Closed Door - Chương 51

Editor: HThanh.               

“Sau khi bà tôi qua đời, không có một ai đến gặp tôi để nhắc đến khoản tiền họ đã mượn hay giấy nợ cả. Tôi cũng chưa từng nghe ai nói về việc khi nào họ sẽ trả tiền, và cũng chẳng có ai tìm đến để trả nợ. 

Thậm chí, có một khách quen đã đến nhà tôi hơn mười năm nay lại đến với tư cách là kẻ trộm. Tôi không biết phải làm sao và cảm thấy rất sợ hãi, may mắn là ông chủ Kang đã đề nghị giúp đỡ tôi.”

“Cậu… lẽ ra cậu nên nói với chúng tôi trước chứ.”

“Đúng vậy, sao cậu lại đi nói chuyện với ông chủ Kang? Ông ta là loại người thế nào chứ?”

“Giờ cậu định làm gì đây? Tối nay chắc chắn sẽ có người đến đòi nợ, cậu tính làm sao đây?”

Có lẽ họ sẽ không đòi nợ ngay lập tức đâu, ông chủ Kang là người sống nhờ vào tiền lãi nên nếu trả nhanh thì ông ta sẽ bị thiệt.

“Đừng có lo lắng quá, dù là lãi suất đi chăng nữa thì cũng không quá cao đâu. Nếu ông ấy tính toán vô lý thì liệu ông chủ Kang có thể tiếp tục kinh doanh cho đến bây giờ không? 

Ông ấy cũng không phải là người không nói trước, ai lại đi vay tiền rồi đồng ý trả lãi suất vô lý chứ? Thế mà vẫn có người liên tục đến vay tiền đấy thôi.”

Ổn cả thôi, ổn cả. Tôi cười nói những lời an ủi trong khi các vị khách nhìn tôi với vẻ bực bội, vỗ ngực như thể đang rất sốt ruột.

“Vả lại mọi người sẽ trả nợ mà đúng không? Khoản tiền mà mọi người nợ bà tôi hoặc tôi, chỉ cần trả cho ông chủ Kang là được. Chuyện này có gì mà ồn ào vậy?”

Tôi nghiêng đầu hỏi, mọi người đột nhiên ho khan và tránh ánh mắt của tôi. Nhìn những khuôn mặt lộ rõ suy nghĩ của họ, tôi chợt bật cười.

“Chẳng lẽ… mọi người không định trả nợ sao?”

Tôi biết mà, chắc chắn họ chẳng có ý định trả nợ đâu. Nhưng giấy nợ đã rơi vào tay ông chủ Kang rồi biết làm sao được, họ bắt buộc sẽ phải trả thôi. Họ chỉ nghĩ đó là tiền kiếm được dễ dàng nhưng giờ đây họ buộc phải trả, chắc hẳn họ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang vậy.

Nhận ra rằng việc họ trút giận lên tôi cũng chẳng thay đổi được gì, một số họ nhanh chóng bỏ chạy khỏi nhà hàng như chuột cháy đuôi. Tôi tự hỏi không biết họ đang đi đâu. Có lẽ họ sẽ đến gặp ông chủ Kang để than vãn hoặc lo lắng về lãi suất nên đang tìm cách kiếm tiền ngay lập tức.

Khi bà tôi còn sống, họ chỉ nghĩ đến việc vay tiền chứ chẳng bao giờ nghĩ đến việc trả nợ. Giờ đây khi giấy nợ đã rơi vào tay ông chủ Kang, họ hoảng loạn như trâu chạy trên bờ đê đang lửa cháy. Nhìn cảnh tượng đó, tôi chỉ biết cười khẩy.

Ông chủ Kang sẽ biết cách xử lý những giấy nợ đó, ông ta sẽ vắt kiệt họ như vắt nước từ một chiếc khăn khô.

Tôi không cần phải đấu tranh sống chết để đòi lại tiền cũng không phải từ bỏ và đau khổ vì nghĩ rằng đó là tiền mất. Mọi chuyện đã được giải quyết một cách gọn gàng, cảm giác như không làm gì mà vẫn thấy nhẹ nhõm.

***

“Hôm qua tớ xin lỗi nhé.” 

Baek Do Hyung đến từ sớm khi tôi đang chuẩn bị mở cửa hàng và nói vọng qua cánh cửa đóng kín. Có vẻ như đó là lời xin lỗi vì tối hôm qua, bố cậu ta đã đến ăn tối cùng chúng tôi và khoe khoang về con trai của mình gần ba mươi phút liền. 

“Không sao đâu.” 

Nhưng đúng lúc đó lại chẳng có khách nào vào nên tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều về việc phải nghe những lời khoe khoang này đến bao giờ, và làm thế nào để có thể rời khỏi đó một cách tự nhiên. 

Bất chấp lời can ngăn của con trai rằng món canh xương bò sẽ nguội, người bố vẫn ngồi bên cạnh tôi suốt ba mươi phút và không ngừng khoe về con trai mình. Chắc chắn đó cũng là một khoảng thời gian khó xử đối với cậu ta không kém gì tôi. 

“Người trẻ thì hay khoe tiền, khoe công việc, đến tuổi bố cậu thì lại khoe con cái. Sau này chắc sẽ khoe cháu thôi, ai cũng thế cả.” 

Tất nhiên, bố của cậu ta có phần hơi đặc biệt hơn một chút. Khi tôi mở cửa và đối mặt với người nọ, Baek Do Hyung trông có vẻ nhẹ nhõm. 

“Có vẻ như bố cậu rất vui khi cả nhà cùng nhau đi ăn tối, tôi không để ý nhiều đâu nên cậu không cần xin lỗi. Cậu đến sớm như vậy chỉ để nói điều đó thôi à? Bây giờ chưa có đồ ăn đâu.” 

“À tớ không đến để ăn cơm, tớ ghé qua trên đường đến Guild.” 

“Ồ, đi làm à. Ngầu thật đấy?” 

Mặc dù tôi không thực sự ghen tị. Vì là chủ một cửa hàng, tôi có thể tự do mở và đóng cửa bất cứ khi nào mình muốn nên tôi mới có thể kinh doanh được. 

Nếu phải đi làm và về nhà mỗi ngày một cách bắt buộc thì chắc chắn tôi đã bỏ việc rồi. Dù đây là cuộc đời thứ hai của tôi và tôi nên sống thật chăm chỉ, nhưng bây giờ tôi cần sự thư thái hơn là sự siêng năng. 

“Không hẳn là đi làm mà là tớ đến để luyện tập mỗi ngày, tớ vẫn còn nhiều thiếu sót.” 

Việc cậu ta gia nhập Guild Dư Minh cũng giống như trước khi tôi hồi quy. Vậy thì Do Hyung có đang được Hội Trưởng trực tiếp chỉ dạy không? Hay là sau này cậu ta sẽ có cơ hội nào đó để kết nối với Hội Trưởng? 

“Cậu vất vả rồi.”

“Dù sao thì tớ cũng đang làm việc chăm chỉ. Khi bắt đầu đi săn cổng thật sự, tớ nghĩ mình có thể kiếm đủ tiền để chuyển đến trung tâm.”

“Đúng vậy, Hunter kiếm được nhiều mà.”

Việc vào Gate nào là một trò may rủi nhưng nếu gặp được một Gate tốt, kiếm được vài tỷ trong một lần không phải là điều không thể. Ngày nay Hunter còn có cơ hội đổi đời lớn hơn cả trúng số.

“Cậu… ổn chứ?”

“Cái gì?”

“À… việc cậu bán giấy nợ cho chủ nợ… người trong khu…?”

“Bố cậu lại nghe được gì đó rồi phải không?”

“Ông ấy nói rằng có nhiều lời đồn lắm.”

Không phải là nhiều lời đồn mà là nhiều lời oán trách, cậu ta cố gắng nói vòng vo mà không dám nói thẳng trước mặt tôi rằng tôi đang bị người ta chửi bới. Nhìn Do Hyung bối rối như vậy, tôi chỉ biết bật cười.

“Họ là người cùng khu mà, cậu không nghĩ là hơi quá sao?”

“Cái gì quá?”

Cái gì mà quá cơ?

Tôi nghiêng đầu, không hiểu ý cậu ta. Có phải ý cậu ta đang nói rằng người trong khu đã quá đáng khi mượn tiền như vậy? Hay là tôi quá đáng khi bán giấy nợ cho chủ nợ chỉ vì họ không trả tiền?

“Chủ nợ… là người xấu mà.”

Ồ, vậy là tôi đã quá đáng. Tôi chậm hiểu ra ý trong lời nói của cậu ta và gật đầu nhẹ.

“Người xấu à? Tại sao?”

“Nghe nói họ lấy lãi suất rất cao, sau này tiền lãi còn nhiều hơn cả vốn gốc…. Đó là điều sai trái mà.”

“Ừ, vậy thì trả nhanh đi không được sao?”

Tôi đoán được Baek Do Hyung đang muốn nói gì. Về phần tôi, tôi cũng có nhiều điều muốn nói nhưng nói dài dòng với cậu ta thì có ích gì đâu? Tôi chỉ cười và giả vờ không biết.

Có lẽ vì còn trẻ hoặc chưa từng trải qua nhiều khó khăn nên cậu ta dường như chưa thực sự hiểu rõ điều gì là xấu, điều gì đáng thương và điều gì bất công. 

Vậy nên cậu ta chỉ nghe theo những gì người xung quanh hoặc bố cậu ta nói rồi đến đây và bảo ‘Bọn cho vay nặng lãi thật xấu xa! Việc đưa giấy vay nợ cho những người như vậy là quá đáng!’.

Cậu có biết những người đó đã vay bà cậu bao nhiêu tiền không? Cậu có biết họ đã mượn tiền trong bao lâu mà không trả không? Cậu có biết họ đã làm gì để xóa nợ thay vì trả tiền không? 

Nhìn cậu ta đến đây và nói những điều vô lý đó mà không hề nghĩ đến sự khác biệt trong hoàn cảnh, tôi không cảm thấy tức giận mà chỉ thở dài ‘Ôi trời, thằng nhóc này.’

“Tôi chưa từng gặp bà của cậu nhưng tôi đã nghe kể rất nhiều về bà, bà ấy là một người rất tốt. Bà ấy đã giúp đỡ rất nhiều người khó khăn, việc cậu bán giấy vay nợ cho bọn cho vay nặng lãi…” 

“Cậu đang định nói là tôi đang bôi nhọ danh dự của bà tôi sao?” 

Gia đình cậu ta mới chuyển đến khu này chưa lâu, họ cũng không vay tiền của chúng tôi và cũng không gây ra bất kỳ ác ý nào, nên tôi không có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng cái miệng của cậu ta thì thật là…. 

“Không, không phải vậy…” 

“Đúng vậy đấy. Tôi không muốn tức giận với cậu vì là người không hề liên quan, nhưng nếu cậu nhắc đến bà tôi, tôi có thể sẽ nổi giận đấy.” 

“…. Xin lỗi.” 

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta đang rũ vai xuống và xin lỗi với vẻ mặt rõ ràng là buồn bã. 

“Này.” 

“Hả?” 

“Baek Do Hyung.” 

“Ừm.” 

“Do Hyung à.” 

“……”

Cậu ta đang trả lời tiếng gọi của tôi chợt im lặng và nhìn thẳng vào tôi.

“Những người trong khu này thật đáng thương phải không? Họ không có tiền, không có công việc ổn định và cũng chẳng có tương lai. Thật sự rất đáng buồn và tội nghiệp nhỉ.”

“……”

“Tôi nghĩ rằng trong vài năm nữa, cậu sẽ trở thành một Hunter nổi tiếng. Một Hunter được xếp hạng trong Guild Dư Minh.”

Đột nhiên bị khen ngợi, cậu ta đỏ mặt vừa bối rối vừa ngượng ngùng.

“Khi đó hãy giúp đỡ những người trong khu này nhiều vào nhé, hãy nhớ những suy nghĩ và tấm lòng của cậu bây giờ. 

Đừng bao giờ quên những người hàng xóm đang sống khó khăn và cả tôi đã quá đáng với họ, nếu họ không trả nợ thì hãy hiểu rằng có thể họ có hoàn cảnh khó khăn nhá.”

Tôi hiểu rằng vì cuộc sống của cậu ta cũng khó khăn nên mới đứng về phía người vay tiền hơn là người cho vay. Nhưng nghe những lời này từ Baek Do Hyung, người mà tương lai đang rộng mở, tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười. 

Liệu cậu ta có thể nói những điều như vậy khi biết về số tiền và danh tiếng mà mình sẽ kiếm được trong tương lai không? Có lẽ cậu ta vẫn sẽ làm được. Vì hiện tại là hiện tại, còn tương lai là tương lai.

Cậu ta sẽ chia sẻ bao nhiêu phần số tiền mà mình kiếm được cho những người khó khăn? Sau này khoảng năm năm hoặc mười năm nữa, nếu chúng ta vẫn liên lạc được thì tôi nhất định sẽ hỏi cậu câu đó.

“Ý tớ không phải là như vậy…”

“Đúng vậy, ý cậu là như vậy. Bây giờ cậu nói ‘này, kia, đó’ nên nghe rất mơ hồ nhưng ý cậu không phải là như vậy mà chính xác là như vậy.”

“Ái chà, thật đấy.”

Có vẻ như đầu óc của cậu ta đang rất rối bời mà gãi đầu lia lịa.

“Dù cậu có nói rằng tôi quá đáng, nhưng tôi nghĩ cũng có một chút lo lắng cho tôi trong đó.”

“Tớ lo lắng cho cậu…. Tớ thật sự lo lắng cho cậu mà.”

“Cảm ơn cậu, tôi rất cảm kích nhưng mong cậu đừng đến đây và kể lại rằng người ta nói thế này thế nọ. Trước khi bị cuốn theo lời người khác thì hãy suy nghĩ kỹ xem điều gì là đúng và trước khi nói ra, hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Cho Ro Yi thật sự lo lắng cho tương lai của người trước mắt mình – Baek Do Hyung.

( câu cúi là tui chêm thim tên nhân zật để mấy ní nhớ ó :vv, ngay cả tui cũm xém quên lun tên Bot cơ mà -.- ).

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo