Editor: HThanh.
“Tôi đã trồng rất nhiều thứ rồi, nhưng vẫn chưa trồng nho, kiwi, dưa hấu hay dưa lê. Anh có biết tại sao không?”
“Dây leo….”
“Đúng vậy, vì chúng là cây dây leo.”
Sa Geon Woo bĩu môi vì bị cướp mất cơ hội trả lời.
“Vậy thì để trồng cây dây leo, chúng ta cần làm gì?”
“Cọc….”
“Đúng vậy, phải làm trụ đỡ.”
“Thưa thầy giáo, không phải thầy hỏi để em trả lời sao?”
“Tôi tiếc thời gian chờ đợi câu trả lời của anh, đến đây thì chắc cũng đoán được hôm nay chúng ta phải làm gì rồi đúng không? Hôm nay chúng ta sẽ trồng cây dây leo và dựng trụ đỡ ngay tại chỗ, vì cây lớn rất nhanh chỉ một hai ngày là xong nên việc dựng trụ đỡ cũng phải hoàn thành trong một ngày.”
Thậm chí những cây dây leo này còn lan rộng ra rất nhanh nên không chỉ đơn giản là cắm một cái cọc. Phải trồng cột trên một diện tích rộng và làm thành dạng vòm để chúng có thể leo lên và lan ra phía trên, nói tóm lại là công việc rất phức tạp.
“Thưa thầy giáo, có phải thầy định tự làm việc này một mình nếu chẳng có em không?”
“Không phải, tôi định trồng rau.”
“……”
Tôi định trồng thử nhiều loại cây cho ra dáng một người nông dân thực thụ, nhưng đã có một người làm công tuyệt vời xuất hiện rồi thì sao có thể bỏ qua được? Thậm chí người đó còn nài nỉ tôi giao việc cho hắn thì đương nhiên là tôi phải tận dụng triệt để rồi.
“Hôm nay trồng xong hết cây dây leo và dựng xong trụ đỡ thì…”
“Thầy sẽ làm món gì ngon cho em ăn ạ?”
“Ngày mai chúng ta sẽ trồng những loại rau cần trụ đỡ, ví dụ như dưa chuột hay bí ngòi.”
“……….”
“Khác với cây thân gỗ, để trồng rau chúng ta phải nhổ cỏ mana và xới đất lên một lượt đúng không? Chắc phải mua thêm một bộ nông cụ nữa.”
“Thưa thầy, thời đại này có máy xới đất rất tiện lợi đấy ạ.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ đến rồi nhưng như thế thì cỏ mana sẽ bị hỏng mất. Cỏ mana cũng có chỗ dùng nên chúng ta cứ nhổ cẩn thận rồi gom lại nhé.”
“………………….”
Sa Geon Woo tỏ vẻ chán nản trước hàng tá công việc liên tục được giao ngay cả trước khi hắn bắt đầu làm việc.
“Thưa thầy. Em nói thật lòng đấy, em không hợp với những công việc kiểu dùng tay làm như thế này đâu.”
“Ôi trời. Tôi cũng nói thật lòng nhé, nếu không muốn làm thì anh cứ việc đi ra ngoài đi.”
“Em muốn bắt tay vào việc ngay đây ạ.”
Hắn đứng dậy khỏi sofa với vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết như thể chưa từng nói những lời rút lui vừa rồi.
“Chúng ta đi mua vật liệu làm trụ đỡ luôn nhé?”
“Thái độ đó rất tốt đấy.”
Tôi không thể đoán trước được kết quả sẽ ra sao nhưng thái độ hiện tại của hắn thì rất đáng hài lòng. Một người làm công tuyệt vời đã xuất hiện rồi nên tôi nghĩ cách tận dụng hắn một cách hiệu quả nhất rồi cùng hắn đi đến cửa hàng kim loại.
***
“Vất vả rồi.”
Tôi mang bếp ga ra hiên nhà và bắt đầu rán bánh, vì đã trồng sẵn một số loại rau nên tôi thu hoạch ngay tại chỗ để làm món bánh hành, bánh cải thảo, bánh khoai tây và bánh khoai lang.
“Tiếc là không có bí ngòi.”
Tôi vừa rót rượu gạo makgeolli mà lúc nãy đã sai Sa Geon Woo đi mua vừa nói với giọng điệu ẩn ý, hắn giả vờ không nghe thấy và quay mặt đi.
*Makgeolli (막걸리): là một loại rượu gạo truyền thống của Hàn Quốc có màu trắng sữa, hơi sủi bọt, vị ngọt nhẹ, chua và có độ sánh.
“Nhưng dù sao thì ngày mai chúng ta cũng có thể trồng bí ngòi và dưa chuột rồi đúng không?”
“…..”
“Trồng được mà đúng không?”
“……..”
“Tôi hỏi là có được hay không mà?”
“Ơ? À ừ, đúng rồi. Đương nhiên là trồng được chứ.”
Có lẽ không chịu nổi việc phải im lặng cho đến cùng nên hắn miễn cưỡng trả lời và uống một ngụm rượu gạo.
“Nếu không thích thì đừng làm. Tôi cũng không trả lương cho anh nên không có lý do gì để phải ép buộc cả, dù tôi có nuôi ăn ở cho anh nhưng sao có thể ép buộc người không muốn làm chứ.”
“Ai bảo là không thích chứ! Ai lại không muốn làm việc khi được nuôi ăn ở hả? Đúng là đồ vô ơn!”
Hắn vừa xắn tay áo vừa giận dữ nói vọng ra không trung.
“Mau ăn đi.”
Tôi vừa trách mắng vừa trải rộng bột bánh kim chi lên chiếc chảo đang sôi mỡ.
“Để tôi làm cho, em cũng ăn chút đi.”
“Tôi vừa rán vừa ăn rồi, hôm nay vất vả rồi mà…, anh cũng ăn nhiều vào nhé.”
Nghe tôi nói, Sa Geon Woo dùng mu bàn tay xoa xoa má. Tôi mới là người phải xấu hổ vì đã thốt ra một từ ngữ ngượng ngùng nhưng sao tự dưng hắn lại ngượng nhỉ? Cái người mà cứ bắt tôi gọi là anh đấy.
“Khà khà, đúng là mua rượu gạo về là đúng đắn.”
“Người ta bảo bánh rán với rượu gạo là một cặp trời sinh mà.”
Tôi tự nhiên rót một cốc rượu gạo rồi uống, chợt hắn tròn mắt nhìn tôi.
“Hừ, một đứa nhóc chưa đến hai mươi tuổi mà đã dám uống rượu rồi à?”
“Vài ngày nữa là tôi tròn hai mươi rồi, đến lúc đó thì bà ngoại cũng chẳng nói gì nữa đâu.”
“Vậy thì vài ngày nữa hẵng uống.”
“Bây giờ hay vài ngày nữa thì có khác gì đâu, chỉ cần không uống say bí tỉ rồi gây chuyện là được.”
Tôi tránh tay hắn rồi uống cạn một cốc rượu gạo, gắp một miếng bánh hành vào miệng.
“Nhưng mà sao chúng ta lại ra ngoài ăn thế này, bỏ trống nhà ở trỏng?”
Hắn vừa thổi vừa ăn miếng bánh kim chi nóng hổi vừa mới rán xong thì chợt hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Để nhà khỏi bị ám mùi dầu mỡ ấy mà.”
“…. em không cảm thấy là mình quý cái nhà đó quá à?”
“Nhà mới nên tôi muốn giữ gìn cẩn thận.”
Nhà cửa và đồ đạc đều mới tinh nên tôi không muốn chúng bị ám mùi dầu mỡ ngay từ bây giờ.
“Làm xong cái trụ đỡ thì làm một cái bếp lò ngoài trời nhé? Kiểu bếp củi ấy để đặt cái nồi gang lên thì nấu gà tần sâm ở đó chắc ngon lắm. Rồi nướng thịt trên vung nồi nữa, còn nướng khoai lang với khoai tây trong lò luôn.”
“Gà con… vẫn chưa ăn thịt chúng chứ?”
“Chúng còn chưa rụng hết lông tơ nữa mà? Chẳng có gì để ăn cả.”
“…. Chúng vẫn đang lớn tốt đấy chứ?”
“Vâng, chỉ cần cho ăn uống đầy đủ là chúng tự lớn thôi. Con nào con nấy đều khỏe mạnh, chẳng có con nào chết cả.”
Chúng không những không chết mà còn rất hiếu động. Mỗi lần tôi đến cho ăn uống thì chúng lại kêu chip chip và chạy khắp chuồng, nhìn chúng mà tôi nghĩ chắc mình sẽ bắt chúng ăn thịt trước khi chúng chết vì bệnh hay già mất.
“May quá.”
Sa Geon Woo thì thầm nhỏ nhẹ không hiểu sao hắn lại lo lắng cái gì, chẳng lẽ sợ tôi đã ăn thịt chúng rồi sao? Như tôi đã nói thì chúng còn chưa rụng hết lông tơ nên bắt về cũng chẳng có gì để ăn.
“Chuyện tên trộm thế nào rồi? Sao tự dưng lại nhằm đúng nhà em để trộm vậy?”
“Chắc là… vì tiền thôi.”
Tôi vừa trả lời qua loa câu hỏi của hắn vừa nhấp một ngụm rượu gạo bởi tôi không muốn nhắc đến chuyện giấy vay nợ. Họ đã coi thường bà tôi đến mức nào cùng xem thường tôi đến mức nào và vì thế tôi đã trả đũa họ ra sao.
Càng nói thì tôi càng cảm thấy rõ sự đáy vực của họ và cả đáy vực của chính tôi. Tôi không biết hắn sẽ phản ứng thế nào nếu nghe chuyện tôi đã đưa giấy vay nợ cho bọn cho vay nặng lãi, tôi sợ hắn sẽ có phản ứng giống như Baek Do Hyung.
Tôi tự tin rằng mình đường đường chính chính chỉ làm những gì cần làm và tôi chẳng làm gì sai cả, nhưng có lẽ sâu thẳm trong lòng thì tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
Tôi dốc cạn cốc rượu gạo cay nồng vào cổ họng, cố tình lảng tránh câu hỏi của Sa Geon Woo.
***
Ưm… Tôi rên rỉ một tiếng rồi mở mắt.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là đầu đau như búa bổ cứ như có ai đó thò tay vào đầu tôi để bóp nát bộ não, cào cấu bằng móng tay rồi đấm thùm thụp với vô vàn loại đau đớn cùng lúc ập đến.
Mắt tôi sưng húp đến nỗi dù đã mở mắt mà vẫn không nhìn thấy gì, tôi không phân biệt được mình đang mở hay nhắm mắt nữa. Da tôi thì vừa nóng vừa lạnh một cách kỳ lạ còn cơ thể co quắp như con tôm thì cứng đờ khó mà cử động nổi.
Đây là đâu và tại sao tôi lại tỉnh dậy ở đây trong tư thế này?
Tôi khó khăn lắm mới mở được mắt, vừa suy nghĩ vừa cảm thấy có gì đó cựa quậy phía sau lưng nên tôi khẽ nghiêng đầu sang một bên. Tôi thấy vầng trán rộng rãi và đôi mắt nhắm nghiền của một người đàn ông, là Sa Geon Woo đang vùi mũi vào gáy tôi mà ngủ say.
Hạ mắt xuống một chút, tôi thấy cánh tay đang ôm chặt eo mình và bên dưới là đôi chân đang gác lên nhau như hai chiếc thìa úp vào nhau. Nói tóm lại thì tôi đang dính chặt vào hắn từ gáy đến tận ngón chân.
“…..”
Thảo nào lúc nãy tôi cứ thấy nóng ran. Trong lúc đó, sự thay đổi cơ thể của người đàn ông vào mỗi buổi sáng lại khiến phần hông của tôi khó xử.
“Á, mẹ kiếp. Ghê tởm quá.”
Tôi cố gắng gỡ cánh tay đang ôm eo ra và thoát khỏi vòng tay của hắn. Cơ thể cứng đờ không nghe theo ý muốn, tôi phải bò lết trên sàn nhà rồi chợt thấy mình thật thảm hại nên bật cười thành tiếng.
Ai mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ đây là một cảnh trong phim kinh dị.
Một người mặt mày phờ phạc chắc chắn là vậy dù tôi chưa soi gương đang bò bốn chân trên sàn nhà. Không, với cái bộ dạng này thì có còn gọi là người được không? Xấu hổ quá mà chẳng dám nói.
Phù, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh.
Sàn phòng khách mà tôi vừa bò lê bò càng lúc nãy và hiên nhà bừa bộn sau cánh cửa kính rộng mở, phía sau là cánh đồng xanh trải dài, hôm qua chúng tôi đã rán bánh ăn rồi uống rượu gạo.
Sa Geon Woo mua về định uống một mình nhưng tôi cũng đã tham gia nên hắn phải ra ngoài mua thêm rượu gạo. Tôi uống để rửa trôi vị dầu mỡ trong miệng nhưng không ngờ lại bị cuốn hút bởi vị chua ngọt và ga của nó, không giống như soju nồng gắt hay bia.
Sau đó rượu gạo trở thành thức uống chính, chúng tôi cứ rót rồi uống. Rồi thậm chí còn pha rượu gạo với bia cùng với soju nữa….
Và cuối cùng, tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
Tỉnh dậy ở đây chứ không phải ở ngoài hiên hay ngoài đồng là may rồi, dù sao thì tôi cũng đã vào nhà ngủ. Có điều đến phòng ngủ thì không nổi, sàn phòng khách đã là giới hạn cuối cùng rồi.