Editor: HThanh.
Tôi biết Sa Geon Woo đang nghĩ đến tôi và lo lắng cho tôi. Tôi biết điều đó không chỉ qua cuộc gặp gỡ với Cha Ye Seung trước khi hồi quy, mà còn qua những gì tôi cảm nhận được khi quen biết và ở bên cạnh hắn sau khi hồi quy. Hắn là thật lòng quan tâm đến tôi.
Nhưng dù ý định có tốt đến đâu thì kết quả chưa chắc đã tốt, và tôi cũng không thể chắc chắn rằng ý định đó sẽ không thay đổi. Vì vậy tôi quyết định sẽ không dung túng cho hành động của hắn nữa.
Đây là lời tôi nói với hắn nhưng đồng thời cũng là lời cảnh báo cho chính bản thân rằng tôi không được phép để hắn tiếp tục hành động như vậy nữa.
Tôi nhớ lại hình ảnh của mình trong quá khứ khi tôi mù quáng tin tưởng và dựa dẫm vào lời nói của Dong Jae. Kết quả của việc tôi bị cuốn theo lời nói của gã mà không hề nghi ngờ là gì?
“Đừng cố lừa dối tôi.”
“Tôi không lừa dối em mà…”
“Đừng có nói những lời vô nghĩa như ‘tôi chỉ không nói ra thôi’, tôi nghĩ mình sẽ phát điên nếu nghe thấy những lời biện minh vớ vẩn như vậy.”
Hắn im lặng trước lời nói của tôi.
“Từ nay về sau bất cứ điều gì liên quan đến tôi, anh phải nói với tôi trước khi làm. Nếu có chuyện gì không thể nói thì đừng làm. Nếu anh không thể nói vì không liên lạc được hoặc không đúng thời điểm thì đừng làm gì cả, đừng làm bất cứ điều gì.”
“Không, chuyện đó hơi…”
“Đừng làm.”
“Nhưng lỡ có chuyện gấp thì sao…”
“Đừng có làm.”
“…. được.”
Sa Geon Woo khẽ gật đầu dò xét nhìn tôi trước những lời nói kiên quyết của tôi, sau khi nghe được câu trả lời mong muốn thì tôi cũng quay người đi.
“Cho Rong à, vậy em hết giận chưa?”
“Tôi vẫn còn giận nhưng tôi đang cố gắng kiềm chế.”
“…..”
Hắn chỉ đảo mắt nhìn quanh có lẽ không biết nói gì.
Tôi để hắn lại và đi lấy một cái bình thủy tinh lớn đã được khử trùng bằng nước nóng và lau khô từ phòng chứa đồ. Cùng với đó là rượu soju để ngâm đã mua sẵn và một giỏ đựng thứ gì đó được phủ một miếng vải thưa.
“Cái đó là gì vậy?”
Tôi bày tất cả ra bàn bếp một cách có chủ ý và vén tấm vải thưa lên.
“…. Nhân sâm này.”
Hắn tiến lại gần ngửi ngửi và tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Sao lại là nhân sâm?”
“Tôi đã mua hạt về gieo thử, không ngờ nó lại mọc tốt như vậy.”
“Em có biết không? Nhân sâm cần được che chắn khỏi ánh nắng mặt trời khi trồng đấy.”
Hắn lén lút nói ra với vẻ hiểu biết, tôi gật đầu đáp ‘Vâng’ nhưng trong lòng lại có chút buồn cười. Bởi vì ngoài những kiến thức cơ bản có thể tìm thấy trên mạng, tôi cũng đã thực hiện một vài thí nghiệm.
Khác với cây ăn quả cứ trồng đại cũng lớn thì những loại cây đặc biệt đòi hỏi môi trường sinh trưởng nhất định, vậy nếu không đáp ứng được môi trường đó thì kết quả sẽ ra sao?
Nhân sâm là đối tượng thí nghiệm hoàn hảo để giải đáp thắc mắc này.
Vậy nên tôi đã trồng hạt nhân sâm ở ba nơi: một nơi có ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp, một nơi dưới bóng râm, và một nơi trong khu rừng rậm rạp toàn cây mana.
Sau một ngày thu hoạch rồi so sánh kích thước, hình dáng và hương thơm của nhân sâm ở cả ba nơi đều giống nhau mà không có sự khác biệt nào về việc cây nào phát triển tốt hơn hay kém hơn.
Số còn lại tôi thu hoạch cách nhau một ngày. Nhân sâm một ngày tuổi, hai ngày tuổi và ba ngày tuổi đều có kích thước tương đương nhau. Tôi đã lờ mờ đoán được điều này khi thấy cây ăn quả ở đây ra quả và chín rồi giữ nguyên trạng thái đó mà không rụng xuống hay thối rữa như lẽ thường.
Có lẽ thực vật ở đây không chỉ phát triển nhanh chóng mà còn không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố môi trường như nhiệt độ hay độ ẩm, khi đạt đến trạng thái tốt nhất thì chúng sẽ ngừng phát triển và duy trì trạng thái đó.
“Tôi đã trồng rất tốt rồi, nhìn kết quả là biết mà.”
“Trông có vẻ đúng vậy, nhân sâm to và đẹp ghê.”
Sa Geon Woo tặc lưỡi có vẻ tiếc vì không thể ra vẻ hiểu biết. Tôi cẩn thận rửa sạch nhân sâm để không làm tổn thương rễ con rồi để ráo nước, sau đó tôi cho nhân sâm vào bình thủy tinh và đổ rượu soju vào.
Phải đợi ít nhất mười năm mới dùng được nhưng đến lúc đó chắc tôi cũng đủ tuổi để thưởng thức rượu nhân sâm rồi, vụ thu hoạch nhân sâm bội thu nên tôi đã làm được năm bình.
Vẫn còn rất nhiều nhân sâm chưa thu hoạch nên tôi có thể làm thêm nhưng nghĩ đến việc mình sẽ uống bao nhiêu rượu nhân sâm thì… Ừm, có lẽ năm bình này cũng đủ uống đến khi tôi chết mất.
“Nhưng sao em lại ngâm rượu nhân sâm?”
Khi tôi dán nhãn ghi ngày tháng lên những bình rượu nhân sâm đã được niêm phong cẩn thận, chợt hắn hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tôi thấy trên mạng có mấy bức ảnh tủ trưng bày rượu ngâm. Trông cũng hay hay, rượu ngâm lâu cũng uống được mà còn tốt cho sức khỏe nữa, nên tôi nghĩ đây cũng có thể là một cách trang trí nhà cửa vừa thực tế lại vừa là một sở thích.”
“…. Cho Rong à, tôi không nghĩ em đã đến tuổi cần dùng rượu ngâm để bồi bổ sức khỏe đâu.”
“Đây đâu phải là thứ có thể uống ngay bây giờ, làm xong cái này thì mười năm nữa tôi cũng đến tuổi cần chăm sóc sức khỏe rồi, vừa vặn luôn.”
“Không, ý tôi là ba mươi tuổi cũng chưa đến mức phải bồi bổ sức khỏe…”
“Đến tuổi rồi đấy, người ta bảo sau ba mươi tuổi thì sức khỏe suy giảm theo từng năm đó.”
Mấy bác trung niên ở cửa hàng không phải tự nhiên mà đi tìm đồ tốt cho sức khỏe đâu vì họ thường than thở rằng sức khỏe cứ tụt dốc từng ngày.
Người ta bảo sau ba mươi tuổi thì sức khỏe giảm theo năm, qua bốn mươi thì giảm theo ngày, còn ngoài năm mươi thì cảm nhận rõ rệt sức khỏe giảm theo từng phút. Muốn về già không phải khổ thì phải chú ý đến sức khỏe từ khi còn trẻ.
“Ai nói với em những điều đó vậy? Tôi hơn ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn còn khỏe re này!”
“Anh suốt ngày bị quái vật đánh cho mà.”
“…. Quái vật thì không tránh được cũng giống như bị xe tông thì bị thương thôi, chuyện đó không liên quan gì đến tuổi tác cả!”
“Thì phải cẩn thận để không bị xe tông chứ, ai bảo bị đánh mà vẫn ổn? Ý là phải tránh trước khi bị đánh ấy.”
“Không, chuyện đó đâu phải muốn là được…”
Tôi mặc kệ Sa Geon Woo lẩm bẩm nhỏ nhặt và chuyển những bình rượu nhân sâm vào phòng nhỏ.
“Cái này là gì nữa đây…”
“Tủ trưng bày rượu ngâm đấy, tôi vừa đặt mua và họ làm nhanh rồi gửi đến luôn.”
Tôi hài lòng ngắm nhìn chiếc tủ trưng bày rượu ngâm được dựng ở một bên tường phòng nhỏ, bây giờ thì nó vẫn còn trống rỗng nhưng nghĩ đến những bình rượu sẽ được xếp đầy ở đây, lòng tôi lại cảm thấy tràn đầy.
Tôi đặt những bình rượu nhân sâm vừa làm xong xuống ngăn dưới cùng của tủ.
“Không, sao em lại mua nhiều tủ trưng bày như vậy…. chiếm hết cả một bức tường rồi này.”
“Tủ này tôi sẽ để rượu ngâm các loại thảo dược như nhân sâm, sâm cau, đẳng sâm. Còn tủ kia sẽ để rượu ngâm các loại quả.”
“…. Bộ em định buôn rượu hả?”
“Sao anh cứ nói móc tôi thế? Bộ không muốn được uống rượu hả?”
“Chắc Cho Rong vất vả lắm, không phải một hai cái mà em đã chuyển hết đống này thế nào vậy? Chắc nặng lắm, sao không đợi tôi đến rồi cùng nhau làm? Lần sau có việc gì thì gọi tôi nhé.”
Hắn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ cúi đầu khúm núm nịnh nọt tôi. Tốt lắm, cứ ngoan ngoãn cúi đầu như thế trong mười năm thì mười năm sau tôi sẽ cho anh nếm thử một ngụm rượu nhân sâm.
Chẳng biết Sa Geon Woo có hiểu thấu lòng tôi hay không mà thấy hắn chợt nháy mắt với tôi.
“Hôm nay hết việc rồi hả?”
Hắn đang nhìn tủ trưng bày rượu ngâm thì vỗ tay một cái rồi quay lại nhìn tôi, nghe mà thấy hy vọng hão huyền ghê.
“Bây giờ mới bắt đầu thôi.”
Tôi ngoắc tay ra hiệu cho hắn ra phòng khách rồi lấy giấy và bút chì.
“Nào, nhìn kỹ đây.”
Tôi bảo hắn ra ngồi xuống sofa rồi ngồi cạnh hắn và vẽ một vòng tròn trên giấy.
“Chúng ta tạm gọi không gian này là một hòn đảo nhé, chỗ này là rừng còn lại là đồng bằng hết. Nhà thì ở ngay ranh giới giữa rừng và đồng bằng, nên ý tôi là hơn một nửa diện tích hòn đảo này có thể trồng trọt được.”
“…..”
“Nhưng nếu trồng lung tung không có quy hoạch thì sau này khó mà tìm được cái gì ở đâu đúng không? Vậy nên cây ăn quả sẽ trồng riêng một chỗ, rau củ riêng một chỗ còn cây thuốc thì trồng riêng một chỗ.”
Tôi viết ‘cây ăn quả’, ‘rau củ’, ‘cây thuốc’ vào phần đồng bằng của vòng tròn rồi dùng đầu bút gõ nhẹ vào từng chữ.
“Thưa thầy giáo, em có câu hỏi ạ.”
Sa Geon Woo đang ngoan ngoãn lắng nghe thì giơ tay lên hỏi.
“Thế hoa với cây cảnh thì trồng ở đâu ạ?”
“Không, không trồng những thứ đó. Những thứ không ăn được thì không cần thiết, chỉ trồng những thứ có thể thu hoạch và ăn được thôi.”
“Trồng hoa tạo thành một khu vườn đầy màu sắc thì chẳng phải sẽ rất đẹp sao?”
“Không, không đẹp chút nào. Nếu không ăn được hoa thì đừng có nói những lời vô nghĩa như vậy.”
“…..”
Vườn tược có nuôi sống được ai đâu lại còn tốn diện tích vô ích, chẳng có lý do gì để tôi phải bỏ công sức ra làm một khu vườn như thế cả. Trước lời nói dứt khoát của tôi, hắn không tìm được lời nào để đáp lại mà chỉ mấp máy môi.
“Tôi đã trồng các loại cây như táo, lê, hồng, quýt, đào, mộc qua, sung, anh đào, xoài, mận, mơ, táo tàu.”
“Trong lúc tôi không có ở đây, thầy giáo đã trồng đủ thứ trên đời rồi nhỉ.”
“Ừm, vì chúng lớn nhanh và ra quả nhanh nên tôi đã biết được niềm vui của việc làm nông. Cũng không cần phải tốn tiền mua, không lo mua một túi về chẳng biết bao giờ mới ăn hết mà muốn ăn thì không cần phải ra chợ, cứ việc hái ngay tại chỗ nên thích lắm.”
“Thưa thầy giáo, nhưng táo tàu có thuộc loại cây ăn quả không ạ?”
“…. Những chuyện đó không cần phải biết chi tiết như vậy, hãy tập trung vào ‘những cây ra quả ăn được’ thôi.”
Đúng là bọn trẻ học dốt hay để ý đến những thứ kỳ lạ. Phải nắm được ý chính mới đúng, đằng này lại cứ chú ý vào những chuyện ngoài lề rồi đào sâu vào đó thế nên mới học dốt. Tôi cảnh cáo bằng mắt trước thái độ thiếu nghiêm túc đó rồi tiếp tục nói.