Editor: HThanh.
“Ở cái tuổi này mà đã thành một con sâu rượu rồi…”
Hậu quả của việc uống say mèm trong hưng phấn giờ đang ập đến, đó là đầu óc quay cuồng cùng cái bụng dạ cồn cào.
“Giải rượu… ọe… không, phải uống nước mật ong trước đã.”
Tôi bò lổm ngổm vào bếp cửa vừa mở vào sáng sớm, bỗng một người đàn ông điển trai chạy ra cánh đồng rồi quay về và đang ngậm một ngọn cỏ mana trong miệng.
Khi vừa bước vào thì người nọ nhìn thấy tôi liền há hốc mồm, ngọn cỏ mana ngậm liền rơi tõm xuống sàn phòng khách.
“Min Nam à.”
“Meo!”
Min Nam thấy tôi đang bò bằng bốn chân liền kêu lên chói tai như thể đang cảnh giác với thứ gì đó lạ lùng, nó bước đi lảng vảng quanh tôi dè chừng từng bước.
“Min Nam à, là anh đây.”
“Meooo!”
“Không, anh đã nói là anh đây cơ mà?”
“Meeeeeooooo!”
Tôi cố gắng nói chuyện thân mật nhưng mỗi lần lên tiếng, tiếng kêu của Min Nam lại càng trở nên to hơn.
“Thôi mình im miệng vậy.”
Tạm thời phớt lờ nó đang đi vòng quanh tôi như một con thú hoang với lưng cong lên, tôi bám vào bồn rửa để đứng dậy lấy hũ mật ong từ tủ rồi pha trà mật ong ngọt đến tê lưỡi và uống một hơi.
Đầu óc và bụng dạ vẫn chưa có dấu hiệu ổn định chút nào. Tạm thời phải rửa ráy, nấu canh giải rượu ăn, uống thuốc xong nếu tình trạng cơ thể vẫn không khá hơn… thì phải uống thuốc ngủ rồi ngủ tiếp thôi.
Chỉ cần một ngày, không, nửa ngày trôi qua là cơn say cũng phải tan biến chút ít, chớ tình trạng bây giờ chẳng làm được gì hết. Buôn bán hay làm ruộng, canh súp hay cọc giàn gì đó, hôm nay tôi đình công vậy.
Đang ôm đầu nhức như búa bổ rên rỉ thì Min Nam vốn đang cảnh giác tôi hết mức bỗng chạy đến cắn tóc của Sa Geon Woo đang ngủ vật vờ trong phòng khách rồi lắc lư.
“Ưm……”
Dù cho uống rượu cùng nhau, hắn vẫn ngủ say như hoàng tử khác hẳn với tôi đang tàn tạ khẽ cựa mình rồi mở mắt.
“Gì, gì vậy……”
“Min Nam không nhận ra tôi, hình như nó đi theo người quen duy nhất còn lại đó. Nếu không muốn bị hói thì mau dậy đi.”
Nghe thấy giọng tôi, hắn lập tức ngẩng đầu lên.
“Ro Yi à?”
“Sao ạ?”
“Mặt của Ro Yi……”
“Tôi cũng đoán được rồi nên không cần giải thích đâu.”
Chắc chắn là kinh khủng lắm đây. Tôi vừa ấn mạnh vào thái dương vừa nói bằng giọng khàn đặc, Sa Geon Woo đã đứng dậy ngay lập tức khác hẳn với tôi đã bò bốn chân rồi tiến lại gần.
“Em đau ở đâu sao?”
“Anh không đau ở đâu sao?”
“Không hẳn? Sao thế? Hôm qua ăn bánh xèo có vấn đề à?”
“Vấn đề không phải ở bánh xèo mà là…… Anh uống nhiều rượu như thế mà vẫn ổn sao? Thật á?”
“À, tại rượu sao? Đầu em đau nhiều không?”
Hắn hỏi với vẻ mặt quá đỗi bình thường khiến tôi bực mình, rõ ràng là uống rượu cùng nhau vậy mà sao chỉ có mình tôi đau đớn thế này?
Hơn nữa người uống nhiều hơn cả tôi, kẻ đã vượt quá tửu lượng và mất kiểm soát lại là hắn, nhưng tại sao hắn vẫn tỉnh táo vậy?
“Anh uống rượu giỏi nhỉ? Trông anh tỉnh táo ghê.”
“Tửu lượng của tôi cũng bình thường thôi nhưng tôi không bị mệt mỏi vì rượu vào ngày hôm sau, chắc là do năng lực của tôi.”
Nếu tửu lượng đó là bình thường thì tửu lượng của tôi chắc là đồ bỏ đi rồi.
“Hay thật, năng lực hữu dụng ghê cơ. Còn tôi thì tửu lượng cũng dở tệ, năng lực cũng chẳng ra gì nên mới ra nông nỗi này đây.”
“……”
Vì không được khỏe nên tôi trở nên cáu kỉnh một cách tự nhiên, Sa Geon Woo liếc mắt nhìn tôi rồi hỏi.
“Hay là tôi pha cho em cốc nước mật ong nhé?”
“Vừa uống thuốc xong nhưng đầu vẫn đau quá.”
“Vậy muốn đi tắm không? Tắm xong sẽ tỉnh táo đỡ mệt hơn đó.”
Hắn nói giọng nhẹ nhàng rồi đỡ tôi vào phòng tắm.
“Tôi tắm cho em nhé?”
“Muốn chửi thề lắm nhưng đáng buồn là giờ chẳng đủ sức.”
“Tôi hiểu tâm trạng của Cho Rong mà.”
“Hiểu thì im miệng giùm đi.”
Tôi đẩy người hắn còn định xông vào tắm thật cho tôi ra ngoài rồi đóng cửa. Người mệt rã rời chẳng muốn làm gì nhưng cố gắng tắm xong bước ra, mùi đồ ăn thoang thoảng khẽ chạm vào mũi.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Trong tủ lạnh có giá đỗ nên tôi nấu canh giá đỗ rồi, vào đây ngồi ăn đi.”
Đang định mặc quần áo vì chỉ khoác áo tắm nhưng bị giục quá nên đành ngồi xuống, Sa Geon Woo múc một bát canh đặt trước mặt tôi.
“Cho Rong à, em không nấu cơm sao?”
“Không nhưng không sao, tôi chỉ ăn canh thôi.”
“…. tôi muốn ăn cơm cơ.”
“Trong phòng đa năng có hộp cơm liền đó, lấy một hộp hâm lên mà ăn.”
Lúc bán hàng thì không cần nấu cơm riêng, lúc không bán thì cũng chẳng muốn tự nấu nên mấy hộp cơm liền này thật tiện lợi. Đúng là chẳng bao giờ hối hận khi mua sẵn đồ.
Tôi xúc canh ăn thử. Củ cải mềm nhừ cùng giá đỗ giòn tan, nước canh nhạt nhẽo vừa như đậm vừa như không nhưng nhờ vậy lại có cảm giác thanh đạm. Cái này…. khó nói là ngon hay dở mà nó cứ kiểu kỳ kỳ.
“Ăn được không?”
Hắn hâm cơm xong liền ngồi đối diện hỏi tôi.
“Sao không bỏ chút kim chi vào cho cay cay?”
“Giải rượu mà ăn đồ cay mặn thì càng hại cho dạ dày đó, hay em không ăn nổi ư?”
“Không phải thế. Tại tôi hơi nhạt miệng thôi, nếu anh cố tình nấu nhạt như vậy thì cũng được. Ăn cũng ngon đấy, anh nấu ăn giỏi nhỉ?”
“Có gì gọi là nấu ăn đâu, tôi chỉ cho giá đỗ với củ cải vào nấu thôi mà.”
“Anh nấu không bị tanh nên ngon lắm, chỉ thế thôi cũng đủ điểm tuyệt đối rồi.”
Thêm một trăm điểm nữa vì là đồ ăn do người khác nấu nên tổng cộng là hai trăm điểm, tôi thầm cho điểm hào phóng rồi nhồm nhoàm nhai và nuốt giá đỗ.
“Thấy chưa, Cho Rong vẫn chưa đủ tuổi uống rượu mà.”
“Vấn đề không phải ở tuổi tác, là tại tửu lượng của tôi kém thôi.”
Nếu cứ tính như thế thì chẳng lẽ người uống được vài chén rượu sẽ là trẻ con cho đến khi chết sao? Vớ vẩn.
“Nhân cơ hội này, tôi mong em sẽ học được rằng chỉ nên uống rượu vừa phải, vui vẻ trong khả năng kiểm soát của mình thôi.”
“……”
Tôi dù sao cũng đã sống đến ba mươi tuổi rồi mà lại phải nghe một người ba mươi hai tuổi cằn nhằn thế này sao? Cái bộ dạng ra vẻ người lớn mà cằn nhằn của hắn thật khó ưa nhưng lần này tôi không có gì để nói cả.
Ai mà ngờ được rượu gạo lại dễ uống đến thế và ai mà biết được rượu pha lại nguy hiểm đến vậy.
“Ăn cơm xong tôi sẽ pha cho em một chai nước mật ong, em uống rồi nằm nghỉ nhé.”
“Tôi uống rồi.”
“Tôi sẽ pha cho em một chai chứ không phải một cốc đâu, để bên cạnh rồi uống mỗi khi khát. Phải bổ sung đường và nước thì cơn say mới nhanh hết được.”
“Uống để giải rượu mà lại bị tiểu đường mất thôi.”
“Đấy, thấy chưa, thằng nhóc này. Sao lại uống rượu rồi bị ốm thế hả? Đau thì đừng có mà rên rỉ nữa.”
Sa Geon Woo vừa gõ nhẹ vào trán tôi vừa trách móc.
“Tôi không ăn nữa.”
“…… Tôi đánh nhẹ thôi mà em đã đau rồi à? Tôi ra tay hơi mạnh nhỉ? Đau lắm đúng không? Hay để tôi xoa cho nhé?”
“Thôi đi!”
“Đừng có thế mà, uống hết chỗ canh này đi. Bụng đói quá cũng không tốt đâu, Cho Rong ngoan nào?”
Hắn nhanh chóng chuyển sang ngồi cạnh tôi rồi dùng đũa gắp giá đỗ nhét vào miệng tôi, vừa nhai vừa liếc nhìn sang thì hắn cười hề hề rồi hỏi.
“Em có muốn ăn củ cải không?”
***
“Cho Rong à, cứ phải nhổ từng cọng cỏ mana này bằng tay thì nghĩ lại vẫn thấy quá sức rồi đó.”
Sa Geon Woo vừa bỏ những ngọn cỏ mana vừa nhổ vào rổ vừa quay sang nói với tôi.
“Thực ra tôi bị thoát vị đĩa đệm, lưng yếu lắm do đánh nhau với quái vật bị nứt gãy đủ thứ.”
“Năng lực chữa cả say rượu mà lại không chữa được bị đĩa đệm sao?”
“Ngồi khom lưng thế này dễ tái phát lắm.”
Tôi muốn tin lắm nhưng cái cớ quá vô lý nên giả vờ tin cũng khó.
“Anh không muốn làm đúng không?”
“Không phải không muốn nhưng người thức tỉnh hay hunter cũng là con người thôi, ai cũng có giới hạn mà. Đâu phải người ta tự dưng lại dùng công cụ đâu?”
Dù sao cái miệng lưỡi của hắn vẫn còn trơn tru lắm, đúng là kiểu người chết đuối vẫn cố há mồm thở.
“Không làm được thì thôi, anh đi tắm thay đồ rồi quay lại đây.”
Tôi ném cái cuốc xuống đất nói vậy, Sa Geon Woo liếc nhìn tôi rồi bắt đầu nhổ cỏ mana nhanh như chớp.
“Sao tự nhiên thấy lưng tôi ổn định thế nhỉ? Chắc tại đất tốt quá nên cỏ mana nhổ lên dễ ẹc.”
“Thôi được rồi, dừng lại đi.”
“Không, thật đấy. Đất cũng thế, tôi cũng thế, hôm nay thể trạng quá tốt.”
Nhìn hắn lảm nhảm mấy câu vô nghĩa kiểu ‘đĩa đệm lành hết rồi hay sao ấy’, tôi cầm rổ cỏ mana vừa nhổ xong rồi đứng dậy.
“Chắc nhiêu đây đủ rồi. Dù sao cỏ mana cũng đầy đồng, lúc cần thì nhổ tiếp vậy.”
“Đúng không? Cỏ mana đâu có chạy đi đâu, lúc cần nhổ thì mới tươi ngon chứ.”
Dù định phơi khô rồi dùng dần nhưng đấu khẩu với kẻ tuyệt vọng thế này cũng quá là vô ích nên tôi chẳng định giải thích nữa.
“Vậy giờ gieo hạt nhé?”
“Anh không có lương tâm à? Mới nhổ có tí xíu mà đòi trồng gì ở đây?”
“Em bảo không cần nhổ thêm mà…”
“Tôi sẽ mượn máy cày, nghe nói có chỗ cho thuê đấy.”
“Ôi, sao em không nói sớm. Ở đâu vậy? Cho Rong mệt rồi nghỉ đi, tôi chạy đi mượn ngay đây.”
Sa Geon Woo đứng phắt dậy nói không chút luyến tiếc, lưỡi cuốc của hắn thì quăng mạnh xuống đất cắm phập một cái.
“Tiện thể đi mua cả nông cụ nữa nên anh thay quần áo đi.”
“Ồ, được. Đi chơi thôi.”
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn đang hớn hở chạy vào nhà. Hôm qua dọn dẹp quán sau khi xong việc bán trưa, chắc lúc đó cũng khoảng bốn giờ chiều. Bây giờ là mười hai giờ trưa, vậy là chưa đến một ngày.
Chỉ mới khoảng hai mươi tiếng thôi mà hắn đã thấy ngột ngạt rồi sao?
Thế này thì đừng nói là vài năm, vài tháng, thậm chí vài ngày nữa chắc hắn cũng sẽ làm ầm lên đòi đi mất thôi. Tôi vẫn chưa từ bỏ kế hoạch giam cầm và nuôi dưỡng Sa Geon Woo nên cảm thấy hơi tiếc nuối.