Closed Door - Chương 53 - Bắt đầu 1 tuần sống chung :3.

Editor: HThanh.            

Sau cuộc đối thoại mà Ro Yi đã mời hắn ăn sáng xong, Sa Geon Woo trở về nhà trọ để thu dọn đồ đạc. Vì đây là nhà trọ dùng chung cho cả đội nên đồ cá nhân của hắn chỉ toàn là quần áo, thêm vào đó là vài món đồ lặt vặt cá nhân nữa là tất cả gom lại vừa đủ hai túi xách.  

Hắn xách hai túi đồ trên tay và ghé qua văn phòng trước. Ngồi trong văn phòng trống trơn, hắn đang viết báo cáo về Gate thì các thành viên trong đội ùa vào.  

“Ôi, Sa Geon Woo. Anh đi đâu về đấy? Vắng mặt nên tụi tôi đi ăn trước rồi.”  

“Trước khi đi ăn, các cậu không nghĩ đến việc gọi điện hỏi tôi một tiếng à?”  

“Nếu có mặt thì đi ăn cùng còn không có thì tụi tôi đi với nhau thôi, anh đâu phải trẻ con mà phải gọi điện chăm sóc từng li từng tí thế?”  

“……”  

Hắn biết họ nói đúng và cũng hiểu rõ tính cách của những con người này, nhưng dù sao thì nếu họ quan tâm đến đội trưởng một chút cũng đâu có sao. Dù vậy hắn cũng không thể không thở dài trước sự đối xử lạnh nhạt này.  

“Anh vẫn chưa ăn à? Đi ăn đi rồi về, tụi tôi vừa đến cửa hàng súp lươn là ăn ngay luôn.”  

“Còn tôi thì đi ăn cùng Cho Rong thân yêu trước khi cửa hàng mở cửa rồi.”  

“Này, anh. Anh đang cố khoe khoang đấy à? Trẻ con quá không thể nhìn nổi.”  

“Đừng nhìn tôi nữa mà ngồi xuống viết báo cáo đi.”  

“Đợi tiêu hóa một chút đã.”  

Cha Ye Seung vừa nói xong liền nằm dài trên ghế sofa, bên cạnh là Ma Jang Gun và Park Cheon Soo đã chiếm chỗ trước đó, mỗi người một tư thế thoải mái đang dán mắt vào màn hình điện thoại. 

Ja Young là người duy nhất không lười biếng, mà lấy bàn chải đánh răng ra vệ sinh răng miệng nhưng chắc chắn sau đó nhà sư cũng sẽ dành thời gian để cầu nguyện thôi.

Cuối cùng thì ra là không có ai chịu viết báo cáo cả, tại sao hắn lại phải coi những người như thế là đồng nghiệp của mình chứ? 

“Này mấy người, mau dậy viết báo cáo đi!” 

“Cho tụi em nghỉ chút đã, bụng no quá không muốn động đậy đâu.” 

“Chẳng phải xong sớm rồi về nhà nghỉ ngơi thoải mái hơn sao?” 

“Báo cáo thì phải để nước đến chân mới nhảy chứ.” 

“…… tôi đồng ý.” 

“Tôi phải xem lại mấy cái video ‘Thợ săn thiên thần’ mà mười ngày rồi chưa xem được đã. Khà khà, báo cáo làm sao quan trọng bằng ‘Thợ săn thiên thần’ được.” 

Mấy cái đó thì để lúc nào một mình xem đi! Chuyện tôn giáo thì nhạy cảm nên bỏ qua, còn Cha Ye Seung và Ma Jang Gun thì đầu óc đã lớn rồi, có cằn nhằn cũng chỉ nghe cho có lệ nên hắn cũng hết cách nhưng Park Cheon Soo mới là vấn đề. 

Hắn muốn thông cảm cho cậu ta vì ở tuổi hai mươi hai thì ham chơi hơn ham làm cũng là điều dễ hiểu nhưng chính vì thế mà hắn càng lo lắng và bận tâm hơn. ‘Trong nhà dột thì ngoài ngõ cũng dột’, hắn sợ cậu ta ra ngoài kia cũng như thế. 

Phải tranh thủ lúc còn trẻ mà học hỏi những chuyện trong giới này thì đi đâu cũng làm được việc, nhưng đồng nghiệp xung quanh lại toàn những kẻ đang nằm dài trên sofa như thế này, cậu ta biết nhìn vào đâu mà học hỏi đây? 

Điều đó lại càng khiến hắn trở nên lo lắng hơn, nhìn cái dáng ngồi trên sofa của bọn họ kìa. Cứ ưỡn mông ra phía trước rồi nửa nằm nửa ngồi, đúng là cái kiểu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’. 

“Tôi già đi vì các cô cậu đấy.” 

“Đâu có đâu, anh Sa. Là anh già rồi chứ còn gì.” 

Cái kiểu vặn vẹo như thể mình còn trẻ lắm của Cha Ye Seung khiến hắn vò tờ giấy đang viết dở rồi ném đi. 

“Bắt được rồi nhé!” 

Cô vừa nói vừa nhặt tờ giấy lên rồi mở ra xem với đôi mắt sáng rực lên. 

“Tuyệt vời, có báo cáo free rồi.” 

“Trả đây, cái cô này.” 

“Không thích đâu, tôi định xem rồi chép lại đấy.”

“Ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý bằng cách thay đổi vài từ chứ, đừng có vô liêm sỉ mà copy y nguyên như thế.”  

“Được rồi.”  

“…. Tôi cũng vậy.”  

“Đi pha cho tôi một ly cà phê đi, nếu pha ngon thì tôi sẽ cho cậu xem.”  

Nhìn Cha Ye Seung đang khoe khoang về báo cáo của người khác và Ma Jang Gun đứng dậy đi pha cà phê với hy vọng được xem báo cáo, Sa Geon Woo chợt thở dài não nề.  

“…. Cái gì đây?”  

Ma Jang Gun đang cẩn thận bưng cà phê trở lại đột nhiên nhìn thấy túi xách đặt cạnh bàn liền hỏi.  

“À, tôi chuyển ra khỏi nhà trọ rồi.”  

“Yes! Vậy là từ giờ em có không gian riêng rồi ha! Cuối cùng thì những món đồ sưu tầm của em cũng được trưng bày ra ánh sáng!”  

Park Cheon Soo giơ hai tay lên và hò reo: “Chào mừng với căn phòng đơn!”  

Có lẽ suốt thời gian qua việc phải ở chung một phòng với Ma Jang Gun đã khiến cậu ta cảm thấy bất tiện, nhưng vì hai đứa này không đáng tin để ở một mình nên Sa Geon Woo đã bắt chúng sống chung. 

Dù có hơi lo lắng liệu có ổn không nếu để mặc chúng ở lại và dọn ra ngoài, nhưng nếu phải chọn giữa bọn họ và Ro Yi thì dĩ nhiên hắn sẽ chọn Ro Yi rồi.  

“Sư thầy, ngài có ý định dọn vào nhà trọ không ạ?”  

“Không cần đâu, bần tăng đã có chỗ ở riêng rồi.”  

Ja Young từ chối với nụ cười nhưng hắn đã kịp nhìn thấy biểu hiện hoảng hốt của nhà sư khi nghĩ đến việc phải chăm sóc hai đứa kia.  

“Ừ, hai đứa chia nhau hai phòng đi. Tiền thuê nhà từ giờ cũng chia đôi ra mà đóng, nhớ dọn dẹp đúng giờ giấc vào. Dù không có ai nhắc nhở cũng phải tự giác dọn dẹp sạch sẽ đấy và nhớ ăn uống đầy đủ nữa.”  

“Tự do! Độc lập! Giải phóng!”  

Dù Sa Geon Woo đang căn dặn, Park Cheon Soo vẫn nhảy cẫng lên vì vui sướng.  

“Nhưng mà tại sao anh lại chuyển ra ngoài? Anh định sống ở đâu vậy?”  

“Ở nhà Ro Yi.”  

“Ồ, cuối cùng thì hai người cũng chung sống rồi à?”  

Cha Ye Seung đang húp cà phê, chợt mắt sáng lên rồi lén tiến lại gần.  

“Quan hệ của hai người đã tiến triển đến mức đó rồi sao?”  

“Lại, lại nói mấy lời kỳ quặc đó nữa rồi. Tôi đã bảo đừng có nói mấy lời kỳ quặc đó rồi mà.”  

“Sao! Tôi nói sai hả? Hai người sống chung thì gọi là chung sống chứ gì? Hay là sống riêng?”  

“…. Nói thì đúng thôi, nhưng từ miệng cô nói ra nghe sao cứ kỳ kỳ.”

“Trong lòng anh chứa đầy tà niệm nên ai nói gì anh cũng nghĩ theo hướng đó hết, hãy giữ cho tâm hồn trong sáng và lương thiện lên đi. Thật đấy, dù cho tôi có nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ thì anh cũng chẳng có gì phải ngại đâu.” 

“……” 

Thậm chí còn đổ lỗi ngược lại cho Sa Geon Woo nhưng hắn không hề bị mắc bẫy. Bởi vì biểu cảm của cô khi nói những lời đó cũng rất nham hiểm, chẳng thể khiến người khác cảm thấy hối lỗi được. 

“Mặt mày gì mà đã tệ đi rồi, trước khi nói những lời đó thì mở mắt cho bình thường ra đi. Cứ nheo mắt lại rồi nói với giọng điệu kỳ quái thì ai nhìn vào cũng thấy rõ là cậu có vấn đề rồi, cái cô kia.” 

Hắn vừa nói vừa dùng bàn tay đánh vào trán Cha Ye Seung. 

“Hứ, cái đồ biến thái chuyên nhắm vào trẻ chưa đến đôi mươi kia.” 

“Ai nhắm vào ai hả!” 

“Lén lút nhìn trộm! Lén lút vào phòng người ta! Những người có hành vi như thế thì người ta gọi là biến thái đeo bám đấy.” 

“Tôi đã bảo là tôi lo lắng cho cậu ấy mà! Tôi và Ro Yi là người nhà thôi.” 

“Người nhà cái con khỉ. Đối với cậu ấy thì anh chỉ là một tên khách hàng phiền phức, bám dai như đỉa và biến thái đeo bám thôi. Dù cho anh có gào mồm lên là người nhà thì giữa anh và cậu ấy cũng chẳng có giọt máu nào chung cả. 

Cách duy nhất để anh và cậu nhóc đó thành người nhà là anh ăn trộm con dấu của cậu ấy rồi đóng dấu vào giấy đăng ký kết hôn, hoặc là anh bắt cóc cậu ấy về rồi sống chung như vợ chồng, chỉ có hai cách đó thôi hiểu chưa?”

( iem xợ chj rùi chj Cha Ye Seung ạ =)), phát ngôn chấn động quớ ). 

“Cái cô này, sao trong đầu chỉ nghĩ được đến những chuyện như thế hả.” 

Sa Geon Woo lại một lần nữa dùng cạnh bàn tay đánh mạnh vào trán cô như muốn bổ đôi ra rồi tức giận nói. Bỏ qua những lời vớ vẩn như đăng ký kết hôn hay bắt cóc đi, nhưng có một vài phần đúng trong những lời đó khiến hắn càng thêm tức giận. 

Dù có gào mồm lên là người nhà thì giữa hắn và cậu ấy cũng chẳng có giọt máu nào chung cả, chính sự thật không thể phủ nhận đó khiến hắn càng thêm bực bội.

***

Mặc dù cửa hàng đóng cửa vào giờ nghỉ trưa nhưng vẫn thường xuyên có khách hàng ghé qua mà không phân biệt được giờ mở cửa hay đóng cửa. Vì vậy vài ngày trước, tôi đã lắp một tấm rèm cuốn trên cửa kính. 

Khi không phải giờ làm việc, tôi kéo rèm xuống để che cửa kính nhờ vậy không cần phải bận tâm đến ánh mắt tò mò từ bên ngoài nữa, tâm trí cũng thoải mái hơn và có thể tự do di chuyển.  

Sau một thời gian khi khách hàng đã quen, họ sẽ không cần phải đến tận nơi để hỏi ‘cửa hàng có đang mở không?’ mà chỉ cần nhìn xem tấm rèm có được kéo xuống hay không là có thể tự đưa ra quyết định.  

Ngay sau khi kết thúc giờ phục vụ bữa trưa, tôi đóng cửa và khóa lại sau đó kéo tấm rèm xuống để che cửa kính. Quay lại với nụ cười mãn nguyện, tôi thấy Sa Geon Woo đang quỳ gối một cách ngoan ngoãn bên cạnh chiếc túi lớn đặt trên sàn.  

Không biết đây là kiểu quỳ gối của ai nhưng trông có vẻ rẻ tiền thật.  

“Không được, tôi đã nói là không được rồi.”  

Tôi thẳng thừng từ chối trước khi hắn kịp mở lời, vì tôi biết rõ hắn đang định nói gì.  

“Nếu Ro Yi không cho tôi ở lại thì đêm nay tôi sẽ phải ngủ trên đường mất.”  

“Chú ơi, về nhà đi.”  

“Tôi đã trả phòng rồi nên giờ tôi không có nhà để ở nữa.”  

Cái gì vậy? Đang nói nhảm gì thế?  

“Có lần chú bảo chỉ ở cùng một tuần thôi mà, giờ lại nói là trả phòng?”  

“Vậy thì chúng ta sống cùng nhau một tuần đi?”  

“Chú đang đùa tôi à? Chú không đi nữa hả?”  

Tôi cởi một chiếc giày ra và cầm trên tay, Sa Geon Woo lập tức giơ túi đồ lên làm lá chắn che chắn phía trước.          (hèn thếy =)) ). 

“Nhưng tôi thật sự đã trả phòng rồi mà.”  

“Thuê lại đi.”  

“Muộn rồi, chắc giờ Cheon Soo đã chiếm phòng của tôi rồi.”  

“Vậy thì chú ngủ trên đường đi.”  

“Ro Yi ơi! Làm ơn đi mà, làm ơnnnnn!”

( ẻm trêu ảnh nên kêu là chú đóa :3 ).

Hắn tuyệt vọng gào thét ‘làm ơn’ rồi bám chặt lấy chân tôi không buông. 

“Ôi trời thật là, bỏ ra đi.” 

Tôi vừa giữ cạp quần bị kéo xuống vừa cố gắng gạt hắn ra. 

“Một tuần thôi, nha? Đúng một tuần thôi.” 

Tôi nhìn hắn đang tuyệt vọng kêu gào xin một tuần mà không hiểu bản thân định làm gì trong một tuần đó, rồi thở dài. 

“Một tuần là đủ chứ gì?” 

“Ừm ừm.” 

“Đến lúc đó mà đổi ý là không được đâu đấy.” 

“Cho Rong có thể đổi ý cũng nên.” 

“Tôi cũng có thể muốn đuổi anh sớm hơn đấy.” 

Nghe tôi nói vậy, Sa Geon Woo tặc lưỡi ‘chậc’ một tiếng nhưng vẫn không giấu được nụ cười ranh mãnh rồi đứng dậy. Không hiểu sao trông hắn có hơi đáng ghét. Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì có cảm giác như mình đang bị hắn dắt mũi. 

“Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại chuyện này thì hơn…….” 

“Tôi xin phép đi rửa bát ngay ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo