***
Thứ Hai không có người kia trôi qua như thường lệ.
Cậu nhận được bức ảnh chụp cổng lên và vé máy bay từ anh ấy một lúc trước khi chuyến bay khởi hành, và cậu đã để lại một tin nhắn với tâm trạng bình tĩnh.
"Anh hãy có một chuyến đi tốt đẹp nhé."
Vì anh ấy thường xuyên làm việc bên ngoài nên bàn làm việc trống không phải là một cảnh tượng xa lạ, nhưng bầu không khí trong nhóm có phần chểnh mảng.
Tiền bối rất vui vì cuối cùng chị ấy cũng có thể vừa làm việc vừa chơi có chừng mực. Khi thấy một trang web mua sắm nổi trên màn hình, cậu tình cờ nhìn khi đi ngang qua, có vẻ như chị ấy thực sự đang có ý định chơi hết mình bằng cách tận dụng cơ hội mà không có anh ấy ở phòng.
Trong suốt ca làm việc của mình, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến anh ấy ở đâu đó trên bầu trời cao.
Bản thân cậu chưa bao giờ đi máy bay nên không thể tưởng tượng được làm thế nào một vật thể khổng lồ làm bằng sắt lại có thể cất cánh được. Thật ngạc nhiên khi một người có thể du lịch đến một lục địa khác bằng máy bay. Thực ra, cậu đã tự hỏi không biết anh ấy có còn ở đâu đó ở Seoul hay không chứ không phải ở nơi nào đó trên bầu trời mà ngay cả điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Khi về tới nhà sau giờ làm việc, cậu nhìn thấy bầu trời chạng vạng u ám, tưởng tượng khung cảnh trên bầu trời mà người kia sẽ nhìn qua cửa sổ máy bay.
Khi cậu tìm hiểu, người ta nói rằng một chiếc máy bay đang bay với tốc độ khoảng 1000 km/h. Ngay cả khi cậu đang đứng đây, anh ấy đang di chuyển ra xa cậu với tốc độ khoảng 280 mét mỗi giây.
Tim đập nhanh dữ dội như bị say tàu xe. Cậu lại nhận ra tuần trước mình thật ngu ngốc biết bao khi tránh mặt đối phương vì cảm giác hờn dỗi. Khoảng cách trong tình cảm có thể được thu hẹp nếu muốn, nhưng khoảng cách vật lý là một vấn đề không thể làm gì được.
Bây giờ anh ấy thực sự đang ở một nơi cậu không thể đến được. Cách một vùng biển rộng lớn, không thể tiếp cận được chỉ với bàn tay và bàn chân của con người, chắn đứng giữa hai người.
Cuộc gọi đến lúc 23:20. Nhìn thấy cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình, cậu để mặc vài chiếc chuông vang lên để lấy lại nhịp thở.
- Đã đến nơi rồi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên qua ống nghe. Dù là vì chuyến bay dài hay vì khoảng cách cuộc gọi, ở cuối giọng nói anh ấy như khàn khàn.
- Bây giờ anh đang trên đường lấy hành lý và thuê xe.
“… Anh sẽ thuê loại xe nào?”
- Có một công ty hay sử dụng nên anh đã đặt chỗ trước. Anh sẽ gửi cho em một bức ảnh khi anh lấy được xe.
Ở đâu đó, cậu có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ của gió. Nếu lắng nghe kỹ, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường nhựa, tiếng động cơ trong bãi đỗ xe và cả tiếng nói chuyện bằng nước ngoài của người qua đường. Đó là tiếng ồn của một quốc gia xa lạ. Lúc đó cậu mới nhận rõ được rằng anh ấy quả thực đã đến một đất nước hoàn toàn khác.
- Mấy giờ rồi?
Anh ấy hỏi.
“À, bây giờ là….”
- Cách nhau 16 tiếng, chắc phải khoảng 11h30 đêm.
"… Vâng. Còn Trưởng nhóm thì sao?”
- Ở đây trời còn sáng. Bảy rưỡi.
“Bảy giờ rưỡi của ngày mai phải không?”
- Không, hôm nay.
Đó là phép tính chênh lệch múi giờ mà cậu đã tính thử vào cuối tuần ở nhà anh ấy, nhưng hôm nay đầu chậm chạp hơn. Khi cậu vẫn im lặng, anh ấy cười nhẹ.
- Lee Seo-dan sẽ sang ngày mai trong khoảng 30 phút nữa. Rồi đến ngày 12, và anh vẫn ở ngày 11.
“…Không phải lúc anh rời đi là khoảng 11:00 sáng sao, Trưởng nhóm?”
- Đúng rồi.
"Nhưng nếu anh đi lúc 7:30 sáng... Chẳng phải lúc anh tới nơi lại sớm hơn khi rời đi sao?"
- Đúng vậy.
Anh ấy lại cười.
- Chuyến du hành thời gian duy nhất có thể trải nghiệm trước khi khoa học tiến bộ hơn nữa.
“… … .”
- Sẽ rất vui nếu em đi cùng anh.
Khi nghe thấy một giọng nói trầm thấp bên tai, dường như anh ấy đang ở ngay cạnh mình. Cậu ngừng thở vì chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.
“Trên máy bay… Anh ăn uống ngon miệng chứ?”
- Nó không tệ. Lee Seo-dan, có gì đặc biệt không? Em đã ăn tối chưa?
"… Em ăn rồi."
Nói thật với bạn, cả ngày cậu không ăn gì nhiều, nhưng hôm nay lại đặc biệt không có cảm giác thèm ăn, có lẽ vì đã từng ăn ba bữa một ngày bằng đồ ăn anh ấy chuẩn bị cho cậu cả cuối tuần. Cậu đứng dậy tự ôm lấy đầu gối, đưa điện thoại tới gần tai mình.
“Vậy… bây giờ anh có làm việc luôn không? Anh sẽ không thể ngủ được.”
- Anh sẽ về khách sạn, dọn đồ và đi làm vào buổi chiều. Anh ngủ một chút trên máy bay rồi. …Ồ đợi một chút.
Giọng đối phương mờ đi. Thỉnh thoảng, cậu có thể nghe thấy tiếng trò chuyện trao đổi với ai đó bằng tiếng Anh lướt nhanh qua. Cậu nín thở chờ đợi. Tai nghe thấy tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại.
- … Được giao xe rồi. Anh sẽ phải cúp máy bây giờ vì phải đi rồi.
"… Vâng. Anh hãy lái xe an toàn nhé."
- Anh luôn lái xe an toàn. Anh đâu phải Lee Seo-dan.
Một tiếng cười dịu dàng tràn ngập giọng nói của đối phương.
- Anh sẽ liên lạc lại với em sau. Chúc ngủ ngon.
"Vâng. Chúc một ngày tốt lành, Trưởng nhóm.”
- Có phải vậy không? Anh cúp máy trước đây.
"… Vâng ạ."
Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình hiện tên anh ấy khoảng năm giây, cậu từ từ di chuyển ngón tay lên nút kết thúc cuộc gọi. Những đường dây kết nối bị cắt và căn phòng tối trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, có tiếng bíp báo có tin nhắn đến. Những bức ảnh anh gửi lần lượt xuất hiện trên màn hình. Ngoài ra còn có bầu trời xanh đẹp đến như không có thực qua cửa sổ máy bay và xa hơn nữa, và món kem dường như là một phần của bữa ăn trên máy bay.
Bức ảnh tiếp theo là một tòa nhà sân bay trên nền trời quang đãng. Dù có thật sự là buổi sáng thì trên bầu trời vẫn có một màu xanh.
“Còn ảnh của Trưởng nhóm thì sao?”
Cậu đã bốc đồng gửi nó và ngay sau đó đã có phản hồi. Đó là khuôn mặt vô cảm của đối phương được chụp từ một góc chính diện chân thực. Chiếc kính râm đen nằm trên sống mũi cao. Anh ấy dường như đang ngồi ở ghế lái, phần đầu tựa lưng lộ ra sau mái tóc hơi bù xù.
Cậu phóng to bức ảnh và hít một hơi thật sâu. Điện thoại rung lên khi có tin nhắn đến.
"Còn em thì sao?"
Cậu vội đứng dậy chạy vào phòng tắm. Khi bật đèn lên và nhìn vào gương, tóc cậu bù xù, khuôn mặt trắng bệch và hốc hác. Cậu nghĩ anh ấy đang đợi nên mở camera trên điện thoại và chụp ảnh mình trong gương. Khi cậu phóng to nó ra thì thấy một khuôn mặt trắng trẻo với cái miệng khép kín trông giống như một đứa trẻ với đôi mắt to.
Cậu không thể không gửi ảnh cho anh ấy và cứ thế chờ đợi. Một thông báo xác nhận xuất hiện nhưng không có phản hồi.
Cậu tắt đèn phòng tắm và từ từ trở lại phòng ngủ tối tăm, ngồi trên giường và trùm chăn lên đùi.
Câu trả lời rất ngắn gọn cuối cùng đã đến.
"Kể cả khi anh không ở đó thì cũng ăn uống đầy đủ nhé."
Khi cậu dán mắt vào màn hình, điện thoại lại rung lên.
“Và hãy luyện tập chụp ảnh selfie đi.”
Cậu nghĩ nó sẽ không tốt được hơn nhiều đâu, nhưng đã không viết nó theo cách đó.
“Trưởng nhóm cũng ăn thật nhiều đồ ngon nhé.”
Cậu tắt màn hình điện thoại di động, nằm xuống nệm và nhìn lên trần nhà không bật đèn. Hít thở chậm rãi và cẩn thận, như đang cố tránh một cái lỗ hổng trên lồng ngực.
Đột nhiên cậu nhìn đồng hồ và đã hơn 12:00. Ngày hôm qua đã rời xa và hôm nay đến với cậu trước, nhưng nó vẫn chưa đến với anh ấy.
***
Ngay cả khi anh ấy đang đi công tác, cả nhóm vẫn làm việc tốt. Tiền bối nhún vai khi cho cậu xem một số thư đánh giá công việc chị ấy đã nhận được. Email, bắt đầu không có lời chào trang trọng, kết thúc bằng câu "Hãy chuyển mức lương hàng năm của cô thành mức lương theo giờ và luôn ghi nhớ điều đó khi đi làm."
“Tôi thực sự chỉ chơi khoảng nửa ngày. Làm sao sếp biết được?”
“… … .”
"Cậu Lee Seo-dan. Cậu có chểnh mảng khi sếp đi công tác xa không? Có phải không?”
Tiền bối quay ghế về phía cậu và nghiêm túc hỏi. Cậu chỉ cười và lắc đầu. Không phải vì cậu không hiểu câu hỏi của Tiền bối, mà là vì không muốn phạm sai lầm do thiếu ngủ.
Trợ lý Park và Quản lý Kim, người đã cùng đi ăn tối vào thứ Năm, trông có vẻ lo lắng như thể tình trạng của cậu, vốn cậu đã chỉ ngủ được khoảng ba tiếng trong ba ngày kể từ thứ Hai khi Trưởng nhóm Han đi công tác, có vẻ nghiêm trọng đến mức người khác có thể thấy được.
Anh ấy hỏi. “Cậu bị ốm ở đâu à? Dạo này thậm chí dù không có Trưởng nhóm mà cũng không tan làm sớm?”
Khi anh ấy nhìn kỹ vào mặt mình, cậu cảm thấy tim mình như rớt đâu đó trước những lời Park nói. Chỉ nghe ai đó kể lại câu chuyện của mình thôi cũng khiến tôi khó thở.
“Còn đến bệnh viện thì sao, cậu Seo-dan? Tôi cũng đến đó vì đột nhiên cảm thấy hơi khác vào mùa hè, nhưng họ nói là do nóng. Đáng ngạc nhiên là tất cả các triệu chứng đều chỉ ra là bị ốm?”
“Đúng vậy, hiện tại đang chuyển mùa, nếu bây giờ đang mệt thì nên cẩn thận.”
Cậu chỉ gật đầu. Những ngày này thần kinh cậu đều tập trung vào màn hình, chỗ biểu tượng tin nhắn nhỏ. Cứ như văn phòng là ảo, còn nơi cậu ở một mình với anh ấy là không gian thật, và bản thân cậu cuộn tròn trong đó.
Bất cứ khi nào có cơ hội, cậu đều xem lại từng bức ảnh anh ấy gửi cho mình, tránh ánh mắt của người khác và tính toán thời gian cho đến khi có thể nói chuyện với người kia. Về cơ bản thì anh ấy có tần suất nhắn tin khá cao, còn cậu thì cũng không hề keo kiệt về thời gian. Ngay cả khi cuộc họp với Trợ lý Yoo qua video call kết thúc trong thời gian đã định, cuộc gọi khi cậu tan làm và anh ấy về muộn hoặc cuộc gọi khuya cho cậu đã và anh ấy đi làm muộn, miễn là vì không có vấn đề về công việc nào khác.
Cậu nhớ lại giọng nói ngái ngủ của anh ấy ngay trước khi anh ấy đi ngủ và giọng nói trầm khàn của anh ấy ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng.
Anh ấy hỏi cậu về cuộc sống hàng ngày mà cậu không nói nhiều và kể về ngày anh ấy ở đó. Cũng gửi một vài bức ảnh chụp cùng các chuyên gia và nhân viên ở đó. Anh ấy mỉm cười, bao quanh bởi những người nước ngoài thuộc nhiều chủng tộc khác nhau trong một văn phòng sáng sủa và có vẻ thoải mái, như thể bản thân đã là một nhân viên ở đó.
Cậu chỉ cảm thấy ổn khi nói chuyện điện thoại với anh ấy. Từ lúc cúp điện thoại, bản thân cảm giác như đang khát nước. Luôn lơ đãng và tầm nhìn thì mờ ảo. Vào chiều thứ Năm, cậu đã mắc rất nhiều lỗi kỳ quái đến nỗi Tiền bối đã nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Nếu Trưởng nhóm có mặt ở đó thì Lee Seo-dan chắc hẳn sẽ rất căng thẳng, nhưng tôi rất vui vì anh ấy không ở đây.”
Tiền bối đã nói vậy, và giữa lúc đó, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là sẽ thật tuyệt nếu anh ấy ở đó, ngay cả khi cậu có bị mắng mỏ cả trăm lần.
Thật trùng hợp, ngày hôm nay anh ấy cũng bảo rất khó để ra thời gian nói chuyện qua điện thoại. Cậu đã làm bù mọi lỗi sai của mình và rời khỏi chỗ làm lúc 20:00. Cậu đi xuống cầu thang của ga tàu điện ngầm trong trạng thái ngơ ngẩn rồi lại dừng bước. Cậu quay lại và đi về hướng ngược lại.
Càng đi xa khỏi lối vào nhà ga, cậu càng bước nhanh hơn. Một chiếc taxi màu cam đậu bên đường đang chuẩn bị lái đi.
"Làm ơn dừng lại!"
Cậu hét lên dù biết họ sẽ không nghe thấy. Một chiếc taxi khác dừng bên kia đường và cậu thấy ai đó bước ra từ ghế sau. Ngay khi có tín hiệu dành cho người đi bộ, cậu vừa chạy vừa vẫy tay thật mạnh.
“Cái này, tôi….”
Cậu chộp lấy cửa xe và mở nó ra trước khi họ kịp bật đèn xe trống. Cậu thở dốc và không nói được lời nào.
“Tôi chỉ đi khoảng mười phút thôi…”
"Lên đi."
Người tài xế taxi nói ngắn gọn. Cậu cởi ba lô, nhét vào trong rồi trèo lên xe, miệng thốt ra địa chỉ quen thuộc. Người tài xế taxi liếc nhìn khi cậu thở hổn hển, nhanh chóng chở cậu đến nơi, như thể anh ta nghĩ cậu đang có việc rất quan trọng.
Cậu gần như lăn ra khỏi taxi và bước vào một tòa chung cư tráng lệ như bị thứ gì đó ám.Tay nhập mật khẩu sảnh và bước đi thang máy một cách tự nhiên như người về nhà mình.
Hành lang sau bốn ngày vẫn thơm tho và mát mẻ. Đến trước cửa, cậu hít một hơi thật sâu. Khi cậu nhấc trượt bàn phím lên và đặt ngón tay lên đó, những con số màu xanh lam nhấp nháy. Cậu đã nhập đúng mật khẩu 10 chữ số đã ghi nhớ từ lâu. Cánh cửa pháo đài mở ra với một tiếng cạch và một âm thanh nặng nề.
Bóng tối ảm đạm chiếu sáng phòng khách. Khung cảnh ban đêm của thành phố lấp lánh được nhìn thấy qua những ô cửa kính rộng.
Ngôi nhà vẫn ở đó nhưng người kia không có ở đó nữa. Cậu đứng trong phòng khách tối tăm của anh ấy một lúc. Tai nghe tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường.
“… … .”
Lại hít một hơi thật sâu. Ngôi nhà lạnh lẽo và ngột ngạt nhưng đâu đâu cũng cảm nhận được dấu vết của anh ấy.
Cậu bước lên những bậc thang gỗ nhẵn và đi lên lầu. Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình trong ngôi nhà lớn. Cậu nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ đang đóng và mở ra, để lộ ra một không gian ấm cúng với rèm cửa tối màu.
Cậu chậm rãi ngồi xuống chiếc giường rộng của người kia, như người đã tìm được thứ mình mong mỏi. Đưa tay vuốt ve tấm chăn được gấp gọn. Chất vải khô mềm bám chặt vào làn da đẫm mồ hôi của cậu.
Khi mới lên taxi, cậu không hề nghĩ gì nhưng trên đường đi cậu đã đặt mục tiêu lấy được ít nhất một chiếc gối của anh ấy.
Cậu không thể mất ngủ quá mười ngày cho đến khi anh ấy về được. Dù đã thử các loại thuốc ngủ còn lại ở nhà nhưng chúng không có tác dụng như ý muốn và cậu không muốn đến bệnh viện để mua loại mới. Trong tương lai, nếu muốn ngủ một giấc và làm việc mà không mắc sai sót nào, cậu phải thử một phương pháp khác, ngay cả khi khả năng có hiệu quả rất thấp.
Cậu tiến lại gần và túm lấy một trong những cái gối. Cậu cuộn tròn và nằm xuống với một vật mềm mại và to lớn trên tay. Khi hít vào một hơi thật sâu, cậu có thể ngửi thấy mùi cơ thể của người đó. Mùi dầu gội và nước hoa, cùng mùi hương nhẹ nhàng ấm áp của cơ thể không xịt nước hoa của anh ấy lan ra, bao phủ khắp người cậu.
Cậu cầm những chiếc gối còn lại đến và đặt mình vào giữa chúng. Và sau khi nằm đó một lúc, cậu thiếp đi trên giường, vẫn mặc áo sơ mi và quần âu, như thể đã bất tỉnh, không quan tâm đến kế hoạch ban đầu là ôm một cái về nhà.
Khi cậu tỉnh dậy với cái đầu lơ mơ thì đã là sáng hôm sau. Nói một cách đơn giản đến ngớ ngẩn thì đó là một giấc ngủ ngon mà cậu đã rất khao khát trong bốn ngày qua.
***
Ngày hôm sau cậu đã thử mang một trong những chiếc gối của anh ấy về nhà nhưng nhận thấy nó không có tác dụng nên cuối cùng, vào tối muộn thứ Bảy, cậu phải kéo cái vali có bánh xe đến căn hộ của anh ấy.
Khi đến nơi, cậu dỡ đồ đạc mang từ nhà mình ra và thay một bộ quần áo rộng rãi. Đặt chiếc gối trở lại giường và sạc laptop trong phòng khách. Đây đúng là một sự xâm phạm mà chưa được phép.
Lúc đầu, cậu ngại đến mức phải ngồi trong tư thế bức bối với chỉ có một ngọn đèn duy nhất ở giữa phòng khách, nhưng thời gian dần trôi qua, cậu ngày càng bạo dạn hơn.
Cậu cầm một cốc nước đầy mà không vội uống được ra, và lấy một ít chocolate người kia mua cho mình từ trong tủ ra. Ngồi thoải mái trên tấm thảm, đặt laptop lên bàn và dùng tạm wifi của anh ấy. Cậu vừa kiểm tra e-mail vừa nghe nhạc. Âm thanh của loa laptop quá lớn khiến cậu giật mình và nhanh chóng cắm tai nghe vào.
Nếu bây giờ với cậu là tối thứ Bảy thì anh ấy lại đang là sáng thứ Bảy. Với những ngày trong tuần, anh ấy thường gọi vào sáng sớm trước khi đi làm, nhưng hôm nay anh ấy có vẻ sẽ ngủ muộn hơn một chút. Thế là cậu cắm tai nghe xem phim và suýt bỏ lỡ cuộc gọi. 23:30 hay 7:30 điện thoại của anh ấy đến.
“Hôm nay là thứ Bảy mà anh dậy sớm thế.”
Cậu vội vàng lấy tai nghe ra bắt máy, anh ấy im lặng một lúc rồi mới trả lời. Anh hỏi với giọng chậm rãi xen lẫn hơi thở.
- Có điều gì khiến em thấy dễ chịu à?
"Dạ?"
- Giọng em nghe rất thoải mái.
"… A."
Cậu mở miệng định giải thích tình hình cho anh ấy và xin phép. Rằng cuối tuần này mình sẽ chỉ ở đây để bù đắp cho việc thiếu ngủ và sẽ về nhà. Cậu muốn xin lỗi vì đã vào đây mà không có xin phép trước.
Khi hít một hơi sâu để bắt đầu, cậu bắt gặp một khối màu xanh sáng ở cuối khóe mắt. Đó là một chiếc vali đậu ở cửa trước. Lúc đó, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện vào sáng thứ Hai ngay trước khi anh ấy đi công tác.
‘Bởi vì nếu không có anh, Lee Seo-dan sẽ không bao giờ đến đây.’
Cậu nhớ lại vẻ mặt của người kia lạnh lùng đến đáng sợ khi nói câu đó.
- Em đã làm gì hôm nay?
Vì thế, khi anh ấy hỏi, cậu hít một hơi trước khi trả lời. Như đang trốn tránh thứ gì đó không nên chạm vào, anh ấy dừng lại một chút trước khi đáp lời.
“Em chỉ ở nhà xem phim thôi. Trưởng nhóm, cuối tuần này, anh có kế hoạch gì không?”
- Có vẻ như anh lại đang có việc cần giải quyết. Anh đang nghĩ đến việc đi ăn món gì đó ngon ngon như lời khuyên của Lee Seo-dan... Có vẻ trong một lúc sẽ khó làm được.
Không lâu sau khi thức dậy, giọng nói của anh ấy thật chầm chậm, trầm thấp hòa lẫn với hơi thở. Nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Sau khi cúp máy, cậu đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã lên kế hoạch cho một ngày cuối tuần thoải mái trên giường anh ấy. Không thể ngủ được nếu không có anh ấy bên cạnh là có ý gì, một vấn đề nực cười và trẻ con đến mức cậu còn thể nói chuyện với đối phương.
Trên thực tế, anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài rất căng thẳng và không có thời gian nghỉ ngơi, và đang dành một phần thời gian ngủ ngắn ngủi của mình để nói chuyện điện thoại với cậu. Đồng thời, không bao giờ chậm trễ trong việc xem xét các báo cáo công việc do các thành viên trong nhóm gửi cho mình.
“Nếu anh bận… Chúng ta cúp máy nhé?”
Cậu hỏi, bị thúc đẩy bởi cảm giác tội lỗi.
- …Sao đột nhiên lại bảo thế?
“Em nghĩ mình đã làm mất quá nhiều thời gian của Trưởng nhóm… Anh cũng không ngủ được nhiều mà.”
Anh ấy cười thay vì trả lời. Cậu có thể nghe thấy tiếng mở tủ lạnh yếu ớt. Có cảm giác như nếu anh ấy thực sự phải nghỉ làm việc, anh ấy sẽ bị tước máy thở mỗi ngày vậy.
- Hôm qua anh mơ thấy Lee Seo-dan.
Sau một hồi im lặng ngắn, anh ấy lên tiếng. Có tiếng đá va vào cốc và tiếng mở nắp chai rộn ràng.
- Em có muốn biết nó là về cái gì không?
"… Có ạ."
- Trong giấc mơ... anh đang ở trong phòng khách sạn.
Nghĩ chủ đề cuộc nói chuyện tục tĩu, cậu siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại. Cậu đã định bỏ tai nghe ra xa khỏi tai nếu cần phải làm vậy. Đối phương nhấp một ngụm nước rồi chậm rãi bắt đầu.
- Em nhớ không, có một khách sạn mà chúng ta đã gặp nhau trong một thời gian. Vào đầu năm.
"… Vâng ạ."
- Còn tại sao lại nghĩ tới nơi đó, khi anh tới khách sạn ở đây thì nó cũng ở tầng 16. Anh không cố tình đặt phòng như vậy nên anh đoán mình đã vô thức gắn liền với nó. Anh nhớ cách bố trí và nội thất của căn phòng tương đối rõ ràng.
Nói xong anh ấy dừng lại. Cậu tưởng tượng ra cảnh người kia mặc bộ áo choàng tắm vào sáng sớm, thậm chí không hề biết mình đang ở trong căn phòng nào, nhớ lại cách bố trí của căn phòng mà cậu cũng ghi nhớ trong đầu. Cậu nghĩ đến những ngón tay dài mạnh mẽ cầm cốc nước, mái tóc bù xù và vẻ mặt thờ ơ của anh ấy khi hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố đầy mây xám xịt.
"… Nên?"
- Nên?
“Em thì đang làm gì vậy?”
Cậu đầu tiên cậu hỏi với suy nghĩ thà dứt khoát bị đánh một đòn thật nhanh thì tốt hơn. Một tiếng cười ngắn phát ra từ ống nghe.
- Anh không biết em đang làm gì lúc đó, nhưng ít nhất em không có ở trong phòng.
“… Anh nói đã mơ thấy em.”
- Nói một chính xác thì sẽ đúng nếu bảo là anh đã mơ thấy Lee Seo-dan khi ở trong căn phòng khách sạn đó.
“… … .”
- Hoặc có thể nói anh đã mơ về lúc mình đã đợi Lee Seo-dan không đến đúng giờ hẹn.
Thực ra không phải một hai lần cậu đến muộn trong những cuộc hẹn ở khách sạn với người kia, và đó hoàn toàn không phải là một giấc mơ vô căn cứ.
Cậu chớp mắt vì không biết anh ấy muốn câu trả lời gì khi nói điều này. Khi cậu cố mở miệng, anh ấy thở dài nhẹ. Giọng nói uể oải trở nên sắc bén như đã lấy lại được sự tập trung.
- Trợ lý Park kể Lee Seo-dan có vẻ đang trong tình trạng không tốt.
"… A."
Đó là điều cậu chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ nói với mình.
- Anh ấy đã nói với anh là em đang không ổn lắm. Anh có phải nghe tình trạng của Lee Seo-dan từ miệng người khác không?
Có một sự cứng rắn và nguy hiểm trong giọng nói mượt mà của anh ấy. Cậu nhấc người lên từ tư thế thoải mái dựa vào tấm thảm và nhanh chóng thẳng lưng lên.
“Không phải là em bị bệnh, chỉ là hôm đó em không tiêu hóa được… Em không sao đâu.”
- Anh không nghĩ em sẽ nói dối khi không thể nhìn thấy mặt anh.
“… … .”
- Nếu có chuyện gì thì báo cho anh biết nhé. Những điều nhỏ nhặt, tâm trạng trong ngày, mọi thứ. Bởi vì anh không thể xác nhận bằng chính mắt mình nên có vẻ như dù sao thì em cũng sẽ bảo mình không sao.
Giọng nói thô ráp như bị cào bằng giấy nhám. Cậu hoàn toàn bị khuất phục chỉ bằng giọng nói ấy và ngoan ngoãn đồng ý. Và mặc dù cậu đã thú nhận tất cả mọi chuyện, kể cả tình huống tầm thường hiện tại và thực đơn đã ăn ngày, nhưng đến cuối cùng, vẫn không thể nói cho anh ấy biết mình đang nói chuyện điện thoại ở trong chính nhà anh ấy.
Sau khi cúp điện thoại, cậu đóng laptop lại, vuốt thẳng tấm thảm sao cho nó vuông góc với mặt bàn, như muốn xóa đi dấu vết của mình. Sau khi rửa tay xong, cậu cẩn thận lau nước bắn lên gương bằng tay áo.
Cậu leo lên cầu thang và nằm xuống một bên giường của người kia. Ma thuật mà cậu nghi ngờ không biết còn tác dụng không, vẫn còn hiệu lực. Ngay khi má cậu chạm vào gối, một cơn buồn ngủ nặng nề và ngọt ngào ập đến. Cậu kéo chăn lên tận cổ rồi nhắm mắt lại, chất cảm giác tội lỗi ngày càng lớn, sang một bên tâm trí.
***