Cherry Cake - Chương 118

lịch update: mỗi ngày đều có chap

"Anh có văn phòng cho vay mà đúng không ạ?"

"Seonje?"

"Vâng. Em đang nghĩ là em muốn đến đó."

Nếu cậu nói là cậu nghĩ rằng hẹn hò với anh êm đềm hơn cậu nghĩ thì chắc chắn anh sẽ bảo cậu là cái đầu nhỏ nhắn đó lại nghĩ vớ vẩn gì rồi, nên Soo-hyun đã viện một cái cớ thích hợp. Nếu xét cho cùng thì đó cũng là suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu cậu thôi nên cũng không phải là nói dối trắng trợn.

"Hừm."

Ki Tae-yeon nhíu mày khi bước ra khỏi cửa.

" chắc em không được chứng kiến cảnh tượng tốt đẹp gì ở đó đâu……."

"Sao ạ?"

Soo-hyun bước theo anh và gọi thang máy. Lúc đầu vì không quen với cấu trúc kỳ lạ của ngôi nhà nên cậu cảm thấy xa lạ mỗi khi đến đây, nhưng giờ thì mọi thứ đã trở nên quen thuộc.

"Không có gì đâu. Gần đây bên đó cũng bận nên đợi khi nào ổn định thì đi."

Ki Tae-yeon trả lời bằng một giọng điệu tươi tắn, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy nghi ngờ. Soo-hyun trắng trợn quan sát cách ăn mặc của Ki Tae-yeon. Đúng như lời đánh giá của cậu, chiếc áo sơ mi được làm từ chất liệu rũ rượi khoe những họa tiết rực rỡ. Chỉ nhìn vào chiếc áo thôi thì nó đã quá sặc sỡ và thu hút sự chú ý rồi, nhưng kỳ lạ thay ánh mắt của cậu vẫn hướng về khuôn mặt anh.

"Có lẽ vì anh đẹp trai quá nên vậy chăng?"

Cũng có khả năng là vì vóc dáng khiến cậu không thể nhìn thấy chiếc áo một cách trọn vẹn. Dù sao thì việc anh ăn mặc như vậy có nghĩa là anh có việc ở hiện trường chứ không phải ở công ty. Cậu không biết hiện trường đó là công trường xây dựng hay là - mượn lời của người bà ở Seoul - hiện trường làm ăn của xã hội đen.

"Mặt anh sắp thủng đến nơi rồi kìa."

Ki Tae-yeon vừa nói đùa vừa tủm tỉm cười và kéo Seo Soo-hyun vào thang máy. Soo-hyun không thèm để ý đến lời anh nói, cứ ngẩng cao đầu và hỏi những điều cậu thắc mắc.

"Anh không đến công ty làm à?"

"Nếu không phải đến công ty thì anh đã chơi với Seo Soo-hyun rồi."

"Không, ý em là anh không đến SeoWoo Construction à?"

Ki Tae-yeon nhướn mày như thể hỏi cậu tại sao lại hỏi điều đó.

"Em chỉ tò mò nên em hỏi thôi ạ."

"Em ra dáng vợ người ta rồi đấy nhỉ?"

"Người ở chung thì cũng có thể hỏi những điều này mà."

"Em học từ 'người ở chung' ở đâu đấy?"

"Em nghe mấy người lớn nói chuyện ạ."

Dù không liên quan đến giới tính hay đặc tính, cậu cũng nghe được vô vàn câu chuyện mỗi khi cậu nghe những người lớn gặp nhau ở lớp học nấu ăn nói chuyện. Có lẽ vì họ là dân thành phố chứ không phải dân quê. Những câu chuyện của họ khác với những câu chuyện của những người bà, đó là những nội dung khiến cậu phải tròn xoe mắt.

"Thôi được rồi, em đừng có bắt chước lung tung. Anh không đến SeoWoo mà đi thị sát công trường."

Dù sao thì Soo-hyun vẫn nghĩ rằng môi trường của Ki Tae-yeon có lẽ khiến người ta bắt chước nhiều hơn là câu chuyện của những người lớn tuổi, nhưng Soo-hyun đã không nói ra những lời đó. Cậu đâu phải là không biết những điều đó mà vẫn hẹn hò với anh, vả lại cậu là người yêu anh nên cậu phải bênh người yêu chứ.

Đúng lúc thang máy đến bãi đậu xe. Soo-hyun lon ton bước xuống và lên chiếc xe đang đỗ gần đó. Là ghế phụ. Lần trước Ki Tae-yeon phải đi làm sớm nên cả hai không khớp lịch trình, cậu đã tự lái xe đến lớp học, nhưng nếu cả hai khớp lịch trình như bây giờ thì anh sẽ đưa cậu đi. Nghe những người ở công ty nói thì anh hiếm khi nào tự lái xe vì anh thấy phiền, có vẻ như anh cố tình tự lái xe là vì cậu. Nghĩ lại thì mỗi khi anh đến làng của cậu anh đều ngồi trên xe do người khác lái.

"Chẳng lẽ anh cố tình không gọi mấy chú đến à?"

Cậu vừa đưa tay ra thắt dây an toàn thì Ki Tae-yeon lên tiếng.

"Mà sao tự nhiên em lại hỏi thế?"

Seo Soo-hyun vừa thắt dây an toàn vừa nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

"Tại em thấy áo sơ mi của anh sặc sỡ quá nên em hỏi ạ. Em biết là anh sẽ tự biết phải làm gì, nhưng dù sao thì anh cũng cẩn thận nhé. Vì có những người khác nữa nên em cũng không lo lắm."

"Seo Soo-hyun mới là người phải cẩn thận đó."

Người đàn ông kia vừa xoay vô lăng bằng tay trái vừa bất ngờ vươn tay phải ra nắm chặt lấy đùi cậu. Bị chạm bất ngờ khiến cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra với anh trong xe trước đây và hai má cậu đỏ bừng lên. Ki Tae-yeon liếc nhìn cậu và bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Soo-hyun khó chịu phản ứng lại.

"Đừng có cười. Tại anh mà em mới đỏ mặt đó."

"Sao lại tại anh?"

"Tại anh……!"

Soo-hyun định cãi lại điều gì đó thì im bặt. Cậu chợt nhận ra rằng trách nhiệm này thuộc về cả hai người. Có lẽ anh đã đọc được vẻ mặt của cậu nên bàn tay to lớn kia trắng trợn luồn vào bên trong đùi cậu. Soo-hyun không hề ngồi yên mà đánh mạnh vào mu bàn tay nổi đầy gân máu của anh.

"Em dám đánh người yêu à?"

"Đừng có làm vậy khi đang lái xe."

"Không lái xe thì được à?"

"……Cái đó thì, em xin suy nghĩ một chút ạ."

"Không lái xe cũng không được ạ" cậu định phản bác lại ngay lập tức, nhưng Soo-hyun chợt nhớ lại ngày hôm đó nên sau một hồi ngập ngừng cậu đã đổi lời. Quả thật, nó chật chội và khó chịu hơn trên giường, nhưng thỉnh thoảng một lần thì cũng không tệ đến vậy.

"Ồ, xin suy nghĩ một chút à?"

Người đàn ông kia bật cười khúc khích và buông tay ra, anh đã hiểu được rằng cậu có ý định đồng ý. Soo-hyun cảm thấy như mặt mình nóng bừng dù anh đã bật điều hòa, cậu liếc nhìn Ki Tae-yeon một cách vô cớ. Đồng thời cậu cũng hiểu lý do tại sao anh lại tự lái xe thay vì gọi tài xế. Không phải là anh cố tình làm vậy, nhưng cậu khó có thể nói rằng anh không có ý định gì cả.

Tuy nhiên, dù Ki Tae-yeon có ý định gì đi nữa thì Soo-hyun vẫn thích khoảng thời gian này. Cậu thích việc cả hai chỉ có nhau trong xe và cậu cũng thích việc không có ai khác xen vào cuộc sống của cả hai.

"Mấy giờ anh về ạ?"

Soo-hyun vừa tháo dây an toàn vừa hỏi. Cả hai vừa nói chuyện vừa đi nên đã đến nơi rất nhanh. Hôm qua cả hai ngủ ở căn hộ chứ không phải ở biệt thự nên cậu đã đến Hannam-dong từ buổi sáng để xem hoa chuông và cát cánh. Nếu tính ra thì cả hai đang sống ở hai nhà, nhưng cậu không cảm thấy việc đi đi lại lại quá bất tiện. Ngược lại, những vật dụng cần thiết cho cuộc sống đã bắt đầu tăng lên ở căn nhà này nên đi đâu cậu cũng cảm thấy thoải mái. Ki Tae-yeon đã từng hỏi cậu có muốn anh chuyển hẳn đến đây không, nhưng Seo Soo-hyun đã lắc đầu. Chắc chắn là có lý do gì đó khiến cho người yêu cậu sống ở căn hộ chứ không phải biệt thự, cậu không muốn anh chuyển nhà chỉ vì cậu. Thỉnh thoảng ở căn nhà này, thỉnh thoảng ở căn nhà kia cũng rất thú vị. Dù cậu chưa từng đi cắm trại bao giờ, cậu cảm thấy rằng đi cắm trại chắc cũng có cảm giác như thế này.

"Anh không mất nhiều thời gian đâu nên em đừng đứng ngoài mà cứ ở trong đó lăn lộn đi."

"Hôm nay đâu có nóng lắm đâu ạ……. Anh hay bị nóng thôi chứ em đâu có dễ bị nóng đâu."

Quả nhiên cậu không nên nhắc đến chuyện say nắng. Anh đã từng giả vờ như thể anh chưa từng liên hệ từ say nắng với bản thân mình, nhưng bây giờ chỉ cần trời hơi nóng một chút thôi là anh đã đe dọa cậu rồi. Dù cậu có nhấn mạnh rằng hiếm có ai bằng tuổi cậu mà bị say nắng và phải nằm liệt giường thì thái độ của anh vẫn không thay đổi.

"Lại không nghe lời người lớn rồi."

"Vậy em vào xem một chút thôi ạ."

"Vào xem một chút cũng không được, cứ ở trong đó ăn vặt rồi đợi anh đi. Rõ chưa?"

"Nếu em cứng đầu thì anh sẽ mắng em mất thôi. Thôi thì sau này em xem với anh cũng được."

Seo Soo-hyun ngoan ngoãn gật đầu rồi bước xuống xe. Sau đó cậu vẫy tay tạm biệt Ki Tae-yeon. Cậu cũng không quên vội vàng quay người đi vì cậu biết chắc rằng nếu cứ đứng ngây ra đó thì cậu sẽ bị mắng cho một trận.

"Hay là mình ghé qua vườn rau một lát nhỉ?"

Cám dỗ chợt trỗi dậy, nhưng cậu đã kìm nén sự cám dỗ ngọt ngào đó và bước thẳng vào nhà. Vừa phải giữ lời hứa với Ki Tae-yeon, vừa có linh cảm rằng nếu cậu đi ra vườn bây giờ thì anh sẽ phát hiện ra mất thôi.

"Phải chào Boksil trước mới được."

Soo-hyun bật điều hòa một cách quen thuộc, đặt điều khiển từ xa về đúng chỗ rồi đi về phía cửa sổ có ánh nắng chiếu vào. Phía sau bức ảnh của Boksil được đặt ngay ngắn trong tủ là một chiếc bình đựng tro cốt nhỏ nhắn.

"Boksil à, anh đến thăm em đây."

Cậu đã mang tro cốt của Boksil từ nhà tang lễ về căn nhà Hannam-dong này cách đây vài tháng. Cậu đã để tro cốt của Boksil ở nhà tang lễ và thường xuyên đến thăm vì cậu sợ rằng chẳng may có tai nạn xảy ra và nó bị vỡ, nhưng sau khi hẹn hò với Ki Tae-yeon cậu đã mang nó về căn nhà này luôn. Không hiểu sao cậu cảm thấy an tâm rằng giờ thì không sao rồi.

Trước bình đựng tro cốt là một khung ảnh đựng ảnh của Boksil. Đó là một bức ảnh còn sót lại trong chiếc điện thoại cũ mà cậu đã từng dùng. Không biết có phải vì điện thoại đã cũ rồi không mà tất cả các bức ảnh đều có chất lượng kém, nhưng Ki Tae-yeon đã tìm cách khiến cho tất cả các bức ảnh được in ra đều rõ nét. Bên cạnh đó là ảnh của mẹ và bà cậu được lấy ra từ album. Trong bức ảnh, người bà đang cười sảng khoái, tay phải ôm mẹ cậu, tay trái ôm Soo-hyun khi còn bé, bên cạnh là Boksil đang nằm ngủ ngáy trên mặt đất.

"Đẹp quá."

Soo-hyun vuốt ve khung ảnh mà không hề buồn bã. Thật may là cậu đã mang album đến khi cậu và Ki Tae-yeon xuống dọn dẹp siêu thị.

"Hôm nay mình phải gọi điện cho bà mới được."

Dạo này trời nóng nên giờ này chắc hẳn hai bà đang ở nhà. Seo Soo-hyun vội vã bước về phía nhà bếp. Vì cậu cảm thấy hơi buồn miệng nên trước tiên cậu định rửa mấy trái nho xanh để trong tủ lạnh.

"Oa, có nụ hoa rồi."

Soo-hyun cẩn thận vươn tay ra. Có lẽ vì cậu đã chăm sóc rất kỹ nên cây cát cánh đã có nụ hoa. Cậu nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa vẫn còn xanh biếc, một cảm giác vừa chắc chắn vừa mềm mại truyền đến. Cứ như thể cậu đang vuốt ve nhẹ nhàng vỏ đậu Hà Lan vậy.

"Thật kỳ diệu."

Những lời cảm thán hòa lẫn với sự ngưỡng mộ cứ tự nhiên tuôn ra. Dù cậu đâu phải là lần đầu tiên trồng cây, nhưng mỗi khi cậu tận mắt chứng kiến khoảnh khắc cây lớn lên như thế này thì cậu vẫn luôn cảm thấy kinh ngạc. Dù cậu tưới nước, nhổ cỏ và chăm sóc cho chúng, chúng vẫn tự hấp thụ ánh sáng mặt trời, uống nước mưa và lớn lên từng ngày. Cậu cảm thấy vừa đáng yêu vừa kỳ diệu. Nụ hoa có hình dạng tròn trịa như thể sắp nở thành hình ngôi sao cũng vậy. Vì đó là hoa cát cánh nên nó sẽ có màu tím hoặc trắng, nhưng cậu vẫn chưa biết nó sẽ nở ra với màu sắc nào, cậu vừa tò mò muốn biết hình ảnh hoa nở rộ sẽ như thế nào vừa mong chờ ngày đó đến.

"Mình đã nghĩ là chắc mình sẽ được ngắm hoa nở, ai ngờ thật sự được thấy rồi nè."

Khoảnh khắc cậu trồng cây cát cánh và hoa chuông ùa về trong tâm trí. Ký ức tự nhiên trôi ngược về quá khứ, gợi lại khoảnh khắc cậu lần đầu tiên đối diện với khu vườn rau. Đó là lúc cậu vừa nghe tin về Seo Jeonggyun và cảm thấy bứt rứt trong lòng. Trong tình huống đó, khi đối diện với khu vườn rau mà người đàn ông kia đã tạo ra cho cậu, tâm trạng của cậu đã tốt lên ngay lập tức. Đó cũng là lý do tại sao cậu kiễng chân lên và hôn anh. Ki Tae-yeon đã trêu cậu là trẻ con, nhưng đó là một hành động vô thức của cậu vì cậu không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng. Lúc đó cậu vẫn chưa biết rằng cậu và anhsẽ trở thành như thế này. Soo-hyun xoa nhẹ những nụ hoa và chìm vào suy nghĩ. Hôm đó ánh nắng cũng ấm áp như hôm nay. Ánh nắng mùa xuân dịu dàng hơn ánh nắng mùa hè nên việc lòng cậu xao xuyến cũng không có gì là lạ. Ngẫm lại thì có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ hôm đó. Cậu đã bắt đầu thích Ki Tae-yeon từ hôm đó.

"Vì đó là một cảm xúc tương tự như cảm xúc xao xuyến bây giờ."

Cậu đã nghĩ rằng liệu có ngày cậu được ăn cây cát cánh và hoa chuông mà mình trồng hay không, tâm trạng cậu trở nên phức tạp cũng là vì cậu đang thích Giám đốc, chỉ là cậu chưa nhận ra cảm xúc của mình mà thôi. Nếu không thì cậu đã không vẽ ra tương lai mà cậu chưa từng lo lắng đến trước đây và cảm thấy u sầu như vậy.

"Quả nhiên tình yêu là phải tranh đoạt mà."

Soo-hyun ngắm nhìn những bông hoa chuông một lúc lâu rồi chậm rãi buông tay ra và ngắm nhìn những chiếc lá xanh mướt đang ngậm lấy ánh sáng tươi mới. Có lẽ vì cậu đang lặng lẽ ngắm nhìn màu xanh lục tốt cho mắt nên tâm trạng cậu cũng trở nên bồng bềnh hơn. Không có gì lạ khi mỗi khi nghĩ đến Ki Tae-yeon lòng cậu lại rộn ràng xao xuyến. Cậu chưa từng nghĩ rằng cuộc sống hàng ngày của mình nhàm chán, nhưng dạo gần đây mỗi ngày của cậu đều đặc biệt vui vẻ.

Dù không có những chuyện đặc biệt gì xảy ra thì vẫn như vậy. Đã có lúc cậu tự hỏi liệu có phải vì môi trường sống thay đổi khiến cho lòng cậu cứ bồng bềnh như vậy hay không. Có lẽ vì cậu sống ở vùng quê cả đời rồi chuyển đến một thành phố lớn nên cậu mới bắt đầu nhớ nhà. Tuy nhiên, dù nghĩ thế nào thì đó cũng không phải là cảm xúc của một người không thể thích nghi với một nơi mới và bị cuốn trôi theo mọi thứ. Bảo là vì lớp học nấu ăn mà cậu vừa mới bắt đầu đi học và vì YouTube mà cậu vừa mới cảm thấy hứng thú thì cũng không đúng, vì trước đó cậu đã cảm thấy vui vẻ và thú vị mỗi ngày rồi.

Cậu không cần phải suy nghĩ lâu cũng có thể biết được lý do hạnh phúc tuôn trào. Đó là vì cậu đang hẹn hò với Ki Tae-yeon. Người ta bảo rằng khi ở bên người mình thích thì dù không làm gì đặc biệt cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Đó là một câu nói mà cậu có thể hiểu được phần nào. Chẳng phải cảm xúc của cậu cũng tương tự như khi cậu chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn Boksil đang ngủ say là lòng cậu lại trở nên mềm mại hay sao. Tất nhiên, mối quan hệ yêu đương với người đàn ông không chỉ mang lại cảm giác ấm áp mà còn có rất nhiều cảm xúc khác trộn lẫn vào nhau nên không thể coi mối quan hệ này giống như với Boksil được. Tuy nhiên, có lẽ vì có rất nhiều điều khác với khi cậu nhìn Boksil mà cậu mới cảm nhận được rõ ràng rằng mình đang hẹn hò với Ki Tae-yeon.

Soo-hyun chưa từng tưởng tượng về việc hẹn hò với ai. Có thể là do cậu không đi học cùng bạn bè đồng trang lứa vào thời điểm mà cậu quan tâm đến chuyện yêu đương, nhưng ngay cả khi cậu học cấp hai thì cậu cũng không mấy quan tâm đến chuyện đó. Có lẽ vì vậy mà cậu chưa từng suy nghĩ sâu sắc về cảm xúc thích một người khác. Nhưng thích một ai đó là một điều vô cùng hạnh phúc. Mỗi ngày cậu đều cảm thấy xao xuyến, cảm giác xa lạ về bản thân cậu vừa xa lạ vừa đáng mừng, một cảm xúc vô cùng kỳ diệu.

Ánh mắt đang cố định trên những chiếc lá hoa chuông từ từ di chuyển. Soo-hyun chậm rãi bước đi theo ánh mắt đó. Ngay bên cạnh là cây cát cánh được trồng nên những chiếc lá có màu sắc hơi khác một chút lọt vào tầm mắt cậu. Cây cát cánh vẫn chưa có nụ hoa. Tuy nhiên, vào cuối tháng 7, nó sẽ nở rộ với những tia sáng hơi đỏ, bên cạnh cánh đồng hoa chuông tràn ngập màu trắng và tím. Chỉ cần nghĩ đến hình dáng giống như hoa lan chuông thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy đáng yêu rồi.

"Nếu hoa nở hết thì chắc là đẹp lắm."

Cậu nghĩ rằng mỗi loài thực vật đều có thời điểm ra rễ và nở hoa khác nhau, thì trái tim con người cũng vậy thôi. Cậu đã chẳng hề quan tâm đến việc thích một ai đó khi còn bé, giờ cậu lại miệt mài suy nghĩ về cảm xúc đó, rõ ràng mỗi người đều có tốc độ khác nhau. Và Soo-hyun nghĩ rằng mối tình đầu muộn của cậu không hề tệ. Thậm chí cậu còn cảm thấy may mắn vì mình đã trải qua mối tình đầu muộn. Vì cậu có thể dốc hết những cảm xúc lần đầu tiên trải nghiệm cho Ki Tae-yeon, đó là một điều vô cùng quý giá. Cậu không đặt quá nhiều ý nghĩa vào lần quan hệ tình dục đầu tiên, nhưng thật lạ là cậu lại đặt rất nhiều ý nghĩa vào những cảm xúc đầu tiên.

"Hình như Giám đốc cũng nghĩ vậy."

Soo-hyun là một người đã quá quen với tình yêu thương. Tình yêu thương của mẹ và bà, Bokshil, tất nhiên rồi, sự quan tâm và chăm sóc của những người lớn tuổi trong làng, có thể nói cậu đã lớn lên khi được độc chiếm những tình cảm đó, nếu không quen thì mới là lạ. Tuy nhiên, cậu không hề coi những tình yêu thương đó là điều hiển nhiên. Ngược lại, vì cậu đã quá quen với những tình yêu thương đó nên cậu nhanh chóng nhận ra những tình cảm dành cho mình và cố gắng đáp lại những tình yêu thương mà họ trao cho. Nhờ đó mà cậu cũng nhanh chóng nhận ra rằng Ki Tae-yeon đang dành tình cảm cho mình. Việc mỗi ngày cậu đều cảm thấy xao xuyến và thú vị cũng là vì cậu cảm nhận được trọn vẹn tình cảm mà anh dành cho cậu.

"Anh ấy bảo hôm nay anh tan làm sớm mà nhỉ."

Soo-hyun ngồi xổm xuống và mân mê những chiếc lá cát cánh rồi thò đầu ra. Cậu lắng tai nghe nhưng không nghe thấy tiếng xe đi vào. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa mỗi khi cậu ngắm nhìn đất và cỏ dại trong vườn rau, có vẻ như cậu vẫn chưa ra ngoài được một tiếng.

"Anh sẽ đến nếu mình đợi thôi."

 Soo-hyun không hề sốt ruột mà lại cúi đầu xuống. Cảm giác tươi mát trong tay khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Có lẽ trái tim con người cũng có hình dạng như vậy. Giống như cây cát cánh và hoa chuông lớn lên mỗi năm, tình yêu là thứ lặp đi lặp lại không mệt mỏi. Năm nay cậu sẽ không nhìn thấy quả, nhưng giống như việc cậu có thể nhìn thấy quả vào năm sau, vào ngày mai những cảm xúc khác mà cậu chưa từng trải qua sẽ chờ đợi cậu.

"Mẹ bảo rằng tình yêu thương của mẹ là vô tận."

Vì vậy cậu chưa bao giờ nghi ngờ cảm xúc của mình. Không phải vì Ki Tae-yeon là alpha đúng nghĩa mà cậu gặp lần đầu tiên mà cậu thích anh, cũng không phải là cậu nhầm lẫn cảm xúc của mình vì lần đầu tiên gặp một alpha trội. Cậu chỉ đơn giản là thích người đàn ông tên Ki Tae-yeon đó. Dù cậu biết rằng anh là một người chuyên làm những việc xấu, dù cậu biết rằng nếu mẹ và bà cậu còn sống thì chắc chắn họ sẽ nổi trận lôi đình và nằm liệt giường vì lo lắng, cậu thích anh chỉ vì trái tim cậu hướng về anh.

"cục bông."

"Á."

Suýt nữa thì cậu đã nghiền nát chiếc lá mà mình đang vuốt ve. Soo-hyun giật mình hoảng hốt buông tay ra và đứng dậy. Ki Tae-yeon đang bước về phía cậu với vẻ mặt ngớ ngẩn như thể đang xem một màn trình diễn tài năng vụng về.

"Em đang ngắm cái gì vậy. Anh đã bảo em ở nhà lăn lộn mà, lại không nghe lời đúng không."

"Không phải vậy, em ra đây để đợi anh, ở ngoài vườn thời gian trôi nhanh hơn ạ. À, đúng rồi. Giám đốc. Hoa chuông nở rồi ạ."

"Hoa ở đâu ra."

"Đây này, có nụ hoa rồi nè. Tuy vẫn còn màu xanh thôi ạ."

Người đàn ông kia tiến lại gần và cụp mắt xuống. Vẻ mặt của anh cho thấy anh hoàn toàn không quan tâm đến việc anh là người đã dậy sớm tưới nước cho chúng vào những ngày trước đó. Đôi lông mày dài hơi nhíu lại.

"Nhìn chỗ nào ra là hoa vậy."

"Nó định nở mà. Vốn dĩ hoa là phải có nụ trước mà……. Cho dù anh là dân Seoul đi nữa thì Giám đốc cũng không biết nhiều thứ quá ạ."

"Hừ."

Hay là có nhiều người nghĩ rằng phải thấy cánh hoa thì mới gọi là hoa nở? Seo Soo-hyun làm ngơ trước vẻ mặt như thể đang giở trò của Ki Tae-yeon và khéo léo chuyển chủ đề. Không được lấy những gì mình đã trải qua làm tiêu chuẩn tuyệt đối, lần này là lỗi của cậu.

"Dù sao thì em cũng thấy nó kỳ diệu nên em mới ngắm đó ạ. Bây giờ nó hơi sần sùi một chút, nhưng sau một thời gian nữa nó sẽ biến thành hình ngôi sao. Màu xanh lục cũng sẽ chuyển thành màu trắng hoặc màu tím nữa. Vì anh không nhìn kỹ khi anh tưới nước nên sau này khi nó nở rộ em sẽ nói cho anh biết ạ. Nó đẹp và kỳ diệu lắm ạ."

"Trong mắt trẻ con thì nó mới kỳ diệu thôi."

Người đàn ông kia đứng đó với vẻ mặt không đồng tình rồi nhướn mày lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó và kéo dài giọng ra. Soo-hyun thành thật hỏi.

"Anh không thấy nó kỳ diệu hả ạ? Em càng nhìn em càng thấy nó kỳ diệu đó. Tụi nó đâu có cần mình cho ăn gì đâu mà vẫn lớn lên ầm ầm ấy."

"Seo Soo-hyun lớn lên ầm ầm còn kỳ diệu hơn."

Người đàn ông kia cười toe toét và vỗ mông cậu như thể khen cậu ngoan rồi nhấc bổng cả người cậu lên trong chớp mắt.

Soo-hyun không hề ngạc nhiên mà ôm chặt lấy Ki Tae-yeon. Dù cậu đang lơ lửng trong vòng tay của anh, cậu cũng đã lớn tướng rồi, không còn chuyện lớn lên ầm ầm nữa, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng anh đang nói những điều thật kỳ lạ.

"Dù sao thì cũng may là tụi nó không bị bệnh và lớn lên khỏe mạnh. Phải nuôi tụi nó hai năm thì mới có quả, nên đến lúc đó vẫn phải chăm sóc tụi nó."

"Vậy nên em mới dốc hết tâm huyết à?"

"Vốn dĩ làm nông là phải dốc hết tâm huyết mà."

"anh không có ý định nói gì về việc em chơi ở ngoài vườn đâu, nhưng phải vừa phải thôi, vừa phải."

"Vừa phải" là sao? Soo-hyun lần này công khai liếc xéo Ki Tae-yeon.

"Nếu vừa phải thì vụ mùa năm đó sẽ thất bát hết đó ạ."

Dù là làm việc gì thì cậu cũng phải cố gắng hết sức trong khả năng của mình. Hơn nữa, việc cậu chăm chỉ trồng cây cát cánh và hoa chuông không chỉ đơn thuần là vì muốn ăn chúng vào năm sau. Dù việc cậu trồng chúng để ăn chứ không phải để ngắm thì đúng là thật, nhưng ý định đơn giản ban đầu đã biến mất từ lâu rồi. Trong cây cát cánh và hoa chuông mà cậu đang trồng có chứa đựng một ý nghĩa lớn theo cách riêng của Seo Soo-hyun.

"Xem cái ánh mắt lườm nguýt người yêu của em kìa."

Dù anh nói với một giọng điệu khá chắc chắn, Ki Tae-yeon cũng chỉ xoa xoa đuôi mắt của cậu như thể anh không quan tâm. Soo-hyun mặc kệ bàn tay to lớn của người đàn ông kia tùy tiện sờ soạng mặt cậu và tiếp tục luyên thuyên.

"Với lại tụi nó có ý nghĩa vô cùng lớn đối với em đó ạ."

Nhân cơ hội này cậu phải nói rõ ràng với anh mới được.

"Anh tạo vườn rau này cho em rồi em trồng cây cát cánh và hoa chuông đầu tiên mà."

Ki Tae-yeon di chuyển bước chân còn cậu thì cứ nói tiếp.

"Vậy nên em càng phải chăm sóc tụi nó thật tốt. Vì tụi nó là những đứa nhỏ được trồng và chăm sóc trên khu vườn mà anh tạo ra cho em đầu tiên. Với lại em đã từng nghĩ như thế này khi em tưới nước cho tụi nó. Để tụi nó lớn hết thì phải đến năm sau, vậy em có thể ở bên cạnh anh vào năm sau hay không? Anh có biết là em đã lo lắng và rối loạn đến mức nào không?"

"Sao em lại rối?"

"Em không biết, có lẽ lúc đó em đã thích anh rồi. Nếu không thì em đã không nghĩ như vậy đâu."

Seo Soo-hyun thú nhận như thể không có gì phải xấu hổ. Nghe cậu nói rằng lúc đó cậu đã thích anh rồi, Ki Tae-yeon đã nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Vì em không muốn chia tay nên em mới nghĩ như vậy thôi."

Dù đôi mắt anh đang đảo quanh như rắn, Soo-hyun cũng không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt đó.

"Em không nghĩ vậy ạ? Em đang hẹn hò với anh mà. Em chưa từng nghĩ đến việc chúng ta sẽ chia tay. Chẳng lẽ anh đã từng nghĩ đến chuyện đó à?"

"Ai mà lại nghĩ đến cái chuyện khốn nạn đó chứ."

Trước vẻ mặt nhăn nhó công khai của anh, Soo-hyun khẽ động đậy bàn tay như thể muốn nói rằng anh đã làm tốt lắm. Có lẽ vì tay cậu đang khoác lên vai anh nên Ki Tae-yeon đã tỏ vẻ cạn lời rồi vươn bàn tay to lớn ra và túm lấy mũi cậu. Cậu không đau nhưng vì cậu đột ngột bị nghẹt thở nên Soo-hyun dồn thêm sức vào lòng bàn tay. Người đàn ông kia cười khúc khích rồi nhanh chóng buông mũi cậu ra và nghiêng đầu vùi mặt vào cổ cậu như thể đang ngửi mùi.

"Không có mùi đất nhỉ."

"Em chỉ ngắm hoa thôi, em không chạm vào đất ạ."

"Sau này cũng phải chăm sóc tụi nó thật tốt đấy."

Lúc nãy còn bảo cậu phải vừa phải thôi mà giờ lại đột ngột thay đổi thái độ, Soo-hyun chỉ biết nhìn xuống Ki Tae-yeon một cách chăm chú.

"Em bảo rằng em chăm sóc tụi nó tốt hơn là vì anh mà?"

"Dạ. Vì nó có ý nghĩa nên em mới chăm sóc tụi nó tốt hơn, vì nó là những thứ đầu tiên được trồng trên khu vườn mà anh tạo ra cho em đầu tiên mà. Nó cũng tốt cho sức khỏe nữa. Vậy nên khi nào năm sau nó ra quả thì chúng ta cùng nhau làm món gì đó ngon ngon nhé. À, mấy cây ớt mà em trồng tháng trước cũng đang lớn lên rất tốt nữa đó ạ."

Seo Soo-hyun từ từ trình bày những kế hoạch mà mình đã ấp ủ trong đầu. Vẫn còn đầu hè, nhưng chẳng mấy chốc nữa cái nóng gay gắt sẽ ập đến, còn cả những kế hoạch về cách quản lý khu vườn rau của cậu nữa. Cậu đã luyên thuyên như vậy trong một lúc lâu. Cậu đang hào hứng lắc lư chân nhẹ nhàng thì cảm nhận được một xúc cảm cứng rắn từ bên dưới. Cậu vô thức im bặt và ngước nhìn Ki Tae-yeon, cậu chạm mắt với người đàn ông đang nhếch mép cười.

"Em cứ ngắm mấy cái thứ đó mãi vậy, không ngắm chim của người yêu một chút à?"

Thật sự là lúc nào anh cũng nói ra những lời trơ trẽn như vậy.

"Em ngắm chim của anh suốt mà."

Ki Tae-yeon nói những lời như vậy đâu phải là một hai lần nên Soo-hyun cũng thản nhiên đáp lại. Nếu xét chi tiết thì có lẽ cậu đã ngắm nhìn cục thịt đang chạm vào chân cậu còn nhiều hơn cả những loại cây trồng trong vườn rau nữa đó chứ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo