***
Thời tiết đầu thu thật thất thường. Cơn mưa lúc sáng đã tạnh, đến trưa nắng oi bức cả ngày, còn khi cậu tan sở, ánh nắng bỗng dưng ẩn sau những đám mây đen.
Cậu mua một chiếc ô nhỏ ở cửa hàng tiện lợi và bỏ nó vào ba lô. Như thể mọi người đều nghĩ giống nhau, khi cậu bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, trời đang mưa tầm tã, có thể thấy mọi người đang lục lọi túi xách của mình. Chẳng mấy chốc, những chiếc ô đủ màu sắc nở rộ như hoa trên những con phố xám xịt.
Vào thứ Sáu ngày 21, một ngày trước ngày sinh nhật và ba ngày trước khi anh ấy trở về, trong nhận thức của chính cậu đã đạt đến một giới hạn nhất định. Có lẽ là do hết thuốc ngủ hoặc do mùi hương dần mất đi theo thời gian nên cậu không thể ngủ trên chiếc giường của người kia được quá vài giờ.
Khi thức dậy vào lúc bình minh, cậu đi lang thang quanh nhà không bật đèn như người mộng du. Dùng đầu ngón tay lần theo không gian nơi anh ấy ở như cậu đang cố gắng thu thập thêm một chút bằng chứng nào đó cho thấy người kia tồn tại.
Trên tàu điện ngầm trên đường đi làm, mắt đau nhức từ khi còn ngồi công ty, ngực thắt lại đau đớn như muốn bật khóc. Khi cậu đưa tay lên chạm vào khóe mắt, nó khô khốc.
Ngay cả khi anh ấy chưa có mặt trong cuộc sống thường nhật, cậu vẫn ổn suốt hai mươi năm qua, nhưng bây giờ thật buồn cười là cậu không thể chịu đựng được dù người kia chỉ mới vắng mặt hai tuần.
Đây không thể là một mối quan hệ lành mạnh và hợp lý được. Mặc dù làm chỗ dựa vững chắc cho nhau nhưng đó không phải là mối quan hệ tích cực trong đó cuộc sống độc lập của mỗi cá nhân được duy trì và ngay cả khi chia tay, họ vẫn có thể lấy nỗi đau làm nền tảng để trưởng thành.
Cũng như thực vật cần nước, oxy và ánh sáng mặt trời để tồn tại, sự hiện diện của anh ấy đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu. Nếu anh ấy rời đi, ngày đó sẽ là ngày tận thế của cậu. Ngay cả khi tiếp tục thở, cậu cũng không thể gọi đó là đang sống.
Trong giờ nghỉ trưa, Trợ lý Park đến bộ phận tư vấn. Anh ấy nói sẽ đãi bữa trưa rồi kéo cậu ra ngoài và gọi cháo cho cậu. Khi cậu lần lượt nhìn từ cháo trắng trong tô lớn sang khuôn mặt của Trợ lý Park, anh ấy trông có vẻ ái ngại.
“Không, mặt của Lee Seo-dan… Tôi thấy cậu tiêu hóa không được tốt lắm. Ở đây ngon lắm, lâu rồi tôi không đến đây, nhưng nếu không thấy thoải mái thì ăn cũng sẽ không ngon được.”
"… Cảm ơn anh."
Cậu lấy thìa múc cháo trắng. Trợ lý Park đẩy tất cả các món ăn kèm trong một chiếc bát nhỏ về phía cậu.
"Cậu thấy sao? Cái này ngon phết.”
"… Vâng ạ."
Cháo nhạt nhẽo và vô vị. Không biết là như vậy hay là vị giác của cậu có vấn đề.
Trong suốt bữa ăn, Trợ lý Park chỉ nói những điều vụn vặt mà cậu không cần phải trả lời quá nhiều. Đó chủ yếu là câu chuyện về những sự cố hàng ngày xảy ra trong đội mà Trợ lý Park là thành viên hoặc thời gian anh ấy dành cho con gái. Cậu biết ơn chấp nhận sự tinh tế đó. Trong tình trạng hiện tại của cậu, thật khó để dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách suôn sẻ.
"Trợ lý Park."
Tuy nhiên, năng lượng của cậu đã được phục hồi đến mức đã đặt cho cậu những câu hỏi đầu tiên khi rời khỏi nhà hàng, cậu đã tự nhủ không biết no bụng có giúp bản thân khá hơn không.
“Tôi không biết mình có thể hỏi không…”
"Hử?"
Trợ lý Park, người đang lục ví, quay sang.
“Tại sao lại chần chờ lâu thế? Sao thế?"
“… Không phải anh đã kể mình và vợ sống với nhau một thời gian ngắn trước khi kết hôn phải không ạ?”
“À, đúng vậy. Trong khoảng sáu tháng nhỉ?”
Sau khi nhận lại thẻ từ nhân viên phía sau quầy, Trợ lý Park hỏi tiếp. Đó không phải là một biểu cảm khó chịu.
“Ngay cả khi hẹn hò vợ tôi đã lâu thì việc sống chung cũng rất khác, cô ấy nói phải sống với nhau trước khi quyết định có nên kết hôn hay không”.
“… Anh cũng nghĩ vậy à?”
“Tôi không bận tâm lắm. Hẹn hò cũng lâu rồi mà. Ban đầu cũng thấy không thoải mái vì hai chúng tôi phải sống cạnh nhau trong một căn nhà nhỏ. Tôi đoán khi hẹn hò thì khác... Đi sâu vào cuộc sống hàng ngày của nhau là khác nhau nên tôi không thể thích nghi được. Nhưng tại sao cậu lại hỏi thế?"
“Không, chỉ là….”
Đó là một ngày trời trong xanh. Khi cậu bước ra, ánh nắng xuyên qua những tán lá vẫn còn xanh của đại lộ, ven đường lấp lánh thưa thớt. Cậu hít vào không khí mùa thu mát mẻ.
“Tôi nghĩ những người tiếp tục sống cùng nhau thật tuyệt vời.”
"Ồ, thế à?"
Trợ lý Park, người đang đi phía trước, bất ngờ mỉm cười.
“Tôi đã nghe đủ thứ chuyện về việc sống chung, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về cái này. Cậu Lee Seo-dan, hiện tại cậu đang sống một mình phải không?
"Vâng? À...vâng."
“Cậu đã ra sống một mình được bao lâu rồi?”
Cậu cúi đầu nhìn chân để tránh giẫm phải những vết nứt trên mặt đường, rồi ngước mắt lên.
“Vâng, khoảng mười năm… Làm sao anh biết được?”
“Ban đầu, khi cậu đang sống một mình, việc sống chung với người khác càng trở nên khó hơn. Dù không lâu bằng cậu Lee Seo-dan nhưng tôi sống một mình kha khá lâu nhưng lúc đầu dọn về ở chung cũng thấy rất phiền phức. Tôi đã dùng thời gian và không gian của mình theo ý mình muốn nhưng sau đó phải liên tục để ý đến ý kiến của người khác. Nhưng còn gì nữa không nhỉ... Nó cũng vui. Cãi vã và làm lành và xung đột và sau đó đấu khẩu.
"… Vâng ạ."
“Khi yêu nhau, cậu chỉ thấy vẻ đẹp của nhau nên khi sống chung, có một số điều khiến ảo tưởng tan biến, nhưng dù sao đó cũng là giai đoạn phải trải qua. Dù sao tôi khuyên cậu nên làm thế. Nếu cậu thử nó sẽ thấy không tệ đâu.”
Trợ lý Park nhẹ nhàng giơ cả hai ngón tay cái về phía cậu.
Cậu bước đi chậm lại một chút, choáng váng dù bầu trời không một gợn mây. Có cảm giác như đôi mắt cứng đờ không thể nhận được ánh nắng chói chang và nó cứ thế bật ngược ra ngoài.
Trên đường đi làm về ngày hôm đó, cậu đút điện thoại vào túi và bỏ lỡ cả nhạc chuông lẫn chế độ rung đã được đặt ở mức âm lượng tối đa do tiếng ồn của tàu điện ngầm. Khi xuống tàu, cậu mới thấy hai cuộc gọi nhỡ của người kia.
Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. Hôm nay lẽ ra cậu phải gọi cho anh ấy trước khi đi ngủ. Có chuyện gì đã xảy ra à? Ngay sau khi cố nhấn điện thoại một lần nữa, cậu đã do dự. Trong hai tuần qua, cậu đã trở nên rất giỏi tính toán chênh lệch thời gian và trong đầu cậu luôn có hai chiếc đồng hồ chạy cạnh nhau. Lúc đó, ở chỗ anh ấy đã là hơn 3:00 sáng một chút.
“Trưởng nhóm, anh gọi em à? Em không nghe thấy do đang ở trên tàu điện ngầm. Nếu bây giờ em gọi lại cho anh thì có ổn không?”
Cậu đính kèm câu hỏi và gửi đi đề phòng cuộc gọi của mình sẽ đánh thức người kia. Cậu đứng lại và chờ đợi, nhưng không có câu trả lời. Mặt trời lặn khiến trên đường đủ lạnh để cần mặc áo khoác.
Ngay cả khi tắm rửa sau khi trở về nhà, tỉ mỉ dọn dẹp phòng tắm, dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ mỗi ngày một lần, điện thoại vẫn không reo.
Cậu ngồi trong phòng khách tắt đèn, không làm gì cả, gọi điện cho người kia vào lúc 23:00, đúng thời gian đã hẹn. Tiếng bíp liên tục vang lên và anh ấy không trả lời điện thoại. Đây là lần đầu tiên.
Cậu tự hỏi có nên báo cảnh sát hay không, và muộn màng nhớ ra rằng dù sao thì cảnh sát trong nước cũng không thể làm gì được, ngay cả khi anh ấy thực sự gặp sự cố. Sau năm cuộc gọi nhỡ và mười tin nhắn, điện thoại của cậu rung lên. Tên anh ấy hiện lên rõ ràng trên màn hình.
"Trưởng nhóm-."
Giả vờ ổn, phải giả vờ mình vẫn ổn. Cậu luôn giấu kín tình trạng và cảm xúc mỗi khi nói chuyện điện thoại để anh ấy không lo lắng, hôm nay lại bộc phát đến mức xé nát lớp miếng màng mỏng manh. Bàn tay cầm điện thoại của cậu run run.
“Lúc trước em thấy anh gọi, nhưng em không máy bắt được….”
- … … .
"Bây giờ... Anh đang ở đâu? Không có chuyện gì xảy ra chứ ạ?"
Ngay cả khi nghe vào tai cậu, giọng nói của bản thân cũng run rẩy, như một tiếng nức nở. Có thể nghe thấy tiếng thở dài của người kia qua ống nghe. Chẳng bao lâu, giọng nói cậu nghe thấy lạc đi và khàn khàn một cách kỳ lạ.
- Không có gì đặc biệt. Anh tắt điện thoại một lúc... Anh không cố ý làm em lo lắng, xin lỗi em.
“Vậy bây giờ… đã đến giờ anh đi làm rồi…”
- Ừm.
Anh ấy thốt ra điều gì đó mà cậu không biết đó là một tiếng cười hay một tiếng thở dài.
- Bây giờ anh đã nhận ra.
Nghe không giống anh ấy nên cậu im lặng một lúc. Có tiếng lạch cạch phát ra từ ống nghe. Có vẻ như một cửa sổ đã được mở ra. Tiếp theo đó là âm thanh yếu ớt của bật lửa. Trong đầu cậu mường tượng điếu thuốc giữa môi anh ấy và từ từ tựa cơ thể đẫm mồ hôi của mình lên tấm thảm.
Hơi thở chậm rãi xen lẫn khói thuốc lá dày đặc vọng vào trong tai. Cậu đưa mắt nhìn theo vệt sáng tròn mà ánh sáng ngoài cửa sổ để lại trên sàn. Trong lúc ánh mắt cậu đảo từ đầu này sang đầu kia của cửa sổ lớn, trong lúc này điếu thuốc đang cháy dần, anh ấy vẫn im lặng. Cuối cùng, giọng nói thốt ra được cũng bình tĩnh hơn trước.
- Có vẻ như hai tuần là hơi quá nhiều.
“… .”
- Đáng lẽ dù có phải ép buộc anh cũng nên đưa Lee Seo-dan đến đây.
Tim cậu lại một lần nữa loạn nhịp trước giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười cay đắng. Giọng nói luôn thân thiện và thoải mái mỗi khi chúng tôi nói chuyện điện thoại đâu rồi? Cậu hoàn toàn quên mất anh ấy giả vờ giỏi hơn mình rất nhiều.
“…Ba mươi phút nữa là thứ Sáu…À, chỉ còn hai ngày nữa thôi…”
- Về mặt thời gian, sáng thứ Sáu và tối Chủ nhật là sẽ là gần ba ngày.
Câu bổ sung khô khốc như thường lệ, sau đó là một tiếng thở dài.
- Hôm nay có chuyện gì xảy ra không? Ở công ty em vẫn tốt chứ?
"… Vâng. Trợ lý Park đã đãi em bữa trưa.”
- Nghe nói em đã ăn cháo.
"… Làm sao anh biết?"
Một tiếng cười trầm vang lên qua ống nghe. Nó thấm vào tai cậu như thấm ướt mặt đất khô nứt.
- Anh có thể biết mọi thứ mà.
“… Tại sao Trưởng nhóm lại gọi vào sáng sớm?”
Thậm chí, những tin nhắn trong ngày anh ấy nhắn cho cậu không có nhiều nội dung, anh ấy còn gửi cho cậu ảnh chụp mình đang ăn tối cùng những người trong công ty.
“Em lại xuất hiện trong giấc mơ của anh à?”
- … … .
Cậu thậm chí không thể nhìn thấy mặt anh ấy, nhưng có thể xác định sự im lặng này là tích cực. Hít một hơi thật sâu để làm sạch thứ nặng nề đang khiến cổ họng mình tắc nghẽn. Cậu ngồi dậy và ngửa cổ ra sau. Khóe mắt khô ráo nóng lên.
Kim phút của chiếc đồng hồ ở cuối tầm nhìn vừa mới điểm 12. Đó là sinh nhật đầu tiên của anh ấy kể từ khi cậu gặp đối phương.
“Đã quá nửa đêm rồi và bây giờ đã là ngày 22 rồi…”
- … … .
"Chúc mừng sinh nhật."
Cậu đợi người kia nói mình vẫn còn đang ở sáng ngày 21, hoặc cậu vẫn kiên trì nhớ ngày sinh nhật của chính mình à.
- Cảm ơn em.
Tuy nhiên, không ngờ anh lại thẳng thắn cảm ơn như vậy.
- Khi ở đây, anh nhận ra rằng một ngày nào đó mình sẽ hối hận vì đã không trải qua sinh nhật này cùng Lee Seo-dan.
“… … .”
- Hiện tại, sinh nhật đối với anh không có nhiều ý nghĩa nhưng nếu Lee Seo-dan hàng năm đều chúc mừng mình thì anh nghĩ mình sẽ dần dần thấy ngày này trở nên có ý nghĩa hơn. Nếu vậy thì một ngày nào đó bản than anh sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ cái đầu tiên. … Anh nên bù đắp cho em đàng hoàng vào tháng 11 thôi.
Cậu nghĩ đến chiếc túi đựng đồ trong tủ trên lầu và chiếc hộp nhỏ mình đã mang theo trong túi khi đến đây, dù không hiểu sao không thể bỏ nó lại.
Cũng giống như anh ấy, ngày sinh nhật của chính cậu không có nhiều ý nghĩa đối với bản thân cậu. Cậu có linh cảm rằng dù có làm gì trong tháng 11, mình cũng sẽ hối hận vì ngày đó không thể ở bên anh ấy.
“Quà… Anh đã nghĩ về nó chưa?”
Giống như một người đang cố gắng bù đắp sự thất vọng của mình bằng vật chất, cậu đặt câu hỏi.
“Nếu bây giờ anh nói với em, em sẽ mua nó trước khi anh về.”
- Ừm.
“Hoặc, khi anh về, chúng ta có thể cùng đi chơi….”
- Nếu anh nói cho em thì dù là cái gì em cũng đồng ý à?
"Vâng ạ."
Cậu không biết tiền trong tài khoản của mình có đủ để mua thứ anh ấy muốn hay không, nhưng nếu anh ấy muốn thứ gì đó thì nó đáng để cậu tiêu tiền.
Sau một hồi im ắng, cậu nghe thấy đối phương bật cười.
- Trong trường hợp này, trong một giới hạn hoặc trong một phạm vi nhất định, em cũng phải đồng ý. Em biết anh đang yêu cầu điều gì mà.
"… Anh muốn làm gì?"
Không có câu trả lời. Sau đó, anh ấy lại lên tiếng sau vài giây im lặng.
- Bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười, nhưng trước khi gặp Lee Seo-dan, anh đã nghĩ mình là người rất lý trí.
“… … .”
- Chỉ là một chuyến công tác hai tuần thôi, thậm chí nó còn sắp kết thúc rồi. Lúc này Lee Seo-dan không ở trước mặt anh...
Giọng điệu chậm rãi kéo dài ở cuối câu.
- Không biết tại sao lại khó chịu đến thế.
Và anh ấy bật cười như không hiểu được. Tiếng cười cay đắng làm lu mờ bởi làn khói thuốc lá dày đặc và cơn ác mộng dai dẳng kéo dài suốt hai tuần. Những điều cậu không thể nhìn thấy. Đó là nỗi buồn khi xa nhau mà đối phương cũng phải trải qua trong khi cậu đắm chìm trong nỗi đau khổ của bản thân.
Cậu hỏi như một người bị mê hoặc bởi điều gì đó.
“Vậy… Em tới đó nhé?”
- … Gì cơ?
“Tới chỗ Trưởng nhóm.”
Cậu nhỏm dậy khỏi tư thế ngồi và bật màn hình laptop tối đen lên. Đặt vé máy bay ở đâu nhỉ?
'Cái gì cơ?' Người kia lặp lại câu hỏi. Đó là giọng nói bị bất ngờ của anh ấy mà cậu hiếm khi được nghe thấy.
- Hiện tại? Em định đi bây giờ á?
"Vâng ạ."
- … Không cần thiết đâu. Đằng nào, sau ba ngày nữa anh sẽ quay lại Hàn.
“Em không nghĩ mình có thể đợi lâu đến thế.”
Cậu gõ chữ ‘Hoa Kỳ’ bằng tay không dùng điện thoại của mình. ‘Đặt vé máy bay’. Mắt lướt qua kết quả tìm kiếm, mắt nheo lại nhìn màn hình trắng chói. Tên của trang web hiện lên.
“Em có thể đặt chỗ ở đâu? Hôm nay em có thể bay ngay được không?”
- Đợi chút. Nó không đơn giản như em nghĩ đâu.
“Em đã làm hộ chiếu đó và anh bảo không cần thị thực để bay sang Mỹ.”
- Không cần visa nhưng phải nộp đơn xin phép du lịch điện tử riêng trước đã. Và hôm nay là ngày trong tuần, việc ở công ty thì sao? Em định sẽ không đi làm và cứ thế bay sang đây à?
Cậu lờ đi Trưởng nhóm Han đang cố thuyết phục mình, mặc dù bản thân không đang lý trí lắm và tiếp tục tìm kiếm. Cậu nhấp vào một số trang web của hãng hàng không và trang web đặt vé rồi nhập “Ủy quyền Du lịch Hoa Kỳ” vào một tab khác.
“Đơn xin phép du lịch điện tử … Hầu hết chúng dường như xong rất nhanh sau khi nộp đơn. Công ty... Em sẽ đi ngay sau khi tan làm. Sẽ mất khoảng 12 tiếng bay nếu em lên máy bay ngay lúc đó…”
Đầu óc vẫn mơ hồ của cậu tính toán thời gian nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Khởi hành từ Hàn vào buổi tối khi sinh nhật của anh ấy sắp kết thúc và quay ngược thời gian giống như anh ấy đã làm. Khi đối phương về Hàn, sinh nhật của anh ấy đã trôi qua, nhưng giống như ma pháp duy nhất tồn tại trong một thế giới không hề tồn tại phép thuật, điều không thể lại trở thành có thể.
“Dựa vào múi giờ chỗ Trưởng nhóm, em nghĩ vẫn có thể đến vào ngày sinh nhật của Trưởng nhóm.”
- … … .
Người kia im lặng, như không nói nên lời. Trong lúc chờ đợi, cậu nhập tên, ngày bay và click tìm vé. Khi kéo xuống, cậu thấy có hơn một hoặc hai chiếc máy bay đang hướng tới chỗ anh ấy. Các thông tin chuyến bay có logo của hãng hàng không nho nhỏ được xếp hàng vào các thời điểm khác nhau trong ngày. Giá vé không phải là một số tiền nhỏ, nhưng cũng không hề đắt khi cậu có thể gặp anh ấy sớm hơn một chút.
- Lee Seo-dan.
Lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày, anh ấy gọi cậu lại như nắm lấy tay cậu qua ống nghe.
- Được rồi, đi ngủ đi và sáng mai anh sẽ bàn lại với Lee Seo-dan sau khi em dậy. Đừng đưa ra những quyết định bốc đồng. Anh nghĩ mình đã khiến Lee Seo-dan mất kiên nhẫn, nhưng sau một đêm ngủ em sẽ cảm thấy khác hẳn.
"… Vâng."
Tim đập như có thể cảm nhận được cả dòng máu đang chảy. Những lời khuyên can không thể lọt vào tai. Cậu đứng dậy và bật đèn phòng khách lên.
“Vậy Trưởng nhóm phải đi làm, nên anh cúp máy đi… Sáng mai em dậy, em sẽ gọi lại cho anh.”
- … Thế à.
Anh ấy đáp bằng một giọng kì lạ. Giọng nói xen lẫn một tiếng cười không thể đừng được, như thể anh ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu rồi lắc đầu bất lực.
“Chúc anh một ngày tốt lành, Trưởng nhóm.”
- Lee Seo-dan cũng ngủ ngon nhé... Mai gọi lại cho anh.
"Vâng."
Cậu đứng dậy và đi đi lại lại tại chỗ để rũ bỏ cảm giác trống rỗng ngắn ngủi sau khi cuộc điện thoại bị cắt đứt.
Như anh ấy đã nêu ra, vấn đề là sáng mai cậu có thể thức dậy và nghĩ lại, nhưng bản thân cậu không muốn bị thuyết phục bởi chính mình, một cái tôi lý trí hơn bây giờ. Cậu không muốn cho bản thân thời gian để nghĩ kỹ lại.
Cậu đã sinh ra với một tính cách thiếu quyết đoán hành động và là người không thể dễ dàng đến những nơi xa lạ. Chưa bao giờ đến sân bay chứ đừng nói đến việc ngồi lên máy bay và cậu cảm thấy nỗi sợ hãi sẽ làm xói mòn sự tự tin của mình nếu cậu chậm rãi nghĩ về nó.
Thế là cậu ngồi xuống và di chuyển chuột một cách bình tĩnh hơn bao giờ hết. Sau một vài lần tìm kiếm nữa, cậu đã nộp đơn xin giấy phép du lịch điện tử Hoa Kỳ ngay lúc đó. Thật may là hộ chiếu của cậu đang cất trong phòng làm việc của anh ấy. Cậu lấy hộ chiếu của mình ra, điền vào những chỗ trống trên trang web, thanh toán bằng thẻ tín dụng và giấy phép được cấp ngay sau đó.
Cậu cũng đặt vé máy bay ngay tại chỗ. Cậu đã đi nhầm lẫn nhiều lần và trải qua nhiều lần thử sai lầm, nhưng cuối cùng cũng đặt được một vé khởi hành vào buổi tối từ Sân bay Incheon. Một số tiền tương đối lớn đã được rút khỏi tài khoản cùng một lúc và một vé máy bay điện tử được gửi đến qua email.
Chính là nó. Trên thực tế, nó không hề khó đến thế.
Dùng hết sự quyết tâm của một năm chỉ trong hai mươi phút, cậu gần như bò lên lầu và ngủ quên với chiếc điện thoại nắm trong một tay.
Cậu suy tư trước khi má đặt xuống gối. Vượt đại dương để gặp một người sẽ về trong ba ngày nữa, chỉ sớm một ngày, đó là điều cậu không thể làm được khi đầu óc tỉnh táo. Dù có thế nào đi chăng nữa, tình yêu dường như có sức mạnh thật đáng nể.
***