riêng việc tâm trạng của người đàn ông trở nên khó chịu thôi cũng đủ khiến anh không thích thú với sở thích của Soo-hyun rồi. Đó là lý do tại sao anh lại xen vào chuyện tình cảm của cấp trên, điều mà anh vốn không hề làm.
"Hay là bảo cậu Soo-hyun dừng lại thì……."
Ki Tae-yeon xoa xoa thái dương với vẻ mặt như thể anh vừa nghe thấy một điều vớ vẩn.
"Chả lẽ Tôi lại đi can thiệp vào trò chơi gia đình của người yêu tôi à?"
Khoảnh khắc đó Seo Jihwan phải cân nhắc xem liệu anh có nên cảm thấy xa lạ với từ "đứa trẻ" hay không hay là phải nắm bắt lại ý nghĩa của từ "trò chơi gia đình". Anh đã nghe nói rằng Ki Tae-yeon đã nhắc đến trò chơi gia đình vbonj đàn em ở dưới, nhưng khi trực tiếp nghe thấy từ đó, đầu anh trở nên rối bời.
"em ấy bảo là em ấy thấy vui mà."
"……Tôi lỡ lời rồi ạ. Chúng tôi sẽ chú ý hơn ạ."
Anh ta đã dự đoán được câu trả lời là "Vậy à", nhưng anh ta đã không khỏi bối rối. Kể từ khi Seo Soo-hyun xuất hiện, thái độ của Ki Tae-yeon đã thay đổi thất thường không chỉ một hai lần, Seo Jihwan nhanh chóng thu dọn cảm xúc của mình và kết thúc câu chuyện một cách gọn gàng.
‘Ki Tae-yeon quan tâm đến người khác chứ không chỉ sống theo ý mình thôi sao? Khó tin đến mức mình cảm thấy như mình sắp bị dị ứng đến nơi.’
"Không có thông tin cá nhân của em ấy bị lan truyền ra ngoài chứ?"
"Vâng. Khuôn mặt của Seo Soo-hyun cũng không bị lộ ra hoàn toàn, với lại bố cục màn hình cũng không vượt ra ngoài nhà bếp nên không có nguy cơ bị lộ địa chỉ. Nơi mà cậu ấy đang ở chủ yếu cũng là nhà riêng nữa. Ngay cả khi nội thất bên trong nhà bị quay lại thì cũng không thể nào biết được địa chỉ được ạ."
Nếu anh ta phải chăm sóc một đứa con chứ không phải là người yêu của cấp trên thì có lẽ anh ta đã cảm thấy như thế này rồi.
"À phải, nếu nghĩ đến khoảng cách tuổi tác thì……."
Sau đó Seo Jihwan đã ngừng suy nghĩ. Chuyện người đàn ông kia đang dành sự quan tâm đặc biệt cho Seo Soo-hyun đã là một điều xa lạ rồi, nhưng nếu nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người thì Ki Tae-yeon vẫn là Ki Tae-yeon mà thôi.
"Chà, nếu có ai theo dõi thì bên ta sẽ xử lý thôi."
Ki Tae-yeon đưa ra câu trả lời dứt khoát. Seo Soo-hyun không phải là người thích phô trương khuôn mặt hay nhà cửa nên khả năng thông tin cá nhân của cậu bị tiết lộ là rất thấp. Tuy nhiên, nếu chẳng may có chuyện đó xảy ra thì việc giải quyết cũng rất dễ dàng. Vì anh có thể xử lý đối phương trước khi Seo Soo-hyun kịp nhận ra sự tồn tại của người đó, nên đó chẳng khác gì việc nằm ngửa ăn bánh.
Đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi liếc nhìn chiếc máy tính bảng. Chỉ là vì anh thấy trò chơi gia đình đó thú vị nên anh mới để yên vậy thôi, chứ không phải là anh không thấy khó chịu. Đừng nói đến những lời đánh giá hay những lời đồn đoán ác ý về Seo Soo-hyun, tất cả những bình luận khác đều khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Cảm giác như có ai đó đang nhòm ngó đồ của mình ấy nhỉ."
Nếu đã vào xem video nấu ăn thì nên nói về đồ ăn đi, sao lại có nhiều bình luận về Seo Soo-hyun đến vậy chứ. Theo báo cáo của Seo Jihwan, các kênh khác cũng tương tự, miễn là người đăng ký không phải là trung niên trở lên.
Tuy nhiên, anh không đủ rộng lượng để có thể thông cảm và bỏ qua những bình luận mang tính cá nhân về người yêu chỉ vì ai cũng như vậy. Người đàn ông kia gõ ngón tay. Đầu ngón tay chai sạn gõ lên chiếc máy tính bảng một cách bồn chồn. Đến giờ anh cũng không có ý định ép Seo Soo-hyun dừng làm YouTube. Đó cũng giống như việc không có người lớn nào bảo một đứa trẻ đang lụi cụi chơi trò chơi gia đình một mình là đừng chơi nữa vậy.
"Nhìn cũng dễ thương thật."
Nếu người yêu anh mải mê với mấy việc vặt vãnh mà bỏ bê anh thì có lẽ anh đã cư xử theo tính khí của mình rồi. Tuy nhiên, Soo-hyun chỉ quay video khi cậu nấu ăn một mình ở nhà. Những video có sự xuất hiện của anh chỉ là một sản phẩm ngẫu nhiên mà thôi.
Ki Tae-yeon vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Thường ngày mỗi khi anh mở cửa là cục bông sẽ lon ton chạy ra đón, nhưng hôm đó anh không thấy bóng dáng cậu đâu nên anh đã đi về phía nhà bếp. Hình ảnh cậu đang lụi cụi phía sau hiện ra trong tầm mắt anh.
‘Chính vì được ngắm nhìn cái dáng vẻ đó mà mình mới tan làm sớm đó chứ.’
Không biết cậu tập trung vào cái gì mà không hề nhận ra động tĩnh của anh, cái gáy nhỏ nhắn cặm cụi kia đáng yêu vô cùng. Ki Tae-yeon chỉ nhúc nhích khi Soo-hyun cảm nhận được ánh mắt của anh và định quay lại. Anh đã tự hỏi cậu đang lụi cụi làm gì mà tập trung đến vậy thì ra là cậu đang vật lộn với một cái lọ thủy tinh đóng chặt. Anh chỉ phát hiện ra chiếc máy ảnh đặt trên bàn ăn sau khi anh đã mở nắp lọ cho cậu.
"Cái đó là cái gì vậy?"
"Em đang quay video ạ."
Dù cái dáng vẻ mân mê chiếc điện thoại của cậu rất đáng yêu, nhưng trông cậu có vẻ không thoải mái nên anh đã mua cho cậu chiếc máy ảnh đó. Ki Tae-yeon cũng không hề để tâm đến việc cậu nói là cậu đang quay video. Anh cũng không để tâm đến việc hình ảnh của mình xuất hiện trong video mà Seo Soo-hyun tải lên. Ngay từ đầu anh đã là người khơi mào cho việc Seo Soo-hyun bắt đầu làm YouTube nên đến giờ anh cũng không có ý định can thiệp.
"Ngày mai thợ sẽ đến nhà. Để lắp camera quan sát."
"Ở nhà ạ? Để làm gì ạ?"
Trước thông báo đơn phương đó, Soo-hyun tròn xoe mắt. Phản ứng đúng như anh dự đoán.
"Anh muốn biết Seo Soo-hyun làm gì một mình ở nhà khi anh đi làm."
"Anh bị hoang tưởng à?"
Ki Tae-yeon chỉ im lặng cười. Gần đây cậu cũng nghi ngờ rằng có lẽ anh bị hoang tưởng nên câu hỏi đột ngột này cũng không có gì là lạ. Anh không lo lắng Seo Soo-hyun sẽ dan díu với gã alpha nào khác. Tuy nhiên, anh thực sự cảm thấy bứt rứt khi không nhìn thấy cậu trước mắt. Nếu lắp camera quan sát thì anh sẽ yên tâm hơn phần nào. Vì anh có thể quan sát cậu bất cứ khi nào anh muốn. Anh không hề có sở thích nhìn trộm, nhưng việc quan sát Seo Soo-hyun chắc chắn sẽ rất thú vị.
"Người ta bảo nghi ngờ vợ/chồng hoặc người yêu là bệnh tâm thần đó."
Dù cậu nói là bệnh tâm thần, Ki Tae-yeon vẫn chỉ nhếch mép cười. Có lẽ cậu đã đọc được sự chân thành trong khuôn mặt anh nên cậu cau mày.
"Em không thích đâu. Đừng lắp cái đó."
"Sao lại không thích. Em định dan díu với thằng nào khác trong lúc người yêu đi làm à?"
"Sao sống trên đời này mà không có niềm tin vậy? Trong mối quan hệ thì niềm tin là quan trọng nhất đó."
"Niềm tin cũng phải nhìn thấy được mới được, ông chủ ạ."
Lần này cậu trừng mắt lên.
"Nếu em lắp camera quan sát trong văn phòng của anh thì anh có vui không?"
"Anh có nên lắp cả ở phòng tắm không nhỉ? Anh cũng muốn ngắm em tắm."
Cậu không ngờ anh lại có thể trơ trẽn đến vậy, Soo-hyun ngơ ngác há hốc miệng.
"……Thật ra anh tò mò xem em làm gì khi không có anh nên anh mới nhắc đến camera quan sát hả?"
"Anh bị hoang tưởng mà."
"Đừng có nói thế nữa ạ. Dù thế nào thì camera quan sát cũng hơi quá đáng đó……. Em đâu phải là tội phạm đâu. ……Thay vào đó em quay video cho anh xem thì không được à?"
"Quay video gì?"
"……Lúc em chơi gì đó ạ?"
Vì cậu không có thời gian mang theo điện thoại khi chăm sóc vườn rau nên cậu chỉ quay lại cảnh cậu nấu ăn. Đến tận lúc đó Ki Tae-yeon vẫn chưa hề nghĩ rằng sẽ có nhiều người nhòm ngó cuộc sống thường ngày của Seo Soo-hyun đến vậy. Lẽ ra anh nên dự đoán được điều đó khi trò chơi gia đình chỉ dừng lại ở việc quay video đã chuyển sang giai đoạn chỉnh sửa và tải lên theo lời khuyên không hẳn là khuyên của giáo viên dạy nấu ăn, đó là sai lầm của anh. Thực tế thì những gì được gọi là cuộc sống thường ngày cũng chỉ là những điều rất nhỏ nhặt. Tuy nhiên, chỉ riêng việc chia sẻ ngay cả những khía cạnh nhỏ bé đó với người khác thôi cũng đã khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu rồi. Chỉ mình anh biết cậu đảm đang là đủ rồi chứ sao. Thật may là Seo Soo-hyun không mấy quan tâm đến việc điều hành kênh YouTube. Nếu cậu có tính cách chỉ mải mê với mấy việc vặt vãnh đó thì có lẽ anh đã không cho cậu bắt đầu làm từ đầu rồi.
"Seo Jihwan."
"Vâng, Giám đốc."
Ki Tae-yeon bỏ tay khỏi chiếc máy tính bảng đang gõ lia lịa và nghiêng đầu về phía Seo Jihwan.
"Hình như cậu lấy họ của bố cậu thì phải?"
"Vâng."
Seo Jihwan định rời khỏi phòng làm việc, đáp lại câu hỏi đột ngột bằng một câu trả lời dứt khoát.
"Cậu không có ý định đổi sang họ của mẹ cậu à?"
"……Vâng?"
"Có lẽ vì cậu có cùng họ với ông ta nên tôi thấy bực mình khi nghĩ đến cái thằng khốn đó."
"……."
Seo Jihwan đứng im lặng. Trong đầu anh nghĩ rằng: "Yêu đương kiểu gì mà ồn ào quá vậy trời."
Tôi có cảm giác rằng hôm nay cũng sẽ là một ngày vô cùng yên bình.
"Em đã từng nghĩ rằng nếu hẹn hò với một người như anh thì có lẽ em sẽ bị vướng vào những chuyện ồn ào."
Soo-hyun lẩm bẩm một mình. Vì anh không phải là một nhân viên văn phòng bình thường mà là một người thường làm những việc nguy hiểm nên cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng mình có thể sẽ bị cuốn vào những vụ việc như trong phim. Nhưng cuộc hẹn hò với Ki Tae-yeon lại êm đềm và yên bình hơn là ồn ào.
"Quả nhiên những chuyện đó chỉ có trong phim ảnh thôi nhỉ."
Những bộ phim được chiếu miễn phí trên tivi đều là những bộ phim cũ nên có lẽ những chuyện đó đã từng xảy ra thường xuyên vào thời điểm đó, nhưng có lẽ bây giờ thì không. Khi Soo-hyun lần đầu tiên nghe người bà ở Seoul kể rằng bạn trai cậu là xã hội đen, những người bà khác cũng phản ứng kiểu "Bây giờ vẫn còn những chuyện đó à", nên chắc chắn là mọi thứ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Cậu vẫn chưa từng đến văn phòng cho vay của anh nên cậu không biết nó khác với trong phim như thế nào, nhưng công ty nơi anh làm giám đốc cũng là một hình dáng trang nghiêm mà chỉ có trong phim mới có.
"Em thích những chuyện êm đềm hơn là những chuyện ồn ào."
Đó là một cuộc hẹn hò mà cậu đã bắt đầu dù biết rằng có khả năng sẽ có những chuyện ồn ào xảy ra. Tình cảm của cậu dành cho Ki Tae-yeon lớn đến mức đó. Cậu đã thú nhận tình cảm của mình dù biết rằng môi trường mà cậu đã sống cả đời có thể sẽ bị thay đổi hoàn toàn, nếu những chuyện đó không xảy ra thì có lẽ đó là một điều tốt. Và không hiểu sao cậu có cảm giác rằng hôm nay cũng sẽ trôi qua như mọi ngày, một ngày yên bình và êm đềm.
"Em suy nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Cậu đang từng bước sắp xếp những việc cần làm trong ngày vào đầu thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Cả hai đã thống nhất rằng cậu sẽ đến nhà Hannam-dong trong khi Ki Tae-yeon làm việc.
"Hình như hè đến rồi. Cách ăn mặc của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn."
Seo Soo-hyun vừa nghĩ vẩn vơ vừa bước theo người đàn ông kia, người vừa vỗ vào mông cậu.