Chủ Nhân Của Ngày Thứ 7 - Quyển 4 - Extra 1 (1) - Thứ Bảy của Lee Seo-dan

Nắng trưa chiếu xuống mặt đường khá nhức nhối nên vào trong càng mát hơn. Để đề phòng, cậu gõ cửa và đợi khoảng 30 giây trước khi gõ mã 10 chữ số trên bàn phím.

Hiên nhà hiện ra trước mặt thiếu mất đôi giày của anh ấy. Cậu vào phòng thay đồ để treo chiếc áo khoác mỏng mà từ nãy cậu chỉ vắt trên tay thì điện thoại trong túi reo lên.

“Chắc anh sẽ về muộn một chút vì cuộc họp bị kéo dài.”

“Nếu đói thì ăn chút gì đi.”

Cậu đang đứng trước ngưỡng cửa phòng thay đồ và trả lời tin nhắn, nhưng lại có một tin nhắn nữa được gửi đến sau đó.

“Hôm nay đừng đứng trước cửa.”

Một giọng nói khô khốc dường như vang lên bên tai. Cậu nhấn và giữ màn hình để xóa những gì đang viết và gửi thư trả lời.

“Em đã vào nhà rồi. Em không đói nên đừng lo, họp xong rồi về nhà. Nếu anh muốn ăn trưa bên ngoài, hãy gọi em nhé”.

Vì đang họp nên cậu tưởng anh ấy đã tắt điện thoại nên thay vì gửi nhiều tin, cậu gửi tất cả trong một tin. Cậu đợi một lúc nhưng không có tin nhắn trả lời.

Cậu lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh và rót vào cốc. Cho hai viên đá vào rồi quay lại phòng khách cầm một chiếc cốc nước đá lạnh. Giữa phòng khách đầy ánh sáng, nắng đọng thành vòng tròn vàng như vũng nước.

Thật may đã mang theo tài liệu trong túi. Cậu lấy ra một tập hồ sơ đã xem trên tàu điện ngầm trên đường về và ngồi xuống gần bàn. Đá tan, kêu lạch cạch mỗi lần cậu uống. Những giọt nước nhỏ hình thành ở bên ngoài cốc. Tấm thảm chạm vào chân cậu thật mềm.

Khi đồng hồ điểm 1pm, điện thoại reo. Tiếp theo nó rung đều đặn. Cậu đánh rơi bút và nhấc điện thoại lên.

“Xin chào?”

– Tên anh có xuất hiện trên màn hình mà.

Anh ấy thản nhiên chỉ ra. Có vẻ như đang lái xe, giọng nói nghe vào tai vang vẳng như có thể nghe thấy từ xa.

– Lần trước anh xem có thấy cả chức danh luôn.

“… Số của anh không phải có chữ ‘TF team’ phía trước tên sao?”

– Bây giờ không phải nữa.

Anh hỏi lại bằng một giọng cao lên.

“Em đã đổi kể từ lúc đó à?”

– Bây giờ nó ghi là ‘Nhóm Tư vấn 2’.

Dường như có một nụ cười thoáng qua đó, nhưng cậu không chắc lắm. Chuyện cũng không có gì to tát nhưng cậu không kìm được khóe miệng nhếch lên rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.

– Em đã ăn gì không?

“Không, chưa. Trưởng nhóm đã ăn cơm chưa?”

– Chưa ăn gì cả. Nếu đặc biệt muốn ăn món gì, hãy bảo anh, vì có thể ghé qua mua và chúng ta ăn cùng nhau.

“Đặc biệt muốn ăn… Em không nghĩ là có.”

– Thế trên đường đi anh sẽ mua gì đó về. Cơm hay bánh mì cái nào ngon hơn?

“Nếu anh không phiền, Trưởng nhóm, em sẽ ăn bánh mì.”

Anh ấy dịu dàng trả lời.

– Được rồi. Trong khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ về. Còn lái xe nên phải cúp máy đây.

“Ừ, lái xe an toàn nhé.”

– Lee Seo-dan cũng đã về đến nhà an toàn rồi. Không lạc đường ở chỗ nào.

Điện thoại bị ngắt kết nối. Cậu đặt điện thoại xuống. Nhặt cốc nước còn sót một ít trên sàn, lấy khăn giấy trên bàn rồi lau khô sàn.

Khoảng 15 phút trôi qua. Cậu dừng lại và nhìn chiếc máy pha cà phê đang chạy, cái máy cậu đã trở nên khá thành thạo sau vài tuần lọ mọ trong bếp. Máy xay cà phê trước mặt khá ồn ào, nhưng nhà anh ấy cách âm rất tốt. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, dường như cậu nghe thấy tiếng thang máy dừng bên ngoài và tiếng bước chân băng qua hành lang. Như thể được dẫn dắt bởi một linh cảm, cậu đặt những thứ đang cầm xuống và bước ra khỏi bếp.

Lúc cậu đứng trước cửa, một tiếng động vang lên ngay trước cửa. Cậu tưởng sẽ nghe thấy tiếng mật mã được nhấn vào, nhưng ai đó đã gõ cửa ba tiếng đều đặn.

“…Ai vậy?”

Không có câu trả lời. Cậu vội dẫm bệp giày và lê mình vài bước đến gần cửa. Đặt một mắt vào cái lỗ tròn ở giữa cánh cửa. Khi mắt tự điều chỉnh lại được, cậu thấy một hành lang bị thấu kính cầu lồi bóp méo, và thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa.

Cậu đẩy cửa ra ngay lập tức. Trưởng nhóm Han nhìn mặt cậu, khẽ cau mày.

“Anh quên mật khẩu sao?”

Khi cậu hỏi, anh ấy không đáp mà nghiêng người qua cánh cửa rộng mở và đóng nó lại sau lưng. Sau khi ngó xuống chiếc túi trên tay một lúc, anh đặt nó xuống sàn. Cậu đưa tay định nhận nhưng cổ tay bị giữ lại.

“Trưởng nhóm -.”

“Nghe nói bụi mịn dạo này tệ lắm.”

Nắm lấy cả hai cổ tay cậu, anh để cậu tựa vào cánh cửa đóng kín. Chân hơi trượt trên đôi giày thể thao bị dẫm bệp. Nền đá cẩm thạch xuống chân trần của cậu cảm thấy lạnh ngắt.

“Nếu có thể, hãy đeo khẩu trang. Che chắn cho tốt.”

“Vâng.”

“Hoặc ở ngoài đừng cười chút nào.”

Cậu cảm thấy một cảm giác ổn định ở cổ tay bị nắm chặt. Ngước nhìn anh ấy, đôi môi đang tiến lại gần cắn nhẹ vào môi cậu như muốn kéo khóe miệng cậu ra. Đối phương cắn môi dưới và tinh nghịch liếm dọc theo viền môi. Cậu nở nụ cười, cắn môi nhưng lần này lại mắt bị hôn.

Môi rời ra, anh ấy nhìn xuống, rồi thả cổ tay ra và kéo cánh tay cậu vào vòng tay mình. Anh ấy vòng mình ra sau lưng cậu và ôm thật chặt. Cậu lặng lẽ vùi má vào bờ vai rắn chắc bên dưới lớp quần áo. Hơi thở hít vào có mùi quen thuộc và ấm áp.

“Về đến nhà và Lee Seo-dan đã ở đây rồi…”

Anh nói với giọng trầm trầm.

“Cảm thấy thật khác.”

“… Anh gõ cửa đột ngột nên em tưởng là người khác.”

“Đừng mở cửa cho người khác.”

Rồi cậu được buông đi. Hơi ấm biến mất thật trống rỗng và tiếc nuối. Theo chân anh ấy vào phòng khách khi đối phương cởi áo khoác và đưa cho cậu chiếc túi anh đã cầm lên.

“Em đã pha cà phê à?”

Cậu mở quai chiếc túi nặng trịch và nhìn vào trong.

“Vâng. Trưởng nhóm cũng ăn rồi à?”

“Anh sẽ thay quần áo rồi ra ngoài, nếu đói thì ăn trước đi”.

Cậu nhìn theo anh ấy một lúc khi đối phương bước vào phòng thay đồ, sau đó đặt chiếc túi xuống bàn. Có tiếng click và tiếng thủy tinh va chạm. Cậu đưa tay vào và rút ra ngay, và có đủ loại bánh sandwich, bánh mì gối nhỏ và baguette đựng trong hộp nhựa dán nhãn riêng. Dưới đáy túi, tay cậu có thể cảm nhận được thủy tinh lạnh ngắt. Cậu tự hỏi đó có phải là đồ uống không, khi lấy ra thì thấy đó là bánh pudding đựng trong một chiếc hộp nhỏ. Có hai hộp tất cả.

Cậu loay hoay cầm hai chiếc hộp với bề mặt nhẵn nhụi, rồi mỗi tay cầm một chiếc rồi đi vào bếp. Để chúng vào tủ lạnh và mang ra hai tách cà phê. Một chiếc đĩa lớn đựng bánh sandwich cũng được đặt ở giữa bàn. Trong lúc đó, Trưởng nhóm Han thay quần áo thoải mái rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Mái tóc của anh ấy, vốn được vuốt lên hoàn hảo, cũng bị làm rối. Cậu lại di chuyển bàn tay đang dừng lại trên không và đặt chiếc đĩa trước mặt xuống.

“Em đã cho bánh pudding trong túi vào tủ lạnh rồi.”

“Anh mua vì nó được bán cạnh bánh mì.”

Anh ngồi xuống và trả lời.

“Nghe nói nó có vị như caramel.”

“… Vâng. Em rất thích nó.”

“Anh biết.”

Anh vừa nói vừa cầm một hộp sandwich lên. Một nụ cười nhẹ treo trên khóe mắt.

“Vì anh không ăn nên Lee Seo-dan ăn cả hai đi. Có thể ăn ngay bây giờ hoặc có thể ăn nó vào buổi tối”.

“Vâng. Anh thực sự muốn nấu bữa tối ở nhà à?”

“Thứ Bảy ít bận rộn nhất là ngày hôm nay. Anh đã mua nguyên liệu rồi.”

Nghĩ lại thì khi cậu mở tủ lạnh ra, nguyên liệu đã được sắp xếp gọn gàng vào từng ngăn. Cậu cắn một miếng sandwich. Vài miếng bắp cải phát ra tiếng lạo xạo. Dù ăn sáng bằng ngũ cốc với sữa nhưng cậu vẫn thấy đói như mới ăn bữa đầu tiên. Cậu ăn nhanh hơn Trưởng nhóm, vì vậy trong khi anh ấy vẫn đang ăn chiếc bánh thứ nhất, cậu đã ăn xong một cái lớn và một cái nhỏ rồi.

Khi cẩn thận đọc nhãn dán ghi nội dung để chọn chiếc tiếp theo, cậu có thể cảm thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn mình. Khi cậu ngẩng đầu lên, Trưởng nhóm Han đang bất ngờ nhìn mình.

“Sao thế?”

“… Không có gì.”

Anh chợt mỉm cười. Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng.

“Em đang ăn ngon và nhìn anh. Đôi khi, khi anh ngồi đối diện, mặt em trở nên trắng bệch và răng kêu răng rắc.”

Cậu đặt chiếc hộp vừa đọc xuống. Anh ấy đang lộ ra một khuôn mặt tinh tế như thể đang nhớ lại điều gì đó. Cậu nhìn xuống đĩa và nói.

“Nhưng em đã ăn rất ngon khi anh mua sushi cho em….”

“Sushi của khách sạn ở đó rất ngon.”

Anh ấy đồng ý và nói thêm với giọng điệu hời hợt.

“Anh nhớ hôm đó là ngày Lee Seo-dan khóc trong thang máy vì không muốn ngủ với mình”.

“… … .”

Tai cậu nóng lên. Đó là thứ gì đó xưa cũ đến mức cậu phải tìm lại trong ký ức của mình. Vào thời điểm đó, có bao giờ cậu nghĩ mình có thể nhắc lại những kỷ niệm lúc đó trong bầu không khí và mối quan hệ như thế này không. Người đàn ông vô cùng đáng sợ và làm cậu ngột ngạt đến mức khó thở ngay cả khi ở trong cùng một căn phòng giờ đang ngồi trước mặt cậu, ăn sandwich và uống cà phê vào một buổi chiều thứ Bảy đầy nắng.

“Lee Seo-dan.”

Sau khi im lặng, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Có mang theo chìa khóa không?”

“… A.”

Thứ cậu đã quên trở nên nặng nề như đang bốc cháy trong túi.

“Vâng… Em sẽ đưa nó lại cho anh.”

Không chần chừ, cậu đút tay vào túi và lập tức chộp lấy chiếc chìa khóa cứng. Từ từ duỗi tay ra trên bàn và đưa nó về phía người kia.

Đây là một tình huống tương tự như một vài tuần trước. Lúc đó, Trưởng nhóm Han đưa lại chìa khóa cho cậu giờ đã không chút do dự đeo chiếc vòng ở trên vào ngón tay. Anh ấy quay vài vòng chậm rãi và nắm nó trong lòng bàn tay.

Cậu lấy ra một chiếc bánh trông giống như một chiếc baguette nhỏ và cho một góc vào miệng. Trưởng nhóm Han dùng khăn giấy nhặt quả ô liu rơi trên bàn lên, bình tĩnh nói.

“Có một quán cà phê rất đẹp anh đã thấy khi đi xuống Busan lần trước.”

“… Vâng.”

“Không biết nó có còn mở không vì nó khá xa. Sandwich ở đó rất ngon. Cà phê rất khá và khu vườn được chăm sóc cẩn thận.”

“Vâng.”

Giọng cậu bị bóp nghẹt khi đang nhai. Khi nuốt một miếng to và ngước mắt lên thì Trưởng nhóm Han đang nhìn mình.

“Miệng dính nước sốt kìa.”

“… Ở đây ạ… .”

“Không phải ở đó. Bên trái.”

Khi cậu miết một bên môi, anh ấy đưa tay chùi cho bên còn lại.

“Ý anh là phía bên trái của Lee Seo-dan.”

“… Em lại tưởng bên trái của Trưởng nhóm.”

Chỗ người kia chạm vào có cảm giác như đang cháy. Anh rút khăn giấy ra, lau nước sốt trên tay rồi tiếp tục.

“Em đã đến Busan chưa?”

“Rồi ạ, khi còn nhỏ…”

“Có nhiều thứ để xem ở Busan hơn anh nghĩ. Rất nhiều thứ để ăn. Sau này, có thể xuống đó trong khoảng một hoặc hai ngày.”

Mỗi lần anh ấy nói những điều như vậy, cậu lại cảm thấy kỳ lạ, tim như rung lên. Anh ấy không phải là người nói ra những lời sáo rỗng, và có vẻ như sẽ phải mất một năm để thực hiện hết lời hứa này đến lời hứa khác.

Cậu mở miệng sau khi nghịch nghịch chiếc cốc cà phê rỗng.

“Lúc đó em muốn đi tàu với Trưởng nhóm. Không phải kiểu gì đó như tàu tốc hành KTX, mà là một chuyến tàu chậm….”

Người kia ngước mắt lên và gật đầu không chút do dự.

“Đi tàu cũng được thôi. Em muốn đi đâu?”

“Em không nghĩ chỗ gì cụ thể cả… Sẽ thật tuyệt nếu trên đường đi có phong cảnh đẹp.”

“Được rồi, anh sẽ nhớ.”

Anh ấy rút khăn giấy ra và đưa cho cậu. Sau khi lau tay xong, cậu xếp vụn bánh ra đĩa. Chiếc cốc cậu lấy từ bên kia bàn cũng trống rỗng. Còn một vài hộp chưa mở.

“Đã ăn đủ chưa?”

Anh ấy hỏi.

“Rồi ạ. Em không nghĩ Trưởng nhóm đã ăn nhiều…”

“Đừng lo, anh đã đủ rồi.”

Anh nhặt những chiếc đĩa xếp chồng lên nhau và đứng dậy. Cậu chộp lấy càng nhiều hộp càng tốt và đi theo. Qua lại hai lần, cậu lần lượt để từng hộp còn lại vào tủ lạnh. Trong lúc đó, Trưởng nhóm Han nhanh chóng rửa xong bát đĩa và lau bàn. Cậu đã định làm nhưng khi ra đó thì bề mặt bàn gỗ đã sạch bóng không còn một vụn bánh nào.

Cậu ngước nhìn cánh cửa đóng kín ở đầu cầu thang. Hít một hơi thật sâu và tay bám vào lan can cầu thang.

“Chúng ta có nên đi lên bây giờ không?”

Cậu hỏi khi anh ấy bước ra khỏi bếp.

“Lên đâu?”

Trưởng nhóm Han hỏi. Không nghĩ ra được nên nói điều gì nên cậu đưa tay chỉ vào cửa phòng ngủ. Anh nhướng mày.

“Sao thế, mệt à?”

“…Không phải anh đang định cho em xem tủ quần áo sao?”

“… Anh?”

Với vẻ mặt bối rối, anh tiến lại gần bàn.

“Anh nói điều đó khi nào? Anh bảo em mang chìa khóa cho mình mà.”

“… Anh nói sẽ bàn chuyện play, và bảo em mang chìa khóa… Em nghĩ anh sẽ cho em xem cái gì ở đó rồi mới nói chuyện.”

“Lee Seo-dan thật là, vậy tại sao lại nhắc đến tủ quần áo của anh?”

Bởi vì những thứ bên trong đó. Trong khoảnh khắc, như thể hơi nước bị rò rỉ, sự căng thẳng biến mất. Mấy ngày nay, cậu quyết định đối mặt với thứ trong tủ quần áo mình chỉ mơ hồ nhớ được, nhưng hóa ra lo lắng là hoàn toàn không cần thiết. Anh ấy đi ngang qua, vẫn giữ vẻ mặt bối rối. Trên tay anh sau khi ra vào phòng làm việc có một cuốn sổ ghi chú và một cây bút máy, cũng được sử dụng trong công việc.

“Anh không biết em đang nghĩ cái gì nữa.”

Anh ấy vừa nói vừa nhìn cậu loay hoay ở lan can cầu thang.

“Lý do anh yêu cầu mang chìa khóa là vì có chuyện khác. Đó là một vấn đề khác với việc nói về play trên giường.”

“… Vâng.”

“Ra sofa đi, anh đi rửa hoa quả.”

Dù no rồi, nhưng cậu vẫn gật đầu. Anh ấy đưa cuốn sổ và cây bút máy cho cậu rồi biến mất vào bếp. Cậu cuộn tròn trên tấm thảm của anh ấy và ngồi xuống. Bây giờ nhìn lại, có vẻ như những câu hỏi sẽ đưa ra đều mang tính chủ quan chứ không khách quan.

“Sẵn sàng chưa?”

Trưởng nhóm Han hỏi khi đặt đĩa dâu tây và bánh pudding lõm xuống bàn. Cậu ngồi xuống tấm thảm, cách xa ghế dài và gật đầu.

“Anh bắt đầu lúc nào cũng được.”

Anh ấy ngồi xuống ghế sofa và mở cuốn sổ cậu đã để trên bàn trên đùi mình. Tháo nắp bút và cắm nó vào đầu bút. Tư thế đó giống như đang chuẩn bị ghi chép trong phòng họp.

“Anh định viết nó ra sao?”

Câu trả lời đã rõ ràng khi anh ấy rút bút ra nhưng cậu vẫn hỏi. Anh ấy ngẩng đầu lên và trả lời như thể đó là điều đương nhiên.

“Viết nó ra để anh có thể tham khảo sau.”

“Không phải sẽ nhiều nội dung, nhưng em nghĩ không cần thiết phải viết ra…”

“Lee Seo-dan.”

“… Vâng.”

“Anh biết Lee Seo-dan không thoải mái khi nói chuyện thẳng thừng như thế này, nhưng không sẽ kỳ lạ hơn khi em gửi nó dưới dạng báo cáo và anh sẽ phản hồi lại kèm theo bình luận à?”

Bây giờ, cậu nghĩ mình thà như vậy còn hơn. Cậu không nói một lời, nhưng toàn thân đau nhức vì căng cứng. Má và tai đều đỏ bừng như lên cơn sốt.

Trưởng nhóm Han buông chân đang vắt xuống và ngồi thoải mái, tựa lưng vào ghế. Anh vừa nói vừa thư thả cầm bút.

“Nói cho anh biết khi nào em sẵn sàng, không cần gấp đâu. Lấy vài thứ để ăn đi.”

Ánh mắt anh lại hướng về phía tờ giấy. Cậu nhặt một quả dâu mọng nước và cho vào miệng. Những hạt nhỏ hơi thô ráp. Nhai, nuốt và tay lau môi dính nước quả. Phòng khách trong một buổi chiều đầy nắng có cảm giác như không có thực. Không thèm nhìn anh ấy, cậu mở miệng.

“Em từng nghĩ….”

“Ừ.”

“Em nghĩ đeo vòng cổ như vòng cổ của chó cũng được.”

Cây bút ở cuối tầm nhìn dừng lại. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua. Sau đó là tiếng ngòi bút di chuyển trên trang giấy. Trên tờ giấy màu vàng, nét chữ ngay ngắn viết ‘vòng cổ chó’. Cậu ước gì thân thể mình bốc hơi và biến mất.

“Ý em là thứ gì đó làm bằng da? Vòng sắt có khóa hay loại khoan lỗ?”

Giọng nói cậu nghe thấy hoàn toàn thờ ơ. Cậu chỉ gật đầu. Lại nghe thấy tiếng bút chuyển động. Anh ấy cúi xuống rồi nhìn lên, và ở rìa tầm nhìn, cậu bắt gặp một ngón tay dài, duyên dáng đang cầm một cây bút.

Trưởng nhóm Han hỏi bằng một giọng thậm chí có vẻ như làm việc.

“Nếu muốn đeo vòng cổ chó, ý em là muốn hành động như một con chó à?”

“… Dạ?”

“Giống như muốn vừa sủa vừa tạo ra tiếng chó, hoặc muốn bò bằng bốn chân.”

Anh ấy thoải mái dang tay ra và đặt các ngón tay lên bàn, tạo thành hành động như đang bò bằng bốn chân. Những bàn tay di chuyển trên bàn. Cậu trả lời như thể đóng sầm cửa lại trước khi anh ấy kịp nói thêm.

“Không. Không phải thế đâu, chỉ là một chiếc vòng cổ thôi…”

“Thế thôi?”

Ngòi bút dừng lại và đợi cậu. Từng chi tiết nhỏ nhất, thậm chí cả cái bóng do ánh mặt trời chiếu lên bàn, đều giống như một cơn ác mộng. Cậu vội mở miệng cùng với một cảm giác tuyệt vọng, nhớ lại những đoạn video, tài liệu đã xem qua kẽ ngón tay suốt nhiều tuần qua.

“Miễn là không quá đau khi bị trói và bị đánh vào mông… và-.”

“Từ từ thôi, từng thứ một. Em muốn bị buộc bằng cái gì?”

Cậu khựng lại. Trưởng nhóm Han đang kiên nhẫn chờ câu trả lời, như thể sẽ lấy bất cứ sợi dây nào trên đời và trói cậu lại nếu cậu nói ra.

“…Em nghĩ nó không quan trọng lắm. Cà vạt hay gì đó…”

“Anh sẽ nói đến nó sau. Còn đánh vào mông thì sao?”

Cổ họng bỏng rát. Cậu ngước mắt, định cho quả dâu vào miệng thì bất ngờ nhìn thấy bàn tay anh ấy đang cầm và sửa sang lại cuốn sổ ngay trước tầm mắt mình. Ngay cả hình dáng của móng tay trên các đầu ngón tay dài cũng hiện rõ trước mắt cậu. Gáy dần dần đỏ lên vì nóng. Cậu mở miệng, nhưng không có lời nào phát ra.

“Bằng tay của anh?”

Người kia thờ ơ chất vấn. Họng cậu nghẹn lại, không nói được lời nào.

“Bàn tay vẫn được thôi. Dễ kiểm soát hơn.”

“… … .”

“Em nghĩ bao nhiêu cái là phù hợp?”

“… Em cũng… .”

“Nếu để anh quyết định, Lee Seo-dan sẽ hối hận đấy.”

Đôi mắt cậu ngước lên nhìn đang mỉm cười. Có vẻ như cậu là người duy nhất muốn tình huống này kết thúc nhanh chóng.

Cậu hít một hơi thật sâu và điều chỉnh tư thế để ngồi xuống. Một chiếc máy tính trong đầu chạy nhanh như thể cậu đang trong một nhà đấu giá. Cuối cùng cậu sửa lại con số một lần nữa và cẩn thận mở miệng.

“Khoảng 40 cái… Thế có được không?”

Đó là câu trả lời được đưa ra sau những tính toán kỹ lưỡng và tỉ mỉ theo cách của cậu riêng. Không có trả lời, cậu ngước mắt lên, trán Trưởng nhóm Han hơi nhíu lại. Như đang suy nghĩ sâu xa, anh dùng đầu bút gõ nhẹ vào cuốn sổ, rồi ngồi dậy, dựng thẳng người lên.

“Nếu Lee Seo-dan muốn thì anh sẽ làm vậy, nhưng anh nghĩ nó hơi nhiều.”

“… Dạ?”

“Anh không yêu cầu số lượng tối đa mà em có thể chịu được, anh đang hỏi em có thể tận hưởng được bao nhiêu mà không thấy khó chịu. Anh nghĩ 10 hoặc 20 cái là đủ rồi.”

“… Anh định đánh em rất mạnh à?”

Lúc đó anh cười nhẹ.

“Đó cũng là vấn đề do Lee Seo-dan quyết định, nhưng anh không nghĩ tới điều đó.”

“Nhưng sau đó… .”

“Sau đó?”

“Nếu đáp ứng quá nhiều yêu cầu của em, Trưởng nhóm sẽ không thấy hài lòng.”

Không có câu trả lời nên cậu ngước mắt lên thì Trưởng nhóm Han đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu.

“Anh có bảo Lee Seo-dan nghĩ ra một kiểu play mà phải bận tâm đến bản thân anh không?”

“Nhưng… Em nghĩ mình vui vẻ và Trưởng nhóm cũng không nên cảm thấy nhàm chán.”

“Đó là một sự lo lắng vô ích. Anh vẫn đang thấy hài lòng và định cũng sẽ như vậy trong tương lai.”

Với nụ cười trên môi, anh ấy nhất quyết không để lại chỗ cho sự nghi ngờ nên cậu không còn gì khác để nói nữa. Cậu ngồi co đầu gối lại, nhìn chằm chằm xuống tấm thảm lông mềm.

“Và còn?”

Anh thúc giục.

“Nhanh đi, sẽ xong sớm thôi.”

“… Không có gì cụ thể, không có bất cứ điều gì hiện lên trong đầu em cả… . Hoặc, em có thể nói cái gì đó mà em không muốn làm không?”

“Cứ nói bất cứ điều gì em muốn đi.”

Lúc này, trong giọng nói trầm thấp của anh thoáng chút ý cười. Cậu mở miệng trong trạng thái cam chịu.

“Đá hay tát hay bất cứ điều gì tương tự… Dù nó chỉ là chơi đùa bao nhiêu đi nữa, em nghĩ mình sẽ cảm thấy buồn.”

“Vậy à?”

“Em không thích bị buộc bằng dây quá phức tạp hoặc sử dụng các dụng cụ quá chuyên dụng…”

“Được rồi.”

“Ngay cả việc mặc váy hay thứ gì đó kỳ lạ… Cũng không sao vì nó không gây đau đớn hay gì đó tương tự, nhưng em không nghĩ nó sẽ thú vị.”

Ánh mắt họ gặp nhau. Trưởng nhóm Han bình tĩnh trả lời.

“Không phải sở thích của anh. Nhưng cũng không nghĩ sẽ tệ nếu Lee Seo-dan nói muốn mặc chúng.”

“… Ngoài ra… em sẽ lo chuyện thụt rửa ở nhà.”

Phần đó được cậu thốt ra dứt khoát nhất trong ngày hôm nay. Cậu lo lắng ngẩng đầu lên, nhưng anh ấy lại gật đầu thản nhiên đến bất ngờ.

“Được rồi.”

“… Vậy thì em đoán thế là đủ rồi…”

Cậu không thể nhớ những gì mình đã nói hoặc không nói. Danh sách tự viết ra trong đầu trở nên lộn xộn. Cậu muốn chạy đi đâu đó nên lòng bàn chân như tê lại.

Trưởng nhóm Han, người đã đặt bút xuống, xem qua phần ghi chú và bình tĩnh nói.

“Việc có nhiều yêu cầu gò bó mang lại cho anh cảm giác muốn thử thách bản thân.”

Em định xin lỗi nhưng lại ngậm miệng và im lặng mở nắp bánh pudding. Bề mặt bánh mềm mại rung rung. Anh ấy vừa hỏi vừa gõ nhẹ chiếc bút máy đã đóng nắp vào tờ giấy.

“Anh không cố gợi ý, nhưng Lee Seo-dan có muốn quan hệ tình dục không?”

“Dạ?”

Cậu trượt tay làm rơi thìa xuống. Đầu thìa tròn thọc sâu vào bánh pudding. Thậm chí không thể kiểm soát được biểu cảm của mình và hầu như không nói gì được.

“Tất nhiên là sẽ có…”

“Không nhất thiết. Trong một số trường hợp, có những kiểu play không có bất kỳ hoạt động tình dục nào.”

“Em ghét nó.”

Cậu trả lời trước khi anh ấy kịp nói xong. Giọng phát ra to hơn cậu nghĩ. Sau đó, cậu nghĩ câu đó giống như đang công khai bày tỏ mình muốn làm tình. Trưởng nhóm Han nhắm mắt lại và mỉm cười uể oải.

“Anh cũng không thích điều đó. Anh rất vui vì nó phù hợp với em.”

“…Vậy… Em nên làm gì bây giờ?”

“Gì?”

“Em phải làm nhiều hơn nữa… Em phải chuẩn bị sẵn sàng chứ…”

“Anh nghĩ em không cần làm gì cả.”

Anh ấy trả lời mà mặt không thay đổi biểu cảm.

“Đáng lẽ anh nên điền vào những chỗ còn trống, nhưng anh nghĩ dàn ý viết chưa thật sự chuẩn xác. Với lịch trình hiện tại của anh, cuối tuần tới sẽ hơi khó nên anh nghĩ mình có thể thử cái này vào thứ Bảy tuần sau. Lee Seo-dan, nếu em sẵn sàng. … Sao lại trông như vậy?”

“… Chỉ là em không có cảm giác chân thực.”

Cậu thấy thật kỳ quái. Vừa phấn khích vừa lúng túng, hưng phấn một cách kỳ lạ khi nghĩ những gì thốt ra từ miệng mình sẽ diễn ra sau hai tuần nữa. Sự lo âu và mong chờ như đã làm cả người tê liệt. Trưởng nhóm Han nhìn cậu ngồi ôm đầu gối hỏi.

“Pudding. Em không định ăn nó à?”

“A… Vâng, em sẽ ăn ngay bây giờ đây.”

Cậu cầm chiếc thìa từ hộp pudding mình đã quên béng mất. Thìa xúc ra một lượng vừa đủ và cho vào miệng. Hương vị đậm đà và ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi. Lần này, cậu múc nhiều hơn và pudding trộn thành những khối mềm. Trưởng nhóm Han nhìn chiếc thìa cậu đang chuyển động chậm rãi rồi nói.

“Ăn nhanh lên. Còn một nửa.”

“… Dạ?”

Anh đóng sầm cuốn sổ lại và đặt nó sang một bên, đứng dậy khỏi ghế sofa. Ánh mắt cậu nhìn theo anh ấy.

“Không, có vẻ như em đã ăn nhiều rồi nên hãy cất nó vào tủ lạnh. Đi lên lầu.”

“Có gì ở trên lầu ạ?”

Cậu không hiểu và ngơ ngác nhìn đối phương. Anh ấy đã nói trong tủ không có gì để xem nên cậu tò mò có việc gì đột ngột phải làm không. Trưởng nhóm Han dừng lại trước mặt cậu, cúi xuống giật lấy chiếc thìa từ tay cậu. Đột nhiên, cậu bị nắm lấy cổ tay và kéo đứng dậy. Trên tay vẫn còn cầm hộp pudding.

“Ôi… .”

Mặt họ gần nhau hơn, môi chạm vào nhau. Cánh tay anh ấy vòng qua lưng cậu, và kéo người cậu về phía trước. Môi cậu hé mở nhiều hơn, chiếc lưỡi nóng bỏng thọc vào khe hở. Đó là một nụ hôn ngắn ngủi làm bên trong trở thành một mớ hỗn độn.

Khi môi họ tách ra, cả hai đều thở dốc. Anh lại nói với giọng trầm hơn.

“Cất pudding đi và lên đây.”

Lúc đó cậu mới hiểu và gật đầu mà không dám nhìn vào mắt người kia. Cậu lắp bắp bước xa khỏi anh ấy. Trong suốt thời gian họ hôn nhau, thậm chí xuyên qua lớp vải quần của anh ấy, cậu đã cảm thấy thứ nóng và cứng ở bụng dưới. Như thể một cơn sốt đã được truyền đi, trong nháy mắt, nó lan khắp cơ thể cậu. Cậu có thể nghe thấy nhịp đập của chính trái tim mình.

***

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo