Cherry Cake - Chương 2

“Ăn nhiều vào nhé.”

Seo Su-hyeon xoa xoa bộ lông xoăn tít, rồi duỗi thẳng đầu gối đang co lại.

Chạp, chạp, chạp, một thân hình nhỏ bé đang chăm chỉ ăn cơm phát ra âm thanh chậm rãi nhưng đều đặn lọt vào mắt. Do tuổi tác nên răng rụng mất vài cái, tốc độ ăn hơi chậm.

Vốn dĩ sau khi bà mất thì nó đã không có sức sống, khiến cậu lo lắng, may mà hôm nay trông nó có vẻ không tệ.

Một cánh đồng rộng lớn trải ra ngoài cửa sổ đang mở để thông gió. Nhờ mấy ngày nay không có tuyết rơi nên cảm giác được chạm vào mảnh đất mềm mại sau một thời gian dài thật sống động.

Su-hyeon nhìn cánh đồng thêm một chút rồi đóng cửa sổ lại. Mới chỉ tháng 12 thôi mà không khí đã lạnh rồi.

Sau khi đóng cửa sổ, cậu lạch bạch bước về phía cánh cửa trượt đối diện, nhẹ nhàng mở ra. Siêu thị vẫn tĩnh lặng như thể một con kiến cũng không bén mảng tới.

“Hôm nay thời tiết đẹp, chắc mọi người đi chơi hết hoặc ra đồng rồi…”

Dù là sống chung dưới một mái nhà, nhưng siêu thị không có lò sưởi riêng nên lạnh hơn nhà rất nhiều. Thời tiết cũng không đến nỗi có nhiều khách, cậu nghĩ tốt hơn hết là cứ ở trong phòng, khi nào có tiếng gọi thì ra nên Su-hyeon cứ để cửa hé mở rồi đi qua phòng khách vào phòng.

Siêu thị là một trong những nơi cậu dành phần lớn thời gian, nó được kết nối với nhà. Chỉ cần mở cánh cửa ngay bên cạnh quầy thu ngân là phòng khách hiện ra, không khác gì một ngôi nhà bình thường. Và nếu đi ra cửa sau ở phía bên kia thì sẽ thấy một mảnh vườn rộng lớn. Cũng nhờ cấu trúc ngôi nhà như vậy mà dù đang làm vườn, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi là cậu có thể nhanh chóng vào siêu thị đón khách.

“Cho khoai lang à?”

Vừa vào phòng trùm chăn ngồi xuống thì Bok-sil, có lẽ đã ăn xong, tiến lại gần liếm cái mũi ươn ướt. Seo Su-hyeon bóc vỏ củ khoai lang nướng lấy từ nhà bà ở Seoul, đưa phần ruột vàng cho Bok-sil rồi cậu cũng cắn một miếng. Nhờ được để dưới chăn nên vẫn còn ấm.

Khi đang ăn củ khoai lang ngọt ngào thì khoảnh khắc cậu rời khỏi nhà bà vài ngày trước bỗng hiện lên.

‘Su-hyeon à. Cầm cái này theo đi.’

Lúc cậu vừa học được cách luộc hạt dẻ rồi chuẩn bị về nhà thì bà nói.

‘Cảm ơn ạ. Cháu ăn ngon miệng nhé.’

‘Nhưng mà, con à.’

‘Dạ?’

‘Phải cẩn thận thằng đó đấy. Biết chưa?’

‘Thằng đó ạ?’

‘Thằng mà lúc nãy ta nói ấy.’

Ngay lập tức một khuôn mặt hiện lên lờ mờ. Có vẻ bà đang nói đến cái gã to lớn mà cậu chưa từng thấy bao giờ, đã ghé siêu thị của cậu.

‘Nhìn là biết ngay trội alpha. Ta nhìn người nhiều rồi nên biết,  nhìn cái là thấy liền.’

Cậu cũng hiểu bà muốn nói gì.

‘Không sao đâu ạ, bà. Cháu là thứ cấp nên làm gì có pheromone gì…’

Đến nỗi đến cái tuổi này rồi mà cậu còn chưa từng trải qua kỳ phát tình đúng nghĩa.

Đôi khi cậu còn quên mất mình là omega nữa. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu quyết định không học lên cấp ba như những người bạn khác cũng là vì hình chất là omega, đến nỗi cậu quên béng mất cái sự thật đó luôn rồi.

‘Tch tch, không biết alpha đáng sợ thế nào.’

‘Không phải đâu ạ. Bà cháu cũng dặn cháu phải cẩn thận mỗi ngày nên cháu đang nghĩ là phải cẩn thận ạ.’

Việc từ bỏ học cấp ba cũng có một phần là do bà lo lắng thái quá. Dù có đi học ở trường cấp ba gần nhà nhất thì cũng không thể đi xe buýt được, phải thuê trọ hoặc vào ký túc xá, mà nếu không có người bảo hộ, lỡ xảy ra chuyện gì không hay khi kỳ phát tình đến thì sao, đó là nỗi lo lắng vô ích đặc trưng của người già.

Nhưng Su-hyeon biết rõ bà có cảm xúc tiêu cực đến mức nào về cái giống loài alpha đã hủy hoại cuộc đời con gái bà, nên cậu vui vẻ nghe theo lời bà. Nói thật thì cậu không hề có chút hứng thú nào với việc học hành, với lại cậu thích ở nhà làm vườn hơn nên mới đồng ý như vậy. Thế nên cậu chưa từng hối hận về việc từ bỏ học cấp ba dù chỉ một lần.

‘Dù sao thì đừng có bỏ ngoài tai những gì ta nói đấy. Biết chưa? Giấc mơ của ta dạo này cứ bất an thế nào ấy…’

‘Vâng ạ. Đừng lo ạ. Cháu sẽ cố gắng không chạm mặt hắn ạ.’

Seo Su-hyeon vừa gãi chân trước vào tay cậu vừa lẩm bẩm, lại tách một miếng khoai lang cho Bok-sil. “Phải khắc ghi lời bà ở Seoul vào lòng mới được.”

Dù bà chưa từng nói thẳng với cậu như vậy, nhưng theo lời của những người bà khác thì bà là một bà đồng rất giỏi. Nhìn những chiếc xe ngoại đắt tiền đến tận cái vùng quê hẻo lánh này rồi dừng trước nhà bà thì có vẻ không phải là nói điêu.

Việc bà nói đã tìm hiểu về đám alpha xuất hiện ở ngôi làng yên bình có lẽ cũng là thông tin mà bà có được thông qua những người có quan hệ với bà. Đó là một tin tức khó mà một người già bình thường ở nông thôn có thể dễ dàng biết được.

‘Một người như bà mà lại gặp giấc mơ bất an…’

Nghĩ lại thì hình như hôm qua cậu cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ. Cậu đã không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tự nhiên thấy rờn rợn.

“Không đâu. Chắc là tại tâm trạng thôi.” Su-hyeon vừa cắn một miếng khoai lang nướng vàng vừa nhanh chóng xua tan nỗi bất an mơ hồ.

‘Dù sao thì bà cũng nói là những chuyện thế này thì người ta sẽ sai đàn em đi làm, chứ người có chức vị cao hiếm khi tự mình ra mặt lắm.’

Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Seo Su-hyeon nhanh chóng ăn hết củ khoai lang, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch vết bẩn đen và chất lỏng dính trên ngón tay. Lúc cậu đang lau tay bằng khăn thì có tiếng cửa mở vọng lại từ bên kia bức tường. Cậu không vội vàng mà chậm rãi bước đi, mở to cánh cửa đang hé mở.

Một người đàn ông hoàn toàn không ngờ tới đang đứng trong siêu thị.

Cậu chưa kịp định thần bước xuống mà cứ đứng ngây ngô như vậy thì người đàn ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn và mở miệng.

“Thuốc lá.”

“Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, đúng là như vậy.

Seo Su-hyeon xuống siêu thị đóng cửa lại trước khi Bok-sil đi theo rồi đứng vào cái bàn sắt mà cậu đang dùng làm quầy thu ngân. Thuốc lá được xếp thành hàng trên tủ treo trên trần nhà.

“Anh dùng loại thuốc nào ạ?”

Do sự xuất hiện của vị khách không ngờ tới mà cậu bối rối, nhưng ngay lập tức cậu đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa hề run rẩy môi bao giờ.  Ki-tae yeon chống người lên cái bàn thấp hơn anh ta rất nhiều và trả lời.

“Loại nào cũng được.”

‘Nhìn kiểu gì cũng thấy như trẻ con, không biết có phải vị thành niên không.’

Dù ai mua cho hay là tự chọn, chiếc áo lông cừu trắng muốt có lông kia vốn dĩ đã rất to, mỗi khi chủ nhân cử động thì nó lại như muốn nuốt chửng người mặc. Nhìn kỹ thì trông cậu ta như một con chuột nhắt nhỏ xíu trùm lên mình tấm da lông trắng mịn. Gọi chúng là gì ấy nhỉ.

“Không có ‘gì cũng được’ đâu… Hay là để tôi chọn cho anh nhé?”

Rõ ràng câu nói kết thúc bằng dấu chấm hỏi, nhưng tay cậu đã bắt đầu di chuyển rồi.

“Thường thì mấy chú lớn đều hút gì cũng được mà.”

Cái thói quen nói năng kỳ lạ khiến Ki Tae-yeon nhớ lại lần đầu gặp mặt, anh bật cười khúc khích. Có vẻ không phải là một câu đùa thú vị gì cho cam, khuôn mặt ửng hồng của cậu thoáng nhăn lại. Ánh nắng lọt vào từ bên ngoài chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm nổi bật những sợi lông tơ mềm mại.

“Lông tơ bao nhiêu tuổi rồi?”

Ki Tae-yeon mở ngay bao thuốc lá mà Seo Su-hyeon đưa cho, rút một điếu ra ngậm giữa môi rồi hỏi.

Chưa kể đến cái danh xưng “lông tơ” nối tiếp sau danh xưng “em bé”, mà chính câu hỏi bất ngờ mới khiến Seo Su-hyeon bối rối.

Nếu như hằng năm đều đi học, lớp này đến lớp khác thì không nói làm gì, đằng này cậu lại chỉ lặp đi lặp lại những công việc thường nhật, thời gian trôi qua là quên béng tuổi mình ngay ấy mà. Cậu cũng không phải kiểu người để tâm đến ngày sinh nhật hay năm mới gì cho cam. Có lẽ vì cậu sống giữa những người lớn quen nói năm sinh hơn là tuổi nên việc không nhớ ra tuổi mình ngay lập tức cũng là điều dễ hiểu.

Đối với Seo Su-hyeon, dòng chảy của thời gian là khi loại cây trồng trong vườn thay đổi chứ không phải là ngày tháng hay năm mới gì cả.

“Chứng minh thư có chưa đấy?”

Người đàn ông lấy chiếc bật lửa màu xanh lá cây trên bàn như thể nó là của mình, châm thuốc rồi liên tiếp hỏi. Sau khi nhìn làn khói thuốc phả ra, Seo Su-hyeon mới khó khăn hé môi. Câu hỏi này cậu có thể trả lời không chút do dự.

“Có rồi… Làm từ năm ngoái hay năm kia gì đó.”

Dù không có việc gì dùng đến nên cậu ném nó ở xó nào đó trong ngăn kéo, nhưng chắc chắn không phải năm nay làm. Bởi vì ảnh chụp vào mùa đông, mà mùa đông năm nay thì mới chỉ bắt đầu thôi.

Nghe câu trả lời không rõ ràng của cậu, người đàn ông nheo một bên mắt cười, rồi rút ví từ túi quần sau ra như lần trước.

“Tiền thuốc.”

Trong ví không phải là tiền xanh mà là tiền vàng.

“Còn lại mua bim bim ăn nhé?”

Su-hyeon định lấy tiền thừa trả lại thì cứ thế nhìn chằm chằm vào Ki Tae-yeon.

“Không cần đâu. Đằng nào cũng là của tôi hết mà.”

Những món đồ có qua có lại thì dù nói chính xác ra không phải là đồ cho không, nhưng dù sao thì cậu cũng là chủ siêu thị, đồ trong siêu thị đương nhiên là thuộc sở hữu của cậu. Ý là nếu cậu muốn ăn gì thì có thể lấy ra ăn bất cứ lúc nào mà không cần người đàn ông trả tiền.

Với lại “bim bim” là chỉ đồ ăn vặt, mà số tiền thừa sau khi bán mỗi bao thuốc lá thì nhiều quá so với việc mua bim bim để ăn. Nếu chỉ là tiền mua một hai cái bánh kẹo thì không nói làm gì, nhưng như này thì hơi quá đáng rồi.

Đối với cậu, người đã được bà dạy dỗ cả đời rằng trên đời này không có gì là cho không, thì đây là số tiền không thể nhận.

“Chú cho tiền tiêu vặt thì phải nhận chứ.”

Người đàn ông vẫy vẫy tờ tiền. Một tay cầm ví, một tay cầm tiền, vì chỉ ngậm điếu thuốc bằng miệng nên khi anh ta cười toe toét há môi ra thì một vật thể trắng hếu nhấp nhô giữa hai hàm răng.

Dù sao thì cũng phải nhận tiền thuốc lá. Seo Su-hyeon nhận lấy tờ tiền trước đã. Sau đó cậu đưa tiền thừa cho người đàn ông đang cầm điếu thuốc đã cháy gần hết. Tiền xanh, tiền xanh lam và tiền xu được xếp chồng lên nhau trên tờ tiền xanh lá cây.

“Tiền tiêu vặt thì phải người quen cho mới được ạ. Giám đốc không phải chú hàng xóm mà lại còn là khách đến mua đồ nữa nên cháu trả lại tiền thừa ạ.”

“Sao lại là giám đốc?”

Người đàn ông phủi tro thuốc vào gạt tàn đặt trên bàn, nhướng mày nhăn nhó. Rõ ràng trên danh thiếp nhận được lần trước có ghi là giám đốc mà…

“…Không phải anh là Giám đốc Ki Tae-yeon ạ?”

“Không thì sao.”

“…Chủ tịch?”

Cậu sợ rằng nếu gọi là “chú” thì sẽ phải nhận tiền tiêu vặt bằng hết, nên chọn một danh xưng thích hợp thì người đàn ông lại bật cười khanh khách.

Thường thì khi gọi là “chủ tịch” người ta sẽ thích mà. Không phải chủ tịch à?

“Thầy giáo?”

“Đúng là đủ các kiểu thật.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo