Closed Door - Chương 52

Editor: HThanh.            

Dù nhìn thế nào thì cái miệng của Baek Do Hyung cũng chẳng phải loại mang lại cuộc sống suôn sẻ dù là cuộc đời của cậu ta hay của những người xung quanh của chính cậu ta. 

Cái miệng ấy có vẻ sẽ phá hỏng cuộc đời của ai đó đấy, trong không khí im lặng đầy gượng gạo thì chợt tiếng gõ cửa kính ‘cốc cốc cốc’ khiến chúng tôi quay đầu lại.

“Cho Rong à, có khách sao?”

Sa Geon Woo bước vào liếc nhìn người bên cạnh tôi và hỏi.

“Chưa mở cửa nên không phải khách đâu, cậu ta ghé qua để nói chuyện một chút thôi.”

“Là ai vậy?”

“Là Baek Do Hyung….”

“À, cậu bạn có khả năng thức tỉnh sấm sét gì đó hả?”

Hắn bước lại gần đứng bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi như thể đang ôm vai và hỏi. Sao lại thế này, đột nhiên như vậy chứ. Tôi cảm nhận rõ sự chênh lệch chiều cao và tôi nhún vai để rũ bỏ tay ra nhưng hắn lại đùa giỡn kéo tôi vào lòng.

“Ha, thôi nào!”

“Lâu rồi không gặp, Cho Rong không vui khi thấy tôi sao?”

“Cái người này, ngột ngạt quá đi mất!”

“Em giận vì tôi đến muộn à? Thật ra tôi cũng muốn đến sớm nhưng Gate lần này khá là phức tạp. Dù sao thì mười ngày cũng là quá lâu, đúng không? Vì vậy mà em cũng đổi mật khẩu nhà à?”

“Việc anh đến muộn và việc tôi đổi mật khẩu chẳng liên quan gì đến nhau đâu?”

Càng cố gắng thoát ra thì lực kéo của hắn càng mạnh, tôi dùng khuỷu tay đánh vào hông hắn và cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Sa Geon Woo.

“Ôi trời, dù sao thì từ lúc anh đến thì anh đã làm tôi mất tập trung rồi đấy.”

“Đó chính là sự hiện diện của tôi mà.”

Hắn giả vờ bắn súng bằng ngón tay cùng nháy mắt khiến tôi lắc đầu chán nản.

“Nếu đã nói xong thì đi đi, muộn rồi đấy.”

“Hả? …Ừ.”

Baek Do Hyung nhìn chằm chằm vào tôi và hắn, khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Cậu ta liếc nhìn hắn với một chút địch ý rồi gật đầu với vẻ miễn cưỡng. 

“Xin lỗi vì sáng sớm, tớ đi đây.” 

Cậu ta chào tạm biệt với giọng điệu có vẻ luyến tiếc rồi rời khỏi cửa hàng. Hắn nhìn theo bóng lưng cậu ta đang lững thững bước đi rồi quay lại nhìn tôi. 

“Gì vậy?” 

“Gì cơ ạ?” 

“Mới sáng sớm đã tìm đến đây là có chuyện gì? Thằng nhóc đó có việc gì à?” 

“Trẻ con thì không có việc gì sao? Anh cũng coi thường trẻ con quá đấy.” 

Tôi có thể chịu đựng việc hắn coi thường Baek Do Hyung nhưng việc hắn coi thường luôn cả tôi là người cùng tuổi, thì không thể tha thứ được. Tôi trừng mắt nhìn hắn thì Sa Geon Woo hỏi lại. 

“Vậy thì có chuyện gì?” 

“Chuyện vô nghĩa thôi. Trẻ con thì có chuyện gì quan trọng chứ, chỉ là trẻ con thôi mà.” 

Tôi nhấn mạnh hai chữ ‘trẻ con’, hắn liền đáp lại.

“Giận rồi à?” 

“Giận gì chứ. Trẻ con là sự thật mà, ai đó nhiều tuổi hơn thì tốt quá rồi. Oa, tôi cũng muốn nhanh chóng lớn lên để trở thành một ông chú như ai đó.” 

Tôi nhìn hắn và nói ‘như ai đó’, hắn liền giả vờ không hiểu và quay mặt đi. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra một điều trong cuộc đời: mình không nên già đi như thế. 

“Nhưng mà Cho Rong à.” 

“Sao thế ạ?” 

“Cửa không mở được, em đổi mật khẩu thật à? Sáng sớm tôi ra khỏi cổng rồi đến thẳng đây, nhưng từ cổng tòa nhà đã không mở được nên tôi phải về lại ký túc xá.” 

“Ra khỏi cổng thì về ký túc xá đi, sao lại đến nhà người khác chứ?” 

“Đây là nhà tôi, là quê hương của tôi mà.” 

Sao sáng sớm mà đã nói nhảm vậy? Tôi giả vờ không nghe thấy và đi vào bếp, Sa Geon Woo lẽo đẽo theo sau tôi. 

“Vậy tại sao em đổi mật khẩu? Hay là em đổi hết tất cả các cửa rồi? Bây giờ tôi hết giá trị lợi dụng nên em vứt bỏ tôi sao?” 

Hắn than vãn như một nhân vật chính trong một bộ phim bi kịch. 

“Chuyển hết đồ đạc rồi nên không cần tôi nữa sao?” 

Nhìn cứ như là tôi thực sự bỏ hắn vậy, nếu thực sự vứt bỏ hắn thì tôi cũng chẳng cảm thấy oan ức.

“Đã có trộm đột nhập, tôi đã báo cảnh sát và đổi tất cả mật khẩu sau đó.”

“…. Trộm ư?”

“Đúng vậy, trộm. Vì vậy từ giờ tôi sẽ ngủ trong Door kể cả khi không kinh doanh, tôi cũng sẽ ở đó.”

“Sao đột nhiên lại có trộm chứ….”

Ngay lập tức Sa Geon Woo trở nên nghiêm túc, nắm lấy tay tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Em có bị thương không? Em có đối mặt với tên trộm không đấy?”

“May nhờ có cảnh sát đến nhanh nên đã bắt được tại hiện trường và tôi cũng không bị thương.”

“Chúng vào khi em đang ngủ à?”

“Nghe đồn có ai đó đã tháo song sắt và đột nhập, có lẽ vì thế mà chúng lấy cảm hứng mà đã tháo song sắt cửa sổ phòng bà tôi vào.”

Tôi nhìn thẳng và nói, hắn chợt ho khan một tiếng.

“Có lẽ lần trước khi sửa song sắt phòng tôi nên thay toàn bộ bằng loại chắc chắn hơn, cái song sắt ấy đã quá cũ và yếu lắm rồi.”

Vì không coi trọng song sắt lắm nên tôi chỉ thay song sắt phòng mình bằng loại tương tự nhưng nếu xét về an toàn thì đó là sự lơ là, và nếu nghĩ về chuyện lần này thì có thể coi là may mắn.

Nếu là loại song sắt không thể phá vỡ, có lẽ tên trộm đã không nghĩ đến việc đột nhập. Nếu không có trộm, tôi cũng không phải cảm thấy chán nản với khu phố này một lần nữa và cũng sẽ không nghĩ đến việc bán giấy nợ cho chủ nợ.

“Nhân cơ hội này, tôi đã tìm một công ty chuyên nghiệp và thay toàn bộ bằng song sắt hợp kim vật liệu mới.”

“Ừ, tốt đấy. Lần trước người đến lắp song sắt cũng kỳ lạ lắm, họ đi loanh quanh nói đủ thứ chuyện liên quan đến khách hàng.”

Có vẻ như tin đồn đó đã đến tai Sa Geon Woo. Cái miệng của người lắp song sắt cũng là vấn đề, nhưng người tháo song sắt và gây ra chuyện mới là vấn đề lớn nhất. Rốt cuộc thì ai đang giận ai đây.

“Chúng nói rằng nó không bị cắt hay uốn cong được, phá tường để vào có lẽ dễ hơn nhưng phải chờ xem sao. Vì nó đắt nên đừng nghĩ đến việc thử làm gì vô ích.”

“Tôi không làm chuyện đó đâu, người ta phải ra vào bằng cửa chứ.”

Người đã từng tháo song sắt và vào một cách tự nhiên đã nói một cách trơ trẽn.

“May mà em không bị thương.”

Hắn nắm lấy cổ tay tôi rồi nâng lên hạ xuống như đang điều khiển một con búp bê, chợt lại xoa bóp từ đùi xuống bắp chân tôi. Bị tôi đạp cho một phát, hắn giật mình lùi lại. 

“Sờ soạng cái gì đấy hả?” 

“Tôi chỉ xem có chỗ nào em bị đau không thôi.” 

“Anh nghĩ anh sờ soạng là biết à? Đừng có làm phiền người khác nữa mà im lặng một chút đi.” 

Thật là phiền phức đến phát điên. 

“Sao đúng lúc tôi không có nhà thì lại có trộm chứ, thế này thì làm sao tôi yên tâm mà đi đâu được.” 

“Trong khu này mà từ trước đến giờ không có chuyện gì mới là lạ đấy.” 

Có vẻ như những chuyện xui xẻo mà tôi đã bình an vô sự vượt qua bấy lâu nay đều dồn hết vào năm nay, đúng là một năm quá đen đủi. Nhớ lại trước khi hồi quy, năm bà tôi mất là năm đặc biệt xui xẻo. 

Hầu hết những chuyện không hay đều là do Lee Dong Jae gây ra nhưng bây giờ gã đã biến mất rồi mà những chuyện xui xẻo vẫn tiếp tục xảy ra, có lẽ là do vận hạn của tôi năm nay quá là tệ. 

“Có lẽ tôi phải sống cùng em thôi.” 

“Hả?” 

“Em sống một mình thế này không an toàn chút nào, có tôi bên cạnh mới vững tâm được.” 

Đó là sự tự tin vô căn cứ gì vậy? 

“Không được rồi, tôi phải về lấy đồ đạc ngay bây giờ.” 

“Hả?” 

“Đừng lo lắng, từ nay tôi sẽ bảo vệ em.” 

“Bảo vệ sao? Anh bảo vệ thì cũng chỉ được một tuần thôi sau đó anh lại phải đi vào Gate nữa mà.” 

Sống cùng nhau một tuần rồi tuần sau lại ở một mình, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

“Thà rằng anh nói muốn sống nhờ còn hơn.”

“Tôi muốn sống nhờ đó.”

Tôi lại nói theo lời Sa Geon Woo bảo.

“Không, không được. Đừng làm vậy.”

“Tôi sẽ trả tiền nhà trọ.”

“Nghe như anh định ăn nhờ cả cơm nữa vậy, tôi từ chối.”

“Tiền nhà trọ cộng thêm cung cấp sức lao động! Khi tôi không vào cổng thì tôi thất nghiệp mà. Tôi có nhiều thời gian và có thể làm mọi thứ.”

Đó có phải là điều đáng để nói một cách đàng hoàng như vậy không? Sự tự tin khác người của hắn khiến tôi không hiểu sao lại lắng nghe.

“Tôi sẽ dọn dẹp và giặt giũ, tôi sẽ ra cửa hàng dọn dẹp phục vụ và đuổi những vị khách phiền phức.”

“…..”

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi bị thu hút bởi những điều mà hắn nói ra.

“Nếu có việc gì cần sức lực thì hãy gọi cho tôi và nếu như có việc gì nguy hiểm cũng phải gọi cho tôi. Những việc đó tôi có thể giải quyết bằng tay không đấy.”

“……”

Nhìn thấy hắn đang vô cùng khoác lác, độ tin cậy trong lòng tôi lại giảm xuống. Khác với lúc nãy, tôi không nói những lời từ chối dứt khoát nhưng cũng không đồng ý mà chỉ đứng đó lúng túng. Sa Geon Woo nhìn tôi và hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

“Tôi đi lấy đồ rồi về nhé?”

“Không.”

Không phải vậy, đừng có mà lén lút như thế.

“Vậy thử sống chung một tuần xem sao? Có trộm đột nhập rồi thì có ai đó bên cạnh sẽ yên tâm hơn.”

( tr má cứ như ng iu mún sống chum nhà í nhể =)) ).

Tôi đã thay kính cửa hàng, đổi cửa ra vào nhà và lần này còn thay toàn bộ cửa chống trộm nên có thể nói là không có kẽ hở nào để đột nhập trừ khi phá sập tường nhà. 

“Cũng chẳng có lý do gì để mà tôi không yên tâm cả.” 

“Haizzz, nhưng lòng người mà. Tối nằm một mình thì cô đơn sợ hãi lắm.” 

“Không có mà….” 

Hôm qua tôi ngủ ngon lành cành đào ấy chứ, ngủ một mạch đến sáng không hề tỉnh giấc luôn. 

“Có ai đó bên cạnh thì dù sao cũng thấy an tâm có chỗ dựa hơn.” 

Chậc, ghét thật chứ. Đó là điều mà tôi đã tự nhủ là mình tuyệt đối không được làm trong tương lai đó là đừng dựa dẫm hay ỷ lại vào người khác. Nhưng trái tim tôi lại đang dao động khi đưa ra quyết định. 

“Vâng, không phải vậy đâu.” 

Sa Geon Woo tỏ vẻ bối rối trước câu trả lời dứt khoát bất ngờ của tôi. 

“Vậy thì…. xin hãy cho tôi ngủ nhờ đúng một tuần thôi, tôi nhất định sẽ làm việc như một người ở.” 

“Ý tôi là tôi không muốn điều đó, sao anh cứ mãi nói những lời giống nhau như thể đó là một đề nghị khác vậy?” 

“Làm ơn! Làm ơn đi mà.” 

Bây giờ thì chẳng còn thương lượng hay đề nghị gì nữa. Nhìn hắn cứ mãi mè nheo như một đứa trẻ hai tuổi chứ không phải một người đàn ông ba mươi hai tuổi, tôi lại tự nhủ một lần nữa là mình không được như thế khi già đi. 

“Được rồi, tôi phải chuẩn bị mở cửa hàng rồi. Nếu anh cứ mãi làm ồn ào như vậy thì ra ngoài đi.” 

“Cho Rong à, dạo này tôi đang cô đơn lắm. Ngủ một mình cứ thấy buồn bã lại còn mơ thấy ác mộng nữa.” 

“Anh bảo anh sống ở ký túc xá mà, chẳng phải anh sống cùng các thành viên trong đội sao?” 

“Nhưng mà ngủ thì vẫn ngủ một mình chứ.” 

“Vậy ý anh là khi ngủ ở nhà tôi, anh muốn ngủ cùng tôi sao? Ha, tôi càng ghét anh hơn rồi. Ghét cay ghét đắng luôn đấy.” 

“……” 

Sa Geon Woo lộ vẻ hối hận nhưng trái tim tôi đã quay lưng rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo