“Khô, không biế-”
Bàn tay giáng xuống mạnh mẽ, tát vào má bầm tím.
“Thật sự không biết?”
“Hức hức, ờ……. Dạ, biế, biết rồi ạ.”
“Đấy, làm gì có chuyện không biết.”
Ki Tae Yeon cười nhạt. Seo Soo Hyun gần như không có mùi pheromone, đến mức anh phải muộn màng lắm mới xác nhận được. Vậy nên làm sao có chuyện ngửi thấy mùi đó mà biết là Omega được. Nhưng Ki Tae Yeon hiểu rõ tốc độ lan truyền của những tin đồn đặc trưng ở vùng quê và bắt nguồn từ đó. Những người có giới tính khác với Beta, bất kể già trẻ, thông tin lý lịch của họ chắc chắn sẽ lan truyền như một tin đồn. Đặc biệt là những đứa trẻ như Seo Soo Hyun, vì phải kiểm tra giới tính ở trường nên càng không thể không biết.
Trong tình huống biết rõ Seo Soo Hyun là Omega mà một gã Alpha lại cho quần áo có pheromone của mình thì có nghĩa là hắn ta đang ấp ủ một ý đồ đê hèn. Chắc chắn trong đầu hắn ta đã có những tưởng tượng đen tối.
“Vậy nên, anh cho con nít mặc quần áo của anh rồi tưởng tượng ra cảnh đó để thủ dâm à?”
“Khô, không có, hức, dạ, không phải ạ…”
“Không phải cái con mẹ gì.”
Ruột gan của đám Alpha đúng là quá rõ ràng. Ki Tae Yeon nhai đi nhai lại khoảnh khắc khó chịu đó rồi lại lần nữa nhìn Choi từ trên xuống dưới.
“Nhìn kiểu gì cũng thấy có cho không cũng chẳng ai thèm.”
Nếu Seo Soo Hyun không bị mù thì đến suy nghĩ làm chuyện đó với cái loại như thế này cũng sẽ không có.
Dù biết Choi không thể dựng dương vật lên về mặt vật lý, Ki Tae Yeon vẫn tiếp tục tìm ra những khuyết điểm của người đàn ông. Thực ra, có lẽ không nên dùng từ “tìm ra”. Thậm chí không cần phải xem xét kỹ càng, anh cũng không thấy một điểm nào của gã mà Omega có thể thích cả. Mặt thì không đẹp, người thì không đẹp, tài sản thì chẳng có gì đáng nói, mà của quý thì lại còn bé.
“Rốt cuộc là cặp với cái thằng nào vậy.”( cặp với ông chú chứ còn ai hả*_*)
Chẳng lẽ vẫn phải tìm những thằng nhóc trẻ tuổi đã ra thành phố hay sao.
Dù đã trực tiếp xác nhận được rằng mùi hương tỏa ra từ Seo Soo Hyun không phải là dư âm của việc tắm pheromone, và việc Seo Soo Hyun mặc quần áo có mùi Alpha không phải vì có ý đồ đặc biệt, nhưng tâm trạng anh vẫn không hề khá hơn chút nào.
Thật vậy, mấy cái loại rác rưởi này cứ lảng vảng quanh một đứa trẻ ngây thơ thì làm sao tâm trạng anh có thể tốt lên được.
‘Phải làm sao đây’. Ki Tae Yeon nghiêng đầu như đang suy nghĩ rồi mở miệng nói, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xuống Choi.
“Ai có găng tay không?”
Choi chớp mắt vẻ không hiểu gì với khuôn mặt sưng tím, nhưng những Alpha khác có mặt ở đó dường như đã quen với yêu cầu bất ngờ của Ki Tae Yeon mà nhanh chóng hành động.
“Giám đốc, nếu dùng tạm cái của tôi thì có được không ạ.”
Một trong số đó đưa găng tay cho Ki Tae Yeon. Đó là một đôi găng tay da màu đen, nếu đeo cùng với áo khoác dài vào mùa đông thì trông cũng khá bảnh. Ki Tae Yeon không nói thêm lời nào, nhận lấy găng tay rồi xỏ các ngón tay vào. Hơi chật một chút nhưng không gây khó khăn gì cho việc cử động tay.
“Luật pháp nước mình đúng là có vấn đề.”
Anh tiến thêm một bước về phía Choi rồi chậm rãi đưa tay ra. Sau đó, với một động tác không chút e dè, anh nắm lấy hai hòn dái mềm nhũn bằng một tay.
“Hức, giờ, giờ đang làm gì vậy……!”
“Mấy cái loại này phải cắt quách đi chứ để làm gì mà tốn tiền thuế. Tặc.”
Có vẻ như Choi muộn màng nhận ra ý định của anh mà bắt đầu vùng vẫy.
“Ngậm miệng lại đi.”
Ki Tae Yeon nhăn mặt vẻ khó chịu rồi dồn lực vào tay.
“Tao cũng chẳng thích thú gì việc nắm chim của thằng khác đâu.”
“Ư ư ứ, ư ứ!”
“Đến Omega còn chẳng thèm nắm chim, cái này thì mẹ kiếp…..”
Anh không ngần ngại làm bẩn tay mình, việc anh đột nhiên tìm găng tay là vì lý do đó. Máu hay nước mắt thì còn đỡ, đến cả nước bọt thì anh cũng chẳng thích tí nào. Thậm chí, khi quan hệ với Omega nam, Ki Tae Yeon cũng không chạm vào bộ phận sinh dục.
‘Cái “bạch ngọc” của bé ‘tơ lụa’ thì có sờ một chút.’
Dù sao cũng là quan hệ tình dục tương tự không thâm nhập nên anh mới sờ soạng một chút, chứ nếu không thì anh cũng chẳng thèm đụng vào.
“Hãy lấy đó làm vinh dự đi.”
Ki Tae Yeon cười hết cỡ đến mức đuôi mắt hơi nhăn lại rồi cứ thế bóp chặt cái cục thịt trong tay.
Tiếng kêu xé họng vang vọng trên bãi đất trống.
“Thế nào rồi?”
Dựa lưng vào chiếc ghế cũ kỹ, Ki Tae Yeon hỏi với giọng điệu bình thản. Chiếc ghế da sờn cũ kêu lên những âm thanh kỳ quái khi bị ngả ra sau.
“Nhận được tiền bồi thường thích hợp và đồng ý ngậm miệng rồi ạ.”
“Bất ngờ đấy. Tưởng hắn sẽ dùng chuyện đó để mặc cả tăng giá đất chứ. Hoặc là xúi giục dân làng.”
Người đàn ông gác chân lên chiếc bàn cũ kỹ tương tự, cười như thể vừa xem được một màn kịch vui. Anh ta vốn nghĩ việc này phát sinh do cảm xúc nên việc giải quyết sẽ rắc rối, nhưng kết quả lại sạch sẽ đến mức khiến anh ngạc nhiên.
“Sau khi xác nhận thì có vẻ như dân làng không biết chuyện hắn ta gây ra tội phạm tình dục rồi bỏ về quê ạ.”
“Vậy à?”
“Vâng. Có vẻ như mọi người đều mặc quần áo dài khi làm việc ngay cả vào mùa hè nên cũng không có ai thấy lạ ạ.”
Chắc chắn không phải trẻ con nữa, dù nóng đến mấy thì hiếm ai ở độ tuổi đó mặc quần ngắn. Xung quanh cũng không có trường học lớn hay nhà trẻ, hơn nữa do đặc điểm của vùng quê nên phạm vi sinh hoạt không rộng, việc chỉ quanh quẩn ở gần nhà cũng không có gì đặc biệt.
“Nếu còn biết xấu hổ thì hắn ta sẽ không nói là bị Alpha đập chim đâu.”
Tiếng cười khẽ như khúc khích thoạt nghe như của một người đang vui vẻ, nhưng Seo Ji Hwan biết rõ tâm trạng của Ki Tae Yeon vẫn rất tệ. Đó là lý do anh đã xử lý công việc một cách sạch sẽ nhất có thể.
“Vụ Seo Jung Kyun thế nào rồi?”
“Có vẻ như hắn ta không đến bệnh viện gần đó. Bệnh viện không có liên hệ gì cả. Nhưng sau khi tìm kiếm thì phát hiện ra một điều khá thú vị ạ.”
Ki Tae Yeon gật đầu ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Có dấu hiệu vay tiền từ Sunje Financial.”
“À, khách hàng của tôi à?”
“Vâng.”
Việc Ki Tae Yeon đặt một tên bù nhìn làm giám đốc điều hành tại Seowoo Construction không chỉ để trút bỏ những công việc phiền phức mà còn để quản lý một doanh nghiệp khác mà anh ta điều hành. Một trong số đó là Sunje Capital.
Người đàn ông đã đặt tên cho công ty tài chính là Sunje Financial với một câu nói đùa rằng “Muốn vay tiền thì phải đến Sunje trước,” và rất hiếm khi, như bây giờ, anh ta đến văn phòng. Vì là một doanh nghiệp được cấp phép hợp pháp nên văn phòng cũng nằm trong một tòa nhà khá hoành tráng, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với quy mô của tòa nhà mà Seowoo Construction sử dụng.
“Hắn ta vay để làm gì?”
Seo Ji Hwan tiến lại gần và đưa một tập hồ sơ. Ki Tae Yeon xem qua hợp đồng một cách hời hợt.
“Hắn ta nói là để kinh doanh, nhưng có vẻ như là đánh bạc.”
“Nếu là người kinh doanh bình thường thì đã không vay tiền từ tôi.”
Ki Tae Yeon lại nhếch mép cười. Anh ta lại bỏ chân xuống khỏi bàn như thể chưa từng ngồi ườn ra đó rồi lần này vắt chéo chân. Chiếc ghế xoay khoảng nửa vòng về phía Seo Ji Hwan.
“Tôi đã không nhận ra một vị khách hàng mang tiền đến cho mình. Nhìn cách hắn ta trả nợ đều đặn như vậy, chắc hẳn là chưa có vụ nào khác.”
“Vâng. Hắn ta cũng có một số tiền kiếm được khi làm ăn, và có vẻ như cũng gặp may mắn nữa.”
Nếu vậy thì vận may của hắn ta đến đây là hết. Vì hắn ta sẽ tự mình bò đến tận đây.
“Giám đốc.”
Lúc đó, Seo Ji Hwan đang kiểm tra điện thoại, cung kính gọi và đưa vật đang cầm trong tay ra. Ki Tae Yeon chỉ vươn tay ra lấy điện thoại. Thường thì người đàn ông chỉ xem nội dung bằng mắt, nhưng khi thấy anh ta đột nhiên giật lấy điện thoại, Seo Ji Hwan đã khựng lại trong giây lát nhưng lại nghĩ rằng đó chỉ là một sự thay đổi thất thường.
[Đã tìm thấy Seo Jung Kyun. Nhưng có vẻ như hắn ta đang đi vào tòa nhà Sunje.]
Người đàn ông sau khi xem nội dung tin nhắn thì chậm rãi mở miệng.
“Ji Hwan à. Chuẩn bị đón khách đi.”
Một giọng điệu bặm trợn như một tên du côn hạng ba.
Ki Tae Yeon từ tốn đánh giá vị khách hàng của mình. Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái và uống trà đựng trong cốc giấy trông không có vẻ gì là căng thẳng lắm.
“Nghe nói hồi trẻ cũng nếm trải mùi vị kinh doanh rồi.”
Quả thực là khác với những kẻ đến vay tiền vì những lý do vớ vẩn. Không phải đến ngân hàng, mà là đến một công ty tài chính bên thứ ba, hơn nữa lại còn đến gặp Ki Tae Yeon, thực chất là hắn ta phải run sợ lắm chứ, nhưng có vẻ như hắn ta khá quen với việc che giấu cảm xúc.
Xét cho cùng thì cũng không có gì đặc biệt cả.
Không phải đám đàn em, mà là những người trực tiếp gặp mặt anh ta để vay tiền thì 9 phần 10 là những kẻ từng kiếm được bộn tiền từ kinh doanh, nên chúng khá giỏi trong việc giả vờ bình tĩnh trước mặt anh.
Hoặc có thể là do ảnh hưởng của cờ bạc.
Không biết là chơi trò cờ bạc gì, nhưng dù sao đức tính cơ bản của cờ bạc không phải là gì khác ngoài việc kiểm soát biểu cảm.
“Ít khi tôi trực tiếp đón khách lắm đấy. Nghe nói là tìm tôi?”
Ki Tae Yeon chào đón vị khách với một giọng điệu nhừa nhựa. Ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt anh tự nhiên chạm nhau với Seo Jung Kyun.
‘Không có nhiều điểm giống nhau.’
Nhìn kỹ thì không phải là không có điểm nào giống nhau, có vẻ như Seo Soo Hyun giống mẹ hơn. Phải giới thiệu là “Bố con đấy,” rồi nhìn kỹ lắm mới nhận ra có điểm giống nhau, chỉ đến mức đó thôi.
“Vâng. Giám đốc, à không, phải gọi là Chủ tịch mới đúng?”
Seo Jung Kyun cười ha hả một cách thoải mái rồi đặt chiếc cốc giấy xuống.
Thấy chưa kìa. Ki Tae Yeon dựa lưng vào chiếc ghế sofa rộng rãi và vắt chéo chân. Một tư thế vô cùng tự do thoải mái như đang đối xử với một người không câu nệ hình thức.