Cherry Cake - Chương 20

“Đây là lòng dồi non, bên ngoài là ruột già đó ạ. Chú ăn thử xem. Ngon lắm.”

Đúng như dự đoán, Ki Tae-yeon ăn gì cũng ngon, không chút do dự đưa đồ ăn vào miệng.

“mời quý khách. Chúc hai người ngon miệng.”

Ngay sau đó, cơm canh lòng được mang ra. Vốn dĩ lượng thức ăn đã nhiều rồi, nhưng hôm nay topping lại chất cao như núi. Seo Su-hyeon nhanh chóng thay thế ông chủ quán đã biến mất, giải thích cách ăn cơm canh lòng.

“Cơm ở bên trong nên cứ trộn lên rồi ăn thôi. Gia vị cũng ở bên trong nên nếu không thích ăn cay thì gắp ra trước khi trộn ạ.”

“Cậu hay đến đây à?”

“Không hay lắm, nhưng mỗi lần đến thì tôi đều ăn ở đây. Lòng với nội tạng nhiều mà có cả giá đỗ với cải thảo nên ngon lắm ạ.”

“Nội tạng cậu cũng ăn hết à?”

“Tôi ăn phổi cũng giỏi nữa. Nên lúc nãy tôi mới bảo cho lẫn nội tạng vào dồi đó. Chú ăn thử xem. Ngon lắm thật đó ạ.”

Nếu không đi cùng Ki Tae-yeon, cậu đã phải ngồi ăn ở quầy bar chứ không phải bàn. Cậu cũng sẽ không dám mơ đến việc gọi lòng thập cẩm, mì nước cá cơm hay bánh hành hải sản như bây giờ, vì lượng thức ăn vốn dĩ đã nhiều rồi, cơm canh lòng một bát thì hơi thiếu mà gọi thêm món khác thì chắc chắn sẽ thừa nên mỗi lần đi ăn một mình, cậu chỉ ăn cơm canh lòng thôi. Đi chợ thì cậu mua đầy đồ ăn vặt như bánh rán gạo nếp hay quẩy xoắn nên không bị đói, nhưng thiếu thì vẫn cứ thiếu.

“Cũng được đấy.”

Ki Tae-yeon nếm thử nước dùng rồi gật đầu và bắt đầu ăn cơm canh lòng. Seo Su-hyeon xé bánh hành hải sản thành từng miếng lớn rồi mới chính thức cầm thìa lên. Giữa lúc đầu mũi tê cóng, cậu húp một ngụm nước dùng ấm nóng, bụng dạ cũng dễ chịu hẳn.

“Giám đốc, chú uống rượu gạo không?”

“Mới tí tuổi đầu đã đòi uống rượu gạo rồi.”

“Vốn dĩ ăn cơm canh thì phải uống rượu gạo mới đúng điệu ạ.”

Su-hyeon học uống rượu có hơi sớm. Đó là do ảnh hưởng từ bà của cậu.

Bà của cậu không coi rượu gạo là rượu, và Seo Su-hyeon cũng vậy. Nhờ đó, nếu là loại rượu khác thì cậu không biết chứ rượu gạo thì cậu hay uống cùng bà lắm.

“Bên trong cạu là cụ già à?”

Ki Tae-yeon vừa cười khẩy như thể muốn xem cậu làm trò gì vừa gật đầu đồng ý.

“Được thôi, uống.”

“Cô ơi. Cho cháu một chai rượu gạo ạ.”

Ngay khi nhận được sự cho phép của Ki Tae-yeon, Su-hyeon nhanh chóng đứng dậy lấy một chai rượu gạo từ tủ lạnh. Sau đó, cậu rót rượu vào chén mà cô chủ quán đưa cho. Sau khi rót đầy chén của Ki Tae-yeon trước, cậu cũng rót rượu vào chén của mình rồi dùng hai tay nâng chén làm bằng nhôm lên.

“Không cụng ly ạ?”

“Haizzz, đúng là, làm đủ thứ trò.”

Vừa đáp lại như thể thấy buồn cười, Ki Tae-yeon vừa cụng ly với cậu.

“Tôi mà say thì Su-hyeon cõng cả xe về à?”

Seo Su-hyeon vừa uống rượu gạo ừng ực vừa dõng dạc gật đầu. Bao phân bón còn vác được thì có gì mà không làm được.

Mục tiêu cao cả cõng Ki Tae-yeon về đã thất bại. Vì anh không hề say mà còn rất tỉnh táo.

Sau khi cho Bok-sil ăn vặt trước, Su-hyeon mở túi giấy trong túi nilon đen và lấy một cái bánh cúc ra cho vào miệng. Bánh cúc không còn ấm như lúc mới mua, nhưng vẫn còn giữ được độ ấm âm ấm, bánh dẻo thơm và có vị đường đen ngọt ngào. Lâu lắm rồi cậu mới ăn đồ ăn vặt nên thấy rất ngon.

“Khi nào chú đi ạ?”

Cậu vừa dọn dẹp đồ đã mua ở chợ về vừa hỏi. Thực tế thì ngoại trừ lá tía tô và thịt ra thì hầu hết đều là đồ ăn vặt nên không có nhiều thứ để dọn, nhưng cứ đi chợ về là cậu lại dọn dẹp ngay cho thoải mái.

“Tôi hết việc rồi nên muốn vứt bỏ à?”

Người đàn ông tự nhiên đi theo cậu vào nhà như đi vào nhà mình, ngồi xuống ghế ở bàn ăn – thực tế thì là cái bàn nhỏ, ít khi dùng đến. Anh ta không trả lời mà đưa ra một câu hỏi vô nghĩa.

“Không phải vậy, mà nếu chú bảo ở lại lâu hơn thì tôi định nấu bữa tối cho chú.”

Nhìn người trưởng phòng kia nhập bọn với người khác rồi đi đâu đó thì có vẻ như công việc vẫn chưa xong. Vậy thì có nghĩa là anh sẽ ở lại lâu hơn một chút.

Bỗng dưng cậu thắc mắc sao anh không hề nhắc gì đến chuyện đất đai, nhưng cậu nghĩ chắc anh vẫn nhớ lời cậu nói là sẽ nghe theo quyết định của người lớn nên Seo Su-hyeon không cố hỏi.

“Thịt nguội lúc nãy tôi mua cũng là vì lỡ chú ăn tối rồi mới về nên tôi mua đề phòng đó ạ.”

Cậu nấu cơm cho anh chỉ có hai lần thôi, nhưng cậu cứ băn khoăn vì thực đơn không có thịt. Tất nhiên không có thịt thì vẫn có nhiều bữa cơm ngon. Nhưng không hiểu sao, vì nghĩ đến chuyện tiếp khách nên cậu cứ cảm thấy bữa cơm không có thịt thì thiếu thiếu cái gì đó quan trọng.

“Hừm.”

Ki Tae-yeon gõ gõ ngón tay xuống bàn như đang suy nghĩ gì đó.

“Vậy thì bày cơm ra đi. Phải lấy lại vốn vụ cho đi nhờ xe chứ.”

“Lời chú nói nghe cứ như bọn cho vay nặng lãi ấy.”

Ki Tae-yeon tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân trước một câu nói vu vơ không có ý gì. Bàn chân to lớn khẽ lắc lư.

“Giờ mới biết à?”
“Chú làm cả nghề cho vay nặng lãi ạ?”

“Cần tiền gấp thì cứ bảo tôi? Tôi tính lãi rẻ cho.”

“Bà tôi bảo cho vay nặng lãi là đường tắt xuống địa ngục đấy ạ.”

Vừa nói vừa bỏ thịt nguội và đậu phụ vào tủ lạnh, Ki Tae-yeon bật cười khanh khách.

‘Quả nhiên dân xã hội đen có khác.’

Seo Su-hyeon không hề e ngại người đàn ông tự xưng là dân cho vay nặng lãi mà chỉ nghĩ một cách ngây ngô. Cậu không biết mối liên hệ giữa xã hội đen và cho vay nặng lãi là gì, nhưng cậu cảm thấy có một sợi dây liên kết nào đó nghe rất hợp lý nên cũng không ngạc nhiên lắm.

‘Mình làm gì có chuyện phải đi vay nặng lãi.’

Dù là cho vay nặng lãi hay gì đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cậu cả.

Cậu không nghĩ mình ở chợ phiên lâu đến vậy, vậy mà lâu lắm rồi cậu mới ra ngoài nên thời gian trôi qua nhanh hơn dự kiến. Sau khi vo gạo, Seo Su-hyeon kiểm tra tủ lạnh đựng kim chi. Hôm trời tuyết rơi cậu chỉ lấy ra một bắp rồi không hề bổ sung thêm nên kim chi không đủ.

Hôm nay thời tiết đẹp nên nhân tiện mình phải lấp đầy mấy cái thùng kim chi thôi.

Cậu lấy mấy cái thùng đựng kim chi đã rửa sạch phơi khô và đi ra cửa sau. Có lẽ vì buồn chán nên Ki Tae-yeon đi theo cậu.

“Lại lạch bạch đi đâu đấy?”

“Tôi đi lấy kim chi. Tôi định làm đậu phụ kim chi đó ạ. Lần trước giám đốc đến, tôi chỉ lấy một bắp nên không đủ.”

Seo Su-hyeon vừa đáp vừa liếc nhìn đôi dép lê phồng lên như sắp nứt vì người đàn ông nhét bàn chân to lớn vào. Đôi dép lê ba sọc màu hồng cậu mua bừa ở siêu thị khi nghe bảo dép đen hết hàng tương phản rõ rệt với đôi tất đen sì mà người đàn ông đang đi.

“Thịt nguội lúc nãy tôi mua là thịt thủ đó ạ. Ăn với kim chi xào thì ngon lắm luôn ạ. Hôm đi chợ tôi cũng mua cả đậu phụ thủ công rồi, tôi sẽ làm cho chú ăn thật ngon ạ.”

Mở nắp chum ra, lớp nilon buộc chặt lộ ra. Su-hyeon quen thuộc ngồi xổm xuống và lấy kim chi ra. Vì chum khá sâu nên lần này cậu đeo găng tay cao su màu vàng bên trong găng tay nilon.

Sau khi xếp đầy kim chi, cậu cởi găng tay ra và lại buộc chặt lớp nilon. Có một lần cậu không kiểm tra kỹ lớp nilon, kết quả là bị côn trùng bu vào và phải bỏ cả cái chum kim chi. Nên từ đó trở đi, cậu luôn kiểm tra cẩn thận.

“Thì ra đất đai gắn liền với nhà cậu rộng hơn tôi tưởng đấy.”

Lúc này Seo Su-hyeon mới nhận ra Ki Tae-yeon lần đầu tiên nhìn thấy mảnh vườn rau chưa bị tuyết bao phủ. Quả thật là sẽ có cảm giác rộng hơn so với hôm tuyết rơi.

“Nếu chú tò mò thì cứ đi xem đi ạ.”

Sau khi đậy nắp thùng kim chi, Su-hyeon từ từ đứng thẳng người lên và trả lời. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào thùng kim chi. Trông vậy thôi chứ thùng này cũng nặng phết, cậu phải dồn sức vào bắp đùi để giữ tư thế cho vững rồi mới nhấc lên được. Dù chưa đến tuổi đau lưng, Seo Su-hyeon vẫn luôn khắc ghi lời bà dặn phải cẩn thận cái lưng.

“Có gì mà phải tò mò. Trong mắt tôi đó chỉ là tiền thôi.”

“Tiền đối với tôi cũng là tiền mà.”

Ngoài việc làm vườn vui vẻ ra, trồng cái này cái kia còn giúp cậu tiết kiệm được tiền theo nhiều cách khác nhau. Thỉnh thoảng đi siêu thị Nông nghiệp cậu lại giật mình: ‘Cải thảo bây giờ đắt vậy cơ á?’

“Ừ thì, đối với Su-hyeon của chúng ta thì giờ tiền là trên hết mà.”

Người đàn ông hờ hững nhìn ra vườn rồi khẽ cúi người xuống nhấc thùng kim chi lên. Khác với Seo Su-hyeon phải hít sâu một hơi rồi ườn người ra nhấc lên, động tác của anh ta nhẹ nhàng như nhặt một hòn đá.

“Tôi có thể tự xách mà…”

“Chờ cậu nhóc xách thì tôi chết đói mất.”

Cảm thấy có lỗi vì đã sai khiến khách, Seo Su-hyeon im lặng đi theo Ki Tae-yeon vào nhà.

Việc đầu tiên là lấy nửa bắp kim chi ra rồi lại cắt làm đôi. Sau đó, cậu cho số kim chi còn lại vào thùng và đậy nắp lại. Theo phản xạ tự nhiên cậu nhìn Ki Tae-yeon, người đàn ông tuy làm mặt kiểu không nói nên lời nhưng vẫn mang thùng kim chi vào tủ lạnh giúp cậu.

Seo Su-hyeon nói anh nghỉ ngơi đi rồi bắt đầu rửa kim chi. Làm đậu phụ kim chi thì phải gạt bỏ hết phần sốt thì mới không bị ngấy.

Nhanh chóng thái kim chi đã vắt kiệt nước, cậu cũng nhanh tay thái xong một củ hành tây. Bên trái bếp ga là nồi nước đã đổ đầy nước, bên phải là chảo, cậu vặn núm để bật bếp. Đổ dầu mè vào chảo, hương thơm thoang thoảng bay ra.

Cho kim chi, đường và tỏi băm vào xào, thêm chút mắm tép thì mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Seo Su-hyeon chỉ đến khi cho cả hành tây vào mới chợt nhận ra. Lẽ ra phải cho cả hành lá nữa chứ.

Khẽ quay đầu lại, cậu thấy Ki Tae-yeon đang đứng nhìn cậu. Đương nhiên là anh ta không có vẻ gì là bận rộn cả.

“Giám đốc.”

“Sao.”

“Chú biết hành lá là gì đúng không ạ?”

Ki Tae-yeon nhếch mép như thể cậu đang nói chuyện vô nghĩa. Anh ta đang nhìn cậu như thể coi cậu là thằng ngốc vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo