Cherry Cake - Chương 126

lịch update: mỗi ngày đều có chap

À, ra vậy ạ? Cứ tưởng anh sẽ cà khịa trêu chọc cậu như mọi khi, nhưng sau đó lại là một câu hỏi có muốn đi bệnh viện không. Trước phản ứng bất ngờ đó, Seo Soo-hyun ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng lắc đầu.

"Chưa đến mức phải đi bệnh viện đâu ạ."

Lúc này Taeyeon mới đưa nước cho cậu. Cậu không hề cảm thấy khát, nhưng khi nước bắt đầu chảy xuống cổ họng, cơn khát trỗi dậy và Soo-hyun đã uống cạn một cốc nước. Uống nước ấm vào cậu mới cảm thấy tỉnh táo hẳn ra, đầu óc trở nên minh mẫn hơn.

"Không phải là đang cố chịu đựng đấy chứ?"

Cảm giác uể oải khiến cho cậu chỉ chớp mắt liên tục, Taeyeon lại bất thình lình hỏi một câu chẳng liên quan. Vẻ mặt anh có vẻ không hài lòng về điều gì đó. Soo-hyun xoa xoa bụng mình như thể mẹ cậu vẫn thường xoa mỗi khi cậu kêu đau bụng khi còn bé. Lúc bị thắt nút, cậu đã lo lắng rằng bụng mình sẽ bị rách toạc ra, nhưng bây giờ cậu không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Cơn đau âm ỉ còn sót lại cũng là do Taeyeon cắn và mút da cậu quá nhiều thôi, chứ không phải là cậu bị đau bụng.

"Không phải em đang cố chịu đựng đâu ạ, em thật sự không sao mà. Với lại nếu em bị đau thì em sẽ đi bệnh viện ngay ạ. Bà em bảo là không được để bệnh kéo dài, dù chỉ đau một chút thôi cũng phải đi bệnh viện ngay."

"Sau này mà đau thì phải nói ngay đấy nhé. Có thể là bị gì rồi cũng nên."

Thể xác yếu ớt của cậu đã phải hứng chịu kỳ phát tình của một alpha cực nên có lẽ cậu sẽ bị cảm cúm đấy. Thay vì cãi lời, cậu ngoan ngoãn gật đầu, Taeyeon liền lấy cốc nước đã đổ đầy để lên bàn rồi cầm lấy một vật ở đó. Seo Soo-hyun quen thuộc giơ hai tay lên. Cùng với cảm giác tóc hơi bị ấn xuống, một chiếc áo phông mỏng được mặc vào phần thân trên trần trụi của cậu.

Một mùi hương ấm áp của ánh nắng mặt trời khiến đầu mũi cậu nhồn nhột.

"Cơm thì sao. Bây giờ ăn nhé?"

"Vâng. Em đói ạ."

Việc cậu cảm thấy đói bụng chứng tỏ ít nhất là bên trong cậu không bị tổn thương gì. Có vẻ như Ki Taeyeon cũng nghĩ vậy, anh khẽ cười rồi nắm lấy khuỷu tay cậu kéo đi. Seo Soo-hyun buông thõng người để người đàn ông kia bế mình lên rồi lắc lư chân. Cậu vô thức rụt vai lại khi bàn tay to lớn của anh mò mẫm giữa hai bắp đùi cậu.

"Sưng húp cả lên."

"Tại anh chứ tại ai. Em đã bảo là em sẽ chịu trách nhiệm rồi mà, em không hề đổ lỗi cho anh, nhưng mà dù gì thì cũng là tại chim của anh mà, nên em mới nói là tại anh đó."

"Vâng vâng. Anh biết là tại anh mà."

Ki Taeyeon dỗ dành cậu bằng một giọng điệu đầy cưng chiều. Anh mà nói vậy thì cậu cũng hết đường để nói luôn.

"Vậy nên. Lần sau em có định chạy trốn không?"

Không chỉ giữa hai bắp đùi mà hình như cổ cậu cũng hơi đau nên cậu định đưa tay lên xoa thì Ki Taeyeon nhìn thẳng vào mắt cậu. Seo Soo-hyun không hề do dự mà lắc đầu. Chính cậu là người đã nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm về kỳ phát tình của anh. Ki Taeyeon không hề ép buộc cậu dù chỉ một chút, hơn nữa cậu cũng không có ý định lật lọng. Thêm vào đó, "chạy trốn" là hành động trốn tránh vì sợ hãi hoặc ghét bỏ đối phương, nhưng cậu không hề sợ hãi hay ghét bỏ những hành động của Ki Taeyeon.

"Em hứa là em sẽ không bỏ chạy rồi mà. Với lại chính em là người bảo anh cho em kỳ phát tình mà……. Dù mệt hơn bình thường nhưng mà em vẫn thích ạ. Lúc thắt nút thì hơi đau một chút thôi."

Vào ngày đầu tiên quan hệ với anh, cậu nhớ rằng dương vật của anh đã phồng lên nên cậu đã nghĩ rằng lần này cũng sẽ tương tự, nhưng cậu hơi ngạc nhiên vì nó hoàn toàn không hề giống. Quả thật, sự khác biệt giữa việc cơ thể phản ứng với thuốc và tác dụng sinh lý do hormone gây ra lớn như trời với đất.

"A, anh, ư, hức! A, đau……."

"Hà, dù em có giãy giụa thì, ưm, nó cũng không ra được đâu, hức……. Ngoan ngoãn mà nhận lấy đi."

Cậu đã từng nghi ngờ rằng liệu cái thứ đó có thể đi vào cơ thể mình dù nó không phồng lên hay cương cứng hay không, vậy mà nó lại phồng to đến mức như muốn xé toạc cả da bụng cậu ra. Hơn nữa, không chỉ bụng cậu đau mà tinh thần cậu cũng chập chờn bay bổng vì pheromone cứ tuôn ra dữ dội. Cơ thể cậu tan chảy và rã rời vì đắm chìm trong pheromone nồng nặc, nhưng có lẽ vì khoái cảm mà pheromone mang lại quá mạnh mẽ nên cậu không biết cảm giác mà mình đang cảm nhận là khoái lạc hay đau đớn.

"Hức, ưm, a a!"

"Thè lưỡi ra. Anh sẽ mút cho."

"Hừ, ư!"

Có lẽ vì muốn dỗ dành cậu nên Ki Taeyeon luồn tay xuống dưới eo cậu rồi nhấc người cậu lên và đặt cậu ngồi lên đùi anh. Dương vật vốn đã căng phồng đến khó chịu lại cọ xát vào nội tạng và tiến vào sâu hơn khi tư thế đột ngột thay đổi. Seo Soo-hyun thậm chí còn không thể thè lưỡi ra một cách đàng hoàng. Cậu nhận ra rằng cảm giác đang truyền đến từ đầu ngón chân đến toàn thân mình là khoái lạc thuần túy. Bên trong cậu đau như thể bị bầm tím, nhưng cơ thể cậu lại say sưa với mùi hương như một con ong say mật và cứ nóng bừng lên không biết đến điểm dừng.

"Không mút à? Sao thế, chẳng phải bé con của anh thích mút lưỡi sao?"

"A, không, hức……. Mút, mút đi, ư ư!"

Ki Taeyeon không thể chịu đựng được nữa, anh vùi môi vào đôi môi đang hé mở để nói. Pheromone không chỉ tuôn trào dữ dội trên da mà pheromone tan trong nước bọt cũng bị hấp thụ qua màng nhầy, khoái cảm tích tụ lại siết chặt lấy cổ họng cậu đến mức cậu suýt ngạt thở. Lỗ huyệt co giật liên hồi và cắn chặt lấy trụ dương vật đang phồng lên như thể muốn vắt kiệt máu.

"Hức, hức! Cái, cái gì, vậy……."

Có lẽ vì dương vật đang cắm sâu bên trong trở nên to hơn mà cậu cảm thấy như tử cung ẩn sâu bên trong mình chạm vào đầu mút của nó. Đồng thời, một khoái cảm khổng lồ đổ ập xuống gáy cậu. Đó là một ảo giác mãnh liệt mà cậu chưa từng cảm nhận được khi bị thắt nút lần đầu tiên. Nghĩ lại thì Ki Taeyeon đã hưng phấn vì thuốc chứ không phải là kỳ phát tình thực sự, nên việc cậu cảm thấy khác biệt so với lúc đó là điều đương nhiên.

"A, em thấy thích không?"

Người đàn ông kia bỏ ngoài tai lời cậu nói rằng thắt nút đau và chỉ hỏi những gì mình muốn nghe. Seo Soo-hyun liếc xéo Ki Taeyeon một cách kín đáo rồi gật gù. Dù sao thì nó cũng hơi mệt, nhưng thích thì vẫn là thích

---

"Em có bị thương ở đâu đâu mà. Cũng không có chỗ nào bị rách hết……. Vậy nên, lần sau nếu anh cảm thấy sắp đến kỳ phát tình thì anh phải nói với em ngay đấy. Đừng có nói dối là anh bận không về nhà được. Tín nhiệm là điều quan trọng nhất trong mối quan hệ yêu đương đó, sao anh lại nói dối như vậy chứ."

"Anh bận thật mà. Anh thủ dâm trong khi nghĩ về cục bông đó."

Người đàn ông kia cười khúc khích rồi bế cậu xuống khi đã đến trước bàn ăn. Soo-hyun định cằn nhằn thêm gì đó thì tròn xoe mắt. Trên bàn ăn có cơm trắng, sườn rim, canh giá đỗ và đủ loại đồ ăn kèm.

"Anh chuẩn bị hết đó ạ?"

"anh quăng tiền ra thì có."

Chắc chắn là anh đã mua từ đâu đó về rồi. Dù bên trong cậu có nhức nhối đến đâu thì cậu vẫn cảm thấy đói bụng nên Soo-hyun cầm đũa lên. Cậu định chờ Ki Taeyeon ăn trước thì anh đã gắp một miếng thịt đã lọc xương và đặt lên bát cơm của cậu.

"Ăn nhiều vào."

"Vâng, cảm ơn anh ạ."

Soo-hyun hiểu ý anh là bảo cậu ăn trước nên cậu không khách sáo và gắp một miếng thịt và cơm đưa lên miệng cùng một lúc. Cơm dẻo vừa phải rất hợp với miếng thịt mềm mại thấm đẫm gia vị mặn mà. Nó không giống như đồ ăn bán ngoài hàng mà giống như cơm nhà được nấu bằng cả tấm lòng vậy.

"Hay là anh nhờ thầy giáo mang đến ạ?"

"Nhờ thì Seo Jihwan nhờ chứ ai nhờ."

Cậu chỉ đoán bừa thôi, nhưng hóa ra anh đã nhờ thầy giáo dạy nấu ăn thật.

"Hôm nay anh sẽ bồi bổ cho em cả ngày nhé?"

"Ừ. Hôm nay chắc em phải được anh chăm sóc cả ngày rồi."

"Cái thằng nhóc này đòi được chăm sóc kìa."

Ki Taeyeon vừa nói móc cậu vừa gắp thêm sườn rim cho cậu. Soo-hyun cũng gắp một miếng thịt đã lọc xương đặt lên bát cơm của anh và bảo anh ăn đi. Cậu vô tình đưa tay lên vuốt ve gáy mà không hề nhận ra rằng mình đang cảm nhận được một cơn đau âm ỉ trên da.


Quả nhiên con người phải sống trên đất thì mới được.

Soo-hyun nghĩ một cách không hề mới mẻ và vặn vòi nước. Dòng nước phun ra mạnh mẽ đổ xuống những bông hoa đang nở rộ. Những cánh hoa màu trắng và cánh hoa màu tím ngậm lấy những giọt nước mát lạnh và trông càng tươi tắn hơn. Vốn dĩ cát cánh và hoa chuông không cần tưới nhiều nước. Tuy nhiên, cánh hoa đọng lại những giọt nước trông quá đẹp nên đôi khi cậu lại tưới nước nhẹ nhàng như thế này.

Hoa chuông đã nở trong vòng một tuần. Hoa chuông chỉ nở rộ vào tháng 8 nên cậu phải đợi thêm một thời gian nữa thì những nụ hoa màu xanh lục khép kín mới nở rộ, nhưng chỉ riêng hoa chuông thôi cũng đã khiến cho khu vườn rau vốn chỉ toàn màu xanh lá cây trở nên rực rỡ hơn.

"Có lẽ mình khỏe mạnh cũng là nhờ có tụi nó."

Cậu nghĩ rằng mình đã khỏe mạnh hơn nhờ việc làm vườn lặt vặt và chăm sóc cây cối khi sống gần đất. Chỉ cần nhìn cơ thể cậu vẫn ổn sau khi đã nhận lấy kỳ phát tình của một alpha trội là biết.

"Anh cũng lo lắng cho mình nữa, may mà không sao."

Nếu cậu là một omega trội thì có lẽ đã không có vấn đề gì lớn rồi. Tuy nhiên, trong trường hợp omega lặn, nếu quan hệ với một alpha trội trong kỳ phát tình thì họ có thể sẽ bị bệnh vì không thể tiêu hóa hết pheromone đó. Việc cậu đến bệnh viện khám sau khi kỳ phát tình của Ki Taeyeon kết thúc cũng là để đề phòng những trường hợp xấu có thể xảy ra.

"Nếu đổ 1.5 lít nước vào một chiếc cốc thủy tinh nhỏ như thế này thì sao. Nếu nước chỉ tràn ra ngoài thì còn may, tùy trường hợp mà cốc có thể bị nứt nữa đó. Đặc biệt là nếu đổ nước từ trên cao xuống thì càng dễ xảy ra hơn."

Cảm cúm hay cảm lạnh cũng là bệnh, nên những triệu chứng mà bác sĩ đã giải thích cũng là một dạng bệnh. Cậu có thể bị sốt và run rẩy như khi bị phát bệnh. Vấn đề là, giống như cơn đau do phát bệnh, không có loại thuốc nào có thể chữa khỏi hoàn toàn những triệu chứng đó.

"Nhưng mà nếu nó giống như phát bệnh thì có nghĩa là sau một thời gian nó sẽ khỏi đúng không ạ?"

"Ừm, đúng là vậy, nhưng bản thân cậu sẽ rất mệt đó."

Dù bác sĩ đã khuyên rằng cậu sẽ rất mệt, nhưng Soo-hyun vẫn không coi trọng điều đó. Nghe bảo là sau một thời gian nó sẽ khỏi, nó đâu phải bệnh chết người, nó gần giống như cảm cúm thôi mà. Vì bây giờ cậu vẫn ổn nên chắc sau này cũng sẽ ổn thôi. Dù sao thì kể cả khi bị bệnh thì nếu chịu đựng rồi cũng sẽ ổn thôi mà. Cậu đã cố gắng suy nghĩ tích cực vì dù cậu lo lắng trước thì cơ thể cậu cũng không vì thế mà khỏe hơn, nhưng ngược lại Ki Taeyeon lại phản ứng một cách nhạy cảm. Tuy nhiên, trái với sự lo lắng của anh, Soo-hyun vẫn hoàn toàn ổn. Đi lại có hơi bất tiện một chút, nhưng cậu đã quen với chuyện đó mỗi khi ân ái với Ki Taeyeon nên cậu cũng tặc lưỡi cho qua. Có lẽ vì cậu đã ăn đồ ăn bồi bổ sức khỏe và ngủ cả ngày hôm đó nên thể lực của cậu đã hồi phục hoàn toàn. Cậu có thể chăm sóc vườn tược, làm cái này cái kia ăn và đi lại khắp nơi như mọi ngày cũng là nhờ thể lực của cậu đã chống đỡ cho cậu một cách vững chắc. Và Soo-hyun cho rằng việc cậu vẫn ổn là do thói quen sinh hoạt hàng ngày của cậu. Cũng có câu nói rằng con người vốn dĩ phải sống trên đất mà, chắc cậu không hề nghĩ sai đâu.

"Hít hà mùi đất với hương hoa thì cũng cảm thấy vui hơn nữa chứ. Vốn dĩ nếu tinh thần thoải mái thì cơ thể cũng tự nhiên khỏe mạnh hơn mà."

Cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi nên cậu tắt nước, nước còn sót lại trong vòi chảy róc rách rồi ngừng hẳn. Cậu vừa cuộn tròn chiếc vòi nước dài thì Ki Taeyeon bước ra ngoài.

"Bây giờ anh đi ạ?"

Seo Soo-hyun chạy đến chỗ anh. Người đàn ông kia chìa tay ra và búng nhẹ vào vành mũ. Vì đang là mùa hè nên dù là sáng sớm thì ánh nắng cũng đã gay gắt, nên cậu đã đội chiếc mũ mà cậu thường dùng khi làm vườn.

"Trời đã nóng rồi, em đừng chơi đồ hàng nữa mà vào nhà đi."

"Em định tiễn anh đi rồi em sẽ vào ạ."

Soo-hyun líu lo cãi lại Ki Taeyeon và đi về phía xe thì một giấc mơ mà cậu đã mơ đêm qua bỗng hiện lên trong đầu cậu. Đó là một giấc mơ vô cùng khó chịu. Đã lâu rồi cậu mới mơ thấy Boksil. Nhưng Boksil lại đang cắn lấy gấu quần của Ki Taeyeon và ra sức kéo. Như thể muốn anh lùi lại.

"Đã lâu rồi em mới mơ thấy Boksil nên em vui lắm, nhưng mà……."

Đáng lẽ cậu phải cảm thấy hạnh phúc khi mơ thấy một chú chó trắng muốt và hơi bẩn, nhưng không hiểu sao cử chỉ của Boksil lại trông rất đáng thương khiến cậu cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Hơn nữa, dù cậu cố gắng tiến lên để giúp Boksil thì chân cậu lại như bị chôn vùi trong bùn và không hề nhúc nhích. Lý do cậu chỉ có thể đứng yên nhìn Boksil đang một mình cố gắng hết sức là vì chân cậu hoàn toàn không thể cử động được. Nhưng mà lúc đó anh đang làm gì nhỉ? Cậu nhăn mặt khi giờ mới nhớ ra điều đó.

"A."

Vành mũ va vào ngực Ki Taeyeon khiến đầu cậu bị đẩy ra sau. Vì bị vành mũ che khuất nên cậu không nhìn thấy mặt anh, cậu hơi ngửa đầu ra sau thì thấy người đàn ông kia đang cười mỉm. Vô cớ cảm thấy bất an, Soo-hyun nhăn nhó.

"Anh đi đường cẩn thận ạ."

"Em lại nói gì nữa đấy."

Ki Taeyeon nhướn một bên mày lên một cách xéo xắt như thể cậu đang nói những điều vớ vẩn - nhưng vẻ mặt anh lại cho thấy rằng anh cho rằng cậu đang nghĩ những điều nhảm nhí - nhưng Soo-hyun vẫn nói hết những gì mình muốn nói.

"Đêm qua em mơ thấy toàn những giấc mơ kỳ quái."

"Em mơ thấy gì?"

"Em mơ thấy Boksil cắn lấy gấu quần anh."

"Chắc là nó muốn anh chơi với nó đấy."

"Không phải ạ. Em mà không biết khi nào Boksil muốn chơi với em thì còn ra gì nữa. Không phải như vậy đâu ạ, hình như nó đang cố gắng cứu anh ấy ạ."

Nếu nó muốn chơi thì nó đã vắt kiệt sức lực lên đôi chân nhỏ bé của mình để chống đỡ và vẫy đuôi đi vòng quanh khu vực đó rồi.

"Vậy nên anh phải cẩn thận đó."

"Biết rồi. Anh phải cẩn thận để không bị vợ cằn nhằn chứ."

Người đàn ông kia cười hì hì, tháo chiếc mũ làm vườn ra và nhẹ nhàng xoa rối tóc cậu.

Seo Soo-hyun bĩu môi và lầm bầm. Cậu thực sự lo lắng nên mới nói thế mà……. Tuy nhiên, Ki Taeyeon cứ như thể thấy cái dáng vẻ đó cũng đáng yêu lắm, anh túm lấy má cậu rồi hôn lên đôi môi đang chu ra.

"Ngoan ngoãn ở yên đó."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo