“Kim chi là kim chi nhà Su-hyeon nhỉ. Ngon quá. Cháu mang kim chi muối năm ngoái đến à?”
“Vâng ạ. Ăn canh bánh gạo thì phải ăn với kim chi chín hẳn mới ngon ạ. Nếu bà ăn hết thì cháu lại mang thêm cho bà ạ.”
“Mời cô ngồi ạ.”
Kang Yi-seon nhanh tay sắp xếp các món ăn kèm vào giữa bàn rồi kéo ghế ra. Sau đó anh lại ngồi xuống và mỉm cười với Seo Su-hyeon.
“Cảm ơn vì đồ ăn nhé Su-hyeon. Nhờ em mà anh cũng được ăn nhiều món ngon rồi.”
“Có gì đâu ạ. Mọi người ăn nhiều vào ạ. Anh và bà thích bánh tía tô mà ạ.”
“Ừ. Trông ngon quá.”
Cậu đã chọn món ăn kèm này vì nhớ Kang Yi-seon và bà ngoại Seoul đều thích.
“Yi-seon nấu canh bánh gạo đấy. Hôm nay bà phải bận rộn một chút chứ.”
Bà ngoại Seoul ngồi đối diện vừa cầm thìa lên vừa chen vào câu chuyện.
“Con nấu hả? Ta cứ nghĩ là thằng này nấu đó chứ, ta thấy canh ngon quá trời luôn.”
Seo Su-hyeon nói “Con xin mời cơm” rồi cầm thìa lên như bà ngoại Seoul.
Canh bánh gạo có đầy topping, nhìn thôi cũng đã thấy ngon mắt rồi. Trứng tráng vàng ươm, cà rốt màu cam, hành lá xanh mướt và vụn rong biển khiến người ta thấy thèm ăn.
Chưa kể đến bánh gạo đầy ắp và nước dùng trắng đục, bên trong có thịt thái mỏng nữa chứ.
“Ừm, cũng ngon đấy. Chỉ là lấy canh xương bò đóng hộp rồi cho bánh gạo vào nấu thôi mà… Nói ra thì cũng hơi ngại. Tại bà có làm gì đâu…”
“Đâu có ạ, đó đều là thành ý của em ấy mà. Với cả topping cũng đẹp nữa. Con xin mời cơm.”
Kang Yi-seon cười gượng gạo như thể đang ngại ngùng, Su-hyeon thì múc một thìa canh bánh gạo đầy ắp và cho vào miệng như thể không có vấn đề gì. Nước dùng nêm nếm vừa miệng, bánh gạo thì mềm dẻo, đúng là món canh bánh gạo ngày Tết tuyệt vời.
“Mọi người đừng bỏ thừa, ăn sạch đi nhé. Ngày Tết không được bỏ thừa đồ ăn.”
“Vâng ạ, thưa cô.”
“Bà cũng ăn nhiều vào ạ.”
Seo Su-hyeon cùng hai người ngồi quây quần ăn bữa sáng kiêm bữa trưa. Đây là cái Tết đầu tiên sau khi bà cậu qua đời nên cậu cứ nghĩ sẽ buồn lắm, nhưng được húp nước canh ấm nóng, lòng cậu cũng ấm áp hẳn lên.
“Bọn chúng có nói gì với cháu không?”
Bỗng dưng bà hỏi một câu, Su-hyeon vừa dùng dĩa xiên miếng dưa lưới vừa gật đầu. Dưa lưới Kang Yi-seon thái đẹp đến nỗi cậu phải thốt lên “Sao anh có thể thái đẹp thế nhỉ”, miếng dưa trông chỉnh tề đến lạ.
“Giám đốc cũng thỉnh thoảng ghé qua siêu thị, nhưng chú ấy không nói gì ạ.”
Sau khi Kang Yi-seon ấn mạnh mu bàn tay cậu dưới chăn, Seo Su-hyeon mới nhận ra mình đã lỡ lời. Cậu lén nhìn sắc mặt bà ngoại Seoul thì thấy bà đang tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
“Giám đốc cái con khỉ… Tìm hiểu ra thì biết nó chuyên làm xã hội đen, toàn để tay chân làm giám đốc thôi.”
Seo Su-hyeon im lặng chỉ ăn dưa lưới. Vị ngọt ngào mềm mại lan tỏa trên đầu lưỡi.
“Xem tình hình thì có lẽ phải bán đất thôi.”
“Vâng ạ.”
Khác với bà ngoại Seoul đang thở dài thườn thượt, Seo Su-hyeon lại đáp một cách bình thản.
Người lớn tuổi thường ghé qua siêu thị nên làm sao cậu, chủ siêu thị, có thể bỏ lỡ những lời đồn đại phát ra từ họ được. Dù đến giờ cậu vẫn im lặng, nhưng vì đã phần nào đoán được kết cục này nên cậu cũng không ngạc nhiên lắm.
“Chắc cháu sẽ tiếc lắm nhỉ.”
“Cháu chỉ tiếc vì không được gặp các bà thường xuyên thôi, chứ đất đai thì không sao đâu ạ. Bà cháu có một câu dặn đi dặn lại cháu đó ạ.”
Bà cậu dặn không nên coi trọng đất đai quá. Dù là thời đại đất đai được coi là tài sản thì cuối cùng cũng chẳng có ai là chủ nhân cả. Bà còn dặn thêm là không nên quá tham lam.
“Bà bảo cứ nghĩ là của mình thì sẽ có chuyện lớn đó ạ. Nên khi đến lúc phải cho đi thì cũng phải biết cho đi ạ. À, nhưng mà không phải là bán rẻ đâu nhé, bà bảo làm vậy là đồ ngốc nên phải khôn ngoan đó ạ.”
“Cũng không sai.”
Bà đang mang vẻ mặt rối bời vẫy tay với Kang Yi-seon.
“Yi-seon à. Mang cái đó lại đây xem. Su-hyeon cháu lại ngồi cạnh bà này.”
“Vâng ạ.”
Seo Su-hyeon đứng dậy đi theo Kang Yi-seon đến ngồi cạnh bà ngoại Seoul. Trong lúc đó, Kang Yi-seon đã mang máy tính bảng đến đưa cho bà ngoại Seoul rồi ngồi xuống cạnh Seo Su-hyeon. Ba người ngồi thành một hàng ngay ngắn, nói chuyện rôm rả.
“Nếu gộp cả nhà cháu và mảnh đất ở bên kia lại thì được hơn 4 nghìn pyeong một chút… Chắc là sẽ được trả giá tầm này đấy.”
Bà ngoại Seoul đeo kính vào rồi đưa cho cậu xem một tờ tài liệu và giải thích. Seo Su-hyeon tròn mắt ngạc nhiên vì số tiền hơi lớn. Dù sao thì đây cũng không phải là trung tâm Seoul, mà là một vùng quê chỉ có ruộng vườn nên cậu cứ nghĩ sẽ không nhận được nhiều tiền, ai ngờ số tiền lại lớn hơn dự kiến.
“Nhiều vậy cơ ạ?”
“Đàn ông con trai thế này mà đã thấy nhiều rồi thì còn làm được trò trống gì nữa??!. Bảo sao người ta phải ra biển lớn mà vẫy vùng.”
Su-hyeon biết bà cậu tiêu xài hoang phí thế nào nên chọn cách im lặng. Có lẽ bà cậu hay đi xem đất nên trong mắt bà, số tiền này có vẻ vẫn còn ít.
“Nghe đâu là chúng muốn việc này tiến hành suôn sẻ nên trả nhiều hơn giá trị thật để mua đó. Nên mọi người mới không nói gì. Bọn nó cũng biết dù là mấy ông bà già nhà quê thì cũng khôn lắm chứ bộ.”
“Vâng ạ.”
Ngón tay nhăn nheo lướt trên màn hình thì một bản vẽ kiểu sơ đồ quy hoạch xuất hiện.
“Cái này là bà có được thông qua người quen đó… Đây là nhà của Su-hyeon cháu. Theo bà thì đường sẽ mở theo hướng này này.”
Seo Su-hyeon cứ vậy nghe bà giải thích về hướng thi công trong một hồi lâu. Cậu không hiểu lắm, nhưng có vẻ như đây cũng là một việc quan trọng. Bà cậu bảo giá cả thương lượng sẽ thay đổi tùy thuộc vào việc cái gì sẽ được xây dựng trên mảnh đất đó.
“Bà chọn ra mấy khu mà cháu có thể sống được rồi đó, về nhà xem thử nhé.”
“Mấy chỗ này là những nơi cháu có thể mua bằng tiền của cháu ạ?”
“Ừ. Trước mắt bà chỉ tìm hiểu quanh đây thôi, nếu cháu muốn đi khu khác thì cứ bảo bà. Bà tìm hiểu cho cháu.”
“Oaaaa, cảm ơn bà ạ.”
Seo Su-hyeon cũng gửi lời cảm ơn đến Kang Yi-seon đang định đứng dậy để in tài liệu rồi mang cho cậu.
Dù sao thì cũng đỡ lo phần nào. Dù cậu không ngạc nhiên lắm khi nghe bà nói có lẽ phải bán đất, nhưng cậu vẫn hoang mang không biết nên chuyển đi đâu thì bà ngoại Seoul đã giúp cậu có thêm lựa chọn.
“Vấn đề là luật thừa kế bây giờ…”
“Dạ?”
Seo Su-hyeon đang ăn dưa lưới thì phải dừng lại và nhìn bà ngoại Seoul vì cậu lo có vấn đề gì đó. Bà xoa xoa thái dương như thể đang có vấn đề nan giải rồi lắc đầu như thể thôi không sao.
“Không có gì đâu. Cái này bà đang nhờ người tìm hiểu nên cháu không cần phải lo trước làm gì.”
Cậu biết rằng bà đã quyết không nói thì dù cậu có nài nỉ thế nào bà cũng không nói nên lần này cậu lại chỉ biết ăn dưa lưới.
“Mà cái thằng đó có còn hay ghé qua siêu thị không?”
Có lẽ do cậu lỡ lời nên bà ngoại Seoul bỗng dưng nhớ ra và nheo mắt hỏi cậu.
“Không thường xuyên ạ, chỉ thỉnh thoảng thôi ạ.”
“Đã dặn cháu phải cẩn thận với Alpha rồi mà.”
Lúc này Seo Su-hyeon mới hiểu lý do Kang Yi-seon ra hiệu cho cậu và hơi hối hận. Cậu biết bà nói vậy là vì lo lắng cho cậu, nhưng cằn nhằn thì vẫn là cằn nhằn nên cậu khó mà nghe một cách cẩn thận được. Hơn hết, cậu lại đang định nói dối nên lương tâm cứ cắn rứt mãi.
“Cháu cẩn thận rồi ạ.”
Không chỉ bị lộ chuyện là Omega mà còn bị người ta sờ soạng cả bộ phận sinh dục nữa. Sau đó thì còn mơ những giấc mơ đồi trụy về người đàn ông đó nữa chứ.
Nhưng cậu không thể kể hết những chuyện đó một cách thật lòng nên Seo Su-hyeon trả lời ngắn gọn nhất có thể. Nếu cậu nói dài dòng thì có lẽ bà sẽ nghi ngờ mất.
“Su-hyeon à.”
Người phụ nữ im lặng nhìn chằm chằm Seo Su-hyeon trong mấy giây rồi cất giọng nặng nề mở lời.
“Sống cùng anh Yi-seon thì sao hả cháu?”
“Dạ?”
“Vì nghề của bà thế này nên có thể cháu sẽ thấy bất tiện, nhưng bà có thể lo cho hai đứa cháu.”
“Ờ…”
Seo Su-hyeon có hơi bối rối trước lời đề nghị bất ngờ. Tại cậu không hề nghĩ bà ngoại Seoul sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy.
“Hay là không sống chung thì chuyển đến cùng một khu cũng được.”
“Cháu có thấy bất tiện không?”
“Dạ không ạ.”
Cậu lắc đầu lia lịa. Cậu không thấy bất tiện chút nào. Ngược lại cậu còn cảm thấy biết ơn vì bà đã mở lời nói chuyện này. Dù có thân với bà đến đâu đi nữa thì cũng không có nhiều người lớn đưa ra lời đề nghị sống cùng một thằng nhóc đã lớn như vậy đâu.
“Không phải vậy ạ, chỉ là cháu không nghĩ bà lại nói như vậy thôi ạ.”
“Vậy thì cứ từ từ nghĩ xem sao. Yi-seon ở với người già như bà cũng chán, ở với thằng nhóc bằng tuổi chắc sẽ vui hơn đó.”
Seo Su-hyeon ngơ ngác nhìn bà ngoại Seoul rồi gật đầu. Bà ngoại Seoul và Kang Yi-seon đều dễ chịu và tốt bụng, nhưng đây là tương lai mà cậu chưa từng tưởng tượng đến nên có lẽ cậu cần suy nghĩ một chút. Đồng thời, cậu cũng nhận ra lý do lớn nhất mà hôm nay bà ngoại Seoul gọi cậu đến chính là vì chủ đề này.
“Su-hyeon à. Cái này. Là tài liệu mà lúc nãy anh cho em xem đó.”
“Cảm ơn anh ạ.”
Lúc đó, Kang Yi-seon bước vào phòng và đưa cho cậu một tập tài liệu. Tập tài liệu khá dày vì có nhiều giấy được in ra. Seo Su-hyeon đứng dậy và cầm lấy tập tài liệu trong suốt. Có vẻ như bà cậu cũng đã nói hết những gì cần nói với cậu rồi nên cậu định về.
“Em định đi à?”