Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 3 - Chương 12 (3)

***

Anh ta nhận cuộc gọi của cậu sau 3 tiếng chuông. Tiếng ô tô chạy qua mơ hồ vọng qua từ đầu dây bên kia như sương mù. Cậu nghe thấy tiếng còi xe yếu ớt dần đi mất. Có tiếng click, tiếng bật lửa. Tiếng thở ra, tiếng gió. Cậu nín thở lắng nghe tất cả.

Sự im lặng kéo dài, mỏng manh và bất lực. Nó trở nên mỏng và trong suốt như keo. Ngồi trên sàn, cậu nghĩ đến điếu thuốc lá mỏng giữa môi người kia và hình ảnh mờ đục mà làn khói sẽ được nhả vào không khí. Lại một tiếng còi xe vang lên. Lần này gần hơn nhiều.

“… Trời đã sáng rồi.”

Cậu nói. Anh không trả lời.

“Anh vẫn chưa đi xa phải không?”

– … … .

“Tôi… Tôi có nên xuống gặp anh không?”

– … Tốt thôi.

Lời nói chậm và không rõ ràng. Một tiếng ồn lọt qua ống nghe nhỏ dần. Chắc hẳn anh ta đã dùng tay che ống nghe. Có tiếng sột soạt, sau đó lại trở nên yên tĩnh. Cậu hỏi lại.

“Trưởng nhóm, hiện giờ anh đang ở đâu?”

– … Tôi đi nghỉ trước.

“Nếu anh đến ….”

Điện thoại bị ngắt. Cậu bấm gọi lần nữa, nhưng có vẻ như trong lúc đó anh đã tắt điện thoại. Nghe thấy giọng nói máy móc thông báo, cậu lơ đãng đặt điện thoại xuống sàn.

Cậu nhặt một xấp giấy vệ sinh trên bàn và ném nó đi. Nhặt chiếc khăn tay nhàu nát của Trưởng nhóm nơi em gái mình đã ngồi và bỏ vào giỏ đựng đồ giặt. Vào phòng ngủ, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng góc tấm chăn xộc xệch để nó không bị nhăn.

Không lâu sau, thay vì bấm chuông, anh gõ cửa hai lần. Lúc này cậu đang ngồi trên chiếc đệm cạnh cửa trước và chập chờn ngủ thiếp đi. Cậu nhanh chóng đứng dậy và mở cửa. Cậu thò mặt qua khe cửa và nhìn lên, muộn màng nhận ra anh ta đã đẩy cửa vào và bước sang một bên.

“Vào đi.”

Trưởng nhóm Han không nhúc nhích. Cậu nhìn xuống đôi giày dường như đang dính chặt vào sàn, khi nhìn lên, ánh mắt đối phương đang dán chặt vào mặt cậu.

Đó là một ánh mắt đen và lạnh lùng, như thể đang nhìn một thứ gì đó xa lạ. Quét từ chân lên, nán lại trên mặt rất lâu, kiên trì nhìn vào mắt cậu như muốn nhìn xuyên qua. Vô thức, cậu không nói được lời nào.

Sau đó anh ta đột nhiên chuyển động. Một cơn gió lạnh luồn vào cổ áo cậu khi người kia lướt qua bên. Mùi rượu nồng nặc bốc lên.

Anh ta dừng lại ở hành lang mà không đi xa hơn và nhìn quanh phòng khách. Căn phòng duy nhất là một phòng ngủ được ngăn cách bằng cửa trượt, đồ đạc duy nhất là vài giá sách và một chiếc bàn thấp.

Cậu tựa lưng vào bức tường cửa trước. Đợi cho đến khi ánh mắt của Trưởng nhóm Han quay lại phía mình. Với khuôn mặt đã trở nên bình thường trước khi cậu kịp nhận ra, anh ngây người nhìn cậu và nhận xét ngắn gọn.

“Đây là một căn hộ giống như bản thân cậu Lee Seo-dan.”

“… Là vậy sao?”

Anh ta cởi giày và đặt chúng sang một bên. Khi một người đàn ông cao lớn đứng trong căn phòng khách chật hẹp, dường như cả căn nhà bỗng trở nên chật chội. Cảm giác như trần nhà đã thấp xuống, cậu ngước nhìn đầu anh.

Thật kỳ lạ khi người kia đứng trong nơi cậu sinh hoạt và ngủ hàng ngày. Khi cậu vẫn đứng trước cửa, Trưởng nhóm ngồi thoải mái trên chiếc đệm lớn nhất như chủ nhà và thờ ơ liếc nhìn cậu.

“Cậu định cứ đứng ở đó à?”

“Anh có muốn uống trà không?”

Cậu hỏi theo phản xạ. Đó là điều cậu học được từ người này chứ không phải ai khác. Anh ta lắc đầu ngắn gọn.

“Không cần trà, chỉ cần một cốc nước thôi.”

“Vâng.”

Anh ta hỏi sau lưng khi đi vào bếp.

“Tôi có thể tắm trước được không?”

“… Vâng. Cánh cửa đằng kia là phòng tắm…”

Khi anh ta quay đi và mở cửa phòng tắm, cậu nhận ra điểm kỳ lạ. Những nơi cậu luôn ở bên người kia luôn là phòng khách sạn anh sắp xếp, nhà anh và công ty nơi người này là sếp của cậu. Khi cậu là chủ nhà còn anh ta là khách, việc đổi vai thật khó xử. Cậu nhìn vào gương trong phòng và lén nhăn mũi. Lục lọi các ngăn kéo và tìm thấy một chiếc bàn chải đánh răng màu đen mới.

“Dùng bàn chải đánh răng này và khăn tắm ở đây… Treo đồ ở đây. Tôi sẽ tìm anh để anh có thể thay quần áo. Quần ngủ size lớn….”

Cậu cúi xuống nhìn vào ngăn đựng khăn tắm, rồi ngước lên thấy anh ta đang tựa vào ngưỡng cửa phòng tắm, lại nhìn cậu chằm chằm. Khi ánh mắt gặp nhau, cậu quên mất mình đang nói gì.

“Đồ lót.”

Anh ta hỏi.

“Cậu Lee Seo-dan có cho tôi mặc đồ lót của cậu không?”

“…Tôi sẽ tìm cho anh một cái mới.”

Dù không muốn nhưng tai vẫn nóng bừng lên. Cậu vội vàng đứng dậy và cố gắng đi qua người kia. Nhưng đúng lúc này, anh ta duỗi tay ra chặn cửa lại.

Nút tay áo của đối phương đã được cởi ra. Cậu dán mắt vào cổ tay trần và chờ với đôi mắt cố định vào một điểm. Anh ta chậm rãi thì thầm khi nhìn xuống đầu cậu.

“Thật công bằng. Cậu Lee Seo-dan đến nhà tôi và mặc quần áo của tôi, tôi đến nhà Lee Seo-dan và mặc quần áo của cậu Lee Seo-dan”.

“… Vâng ạ.”

“Tôi chắc chắn hành lý của Lee Seo-dan vẫn còn ở trong nhà tôi”.

Nói rồi anh ta bỏ tay ra chắn đường đi của cậu ra. Cậu đóng cửa phòng tắm khi đi qua. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng nước yếu ớt từ vòi sen.

Phát âm rất rõ ràng, nhưng chắc chắn anh đã say lúc nói chuyện. Cậu vào bếp và đổ đầy nước vào một cốc thủy tinh lớn. Đặt nó xuống bàn và đi vào phòng. Ở góc ngăn kéo phía dưới, cậu mơ hồ nhớ có một chiếc quần ngủ to quá mình không thể mặc được.

“Sở thích của cậu Lee Seo-dan rất đáng lo đấy.”

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh ta nhận xét. Dù nói như vậy nhưng chiếc quần ngủ không có gì đặc biệt cả. Một vài con thỏ trắng trên nền xanh nhạt, nhưng chúng hơi nhỏ đối với người này. Gấu quần treo trên mắt cá chân. Khi lau mái tóc ướt bằng khăn, vẻ mặt anh ta hơi cau lại, và cậu cảm thấy như mình sắp bật cười.

“Anh đi ngủ trước đi. Tôi sẽ để một cốc nước trên bàn.”

Anh ta đi ngang qua mà không trả lời. Cậu nhìn theo bóng lưng ấy khi anh ta cầm cốc nước lên rồi tự mình đi vào phòng tắm.

Cậu đánh răng trong phòng tắm đầy hơi nước nóng và ẩm ướt. Bàn chải đánh răng anh ta vừa dùng được đặt cạnh nhau trong chỗ đựng bàn chải đánh răng của cậu. Cậu lấy khăn lau mặt, mở cửa bước ra nhưng trong nhà tối om. Bên bàn chỉ còn một ngọn đèn duy nhất, không thấy người kia đâu cả.

Đầu tiên cậu nhìn quanh cửa trước. Đôi giày đã thấy vừa nãy đang nằm ở đó. Không có ở trong bếp. Một màn tối thấm qua khe hở trên cánh cửa phòng ngủ không có đèn. Cậu thở dài.

Khi cậu tắt đèn bàn, căn nhà chìm trong bóng tối hoàn toàn. Bằng đầu ngón tay, cậu quét một đường dài dọc theo bức tường từ công tắc đèn và cẩn thận mở cánh cửa trượt. Căn phòng tối như làn nước đen ấm áp. Dựa vào cảm quan, cậu nhắm mắt lại và bước đến chiếc giường đơn. Khi tấm nệm chạm vào đùi, cậu biết mình đang ở bên cạnh giường dù không thể nhìn thấy gì.

Cậu vừa nhấc chăn lên và tựa vào, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo. Hai chân anh trong chiếc quần ngủ mềm mại đan xen với cậu, và ngực áp vào nhau. Cậu tựa má mình vào thân hình nóng ấm.

“Cậu Lee Seo-dan.”

Lúc đó tưởng cậu đã ngủ rồi, anh ta thì thầm vào tai cậu.

“Cuộc nói chuyện với em gái cậu có ổn không?”

Đó là một câu hỏi, nhưng cuối câu không nhấn mạnh như thể không mong đợi một câu trả lời. Cậu thở dài, hỏi lại.

“Sao anh không trả lời điện thoại, Trưởng nhóm?”

Anh ta không đáp. Một bàn tay to lớn, ấm áp xoa lưng và kéo cậu lại gần. Khi lời nói đến đầu lưỡi, đối phương bình tĩnh trả lời.

“Mẹ cậu Lee Seo-dan nói cậu học giỏi và là học sinh gương mẫu từ hồi tiểu học. Bà nói cậu đã đích thân đuổi theo những học sinh cấp hai trộm chó nhà bên cạnh.”

“… A.”

“Hồi trẻ cậu có ngốc nghếch như vậy không?”

Đôi môi mềm mại chạm vào thái dương cậu.

“Tôi không thích trẻ con lắm, nhưng… cậu Lee Seo-dan chắc hẳn phải khá dễ thương.”

Đó là một giọng nói trầm. Cậu lặng lẽ dựa lại gần người kia.

“Anh cũng vậy, khi Trưởng nhóm còn nhỏ…”

“Khi tôi còn nhỏ à?”

Anh ta lặp lại một cách chậm rãi, giọng điệu rất lạ rồi bật cười. Hơi thở phả vào má cậu rồi tan biến. Mùi kem đánh răng, mùi rượu, mùi cơ thể. Thật ấm áp. Mọi thứ thật tốt. Cậu thích người này đến mức một lần nữa cậu lại chọn sự trói buộc buồn bã của một mối quan hệ thất bại và sự mất cân bằng, luôn phải chờ đợi.

Môi anh ta vuốt ve trán cậu, chạy xuống sống mũi và cắn nhẹ vào môi. Anh ta hôn vòng quanh mặt cậu rồi vùi nó vào ngực mình, lặng lẽ nói.

“Cậu Lee Seo-dan có lẽ sẽ không thích tôi hồi nhỏ đâu.”

Cậu cố ngẩng đầu lên nhưng anh ta đã ấn xuống khi vuốt tóc cậu. Khi tầm mắt đã quen với bóng tối, cậu có thể thấy đường nét mờ ảo của mọi thứ.

“Có một điều tôi còn nhớ.”

Anh ta nói chậm rãi vào tai cậu.

“Chuyện hồi còn nhỏ, tôi đã quên hầu hết … Nhưng nhớ điều này. Đó là ngày nhà tôi chuyển đến khu phố mới… Khi còn nhỏ, tôi có thói quen đi dạo một mình hàng giờ đồng hồ. Tôi để mặc xe dọn đồ và đi lang thang quanh khu phố một mình…”

“… … .”

“Căn nhà thế nào nhỉ… Có một cái sân. Có rất nhiều hoa hồng trên tường rào… Đó hẳn là một ngôi nhà có người làm vườn và chăm sóc hoa cẩn thận. Rực rỡ… Ngay cả bên ngoài hàng rào. Khi tôi đi ngang qua đó….”

Cậu chớp mắt. Cảm thấy áp lực nước nặng nề tựa hồ cơ thể chìm trong nước. Như bị nước sâu kéo xuống, mí mắt nặng trĩu từ từ hạ xuống.

“… Tôi nhìn thấy hoa. … Tôi không nghĩ nói như vậy là thực tế, nhưng trong đời chưa bao giờ nhìn thấy những bông hoa như vậy. Ngay cả một cậu bé không có hứng thú với hoa lá cũng muốn ngắm chúng cả ngày… Đến mức tôi không muốn về nhà. Chỉ có một lần duy nhất như vậy.”

“… … .”

“Nếu là cậu Lee Seo-dan, cậu sẽ làm gì?”

Trước câu hỏi bất ngờ, cậu mở mắt ra một lúc rồi nhắm lại. Cố tập hợp các chi tiết bằng cách ghép lại những hình ảnh khó hình dung trong đầu.

“Không phải ngày nào cũng đến ngắm sao? Cho đến khi hoa héo…”

“… … .”

“Mỗi khi có thời gian, tôi ra ngoài đi dạo… Dù sáng, trưa và tối đều ra ngoài cũng không sao.”

Anh bật cười. Đó là một nụ cười đầy ấm áp. Sau đó lại nói thêm một lời.

“Nghe có vẻ giống như cậu Lee Seo-dan.”

Cậu chờ đợi anh nói tiếp mà không mở mắt. Có vẻ như cậu đã biết câu trả lời. Như vén tấm màn mỏng lên, cậu thấy trước bóng tối phía sau.

“Anh đã phá chúng?”

Câu hỏi vừa dứt. Cậu nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai. Anh ta thở dài nhẹ nhõm trong bóng tối.

“Chúng đã phá rồi.”

Bóng đen tụ lại bên trong mí mắt. Người kia hít vào một hơi trước khi mở miệng, nhưng bình tĩnh kể tiếp.

“Bẻ gãy, dẫm lên. … Tôi giẫm lên chúng bằng đôi giày thể thao của mình và dùng gót chân nghiền nát cho đến khi tất cả cánh hoa bị xé toạc. Nhảy tại chỗ, nghiền nát… Những gì còn lại đã bị móng tay xé nát. Dịch màu từ cánh hoa dưới móng tay của tôi đỏ đến nỗi nó không thể rửa đi trong nhiều ngày…”

“… … .”

“Vậy… Tôi đã kể xong rồi. Nếu gặp tôi hồi còn nhỏ, Lee Seo-dan sẽ không thích tôi cho lắm đâu.”

Cậu mở choàng mắt mình ra. Trong ánh hoàng hôn mờ ảo của bình minh, anh đang nhìn xuống cậu. Ánh mắt dữ dội bóp nghẹt cổ họng và làm hô hấp của cậu tắc nghẽn ngay cả khi không có bàn tay nào chạm vào chúng.

***

Tầm nhìn có thể cảm nhận được màu sắc ngay cả trước khi cậu mở mắt. Ánh nắng xuyên qua khe rèm rơi xuống mặt là màu vàng của buổi chiều. Giữa giấc mơ, một ý nghĩ đến với cậu đầu tiên.

Cho dù bây giờ có xuất phát đến công ty thì cũng đã muộn rồi.

Cơ thể cậu, vốn đang nảy lên theo phản xạ như lò xo, đã bị giữ lại bởi một thứ gì đó rắn chắc. Cậu mở mắt và kiểm tra cánh tay anh quanh eo mình. Người bị mắc kẹt bên trong hàng rào do cánh tay và ngực anh ta tạo ra.

Đến lúc đó cậu mới nhớ dự án đã kết thúc. Hôm nay là thứ Bảy, lần đầu tiên sau nhiều tuần cậu không phải đi làm.

Sau khi trằn trọc vài lần, cậu nằm ngửa ra và nhìn lên trần nhà. Những lời cậu đã nghe và những lời cậu đã thốt ra trong ngày. Những âm thanh rối rắm vang vọng bên tai như tiếng vọng. Sức nặng của những việc cậu đã làm dù không có nhiều cảm xúc đè nặng lên bản thân cũng như việc cậu đã trì hoãn chúng. Như một cơn say, nó muộn màng giẫm lên ngực cậu rồi trôi qua.

Cậu nằm yên một lúc với hai tay giơ lên trên mặt. Hít vào cho đến khi ngực cảm thấy căng đầy, rồi thở ra cho đến khi phổi trống rỗng. Những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong tia nắng. Căn phòng ngủ yên bình, tĩnh lặng như thể thời gian đã ngừng trôi.

Một lúc sau, cậu mở mắt ra và nhìn lên khuôn mặt đang ngủ say của Trưởng nhóm Han. Đôi môi đẹp mím chặt, ánh nắng lấp lánh trên chóp mũi thẳng của anh. Cậu từ từ đưa tay chạm vào chiếc cằm sẫm màu của đối phương, rồi rút đầu ngón tay ra.

Từng chút một, nó trượt xuống dưới cánh tay. Anh ta hít vào, rồi thở ra, rồi hít và lại thở ra. Khuôn mặt cậu luôn quan sát, đang thoải mái không chút kích động. Cậu nhỏm dậy khiến tấm nệm kêu cọt kẹt nhưng anh không cử động. Cậu bước ra khỏi phòng ngủ với đôi chân mềm nhũn như thể xương cốt đã tan chảy vì ngủ quá lâu.

Cậu đóng cửa trượt lại và nhặt chiếc điện thoại đang lăn trên sàn lên. 15:30. Đèn khẩn cấp màu đỏ trên pin đã sáng.

Ngồi dưới sàn phòng khách một lúc rồi lần lượt mở tủ lạnh và tủ đựng chén. Cuối cùng, cậu mặc áo khoác ra ngoài áo ngủ và ra khỏi nhà với đôi dép không mang tất. Tại một cửa hàng tiện lợi gần đó, có cháo bí ngô được đóng gói trong hộp nhỏ và cháo bào ngư. Một lọ giải rượu, những viên thuốc nhức đầu, hai bao thuốc lá và hai cây kẹo mút. Khi thêm từng loại cháo lên, túi nilon nặng trĩu.

Đôi giày của anh ta vẫn còn nằm trên hành lang hẹp. Cậu hâm nóng cháo bí ngô rồi ăn trong khi từ từ lấy lại hơi thở đã dâng lên tới cằm. Lò vi sóng hôm nay chạy thật ồn, chiếc thìa nhựa mỏng như thể sẽ vỡ nếu cắn vào.

Sau khi để chiếc bát trống vào bồn rửa, cậu lôi cuốn sách đã đọc xong cuối năm ngoái ra khỏi kệ và quay trở lại phòng ngủ.  Nhìn khuôn mặt say ngủ của anh ta, ngồi xuống sàn và tựa lưng vào giường. Tiếng thở đều đều phía sau lưng cậu hòa lẫn với tiếng giấy lạo xạo.

Lúc đó đã hơn 16:30 một chút khi cánh tay người kia vắt qua vai và đột nhiên xâm chiếm tầm nhìn của cậu. Anh ta xòe tay ra như đang che cuốn sách và hỏi với giọng trầm trầm.

“Mấy giờ rồi?”

“… Vẫn chưa đến 17:00.”

Cậu quay đầu lại. Anh ta đang hướng về phía cậu với má vẫn vùi trong gối và đôi mắt nhắm nghiền. Nhìn thấy nết nhăn giữa mắt anh ta, cậu ngập ngừng và hỏi.

“Anh có đau đầu không?”

“…Nó đỡ hơn tôi tưởng.”

Giọng nói trầm thấp đã hoàn toàn khàn đi. Đôi mắt vốn rất có tinh thần lại ẩn dưới mí mắt. Anh ta nhắm mắt rồi hỏi.

“Cậu Lee Seo-dan có ổn không?”

“Vâng, hôm qua tôi không uống nhiều.”

“… Không phải chuyện đó.”

Hắn chậm rãi cau mày, giống như đang lựa chọn từ ngữ, cuối cùng vẫn không mở miệng. Cậu gấp cuốn sách lại, đặt nó lên đùi rồi đứng dậy.

“Tôi sẽ mang nước cho anh. Ngoài ra còn có cháo ăn liền… Nếu anh không thích thì tôi nghĩ ra ngoài ăn cũng không sao. Gần tới giờ ăn tối rồi.”

“… … .”

“Hay tôi nên đặt họ mang đến? Những ngày này, canh xương haejangguk cũng được giao đến…”

(Haejangguk –  canh được làm từ nước dùng bò, thêm rau cải, giá, củ cải và tiết bò giúp giải rượu của Hàn.)

“Cậu Lee Seo-dan.”

Anh ta cắt ngang câu nói còn đang dang dở của cậu. Anh ta chải mái tóc rối bù vài lần rồi nâng phần thân trên lên. Như thể lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng nhỏ của cậu, người này cẩn thận nhìn lướt qua rồi liếc xuống chiếc quần màu xanh nhạt. Anh ta đẩy gối, nhấc chân ra khỏi giường rồi đứng dậy. Và cất tiếng hỏi cậu, người vẫn chờ đợi một lời từ mình, như thể vừa nhớ ra muộn màng.

“Tại sao tôi lại ăn cùng cậu Lee Seo-dan?”

“… Dạ?”

“Cảm ơn vì đã cho tôi ngủ lại, nhưng ngày hôm qua dự án đã hoàn thành rồi. Chúng ta không cần phải ăn cùng nhau vào tối thứ Bảy, phải không?”

Đó là một giọng nói có chút khó chịu, như đang nói điều gì đó hiển nhiên.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo