Cherry Cake - Chương 21

“Xin lỗi, nhưng chú có thể ra vườn hái cho tôi một cây được không ạ?”

“Cái thằng này giờ bắt đầu sai khiến tôi rồi đấy.”

“Tôi phải luộc đậu phụ mà đậu thủ công thì không cẩn thận dễ bị nát lắm ạ.”

Cậu mua đậu phụ thủ công vì nó ngon hơn hẳn đậu phụ bán sẵn.

“Hay là tôi chạy ra đó nhanh rồi chú trông bếp hộ tôi nhé?”

Ki Tae-yeon nhìn xuống chảo như thể đánh giá độ khó của công việc rồi quay lưng đi, miệng lẩm bẩm: “Sống đến từng này tuổi rồi mà…”, Có vẻ như anh ta cho rằng việc hái hành lá dễ hơn.

Seo Su-hyeon nói “Cảm ơn ạ” vào lưng người đàn ông rồi cho miếng đậu phụ trắng ngần vào nồi nước đang sôi để luộc, sau đó nhanh chóng bắt đầu bày bàn ăn. Kim chi xào là “kẻ trộm cơm” nên không cần đồ ăn kèm khác cũng được.

Có vẻ như kim chi xào đã xong nên cậu tắt bếp rồi cuối cùng vớt đậu phụ ra. Giờ chỉ cần thái vừa ăn và bày ra đĩa cùng với kim chi là xong bữa tối. Nếu Ki Tae-yeon mang hành lá về thì cậu sẽ nhanh chóng sơ chế rồi làm chín bằng nhiệt dư trong chảo và rắc vừng lên rồi gắp ra đĩa.

“Đến hành lá cũng ra hoa kìa.”

Seo Su-hyeon quay đầu về phía có tiếng nói.

Hành lá cũng ra hoa á? Vì là thực vật nên chắc là có nhỉ?

Vừa nghĩ vớ vẩn vừa nhìn xuống, cậu thấy một loại cây xanh mướt trong tay người đàn ông. Su-hyeon vô thức mấp máy môi.

“Cái đó không phải hành lá mà là thủy tiên hoàn…”

Những cánh hoa trắng rung rinh trong bàn tay to lớn.

***

“Con xin mời cơm.”

Seo Su-hyeon hướng về phía món ăn mình làm và chào mời cơm Ki Tae-yeon rồi nhét ngay một miếng cơm vừa xới vào miệng. Cơm nấu bằng nồi áp suất chứ không phải nồi cơm điện nên nóng hổi và thơm ngon. Bình thường cậu hay cho gạo trộn vào nấu cơm, nhưng vì có Ki Tae-yeon và món chính là kim chi xào nên cậu cố tình chọn cơm trắng.

Làm cơm trắng đúng là không sai. Seo Su-hyeon gắp một miếng cơm đầy ụ lên thìa rồi gắp kim chi xào bóng nhẫy lên trên và ăn hết một miếng. Vừa miệng. Tuy tiếc vì không có hành lá nhưng hương vị vẫn rất vừa ý.

“Kiểu ăn này cậu học ở đâu thế?”

“Thịt nguội với kim chi xào á? Bà tôi ạ. Chú lần đầu ăn kiểu này ạ? Ngon chứ ạ?”

Ki Tae-yeon ăn thịt nguội với kim chi xào rồi đáp lại “Cũng được đấy”.

Nhìn cảnh đó, cậu thắc mắc không biết nếu chỉ có giám đốc ăn tối cùng cậu thì những người khác giải quyết bữa ăn như thế nào.

Trong làng không có nhà hàng nào cả. Cùng lắm thì có mì tôm bán ở siêu thị là có thể dùng để giải quyết bữa ăn. Nghĩ kỹ lại thì dù có rất nhiều người ra vào làng nhưng cậu không nhớ có ai ngoài Ki Tae-yeon đặc biệt ghé qua siêu thị cả.

“Những người khác ăn ở đâu ạ?”

“Bọn chúng tự biết mà ăn chứ.”

Giọng điệu như thể chưa từng nghĩ đến vậy.

Chắc là họ đi ăn ở làng bên cạnh, Seo Su-hyeon chỉ nghĩ đơn giản như vậy. Lo lắng cho những người còn không biết mặt thì đúng là lo chuyện bao đồng quá rồi.

‘Nghĩ kỹ thì giám đốc cũng là người ngoài mà.’

Thật sự là do mình ăn ngon quá nên anh ấy mềm lòng sao? Cậu không chắc nữa.

Nhưng mà việc anh ấy đều đặn đưa tiền cũng vậy – không phải tiền quan trọng mà là việc anh ấy trả lại những gì cậu cung cấp, dù là tiền thuốc lá, tiền nhà hay tiền cơm mới quan trọng – việc anh ấy không từ chối lời đề nghị phiền phức là cho đi nhờ xe cũng vậy, xem ra anh ấy không phải là người xấu hoàn toàn như lời đồn của người lớn.

‘Lời người lớn nói có bao giờ sai đâu mà…’

Dù sao đi nữa, khoảnh khắc ăn cơm cùng nhau này cũng là tuyệt vời nhất.

“Sao tự dưng lại tò mò chuyện đó thế.”

“Nếu mọi người nhịn đói chờ chú thì cũng hơi áy náy.”

Vì là xã hội đen nên không hiểu sao trong đầu cậu chỉ hiện lên những hình ảnh nghiêm chỉnh, có quy củ.

“Chắc đang bận chia nhau tiền dính cứt mũi của trẻ con rồi.”

Seo Su-hyeon chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt nham nhở của người đàn ông mới nhận ra tiền dính cứt mũi của trẻ con mà anh ta nhắc đến chính là cậu.

Trên đường đi ăn cơm về cậu đã mua bánh rán gạo nếp rồi khi đi ra lại ghé vào một quán bán bánh hotteok. Chỗ đó lúc nào cũng đông người nên cậu vừa liếc mắt nhìn anh, vừa dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn bánh thì Ki Tae-yeon hất hàm bảo cậu đi xếp hàng đi. Lúc này Seo Su-hyeon mới nhận ra Ki Tae-yeon cũng là người có những lẽ thường như biết xếp hàng.

Đợi mấy phút thì bỗng dưng cậu nhớ đến những người làm việc cùng Ki Tae-yeon nên đã gọi nhiều bánh hotteok. Nhờ trưởng phòng đưa cho họ thì bây giờ anh lại nói vậy, xem ra mọi người đều ăn cả.

“Nói cho cùng thì đó cũng là tiền của chú thôi ạ. Lần trước tôi đổi séc ,chú đưa thành tiền mặt rồi dùng số tiền đó để mua đó ạ. Mà bánh hotteok thế nào ạ? Ngon chứ ạ?”

Không phải chỉ có một quán bán bánh hotteok ở chợ phiên mà quán nào cũng có lý do để đông khách cả.

Seo Su-hyeon mỗi lần đi chợ phiên đều nhất định phải ăn bánh hotteok ở quán đó. Bánh hotteok được phết đầy magarin rồi nướng vàng ươm trên chảo sôi sùng sục, cho vào cốc giấy ăn thì đường nóng chảy bên trong sẽ không bị chảy ra tay, rất tiện. Tất nhiên là phải cẩn thận để không bị bỏng lưỡi.

“Thỉnh thoảng nếu phải đợi lâu thì tôi không mua luôn, nhưng nếu thấy hàng nhanh thì tôi nhất định phải ăn rồi mới về.À, cả bánh rán gạo nếp nữa.”

Dù Ki Tae-yeon không có phản ứng gì lớn, Seo Su-hyeon vẫn líu lo nói không ngừng. Anh ấy không bảo cậu im lặng nên chắc là cứ nói tiếp cũng không sao nhỉ.

“Bánh hotteok thì dù sao họ cũng làm liên tục nên đợi là có thể ăn được. Nhưng bánh rán gạo nếp là chiên trong dầu nên xui thì phải đợi hơn hai mươi phút đó ạ, nếu mà bảo phải đợi thì tôi về nhà luôn, hôm nay tôi may mắn đó ạ.”

Cậu đến đúng lúc họ vừa vớt bánh rán ra khỏi dầu.

“Chắc là đi cùng chú nên tôi may mắn đó ạ.”

Cơm canh lòng nhiều có lẽ là do ông chủ quán thấy Ki Tae-yeon thì sợ hãi nên cho nhiều topping, còn lại thì hoàn toàn là do may mắn thôi. Dù là Ki Tae-yeon đi nữa thì chắc cũng không thể ép người ta phải vớt bánh rán đang rán trong dầu ra ngay được.

“Cậu phải cảm ơn tôi.”

“Cảm ơn chú ạ.”

Dù yêu cầu của Ki Tae-yeon có hơi vô liêm sỉ, Seo Su-hyeon vẫn vui vẻ nói cảm ơn. Nhờ Ki Tae-yeon mà cậu được đi xe thoải mái nên phải cảm ơn anh ấy thật. Việc cậu hỏi anh có ăn tối rồi về không cũng là vì cậu cảm thấy biết ơn.

“Nghe có chân thành không?”

“Chân thành mà ạ.”

Seo Su-hyeon nhìn thẳng vào mắt Ki Tae-yeon rồi cười hì hì.

“Đi cùng chú thật tốt ạ.”

Cậu chỉ nói thật thôi mà Ki Tae-yeon đã nhếch mép một cách mỏng manh. Vẻ mặt anh ta có gì đó kỳ lạ.

*****

“Thằng nhóc, có lẽ bà gọi cháu đến không đúng lúc rồi?”

Seo Su-hyeon vừa đặt những hộp đựng đồ ăn mang theo lỉnh kỉnh xuống bàn thì nghe thấy tiếng bà ngoại gọi nên quay đầu lại. Có lẽ bà vừa xong việc nên đã thay quần áo rồi đi ra, bà làm vẻ mặt hối lỗi.

“Không sao đâu ạ. Cháu để cửa siêu thị mở rồi ra đó ạ.”

“Vậy có được không?”

Kang Yi-seon vừa lấy hộp đựng đồ ăn cùng cậu ra khỏi chiếc giỏ lớn vừa hỏi bằng giọng điệu có phần ngạc nhiên.

“Cháu dán giấy ở trước cửa rồi ạ. Tiền lẻ thì để ở quầy tính tiền rồi bảo mọi người tự lấy ạ. Cháu cũng viết cách quẹt máy cà thẻ rồi ạ. Với cả cũng không có gì đáng giá để trộm nên không sao đâu ạ.”

Dù là Tết nên có lẽ khách sẽ đông hơn bình thường, nhưng việc cậu vắng mặt khoảng hai tiếng thì cũng không có vấn đề gì lớn. Hầu hết mọi người sẽ mua cái này cái kia ở chỗ họ sống hoặc ở các siêu thị lớn nên khách ở siêu thị của cậu cùng lắm chỉ là mấy đứa trẻ tìm mua bánh kẹo hoặc mấy chú tìm mua thuốc lá thôi. Hoặc là họ sẽ tìm mua rượu soju hay nước gạo dùng cho cúng bái.

“Phải khóa cửa cẩn thận rồi đi lại chứ.”

Bà ngoại Seoul tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng. Su-hyeon thấy như bà ngoại hiện về nên chỉ biết cười trừ.

“Lần sau cháu sẽ khóa cẩn thận rồi đi ạ.”

Có lẽ đúng như lo lắng của Kang Yi-seon, tiền có thể bị mất một ít, nhưng Seo Su-hyeon không nghĩ nghiêm trọng. Dù sao thì đến giờ người có lương tâm vẫn nhiều hơn hẳn người vô lương tâm.

“Với cả bà còn lo liệu cả lễ 49 ngày cho bà cháu nữa mà. Đương nhiên là cháu phải đến rồi. Dù cháu không làm gì cả.”

Cậu nghe nói ngày Tết và ngày 49 của bà cậu gần nhau nên bà ngoại Seoul đã lo liệu luôn. Bà bảo nếu thấy khó chịu thì có thể từ chối, nhưng Seo Su-hyeon ngược lại còn cảm ơn bà. Điều gì cũng vậy, thành ý quan trọng hơn hình thức. Hoàn toàn không có lý do gì để cảm thấy khó chịu chỉ vì bà ngoại Seoul là thầy cúng cả.

“Không làm gì à? Kim chi với bánh tía tô, mang bao nhiêu là thứ đến kia kìa.”

Ánh mắt của bà hướng về phía những hộp đựng đồ ăn mà Kang Yi-seon đã sắp xếp.

“Có gì đâu ạ. Kim chi là có sẵn ở nhà, bánh tía tô cháu cũng làm nhanh thôi ạ.”

“Ngồi với Yi-seon đi. Tết thì phải ăn canh bánh gạo.”

Seo Su-hyeon cùng Kang Yi-seon ngồi vào bàn ăn. Đương nhiên là cậu phải giúp bà rồi, nhưng bà ngoại Seoul không thích ai lảng vảng xung quanh vì bà bảo vướng víu.

“Su-hyeon à. Không có chuyện gì chứ?”

Kang Yi-seon vừa để ý sắc mặt của bà ngoại Seoul đang bận rộn vừa ghé sát tai cậu nói nhỏ.

“Gì á?”

“Cái người mà lần trước em kể đó. Cô giáo cũng lo lắng lắm đó. Nghe bảo người đó hay đến siêu thị lắm.”

“Không có chuyện gì đâu ạ. Anh còn dặn em không được tùy tiện nhận gì nên hễ người đó mang gì đến thì em lại trả lại à.”

Tất nhiên là cậu không trả lại đúng món đồ đã nhận mà trả theo hình thức khác, nhưng cậu nghĩ đến mức đó thì chắc không sao đâu nhỉ. Hơn nữa, tờ séc nhận được quá nhiều so với khả năng của mình cậu cũng dùng để mua bánh hotteok mời anh ta rồi. Giá trị của bánh hotteok so với số tiền nhận được thì quá ít, nhưng quan trọng là thành ý chứ không phải sự trao đổi ngang giá.

“Vậy à? May quá.”

“Già cả rồi mà còn thì thầm to nhỏ cái gì. Ăn cơm thôi.”

Bà ngoại Seoul vừa đặt một mâm lớn lên bàn thì Seo Su-hyeon đã nhanh tay với lấy bát đĩa rồi xếp ngay ngắn. Dù bà nói là người già cả rồi nhưng tai bà ngoại Seoul vẫn rất thính và bà vẫn khỏe mạnh như thể tuổi tác không hề ảnh hưởng gì. Sức khỏe thì khỏi phải nói. Chỉ riêng mấy cái bát đĩa trên mâm thôi cũng đã thấy nặng rồi mà bà vẫn mang đến mà không hề tỏ vẻ khó khăn gì.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo