Cherry Cake - Chương 88

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Seo Soo-hyun khoanh chân trái lại và ngồi nghiêng người. Người đàn ông vừa nhìn đăm đăm vào túi đầy ắp bánh mì dù không thích đồ ngọt cho lắm, lúc này mới quay đầu lại. Không biết có phải vì anh bận việc không mà cậu cảm thấy anh hơi cáu kỉnh hơn bình thường.

"Về người giám hộ hợp pháp của tôi ạ."

"Seo Jeong-gyun?"

"Vâng."

"Sao tự nhiên lại nói chuyện đó."

Người đàn ông vừa vươn tay về phía bàn lần nữa vừa lấy ra một bao thuốc lá cũ kỹ. Seo Soo-hyun vừa nhìn Ki Tae-yeon lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá mà anh đã lấy ở siêu thị của cậu và ngậm vào môi vừa lên tiếng.

"Nghe nói ông ấy ở Seoul ạ."

Người đàn ông vừa châm lửa vừa hít một hơi khiến má hơi hóp lại, rồi ném bao thuốc và bật lửa xuống bàn đồng thời nhướn mày.

"cậu nghe được chuyện đó từ ai thế?"

Ra là Giám đốc cũng biết ạ. Lúc này Seo Soo-hyun mới nhận ra rằng Ki Tae-yeon đã tích cực truy tìm tung tích của Seo Jeong-gyun. Có vẻ như anh định tìm ra địa chỉ chính xác rồi nói cho cậu biết. Không hiểu sao cậu có cảm giác rằng người đàn ông sẽ giải quyết mọi chuyện rồi bất ngờ đưa cho cậu một tờ giấy bảo cậu ký.

"Anh Chan-seo đã nói cho tôi biết ạ. Sau khi gặp tôi hôm đó, anh ấy đã nhờ ông của anh ấy giúp đỡ ạ. Tìm giúp ấy ạ. Nhà anh ấy làm trong ngành luật hay sao đó ạ."

"À, cái lão già đó."

Có vẻ như anh biết ông của Lee Chan-seo, Soo-hyun chớp mắt. Nhưng cậu không tiện hỏi rằng anh có quen biết ông ấy hay không. Vì giọng của người đàn ông gần như là đang nói một mình.

'Nghĩ kỹ lại thì dù Giám đốc có quen biết ông ấy hay không thì cũng đâu liên quan đến mình.'

Trên hết, cậu chỉ cần tìm được Seo Jeong-gyun, nên cậu không cần phải hỏi đến chuyện đó.

"Thật là phiền phức."

Ki Tae-yeon vừa hút thuốc vừa nheo một mắt.

"Nhưng mà sao chú lại phải suy nghĩ rồi mới nói với tôi ạ."

"Chỉ là, lỡ đâu Giám đốc vẫn chưa tìm được mà anh Chan-seo lại tìm được rồi thì sao ạ. Tôi sợ tôi mở miệng ra thì chú sẽ cảm thấy ngại nên tôi mới suy nghĩ rồi mới nói với chú đấy ạ. Nhưng mà nghe chú nói thì có vẻ như chú đã biết rồi ạ."

"tôi sẽ bắt hắn về quỳ gối trước mặt cậu, nên cậu đừng lo lắng."

Có lẽ cậu đã nói một câu buồn cười nên Ki Tae-yeon vừa cười khẩy vừa gạt tàn thuốc vào gạt tàn.

"Tôi tin anh nên tôi không lo lắng ạ."

Seo Soo-hyun vừa bỏ hai chân đang đặt trên ghế sofa xuống vừa ngồi thẳng người. Người đàn ông cần phải nhận lại những thứ từ Seo Jeong-gyun, nhưng dạo gần đây cậu đang cảm thấy tin tưởng vào Ki Tae-yeon. Bà Seoul và những người bà khác đã dặn dò cậu đừng trao trái tim cho ai một cách dễ dàng, nhưng đó không phải là chuyện dễ dàng như lời nói.

Đến giờ Ki Tae-yeon vẫn chưa từng làm bất cứ điều gì khiến cậu mất niềm tin cả.

Tiền bạc thì vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản, mà anh cũng không đột nhiên thay đổi ý định và bảo cậu dọn dẹp mấy chậu cây, nên việc niềm tin lớn mạnh lên là một kết quả tất yếu.

"Nếu tôi bắt được Seo Jeong-gyun thì cậu muốn được gì?"

Người đàn ông đang im lặng không nói gì đột nhiên hỏi trong khi dập tắt điếu thuốc. Seo Soo-hyun vừa nhìn chằm chằm vào cái tàn thuốc đang bị nghiền nát vừa chuyển ánh mắt về phía Ki Tae-yeon. Có vẻ như anh sẽ làm bất cứ điều gì mà cậu muốn.

"tôi cũng chưa nghĩ đến ."

Cậu chưa từng suy nghĩ sâu về vấn đề này nên cậu cảm thấy khó trả lời ngay lập tức.

"Tại vì ông ta đâu liên quan gì đến tôi đâu ạ."

Thẳng thắn mà nói thì dù ông ta chết ở đâu cũng không liên quan gì đến cậu cả.


"Oa."

Seo Soo-hyun bất giác thốt lên một tiếng thán phục. Đó là vì cậu có cảm giác như mình vừa nhận được một món quà mà cậu không hề mong đợi.

"Thích đến chết luôn à?"

"Tôi không ngờ chúlại thực sự làm cho tôi luôn đấy ạ. Cảm ơn chú ạ."

Ki Tae-yeon có trêu chọc cậu hay không thì mặc kệ, Soo-hyun cúi gập người chào anh rồi lon ton chạy đi. Cậu chỉ dừng bước khi đến trước khu vườn rộng lớn.

"Rộng hơn tôi nghĩ nhiều......."

Nó không thể so sánh với khu vườn gắn liền với ngôi nhà ở quê, nhưng có một khu vườn trải rộng phía sau tòa nhà, và ở đầu khu vườn đó có những chiếc chum tương mà cậu đã mang từ quê lên. Có lẽ vì bản thân khu đất quá rộng nên dù chỉ là một khu vườn nhỏ nằm phía sau căn nhà đơn lập thì quy mô của nó cũng khá lớn. Nó có kích thước vừa phải, thích hợp để cậu tự mình chăm sóc.

"Nhưng mà, Giám đốc. Chú làm đến mức này có sao không ạ? Chú không thấy tiếc khi san bằng bãi cỏ à?"

Cậu đã nghe nói rằng chi phí trải cỏ không hề rẻ. Hơn nữa, lần này để tạo khu vườn, người ta đã phải san bằng cỏ tự nhiên, chở đất đến, và dựng những hàng rào xung quanh nó, nên chắc hẳn chi phí cũng không hề nhỏ.

"Cái nhà còn không biết là có từ bao giờ thì có gì mà tiếc với rẻ."

"Vậy tôi muốn trồng gì thì tôi cứ trồng thoải mái ạ?"

"tôi làm cho cậu để cậu làm vậy mà."

"Cảm ơn chú ạ. Sau này tôi sẽ làm cho chú ăn thật nhiều món ngon ạ."

Với một tâm trạng vô cùng phấn khích, Soo-hyun vô thức kiễng chân lên và hôn Ki Tae-yeon một tiếng "chóc" vào má. Có lẽ vì cậu đã nghe bảo phải hôn anh trong lúc cả hai ân ái nên cậu có một thái độ không hề e dè.

"Em bé ơi? Thích quá nên hôn tôi à?"

Ki Tae-yeon vừa cười khanh khách vừa xoa xoa mông Seo Soo-hyun.

"Tôi chỉ làm với Giám đốc thôi mà......."

Cậu đâu phải thực sự là đứa trẻ sáu bảy tuổi gì, cậu có một chút hờn dỗi, nhưng Seo Soo-hyun liếc mắt nhìn Ki Tae-yeon rồi ngồi xổm xuống gần khu vườn. Cậu cũng ngạc nhiên vì hành động này không hề trải qua bất cứ sự suy nghĩ nào, nhưng người vừa bị hôn có vẻ không khó chịu lắm nên chắc không sao đâu.

Soo-hyun ngồi xổm xuống rồi vươn tay ra sờ vào đất. Cậu đã nghe nói rằng đất cũng có nhiều loại, cậu không biết rõ lắm, nhưng có vẻ như đây là một loại đất tốt.

'Lần sau đi mua cây giống, mình phải mua hết những thứ mình muốn mới được. Mình cũng muốn trồng cà chua bi nữa.'

Cậu không ngờ rằng cậu sẽ được phép chăm sóc vườn.

Việc cậu buột miệng nói ra chuyện không hề có trong kế hoạch là vì tâm trạng rối bời cứ tiếp tục giày vò đầu óc cậu.

'Giám đốc, tôi có chuyện muốn hỏi chú ạ. Tôi không có ý bảo chú nhất định phải nghe đâu ạ.'

'Vào thẳng vấn đề đi.'

'Cái, nhà của Giám đốc ấy ạ. Cái chỗ mà để mấy cái chum tương nhà tôi ấy ạ.'

'Ừ.'

'Ở đó tôi có được chăm sóc vườn không ạ?'

'Vườn?'

'Vâng. Không phải toàn bộ đâu ạ. Chỉ phía sau nhà thôi ạ. Muốn làm vườn thì phải đào hết cỏ lên đấy ạ.

Có cần tôi bảo Ji-pil liên hệ với nhà thầu cho cậu không?'

Trước câu hỏi của người đàn ông vừa trở lại mà không hề do dự chút nào, Seo Soo-hyun giật mình và trợn tròn mắt. Cậu đã nghĩ rằng dù thế nào anh cũng sẽ giả vờ suy nghĩ. Dù chỉ để trêu chọc cậu.

'Chú thực sự không sao chứ ạ?'

'Để dỗ dành cục bông của tôi thì tôi phải làm thôi, biết sao giờ.'

Lúc này Seo Soo-hyun mới nhận ra rằng Ki Tae-yeon biết sự rối bời trong lòng cậu.

Nguyên nhân của tâm trạng phức tạp không rõ ràng. Bản thân Seo Soo-hyun cũng không biết là do sự tồn tại của cái gã tên là bố, hay là do những tình huống sẽ thay đổi sau khi cậu gặp được ông ta.

Khi tâm trạng khó chịu thế này, di chuyển cơ thể và xua tan những suy nghĩ vớ vẩn là điều tốt nhất, cậu đã nghĩ rằng nếu có một khu vườn thì có lẽ sẽ tốt hơn nên cậu đã nói ra, nhưng cậu không ngờ rằng anh lại chuẩn bị nhanh đến mức này.

Có lẽ vì cậu đang chạm vào thứ đất mềm mại vừa khô cong dưới ánh nắng mà tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều. Seo Soo-hyun khẽ ngước đầu lên. Rồi người đàn ông đang hút thuốc nhìn thẳng vào mắt cậu.

Khuôn mặt anh nhướn mày như thể hỏi "Nhìn gì đấy?", nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy an lòng, cậu chỉ mân mê các đầu ngón tay.

Sao mình lại thế này nhỉ.

Có vẻ như ánh nắng đang chiếu vào cậu, một góc nhỏ trong tim cậu ngứa ngáy.


"Hự.......”

Seo Soo-hyun vừa thở dài sâu thẳm vừa lau mồ hôi. Cậu hơi mệt vì phải vận động cơ thể dưới ánh nắng gay gắt, nhưng dù sao thì trong lòng cậu vẫn cảm thấy tự hào. Cậu càng cảm thấy như vậy hơn vì cậu vừa mới trồng sâm và cát cánh.

"Hy vọng chúng sẽ lớn thật tốt. Chắc năm nay mình sẽ không thu hoạch được gì đâu."

Dù cậu đang đeo găng tay làm vườn với lớp sơn màu đỏ trên lòng bàn tay, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ xúc giác của đất khi cậu vỗ nhẹ vào gò đất nhô lên. Khu vườn nằm ở phía sau nhà, nhưng ánh nắng vẫn chiếu vào rất tốt, trạng thái của đất cũng tốt, nên trừ khi mưa to đến mức gây ra lũ lụt, chúng có lẽ sẽ lớn nhanh như thổi.

Hơn nữa, cát cánh và sâm là những loại cây lâu năm, một khi cậu trồng chúng, cậu có thể thu hoạch chúng liên tục từ năm sau trở đi, nên không có loại cây mùa xuân nào tốt bằng chúng cả.

Bỗng dưng, cậu tự hỏi liệu mình có thể được ăn món sâm và cát cánh mọc ở đây vào năm sau hay không. Theo những gì mà cậu nghe được một cách lén lút thì họ sẽ bắt đầu dỡ bỏ những ngôi nhà trong làng bắt đầu từ mùa hè năm nay, nên chậm nhất là đến năm nay cậu phải tìm được Seo Jeong-gyun. Điều đó cũng có nghĩa là khoảng thời gian mà người đàn ông và cậu ở bên nhau sẽ không còn nhiều. Dù sao thì lý do mà Seo Soo-hyun tôi đang làm việc dưới trướng của anh là vì cái gã mang tên ba kia đã cuỗm mất giấy tờ đất đai.

'Tất nhiên là mình và Giám đốc không hề quy định rõ ràng thời hạn hợp đồng.......'

Cậu không chắc liệu hợp đồng có được duy trì sau khi cậu lấy lại được phần của mình hay không. Ông chủ cũng đã nói rằng trước mắt là cho đến khi họ tìm thấy Seo Jeong-gyun.

Người đàn ông ăn ngon miệng những món ăn mà cậu làm, nên chỉ cần anh không chán thì cả hai có thể tiếp tục làm việc cùng nhau, nhưng Seo Soo-hyun không thể biết Ki Tae-yeon sau này sẽ đưa ra lựa chọn nào. Vấn đề lớn hơn là bản thân Seo Soo-hyun tôi cũng không hiểu rõ trái tim mình.

Dạo gần đây, cậu cảm thấy cuộc sống ở Seoul cũng khá ổn. Cậu vẫn nhớ sự ấm cúng của ngôi nhà ở quê và cậu cũng muốn gặp những người bà, nhưng cuộc sống hiện tại cũng không tệ đến mức đó.

Dạo này, sau khi cậu ăn sáng cùng Ki Tae-yeon xong, anh sẽ đến công ty làm việc, còn cậu sẽ đi xem Boksil hoặc đến chăm sóc vườn như bây giờ. Nếu không thì cậu sẽ đi siêu thị mua sắm, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đến văn phòng của người đàn ông chơi để giết thời gian. Giữa chừng, cậu sẽ dùng chiếc điện thoại mà cậu ít khi dùng để tìm kiếm những nhà hàng tráng miệng ngon và ghé qua đó mua thật nhiều món ăn vặt ngon lành.

Cậu chỉ đi đến những địa điểm quen thuộc và đến những nơi có ít người vào những khung giờ vắng vẻ - tất nhiên là nhà hàng tráng miệng thì lúc nào cũng đông đúc, nhưng cậu có thể chịu đựng được điều đó - nên cậu chưa từng cảm thấy mình bị hút cạn năng lượng vì có quá nhiều người.

Cậu thấy cuộc sống ở Seoul cũng không tệ là vì điều đó, dù rằng thỉnh thoảng xe cộ bị ùn tắc cũng hơi bất tiện.

Trên hết, việc có một người ở gần bên để cùng ăn cơm và trò chuyện những chuyện lặt vặt khiến cậu vô cùng vui vẻ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể đưa ra quyết định sẽ sống cùng người đàn ông mãi mãi. Ngay từ đầu, việc sống cùng nhau không phải là chuyện chỉ cần một bên mong muốn là được, và trên hết, cậu và người đàn ông chỉ đơn thuần là có mối quan hệ người làm công và ông chủ mà thôi.

'Và nếu Giám đốc kết hôn thì biết đâu đối phương lại cảm thấy mình chươgs mắt thì sao.'

Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh Ki Tae-yeon kết hôn với ai đó. Nhưng dù thế nào thì người anh ấy kết hôn cũng sẽ là một omega ưu tú, và nếu vậy thì cậu, một omega lặn , sẽ làm cô ấy cảm thấy khó chịu. Huống hồ chi là một omega đã từng ngủ với chồng của cô.

Khi tưởng tượng đến một tương lai mờ mịt, tâm trạng cậu đột nhiên sa sút. Có lẽ là vì cậu chợt nhớ đến một cảnh trong bộ phim truyền hình mà bà cậu hay xem, cảnh một omega ăn mặc sang trọng quát tháo bảo cậu cuốn xéo và hình ảnh người đàn ông đứng đó thờ ơ như thể mệnh lệnh đó là điều đương nhiên.

 

Khi suy nghĩ đến đó, Seo Soo-hyun khẽ lắc đầu. Đó chỉ là những tưởng tượng vô ích.

"Dù sao thì, mình cũng muốn được nhìn thấy hoa cát cánh. Thường thì chúng nở vào mùa hè."

Dù không thể nhìn thấy cát cánh và sâm nam lớn nhanh vào năm sau, nhưng chắc chắn có thể gặp được hoa cát cánh nở màu tím. Cậu đã chọn trồng rễ thay vì gieo hạt, nên có khả năng cao là sẽ được nhìn thấy những bông hoa hình ngôi sao màu tím nở giữa những tán lá xanh tươi vào mùa hè này.

Khẽ kêu lên một tiếng, Soo-hyun duỗi thẳng đầu gối đang khuỵu xuống và đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Vườn sâm nam mà cậu đã mua rễ về trồng cũng thu hút sự chú ý của cậu, giống như vườn cát cánh. Cậu tự tin có thể đào sâm nam, làm sạch chúng và phết nước sốt lên để làm món nướng tẩm gia vị ngon lành, nhưng việc không thể chắc chắn về năm sau khiến cậu có chút tiếc nuối.

Nghĩ lại thì, giám đốc Kim biết trước được điều gì vào năm sau mà lại xới tung bãi cỏ lên nhỉ?

Seo Soo-hyun chậm rãi bước về phía vòi nước mà Kim Ji-pil đã khéo léo lắp đặt, và đoán xem ý định của Ki Tae-yeon là gì. Dù đầu óc có phức tạp đến đâu thì cậu cũng phải tưới nước cho những gốc cây đã trồng.

Những suy nghĩ miên man chỉ kết thúc khi cậu mở nước và cầm lấy đầu vòi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo