Cherry Cake - Chương 119

lịch update: mỗi ngày đều có chap

"Hôm nay em có ngắm đâu."

"Bà em bảo là có những thứ thà ít khi nhìn thấy còn đáng mừng hơn là nhìn thấy mỗi ngày đó ạ."

Tất nhiên là cậu không muốn ít khi nhìn thấy nó. Lúc nào cậu cũng thích làm tình với Ki Tae-yeon cả. Đến mức cậu đã từng lo lắng rằng "Anh ấy là alpha trội thì không nói, mình là omega nồng độ pheromone thấp mà thích chuyện này như vậy có được không ta?". Nói một cách thô tục thì có lẽ vì cả hai hợp nhau chuyện giường chiếu nên cậu mới cảm thấy thích thú, nhưng đã có lúc cậu tự hỏi liệu mình có đang làm quá hay không. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Soo-hyun đã đưa ra một kết luận đơn giản. Cậu nghĩ rằng việc muốn chia sẻ nhiệt độ cơ thể với người mình thích là một ham muốn rất tự nhiên. Có những người chỉ muốn trao đổi về mặt tinh thần, nhưng cậu và người yêu cậu thì không phải như vậy. Thật may vì cả hai có chung quan điểm về chuyện giường chiếu cũng như hợp nhau chuyện đó.

"Sao, hay là anh đi công tác cho em đỡ thèm?"

"Anh đi công tác ạ?"

Nghe thấy từ "đi công tác", Soo-hyun mở to mắt và nhìn xuống Ki Tae-yeon. Trước đây cậu đã từng đề cập đến sân bay Incheon và nói về chuyện đi công tác, nên nếu là đi công tác thì có khả năng cao là đi nước ngoài. Gần đây cậu không hề xa Ki Tae-yeon nên cậu đã quên mất chuyện anh thỉnh thoảng đi công tác.

"Em bảo là có những thứ thà ít khi nhìn thấy còn đáng mừng hơn là nhìn thấy mỗi ngày còn gì? Anh đang cố chiều theo ý của em đó, bé cưng à."

Ý của anh là nếu không xa nhau về mặt vật lý thì khó mà chiều theo ý của cậu được, anh biết rõ về sự kiên nhẫn của bản thân nên mới nói như vậy. Bà cậu đã truyền đạt cho cậu những chân lý trên đời, nhưng anh biết thừa là cậu không hề có ý đó, vậy mà anh còn cố ra vẻ rộng lượng nữa chứ. Nhưng Soo-hyun đã nhanh chóng gạt đi sự kiên nhẫn ngắn ngủi và lòng tốt mỏng manh của Ki Tae-yeon sang một bên và trở nên nghiêm trọng hẳn lên.

"Em không thích việc không được gặp anh mấy ngày đâu……. Nếu anh thật sự cần phải đi công tác thì anh cứ đi đi ạ. Em cũng không có ý định cản trở công việc của anh đâu. Nhưng nếu không phải vậy thì anh đừng đi ạ. Em ở một mình buồn lắm."

Vẫn chưa có công trình xây dựng nào quy mô lớn bắt đầu ở làng nên trong thời gian Ki Tae-yeon đi công tác, cậu có thể về quê nhà để dành thời gian. Ở Seoul cũng có những người có thể trò chuyện cùng cậu, không phải là không có. Tuy nhiên, sự đơn điệu trong cuộc sống hàng ngày khi không có anh ở bên không phải là thứ có thể giải tỏa bằng cách cười đùa với người khác. Dù cậu chưa từng trải qua chuyện đó, Soo-hyun cũng bản năng nhận ra rằng cảm xúc mà cậu cảm thấy khi không có Ki Tae-yeon ở bên không chỉ là sự nhàm chán đơn thuần mà là nỗi nhớ nhung và cô đơn.

"Hay là anh mang em theo cùng khi đi công tác nhé?"

Ki Tae-yeon nhếch mép lên. Anh có vẻ hơi hài lòng vì có lẽ đây không phải là phản ứng mà anh mong đợi. Soo-hyun lập tức lồng vào đó mong muốn của mình vì cậu nghĩ rằng đây là cơ hội.

"Nếu được thì tốt quá ạ."

"Có gì mà không được chứ."

"Anh có thể cảm thấy em cản trở anh. Em đâu phải là người trong công ty của anh đâu. Nhưng nếu anh không phiền thì anh hãy mang em theo khi anh đi công tác nhé. Em sẽ ngoan ngoãn và không gây ra chuyện gì đâu ạ."

"Cũng không bỏ trốn nữa chứ."

Soo-hyun cau mày ngay lập tức vì biết rõ anh đang nói về chuyện gì.

"Em đã giải thích rõ ràng rằng em không hề bỏ trốn vào lúc đó rồi mà. Sao anh lớn đầu rồi mà lại hẹp hòi như lòng dạ đàn bà vậy ạ?"

"Người hẹp hòi không phải là anh mà là Seo Soo-hyun ấy."

Cậu đang luyên thuyên đáp trả thì cả hai đã đến phòng ngủ từ lúc nào không hay. Bàn tay đang đỡ lấy cơ thể cậu trượt xuống rồi những ngón tay thô ráp xoa xoa giữa hai bắp mông cậu. Ngay sau khi gáy cậu chạm vào giường,

"Cái lỗ của em chật quá nên đến ngón tay cũng khó mà nhét vào được."

"Ướt!"

Vừa định đáp trả thì giọng cậu đã bị nghiền nát bởi đôi môi đang áp sát tới. Đôi môi êm ái xâm nhập vào giữa đôi môi hé mở để nói và nghiền nát chiếc lưỡi đang hơi nhô ra để phát ra âm thanh. Bàn tay đã luồn lách qua lớp đồ lót từ lúc nào không hay, giờ đang nắm lấy má cậu và khuyến khích cậu há miệng to hơn.

"Ư ư……."

Soo-hyun định luyên thuyên cãi lại, nhưng cuối cùng cậu lại chỉ rên rỉ một tiếng mơ hồ. Cậu thích cái cảm giác chiếc lưỡi đang ấn xuống lưỡi cậu và khuấy động bên trong miệng cậu nên cậu đã quên đi ý định cằn nhằn. Chiếc áo sơ mi mà cậu vô thức túm lấy của Ki Tae-yeon bị xộc xệch dưới nắm tay cậu, nhưng cái chất liệu mềm mại chỉ mang lại cảm giác ngứa ngáy mà thôi.

"Ư……."

Khác với tiếng rên rỉ đang dần buông thả, các đầu ngón tay cậu lại siết chặt hơn. Đó là vì khối thịt ẩm ướt đang di chuyển như một con rắn, trói chặt lấy lưỡi cậu và mút mát không ngừng. Nếu không phải là do chất lỏng nhầy nhụa thì có lẽ cậu đã cảm thấy như mình đang bị trói chặt bằng dây thừng vì áp lực quá lớn. Tuy nhiên, Soo-hyun đã quá quen với những nụ hôn ngạt thở hơn là những nụ hôn nhẹ nhàng và âu yếm. Việc cậu cảm thấy vui vẻ thay vì khó chịu trước những hành động xông xáo cạy mở môi và tùy ý nghiền nát lưỡi của anh cũng là vì cậu thích sự quen thuộc đó. Trong khi cậu vẫn ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, đầu lưỡi cậu khẽ nhếch lên, khối thịt đang ép chặt lưỡi cậu cọ xát vào nhau và truyền đến một nhiệt độ nóng bỏng. Tiếng cười của Ki Tae-yeon lẫn lộn qua đôi môi đang chồng lên nhau.

"A, sao....cười…… hức."

Câu hỏi tại sao anh lại cười không thể phát ra một cách rõ ràng mà tan biến như một tiếng rên rỉ. Dù cậu đã cố gắng cất tiếng nói ra trong khoảng thời gian môi rời nhau, Ki Tae-yeon vẫn không cho cậu dù chỉ một chút thời gian và lại đâm lưỡi vào. Khối thịt mà Soo-hyun vừa cào cấu khi nãy không còn quấn lấy toàn bộ lưỡi cậu như lúc trước mà liếm vào bên trong má và kích thích màng nhầy ẩm ướt.

Ực.

Khi cậu nuốt nước bọt đang đọng dưới lưỡi, Ki Tae-yeon dùng răng cắn lên môi cậu. Bây giờ thì cậu đã biết rằng đó là một hành động để kiềm chế sự hưng phấn của anh.

"Hà, giơ tay lên."

Người đàn ông kia ngước người lên và ra lệnh một cách nhẹ nhàng như thể không thể chịu đựng thêm được nữa. Seo Soo-hyun lờ đờ thở hổn hển nhưng vẫn vụng về giơ tay lên. Có lẽ là nhờ Ki Tae-yeon vuốt ve lưng cậu trong lúc hôn nên chiếc áo phông tay ngắn rộng thùng thình đã bị lột ra.

"Cái này là cái gì thế, không lẽ em là con mèo mới đẻ à."

Ki Tae-yeon bật cười trước mái tóc bù xù đang dựng điện của cậu. "Tại Giám đốc lột đồ em như giật ấy chứ……." Soo-hyun lầm bầm trong lòng nhưng vẫn vươn tay ra ôm Ki Tae-yeon.

"Hức!"

Vào khoảnh khắc đó, Ki Tae-yeon túm lấy cả hai cổ tay cậu bằng một tay rồi kéo mạnh lên trên, đè xuống mà không làm cậu đau. Soo-hyun ngơ ngác há miệng theo người đàn ông đang cúi xuống môi mình. Dù tay cậu đang giơ lên trên đầu, nhưng vì cậu đang nằm và khuỷu tay cậu đang gập lại nên đây không phải là một động tác quá khó khăn. Soo-hyun đã không còn lạ gì với việc Ki Tae-yeon túm lấy cổ tay hay nắm lấy mắt cá chân của cậu nên cậu không hề vùng vẫy để thoát ra mà ngoan ngoãn tập trung vào nụ hôn. Mỗi khi chiếc lưỡi dày liếm vào bên trong má mềm mại và vuốt ve vòm miệng, những ngón tay không hề có chút sức lực nào lại run rẩy.

"Sao em lại ra ngoài đó?"

Sau khi rời môi, người đàn ông kia dùng răng cào lên má cậu và hỏi. Như thể anh không hề có ý định chờ đợi câu trả lời, hàm răng sắc nhọn của anh lao xuống gáy cậu ngay sau đó. Cổ tay cậu vẫn bị giữ chặt.

"Em nghĩ là sắp đến giờ Giám đốc về rồi nên em, hức, định ra ngoài đón anh ạ. Em cũng đã nói rồi mà…… hức!"

Cậu chỉ nhớ đến lời hứa cùng nhau đi dạo quanh vườn rau sau khi nhìn thấy Ki Tae-yeon. Vì mải ăn nho xanh và trò chuyện với các bà nên cậu đã quên mất lời hứa đó.  anh cắn vào gáy cậu không hề có ý định trách móc. Nó chỉ hơi ngứa và hơi tê tê như thể anh đang âu yếm cậu như mọi khi. Ki Tae-yeon đang sờ soạng khắp nơi nghiêng đầu. Vì cậu chỉ nhìn xuống đỉnh đầu anh nên ánh mắt cả hai chạm nhau một cách tự nhiên. Đôi mắt lộ rõ lòng trắng vì nhìn lên trên khơi gợi một cảm giác rợn người. Đây đâu phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông hưng phấn trong lúc làm tình, nhưng có lẽ là do hình dạng con ngươi của anh mà cơ thể cậu đông cứng lại. Không phải vì sợ hãi, mà là vì bản năng của cậu đã lường trước được sự hưng phấn sẽ tiếp diễn sau đó và đang chuẩn bị cơ thể.

"Sớm hơn một chút là bao nhiêu?"

"Em đâu có ở ngoài lâu đâu……."

Thời gian cậu đứng dưới ánh nắng mặt trời cũng khá lâu, khó mà nói là không lâu được. Hơn nữa, đối với Ki Tae-yeon dù chỉ là vài phút thì cũng sẽ được coi là lâu nên cậu không thể nói dối rằng cậu không ở ngoài lâu được.

"À, vậy hả?"

Ngay cả khi anh đã nhận ra sự thật rằng cậu đã ở ngoài lâu dựa trên lời giải thích mơ hồ rằng cậu đã không ở ngoài lâu của cậu chứ không phải một câu trả lời cụ thể, người đàn ông kia vẫn có vẻ như bỏ qua cho cậu. Ngay khi Soo-hyun thở phào nhẹ nhõm và gật đầu đồng ý với vẻ như anh sẽ bỏ qua cho cậu thì……

"A, đừng mà!"

Ki Tae-yeon vùi mũi vào nách cậu. Soo-hyun chỉ kịp vùng vẫy khi nhận ra anh định làm gì. Dù không phải là giữa mùa hè và cậu không đổ mồ hôi như tắm, nhưng ánh nắng đầu hè chói chang đến mức cay mắt nên chắc chắn là cậu đã đổ mồ hôi. Hơn nữa, nách lại là nơi da thịt gấp khúc.

"Đừng gì mà đừng."

"Nách, tại sao, hức! Em, em còn chưa tắm mà!"

"Anh cũng chưa tắm."

Dù thế nào đi nữa thì tình hình của cả hai cũng khác nhau. Dù anh có đi thị sát công trường đi nữa thì khi anh ôm cậu, người anh vẫn còn hơi lạnh nên rất có thể anh đã làm việc ở một nơi có điều hòa mát lạnh. Nhưng Seo Soo-hyun cậu thì không. Cậu đã ngắm vườn rau một lúc lâu nên chắc chắn là đã đổ mồ hôi. Dù cậu đã từng có kinh nghiệm được Ki Tae-yeon ôm trong lúc đi tiểu, việc để anh động vào nách cậu vẫn quá xấu hổ.

"Hức, dù, dù gì thì đó, cũng là nơi nếp gấp, ức, nên có thể là có mồ hôi đó."

" đến chim em anh còn mút thì có gì mà không mút nách?"

……Vậy hả? Cậu vừa ngẩn ngơ suy nghĩ thì.

"Lông tơ chỉ mọc ở má thôi à? Chim không có lông mà nách cũng, mẹ kiếp, trơn tuột."

Khối thịt nóng hổi và ẩm ướt cuối cùng cũng chạm vào làn da mỏng manh mà trước giờ chỉ có đầu mũi lướt qua.

"Hức!"

Quá ngạc nhiên, Soo-hyun hét lên một tiếng lớn. Có lẽ là do nghe thấy tiếng hét của cậu mà người đàn ông kia cười lớn rồi ngang nhiên dán môi lên nách cậu và bắt đầu mút một cách trắng trợn. Chiếc lưỡi xòe rộng như một con chó đang thè lưỡi ra để uống nước vuốt ve chỗ lõm sâu và trắng trẻo một cách không chút ngại ngùng.

"Ha ư, ư!"

Đôi chân hoảng hốt vùng vẫy một cách tự nhiên, nhưng cậu không thể nào đẩy được trọng lượng hơn gấp đôi trọng lượng của mình. Soo-hyun không thể thốt ra bất cứ lời nào mà chỉ biết thở hổn hển. Cậu hoàn toàn không biết mình phải phản ứng như thế nào, giống như lần đầu tiên cậu bị mút chim vậy. Trên tiếng thở hổn hển của cậu lẫn lộn tiếng mút da thịt mềm mại một cách tùy ý. Lưỡi anh dùng sức ấn vào đường cong duyên dáng, bàn tay không giữ cổ tay cậu vuốt ve ngực cậu.

"A!"

Bầu ngực đang nhô lên khác với bên phải bị những ngón tay thô ráp vuốt ve. Soo-hyun theo phản xạ mà lắc hông. Cậu vừa cảm thấy đau đớn lẫn khoái cảm lan tỏa từ ngực, vừa cảm thấy một khoái cảm ngứa ngáy trào dâng khi chiếc lưỡi ẩm ướt và nhớp nháp kích thích những bộ phận nhạy cảm và riêng tư của cơ thể. Cảm giác xấu hổ khi phó mặc cơ thể mà bình thường cậu sẽ không bao giờ cho ai thấy ngoài những bộ phận sinh dục cho Ki Tae-yeon cũng góp một phần. Cậu cảm thấy việc mình bị mút nách còn xấu hổ hơn dù cho cậu đã bị mút cả chim lẫn lỗ đít.

"Đừng, liếm, hức!"

Có lẽ là do tay cậu đang giơ lên cao mà một đường gân nhỏ chạy dọc giữa bắp tay thon dài theo đường lõm vào của nách. Người đàn ông kia vùi mũi vào đường cong nối liền với nách và ngang nhiên hít một hơi thật sâu. Cảm giác xấu hổ và nhục nhã ập đến cùng một lúc khiến tai cậu đỏ bừng.

"Hà, mẹ kiếp, mùi thơm ngào ngạt thế này thì bảo anh ngừng liếm thế nào được."

Vì là nơi có nhiều bó cơ và mạch máu đi qua nên nách là nơi tuyến pheromone phát triển. Tuy nhiên, Seo Soo-hyun là một omega có nồng độ pheromone thấp. Hương thơm của cậu mờ nhạt đến mức cậu thậm chí còn không biết rằng pheromone của mình đang lan tỏa ra nếu không có alpha trội như Ki Tae-yeon hít lấy hít để.

"Hức, em, em, pheromone, hức, của em hầu như không có…… a!"

"Không có chứ không phải là mấy thằng khác không ngửi được đấy."

Ki Tae-yeon ghé sát mặt cậu đến mức mỗi khi anh cử động môi, cậu đều cảm nhận rõ ràng hơi thở đang vô cùng hưng phấn của anh.

"Chỉ cần Soo-hyun không cho thằng nào ngửi nách với mông thôi."

"Hức, em sẽ, a, không cho ai ngửi đâu mà!"

"Chỉ cần em cho ai xem thôi là em biết tay anh."

Ki Tae-yeon cắn vào làn da trắng nõn như thể đang đe dọa cậu. Làn da cậu đỏ ửng lên vì những vết cắn và liếm dai dẳng. Thêm vào đó là những kích thích liên tiếp khiến vai cậu giật giật. Theo đó mà tay cậu cũng lay động, tóc anh cọ vào da cậu. Cảm giác ngứa ngáy không chỉ đến từ mái tóc của anh mà còn đến từ thứ gì đó khác.

Mỗi khi chiếc lưỡi mềm mại và ẩm ướt mút mát những thớ thịt non nớt, một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp nách và hông, thậm chí cả những chiếc xương sườn đang quấn lấy nhau.

"Ha ư, ư, hức!"

Điều tương tự cũng xảy ra với những núm vú đang bị vặn vẹo một cách tàn nhẫn. Có lẽ là do chúng đã bị kích thích quá nhiều trong thời gian qua nên chỉ cần Ki Tae-yeon chạm vào một chút thôi là những núm vú nhạy cảm đã có cảm giác tê dại, dù cho những ngón tay rắn chắc đang bám vào chúng chứ không phải là chiếc lưỡi trơn bóng thì chúng vẫn khơi dậy một khoái cảm dễ chịu. Cơ thể đang nóng bừng chuẩn bị đón nhận dương vật của alpha và tiết ra một lượng lớn chất nhờn đặc quánh. Cậu cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc đồ lót của mình đang ướt đẫm.

"Giám đốc, hức, đừng, đừng liếm nữa……!"

Dù cậu đã dùng hết sức để đẩy anh ra, Ki Tae-yeon vẫn không có dấu hiệu sẽ rời đi. Ngược lại, anh còn trượt môi dọc theo đường nối liền nách cậu. Seo Soo-hyun không kìm được mà vùng vẫy chân. Để chà xát dương vật đang cương cứng dưới lớp quần tây của anh.

"Soo-hyun nhà anh cũng biết dùng mưu kế cơ đấy?"

Ki Tae-yeon nhếch mép cười và ngẩng đầu lên. Cậu không hề cố tình bày mưu để khiến anh rời khỏi nách cậu. Mà đúng hơn, hành động đó là do cơ thể cậu đang nóng bừng và không thể chịu đựng thêm được nữa. Mơn trớn thì cũng tốt, nhưng cậu muốn cảm nhận Ki Tae-yeon một cách trực tiếp hơn.

"Không phải vậy, hức, em muốn làm bây giờ. Em không chịu được nữa……."

"Anh đang làm mà, đang làm tình đây này."

Người đàn ông kia vốn không coi những hành động không có sự xâm nhập là làm tình vừa xoa xoa núm vú đang đỏ hỏn của cậu vừa cười toe toét.

"Không, ức……. Em muốn cho dương vật của anh vào."

Dù cậu đã nài nỉ một cách thẳng thắn, Ki Tae-yeon vẫn chỉ nhìn xuống cậu. Ánh mắt anh đầy dục vọng, khác hẳn với hành động nghịch ngợm kéo kéo núm vú đang dựng đứng của cậu.

"Lỗ của em ướt hết cả rồi kìa……."

"Mẹ kiếp, còn biết làm nũng nữa cơ đấy."

Anh khẽ đưa tay xuống như muốn xé toạc mông cậu, người đàn ông kia cười như thể đang chê bai rồi vươn tay ra lột quần cậu. Hôm nay cả hai đâu có đi đâu mà chỉ định ra vườn rau thôi nên cậu chỉ mặc một bộ đồ thể thao thoải mái. Trong lúc chiếc quần dễ dàng bị kéo xuống không kịp để cậu nhìn xem nó rơi ở đâu thì những ngón tay thô ráp đã xé tung đồ lót của cậu. Cậu cảm nhận rõ ràng cảm giác miếng vải ướt đẫm đang cọ xát vào mông mình.

"A ha……."

"Em bắn rồi hả?"

"A, em chưa bắn……."

"Chắc là lỗ của em bắn rồi đấy. Ướt hết cả rồi kìa."

Đương nhiên là cảm giác giữa tinh dịch và chất nhờn khác nhau rồi, nhưng anh biết mà vẫn cố tình nói vậy. Soo-hyun vừa lườm nguýt người đàn ông đang trêu chọc cậu vừa rùng mình và cúi đầu xuống. Dù Ki Tae-yeon không tiết ra pheromone, có lẽ là vì cậu đã quá quen với những động chạm của anh mà lỗ của cậu đã há hốc ra từ bao giờ.

"Há miệng ra để anh đút cho."

Trước mệnh lệnh đó, Soo-hyun ngoan ngoãn há miệng. Người đàn ông kia cười nham hiểm rồi rút bàn tay đang lang thang trong đồ lót của cậu ra và mân mê lưỡi cậu bằng bàn tay đó. Dù ngón tay cậu dính đầy chất nhờn, Seo Soo-hyun vẫn không hề bận tâm mà trượt lưỡi theo tốc độ của Ki Tae-yeon.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo