Cherry Cake - Chương 4

“Chậc.”

Quả thật là chưa chết. Đúng là loại alpha thì có khác.

Seo Ji-hwan mặt không cảm xúc bắt đầu lấy những miếng vải khác nhét đầy miệng người đàn ông ra. Những miếng vải ướt sũng và ướt đẫm màu đỏ đến nỗi không thể phân biệt được màu gốc của chúng bị lôi ra một cách yếu ớt bởi bàn tay thô ráp. Seo Ji-hwan ngay lập tức ra hiệu về phía sau. Một thuộc hạ nhanh chóng xách ghế đến đặt phía sau Ki Tae-yeon rồi về lại vị trí của mình.

“Đánh thức hắn dậy.”

Ki Tae-yeon ngồi phịch xuống ghế ra lệnh. Seo Ji-hwan lấy chai soju đặt bên cạnh ghế đổ lên khuôn mặt đã tan nát của người đàn ông.

“Khụ, khặc, khụ.”

“Ấy, Giám đốc Kang.”

Ki Tae-yeon nhét đầu gối vào giữa hai bắp đùi của người đàn ông đang nằm bẹp dí vì mất sức. Người đàn ông bị lột hết quần áo chỉ còn mặc đồ lót, đôi chân mập ú đến mức phì ra trông như một đống mỡ so với bắp đùi của Ki Tae-yeon. Làn da trần đối lập với chiếc quần đen tuyền trông như thịt heo luộc vậy.

“Hức, Gi, Giám đốc Ki…”

“Dạ. Giám đốc Ki mà anh tìm đây ạ.”

Cùng với giọng điệu dỗ dành trẻ con, Ki Tae-yeon túm lấy má người đàn ông. Máu lẫn soju, nước mắt, nước mũi thấm vào lòng bàn tay anh, nhưng anh đã quen với những thứ dơ bẩn cỡ này rồi. Anh dồn lực vào tay thì người đàn ông rùng mình. Đồng thời, nhịp thở của hắn dần nhanh hơn.

Chắc là rụng mất một cái răng rồi. Ki Tae-yeon chỉ dùng ngón trỏ ấn mạnh vào má Giám đốc Kang.

Quả thật, chỗ cần có răng thì giờ lại trống hoác.

“Anh, anh làm cái gì, ậy…”

“Thật sự anh không biết tại sao tôi lại làm như này à?”

“Hức, ư, ư hức.”

Ki Tae-yeon bỏ tay ra như thể chưa từng bóp má người kia rồi vỗ nhẹ vào má hắn.

“Tôi đã nể tình cho anh làm bù nhìn, ngồi vào cái ghế giám đốc cho đỡ phiền rồi… Kế hoạch kinh doanh lần này, tôi tò mò vãi lồn không biết ai đã tuồn ra đấy?”

“Không, không phải, tôi, tôi không, phải… Gi, Giám đốc. Anh không, hức, anh không hiểu tôi à?”

Đôi mắt lờ đờ dưới lớp mí mắt sưng húp như hai quả hồng khô cố gắng hé mở để nhìn Ki Tae-yeon. Cái thái độ cố gắng nhìn anh ta kia thật đáng thương.

“Không phải anh?”

“Thật, thật sự, không phải, tôi, hức, sao tôi lại tuồn, ra chứ… Hả? Giám đốc nói, là, hức, tôi có, có quyền hành gì cơ chứ…”

“Nếu không phải Giám đốc thì.”

“Áaaaaa!”

Cùng với tiếng ghế bị đẩy ra, một bàn chân đi giày da to tướng dẫm mạnh vào giữa hai bắp đùi đang dang rộng của Giám đốc Kang. Như thể chưa từng thoi thóp đến sắp chết, Giám đốc Kang hét lên như thể sắp ngạt thở đến nơi.

“Vậy là anh đang bảo tôi làm việc như lồn nên mới đi bắt bớ lung tung đấy à.”

“Hức, hức, khụ khụ…”

Giám đốc Kang lắc đầu như một kẻ điên. Đôi giày da bóng loáng hơi nghiêng đi rồi cuối cùng chạm đất vượt qua bộ phận sinh dục đang ẩn mình trong chiếc quần lót bẩn thỉu. Ki Tae-yeon từ từ di chuyển cơ thể tựa lưng vào lưng ghế như thể chưa từng cúi người xuống bao giờ. Lúc đó, tên thuộc hạ đã hy sinh chiếc tất của mình hồi nãy tiến đến cúi người đưa cho anh một điếu thuốc. Ki Tae-yeon định ngậm điếu thuốc vào môi thì nhướn mày.

Seo Ji-hwan nhanh chóng tiến đến đưa cho anh một điếu thuốc khác. Đó là điếu thuốc mà Ki Tae-yeon đã mua trực tiếp ở siêu thị vài ngày trước. Người thuộc hạ đang khom lưng vội vàng nhét điếu thuốc vào túi áo vest trong của mình rồi bật lửa châm thuốc cho anh.

Có lẽ là anh ta muốn cho đối phương thời gian suy nghĩ trước cái cảnh tượng máu me be bét này nên Ki Tae-yeon chỉ hút thuốc. Hương vị lạ lẫm lấp đầy phổi anh.

Anh không hề có sở thích gì với thuốc lá. Thuốc lá đối với anh không phải là sở thích mà chỉ là một phương tiện giải tỏa mà thôi. Việc anh không có thuốc lá trong người ngay lúc đó thì sẽ túm lấy một thằng nhãi nào đó gần đấy ra hiệu bằng ngón tay cũng không phải là sở thích mà là việc anh hay làm thôi. Việc anh yêu cầu thằng nhóc có vẻ ngoài như lông tơ ở một cái vùng quê hẻo lánh mà anh đến công tác gần đây đưa cho anh loại nào cũng được cũng là vì anh không có hứng thú hay ác cảm gì với thuốc lá cả.

Vậy mà giờ anh lại thèm cái điếu thuốc đã mua lúc đó thì thật bất ngờ.

Ki Tae-yeon rung rung đầu ngón chân đang bắt chéo.

‘Cũng thú vị thật.’

Cái hình ảnh cậu nhóc vội vàng thay đổi cách xưng hô khi nghe anh bảo phải nhận tiền tiêu vặt từ chú hiện lên trong đầu anh. Khuôn mặt mà khi đứng dưới ánh nắng chói chang thì có lẽ không chỉ lông tơ mà đến cả những mạch máu li ti trên má cũng sẽ nhìn thấy được. Nếu có màu đen nào đặc biệt nổi bật thì có lẽ đó là nốt ruồi đóng đinh giữa đuôi mắt và gò má.

‘Nếu chịch thì chắc cũng phê đấy.’

Mái tóc che khuất đi nên không nhìn rõ lắm, nhưng làn da trông mềm mại và mịn màng kia chỉ nhìn thôi cũng biết.

Ki Tae-yeon tặc lưỡi một tiếng ngắn gọn.

Bây giờ công việc đang đi vào giai đoạn hoàn thành, việc tạo ra tiếng ồn cũng chẳng có lợi lộc gì cho cam. Đừng nói là mấy thằng nhãi thèm khát cái vị trí này còn thiếu gì nữa.

Anh chầm chậm hít một hơi thuốc rồi gạt bỏ vẻ mặt tiếc nuối, dùng tàn thuốc vừa cháy hết dí lên làn da trần của Giám đốc Kang.

“Áaaaa, á, hức…”

“Giám đốc Kang à. Anh biết tôi hết kiên nhẫn rồi mà.”

Không biết chừng nếu đối phương động đậy như lúc nãy thì anh còn suy nghĩ, chứ cái trò kéo co vô nghĩa này thì thật là phiền phức.

Sự chán chường ập đến sau chưa đầy năm phút khiến Ki Tae-yeon thở dài.

Cũng gần mười năm rồi kể từ khi anh giết chết cái thằng đầu sỏ đã sai khiến anh cùng với những cộng sự lâu năm rồi tập hợp những tên hợp tính lại và bắt đầu làm cái trò này. Bây giờ đâu phải thế kỷ 20 nữa, anh không có ý định trở nên lạc hậu bằng cách chỉ làm mỗi việc của băng đảng xã hội đen, nên anh đã lập ra một công ty có vẻ ngoài đường hoàng và bắt tay vào kinh doanh cũng đã được mười năm rồi. Anh đã làm khá lâu rồi, vậy mà anh vẫn phải quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế này thì thật là phiền toái.

Đương nhiên, cái nghề này cũng không phải là không hợp với anh.

So với việc dỗ ngon dỗ ngọt lũ nhãi chỉ được cái vẻ bề ngoài như bây giờ để phát triển sự nghiệp thì anh chỉ thấy thích thú với cái cảnh làm côn đồ thời hai mươi mấy tuổi còn chưa biết trời cao đất dày hơn thôi.

‘Nếu mà không vui thì chắc tao đã dẹp mẹ nó từ lâu như Yeon Woo-beom rồi.’

Nói chính xác ra thì bên kia cũng không phải là đã hoàn toàn rút lui, nhưng dù sao thì người đồng nghiệp lâu năm của anh ta đang hoạt động một cách khéo léo trong lĩnh vực hợp pháp, còn bên này thì không ngần ngại phạm pháp. Dù tính cách có khác biệt đến đâu thì mối quan hệ kinh doanh vẫn duy trì được lâu dài là vì hai người đang hoạt động trong các lĩnh vực khác nhau nên có thể cung cấp cho nhau những thứ cần thiết một cách kịp thời.

“Tôi, hức, thật, thật sự, không tuồn ra mà… Thật, thật đấy. Anh biết mà, hức, tôi chỉ là thằng ăn lương của Giám đốc Ki thôi mà…”

“Ji-hwan à.”

Ki Tae-yeon dẫm lên mẩu thuốc lá rơi bên cạnh đùi người đàn ông rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, anh vuốt ve gáy Giám đốc Kang như vuốt ve một con chó và nhếch mép cười với Seo Ji-hwan.

“Giám đốc Kang của chúng ta vẫn chưa ngoan ngoãn cho lắm.”

“Tôi sẽ sửa đổi lại.”

Vừa dứt lời, những người đàn ông đang đứng dựa lưng vào tường container liền bước tới.

“Gi, Giám đốc Ki!”

Giám đốc Kang linh cảm được bạo lực sắp ập đến liền nhanh chóng gồng mình lên. Từ hai hốc mắt sưng húp như quả bóng cho đến những vết máu đang chảy dài trên thái dương, thêm vào đó là cơ thể run rẩy và những vết bỏng thuốc trên đùi, khó mà tìm được một chỗ lành lặn, nhưng giọng nói thì vẫn lớn và đầy tuyệt vọng.

“Tôi, tôi sẽ nói, mà… Cho, cho tôi ở riêng với anh một lát đã…”

“Anh định xưng tội với tôi đấy à?”

“Không phải, hức, gần đây có một, một chuyện lạ, đã xảy, ra, hức, hức, hình như cái, cái chuyện đó gây ra họa thì phải…”

“Sao bây giờ anh mới nói là có chuyện lạ xảy ra.”

Không cần nhìn cũng biết. Chắc chắn là hắn đã say rượu hoặc dùng thuốc rồi lăn lộn với omega và ba hoa để khoe mẽ thôi. Con omega cùng lăn lộn với hắn chắc là mồi nhử mà bên kia thả ra rồi.

Mà, thì tôi đã cố tình tuồn tin ra là để như thế mà.

Ki Tae-yeon thở dài đầy phiền phức.

Anh không quan tâm đến quá trình. Ngược lại, anh thuộc tuýp người không từ thủ đoạn để đạt được mục tiêu.

Lần này cũng vậy. Dù Giám đốc Kang có gây ra chuyện phiền phức, nhưng dù sao thì đây cũng là kế hoạch của anh, và cuối cùng mọi thứ sẽ trôi chảy và rơi vào tay anh thôi.

Tuy nhiên, không phải vì một kết quả thỏa mãn đang ở ngay trước mắt mà anh có thể cho phép con cờ mà anh đang điều khiển thoát khỏi tầm kiểm soát và vùng vẫy.

Cho dù đó là một công ty, một công việc, hay một con người, tất cả những gì anh đang vận hành đều phải nằm dưới sự kiểm soát của anh.

Đối với Ki Tae-yeon, việc sở hữu một thứ gì đó là như vậy đấy.

“Mang dao đến đây.”

“Gi, Giám đốc Ki! Đừng, đừng như…”

“Bình thường anh ngoan ngoãn lắm nên tôi mới cho anh ngồi lên đến chức giám đốc vậy mà đến cả cái vai trò quân cờ cũng không làm được cho đàng hoàng… Chắc anh cũng đã lường trước được chuyện này rồi chứ?”

Ki Tae-yeon cầm con dao mà Seo Ji-hwan đưa cho và hạ thấp đuôi lông mày như thể anh đang cảm thấy tiếc nuối. Không những anh ta không thể đóng vai quân cờ mà còn làm rất tốt nữa kia, nhưng một con cờ đã hết giá trị sử dụng thì đâu cần phải biết đến cả sự thật đấy làm gì.

Seo Su-hyeon với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn kỹ những thứ được đặt bên dưới. Một khi đã đưa ra quyết định thì không thể thay đổi được nữa nên cậu phải hết sức thận trọng.

Chắc là bên này tốt hơn.

Cuối cùng, cậu cầm lấy bắp cải ở bên phải với vẻ mặt kiên quyết. Hôm nay có vẻ canh  bắp cải ngon hơn là canh rau bina ( rau chân vịt)

“Rau bina phải luộc mới được.”

Su-hyeon cúi người lấy chiếc nồi ra rồi bật bếp ga, sau đó lấy chiếc bình nhựa đặt trên tủ ra. Sau đó, cậu đổ một lượng cá cơm đã loại bỏ hết chất thải và phơi khô vào nồi một cách áng chừng rồi bắt đầu xào nhẹ. Khi mùi cá cơm từ từ bốc lên cùng với tiếng thìa gỗ cọ xát vào nồi thì Bok-sil huých đầu vào chân cậu một cách thích thú.

“Gâu!”

“Muốn ăn cá cơm à? Ăn một con thôi nhé.”

Seo Su-hyeon lấy ra một con cá cơm đã luộc thay vì số cá cơm đang xào trong nồi rồi đổ nước vào nồi. Cậu cũng không quên cho củ cải và hành tây đã thái sẵn vào cho ngập nước.

“Chắc cũng được rồi đấy nhỉ.”

Giờ đến lượt chuẩn bị bắp cải trong khi chờ nước dùng sôi.

Su-hyeon băn khoăn không biết nên cho nửa cây hay một phần tư cây bắp cải thì sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi cậu đã chọn phương án sau. Nếu bắp cải quá mềm thì sẽ không ngon nên cậu chỉ nên nấu vừa đủ cho hai bữa ăn thôi.

Cậu cắt đôi cây bắp cải làm đôi rồi lại cắt đôi tiếp, sau khi loại bỏ phần cuống cậu liền rửa lại bằng nước. Nước vốn đã lạnh như nước đá vì là mùa đông, nhưng để nấu được một bữa cơm ngon thì cậu phải chịu đựng đến mức này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo