Closed Door - Chương 54 - Chỉ 1 ngày bị quỳ 2 lần =))).

Editor: HThanh.              

Sa Geon Woo đặt túi đồ xuống rồi xắn tay áo lên bước vào bếp.  

“Cọ rửa thật sạch sẽ đấy nhé.”  

“Vâng, thưa ông chủ.”  

Tôi khoanh tay đứng nhìn hắn dùng miếng rửa bát và nước rửa chén tạo ra một đống bọt xà phòng rồi kỳ cọ nồi đất một cách cẩn thận. Hmm..… Đây chính là cảm giác của một ông chủ khi sai bảo nhân viên sao? Cũng không tệ đâu nhỉ.  

“Nhớ làm cho kỹ vào đấy.”  

Tôi còn buông lời nhắc nhở trong lúc hắn đang rửa bát thì tôi dọn dẹp khu vực bàn ăn. Khi tôi lau bàn, hắn vẫn đang cọ nồi đất. Khi tôi quét dọn sàn nhà, hắn vẫn tiếp tục cọ nồi đất. Khi tôi dọn dẹp xong cửa hàng và bước vào bếp, Sa Geon Woo vẫn đang cặm cụi cọ cọ nồi đất.  

“Chú định cọ cái nồi đất này đến bao giờ vậy? Còn biết bao nhiêu thứ cần phải rửa nữa đấy.”  

Sai người khác làm thì dễ nhưng tốc độ của hắn khiến tôi không hài lòng, cứ thế này thì đến giờ mở cửa buổi tối hắn vẫn chưa rửa xong chén bát mất. Cảm thấy bực bội, tôi đẩy hắn ra sang một bên và cầm lấy miếng rửa bát.  

“Lỗi là tại tôi đã tin tưởng giao việc cho chú, là tại tôi đấy.”  

“Tại vì tôi theo đuổi sự ‘cẩn thận’ hơn là ‘nhanh chóng’ đó thôi.”  

“Chú không thể vừa nhanh vừa cẩn thận sao?”  

Nói năng kiểu này thì chẳng trách được người ta ghét. Cái miệng của hắn chẳng biết tự kiểm điểm, cũng chẳng biết khiêm tốn cứ như thể chỉ có mình hắn là giỏi vậy.  

“Ro Yi à, trưa nay em định ăn gì?”  

“Chú làm cái kiểu này mà còn định ăn cơm nữa sao?”  

“Tôi có thể tự làm được mà, nhưng Ro Yi đã giành lấy mất rồi.”  

Hắn tỏ ra oan ức, nói rằng tôi đã ngăn cản hắn làm việc mà giờ lại còn trách móc thật là quá đáng. Rõ ràng là hắn nói đúng nhưng nếu cứ để như vậy thì trước khi mở cửa hàng buổi tối chắc Sa Geon Woo chỉ ngồi rửa bát thôi, làm sao mà tôi có thể kệ hắn được chứ. 

“…… Thôi được rồi, tôi không muốn hiểu nhưng sẽ xem xét tình hình. Muốn ăn gì?” 

“Cái gì ngon ngon ấy.” 

“Thế cái gì ngon?” 

Đôi khi tôi nghĩ rằng món ăn khó nhất trên đời có lẽ chính là ‘gì cũng được’ và ‘cái gì ngon ngon’. 

Muốn ăn gì đó nhưng không biết muốn ăn gì, muốn ăn gì cũng được nhưng không biết nên ăn gì, muốn ăn cái gì ngon nhưng lại không nghĩ ra được món gì ngon. 

Hắn đang ném cho tôi một bài toán khó như vậy đấy. 

“Sườn bò hầm?” 

“…… Hay là mình nấu canh kim chi ăn đi.” 

Mở quán sườn bò hầm không có nghĩa là ngày ba bữa tôi đều muốn ăn sườn bò hầm. Tôi đưa miếng rửa bát lại cho Sa Geon Woo, người đang dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn biểu thị đồng ý. 

“Tôi đã cho nước rửa chén rồi nên giờ anh chỉ cần rửa lại thôi, cái đó thì anh có thể làm ‘nhanh và kỹ’ được đúng không?” 

“Tôi nhắc lại là lúc nãy tôi cũng làm tốt rồi mà.” 

“Ý tôi là bảo anh làm nhanh hơn nữa đấy, trong lúc tôi nấu canh thì anh rửa xong bát đĩa lẹ đi.” 

Tôi vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy hộp kim chi ra, hắn liền xị mặt xuống nhưng vẫn nhanh tay mà làm việc.

***

Sau khi ăn trưa muộn và dọn dẹp xong xuôi, tôi khóa chặt cửa hàng rồi lên tầng trên nơi căn hộ của mình.  

“Anh có thể dùng phòng của bà hoặc phòng của tôi, tùy ý anh.”  

“Thế còn Ro Yi thì sao?”  

Sa Geon Woo đang xách hai túi đồ theo sau tôi ngơ ngác hỏi.  

“Tôi sẽ ngủ bên trong Door.”  

“Thế còn tôi?”  

Tôi chỉ tay xuống sàn như thể câu hỏi đó là điều hiển nhiên.  

“Ở đây.”  

“Em bảo tôi ở lại đây trong khi một mình em vào Door ngủ sao?”  

“Bên trong Door thì chẳng có gì nguy hiểm cả. Vì anh lo lắng nên mới thu dọn đồ đạc đến đây vậy nên hãy ở lại và canh chừng giúp tôi nhé.”  

“Không, dù sao thì cũng phải.…”  

Những vật dụng quan trọng đã được chuyển vào bên trong Door, còn ở đây thì chỉ có đồ nội thất và thiết bị gia dụng đã sử dụng hơn mười năm. Dù có cảm giác bản năng từ chối việc cho người lạ vào nhà nhưng tôi không lo lắng về việc họ sẽ lấy trộm thứ gì.  

Không phải tự nhiên mà tôi đồng ý cho Sa Geon Woo ở lại đâu.  

“Khi tôi ra khỏi Door thì tôi sẽ ở đây, vì vậy hãy canh chừng cẩn thận để không có chuyện gì xảy ra nhé. Tôi còn nhiều việc phải làm nên xin phép đi trước.”  

Tôi vẫy tay đùa cợt rồi mở cánh cửa rồi ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi tha thiết. 

“Ro Yi ơi.”  

“Ôi trời ạ.”  

Đang định bước vào cánh cửa, tôi bực bội quay lại nhìn hắn, không phải vì tiếng gọi tha thiết đó mà tôi dừng lại mà là vì tôi buộc phải dừng lại vì chân tôi đã bị giữ chặt.  

“Có một người làm đa năng ở đây mà em định tự làm một mình sao? Để tôi lo cho.”  

Hắn đang nắm chặt chân tôi cười nhếch mép hỏi.  

“Tôi muốn tự làm.”  

“Tại saooooo? Tôi đã bảo là tôi sẽ làm mà, cứ để tôi lo đi.”  

Hắn nói thì hay lắm dù chẳng biết tôi định làm gì, nghe vậy ai cũng tưởng hắn là một người làm lành nghề.  

“Đi cùng nhau đi, nhé? Tôi nên làm gì trước đây?”  

Có vẻ như lo lắng rằng tôi sẽ đóng Door lại rồi ngủ một mình, Sa Geon Woo một tay nắm lấy eo tôi còn tay kia xách hai túi đồ cùng tôi bước vào Door.

“Ôi chà, tôi đi Gate về có chút xíu mà cậu đã thay đổi nhiều thứ như vậy rồi sao?” 

Hắn vội vàng buông tay khỏi eo tôi rồi nhìn xung quanh giả ngơ khi thấy tôi đang nhìn chằm chằm. Min Yeo, à không, Min Nam, đã ở một mình suốt nãy giờ chạy về phía tôi. 

“Ơ!” 

À, đúng rồi……. 

“Tôi có chuyện muốn nói.” 

Tôi đã mài dao trong lòng nghĩ bụng chỉ cần ông chú này ló mặt ra là xong đời, mười ngày rồi mới gặp lại mặt nên tôi quên mất. 

“Chuyện gì?” 

“Tôi…. tôi đã đi bệnh viện.” 

“Bệnh viện? Cậu bị ốm ở đâu à? Bây giờ ổn chưa? Bác sĩ nói gì? Có nghe được tin gì không tốt không?” 

“Vâng, rất nhiều đấy.” 

“Rất nhiều?” 

“Tôi đã nghe được ba tin sốc.” 

“…… Ba tin sao?” 

Sa Geon Woo nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ. 

“Thứ nhất, Min Yeo là một con mèo rừng.” 

“Sao tự nhiên lại nói chuyện Min Yeo……” 

“Thứ hai, Min Yeo là con đực. Vì vậy tôi đã đổi tên nó thành Min Nam.” 

“……” 

“Và thứ ba.” 

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó không hay, hắn liếm đôi môi khô khốc rồi tránh ánh mắt tôi. 

“Min Yeo, à không, Min Nam đã được thuần hóa rồi.” 

Vừa dứt lời, đầu gối của hắn vốn đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì từ từ khuỵu xuống sàn. Đúng là cái đầu gối rẻ tiền, cảnh này tôi đã thấy mấy lần trong ngày rồi nên giờ chẳng còn cảm xúc gì nữa. 

( thân là đội trưởng cụa 1 đội hunter mà a quỳ trc vk 2 lần rùi đếy a ạ =)) ).

“Tôi đã đi kiểm tra lại vì không thể tin được. Lúc bác sĩ thú y định báo cảnh sát thì tôi đã phải năn nỉ mãi mới đưa được Min Nam ra ngoài, tôi xấu hổ đến mức nào chứ.” 

“………”

“Có lý do gì mà anh lại đưa một con mèo, à không, một con linh miêu đã được thuần hóa cho tôi không? Nếu biết đó là linh miêu, tôi có thể hiểu rằng anh đã thuần hóa nó vì bản tính hoang dã nguy hiểm của nó. 

Tôi có thể bỏ qua việc anh không nói trước dù nó hơi đáng ngờ, nhưng đó không phải là lý do thật sự.… Anh giấu tôi vì lý do gì? Để lấy cắp thông tin cá nhân hay mật khẩu ngân hàng của tôi chăng?”  

“Làm gì có chuyện đó.”  

Hắn lắc đầu với vẻ mặt đầy oan ức, dù trông có vẻ oan ức thật nhưng ngay từ đầu việc đưa cho tôi một con vật đã được thuần hóa mà không nói trước đã cho thấy ý đồ không tốt rồi.  

“Tôi… tôi lo lắng cho Ro Yi. Tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu được, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra khi cậu ở một mình thì sao? Nếu có kẻ đột nhập hoặc cậu đột nhiên bị ốm, hay có quái vật xuất hiện thì cậu sẽ không kịp liên lạc với ai cả.”  

“Vậy mục đích là để chia sẻ tầm nhìn sao?”  

“Ro Yi ơi..…”  

“Anh đã nhìn trộm tôi bao nhiêu lần rồi?”  

“Một hoặc hai lần một ngày thôi, vì khi cậu ra cửa hàng thì con mèo ở nhà một mình mà.”  

“Linh miêu!”  

“Ừm, linh miêu. Tôi chỉ kiểm tra xem cậu ngủ ngon không, sáng dậy có ổn không. Thật đấy, vì khi vào Gate thì ý thức không kết nối được nên tôi chỉ kiểm tra khi ra khỏi Gate thôi. Tôi không có ý đồ xấu và cũng chẳng nghĩ gì xấu cả, tôi chỉ muốn đảm bảo là cậu ổn thôi.”  

Sa Geon Woo nhanh chóng biện minh không cho tôi kịp chen lời.  

“Vậy, việc theo dõi tôi như vậy có giúp ích gì cho anh không?”  

“..…”  

“Cái ngày tôi có được năng lực là anh đã phá cửa sổ an ninh để vào nhà tôi, sau khi tôi nói về Gate rồi biến mất.”  

“……..”  

“Làm sao mà anh lại có thể đến đúng thời điểm trùng hợp như vậy? Tôi đã thắc mắc tại sao anh lại phải phá cửa sổ an ninh chỉ vì tôi không nghe điện thoại và không có dấu hiệu gì… Giờ thì tôi đã hiểu rồi.”  

Hắn chỉ biết mấp máy môi thở dài rồi đột nhiên nằm sấp xuống sàn úp mặt xuống.

“Anh làm gì đấy?” 

“Xin lỗi.” 

Tấm lưng rộng lớn của hắn hôm nay trông thật muốn giẫm đạp cho nát vụn, tôi dùng mũi chân khẽ chạm vào vai hắn. 

“Đừng có làm thế nữa, đứng dậy đi.” 

“Đây là cách tôi thể hiện sự hối lỗi của mình.” 

“Anh đang ép buộc tôi tha thứ đấy, anh đang tạo áp lực cho tôi như thể tôi mới là người có lỗi nếu không tha thứ cho anh. Và anh đang ngầm đe dọa rằng sẽ không đứng dậy cho đến khi tôi tha thứ.” 

“Không phải như thế đâu……” 

“Đúng là như thế đấy, tôi ghét cái bộ dạng đó của anh nên đứng dậy đi. Điều tôi ghét nhất là những kẻ phạm lỗi rồi quỳ xuống xin xỏ, anh đang làm tất cả những điều đó đấy. Càng nhìn càng thấy ghét.” 

Kể từ khoảnh khắc những người đóng vai cha mẹ của kẻ sát nhân mà luật sư đưa đến quỳ lạy trước mặt tôi thì việc đó đã trở thành hành động tôi ghét nhất. 

Không còn là sự cắn rứt lương tâm theo kiểu Nho giáo khiến tôi khó chịu như ngày xưa nữa, mà là sự ghê tởm thực sự. Nghe tôi nói vậy, hắn liền ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng đứng dậy. 

“Tôi tin anh mà.” 

“Cho Rong à……” 

Sa Geon Woo mở to mắt với vẻ mặt cảm động dang hai tay định ôm tôi thì ngay lập lức tôi đã lùi lại một bước từ chối rồi nói tiếp. 

“Đến đây thôi, chỉ tin đến đây thôi. Cái việc anh tự ý hành động rồi bao biện bằng lời nói lo lắng cho tôi, tôi sẽ tin anh lần này thôi.” 

“……..”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo