Editor: HThanh.
Trong lúc chờ nồi canh sườn sôi, tôi không nấu cơm mà quay vào nhà trong. Cầm chiếc rổ rỗng ra cánh đồng hướng đến luống củ cải đã gieo hôm qua, khác với cây cối thì chỉ sau nửa ngày những lá củ cải non đã xanh mơn mởn. Nắm chặt phần ngọn xanh kéo mạnh lên, những củ cải trắng mập mạp lộ ra.
“Ôi trời.”
Từ giờ chắc chẳng cần tốn tiền mua củ cải nữa rồi, có lẽ niềm vui của làm nông là đây chăng? Không cần nhổ cỏ, không bón phân thậm chí chẳng tưới nước lấy một lần.
Chỉ cần gieo hạt xuống rồi thu hoạch như thế này, cảm giác được hưởng thành quả dễ dàng khiến niềm vui nhân đôi. Đột nhiên tôi nghĩ chi phí nguyên liệu giảm đồng nghĩa tài khoản của bà cũng sẽ cạn chậm hơn, ngày đóng cửa hàng sẽ bị lùi xa.
“Từ giờ phải tự trả lương cho mình thôi, công sức của mình đâu phải miễn phí? Sáng nào cũng dậy sớm nấu canh sườn, thổi cơm, muối kim chi, đủ thứ việc mình làm hết. Nghĩ lại mình chẳng được hưởng gì cả.”
Từ đầu tôi đã tính toán một cách sai lầm rồi.
“Giả sử mình tự trồng củ cải để cung cấp thì phải trừ cả tiền củ cải nữa. Trừ lương mình và tiền củ cải đi thì… ừm, thời gian đóng cửa hàng sẽ nhanh hơn.”
Không đâu, dạo này bán hàng thưa thớt nên chắc cũng không nhanh được. Nếu chăm chỉ mở cửa trưa tối thì tiền của bà sẽ vơi nhanh, nhưng dạo này cứ hứng lên là tôi lại trốn việc nên giờ còn mải làm nông ngoài đồng nữa chứ.
Tôi phơi lá củ cải trên giàn để làm rau khô, chỉ mang phần củ vào cửa hàng. Cọ rửa sạch sẽ, cắt nhỏ, ướp gia vị rồi xếp gọn vào hộp, kiểm tra nồi cơm xong chuẩn bị bữa sáng.
Múc một ít nước dùng xương nấu canh bắp cải tương, cuộn trứng chiên kiểu Nhật cùng dưa chuột hái ngoài vườn trộn sơ qua làm món ăn kèm, dọn thành mâm cơm đầy đủ.
Bưng thêm hai bát cơm bước vào nhà trong, tôi chợt nhìn thấy Sa Geon Woo không biết dậy từ lúc nào đang ngồi bệt trên sofa liền tiến lại gần tôi.
“Cho Rong à, tôi cứ tưởng em bỏ tôi đi một mình rồi chứ.”
“Vậy thì anh dậy sớm hơn đi. Giờ dậy rồi còn cằn nhằn cái gì?”
“Ơ kìa, em dám cằn nhằn với tôi hả! Tôi không thấy Cho Rong đâu nên mới hốt hoảng thôi.”
“Với lại bỏ đi thì không được sao? Ở đây có đủ mọi thứ cần thiết mà. Ăn, ẻ, ngủ đều được hết. Tôi nghĩ dù có bỏ anh ở đây một tháng chắc vẫn sống tốt thôi.”
“Không, cái đó thì hơi……”
Quả nhiên, giam cầm và nuôi dưỡng hắn vẫn còn quá sức chịu đựng sao.
“Ăn sáng thôi.”
Vừa đặt khay xuống bàn, hắn đã lấy thìa đũa ra.
“Em ra ngoài làm cái này về đấy à?”
“Tôi chuẩn bị đồ cho quán rồi về, tôi ăn sáng xong sẽ lại ra ngoài. Anh tính sao? Muốn đi cùng hay ở lại đây?”
“Ưm……”
“Đằng nào ra ngoài thì anh cũng chẳng có gì làm, cứ ở đây đi.”
“Em không định đợi câu trả lời của tôi sao?”
“Lời của tôi nói sai à?”
“Không, không phải là không có gì làm……. Tôi định ra ngoài giúp em trông quán.”
Tôi vừa húp canh vừa bật cười khẩy, tôi đã tận mắt chứng kiến tốc độ rửa bát của hắn rồi, giúp đỡ gì chứ.
“Anh ơi.”
“……Hửm?”
Sa Geon Woo cau mày khi tôi gọi hắn một cách thân mật.
“Anh à.”
“……”
“Thật ra tôi có việc muốn nhờ anh giúp……”
“Tôi á? Đương nhiên là tôi phải giúp em rồi, việc gì thế? Cứ nói đi, tôi sẽ làm hết cho em.”
Chẳng biết tôi muốn nhờ gì, hắn vẫn huênh hoang như thường lệ. Trước khi hắn kịp nói gì khác, tôi gắp một miếng trứng cuộn đặt lên bát cơm của hắn rồi giả bộ ngạc nhiên kêu lên.
“Woa!”
“Vậy anh làm giúp tôi cái lò nướng kiểu cổ điển được không? Loại lò đất truyền thống để đặt nồi gang với cả lò nướng pizza kiểu Tây, dùng nó làm pizza hay nướng bánh mì sẽ tuyệt lắm đúng không?”
“…. Hay để tôi mua lò nướng điện cho em thì sao?”
“Lò đất khác lò điện nhiều.”
“Khác chỗ nào?”
“Khác ở cảm giác.”
“…..”
Khác nhau nằm ở “feel” đấy.
Nghe tôi nói vậy, hắn liền im lặng một lúc.
“Cái đó có thật sự cần thiết không?”
“Không đến mức bắt buộc phải có.”
“Đúng rồi nhỉ?”
“Không có thì không chết, cuộc sống cũng không bất tiện hay phải nhịn đói. Chỉ là nếu có thì sẽ rất tuyệt thôi vì nếu có chắc sẽ vui lắm. Sẽ cực kỳ vui, vui đến mức không tả nổi ấy.”
“Thôi bình tĩnh nghĩ lại nào, em đâu có ăn pizza hàng ngày. Chúng ta là người Hàn mà, dân gốc ăn cơm. Dù có thích pizza đến mấy cũng chẳng nấu thường xuyên được đâu, thèm thì mua ăn còn hơn chứ? Pizza cũng vậy, bánh mì cũng thế. Tự làm mấy thứ đó chỉ thêm mệt người.”
Sa Geon Woo cố gắng thuyết phục tôi.
“Nhưng tôi vẫn muốn có cơ. Nếu anh thấy khó thì thôi, tôi sẽ tự làm vậy. Cứ thử đi thử lại cách này cách khác, chắc chắn sẽ thành công thôi. Đâu phải xây nhà, chỉ là làm cái lò nướng thôi mà.”
“……”
“Anh đừng lo. Cứ thử khoảng mười lần xem, đứa tay ngang như tôi chắc cũng làm được một lần thôi.”
“Tôi sẽ…… học thật kỹ rồi làm cho em một cái hoàn hảo.”
“Thật sao? Thật hả?”
“Nhưng có nhất thiết phải làm tận hai cái không? Làm một cái thôi có được không?”
“Bếp lò đặt nồi khác với lò kiểu Tây khác nhau mà.”
“…… tôi sẽ làm cả hai cái.”
Tôi nhìn hắn chăm chú, Sa Geon Woo cuối cùng cũng chịu thua dù vẫn còn chút tiếc nuối.
“Ăn nhiều vào nhé, ăn nhiều mới có sức. Tôi múc thêm canh cho anh nhé?”
“…… Không cần đâu.”
“Ăn cả cái này nữa đi. Dưa chuột vừa mới trộn xong đấy, giòn lắm.”
“Ừm, ngon.”
Hắn vừa nhồm nhoàm nhai miếng dưa chuột muối tôi gắp cho vừa nói.
“Nhưng mà,” hắn ngập ngừng.
“Cái này là hái ở ngoài vườn làm đấy à?”
“Vâng. Mới mọc có một đêm thôi đấy, giỏi không?”
“Bắp cải trong canh cũng thế à?”
Tôi cười gật đầu, hắn gắp một miếng bắp cải trong canh lên ăn rồi suy nghĩ điều gì đó rất kỹ.
“Sao thế? Vị lạ lắm à? Tôi thấy ngon mà. Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không nhưng thấy nó chắc thịt, tươi ngon và đậm đà hơn hẳn đồ mua ở chợ ấy. Hay là tại nó là thành quả có mồ hôi, nước mắt và cả máu của tôi nhỉ?”
Nói chính xác thì mồ hôi và nước mắt của Sa Geon Woo đổ vào nhiều hơn mới đúng, tôi chỉ gieo hạt ở bên cạnh nên chẳng đổ giọt mồ hôi nào. Nếu tôi nói cái này là do chính tay tôi trồng thì có quá đáng không nhỉ?
“Không, chắc chắn là ngon. Ngon thì ngon thật nhưng mà……”
“Ngon thì ngon thật nhưng mà sao?”
“Mana……”
“Mana?”
“Hàm lượng mana cao như trái cây hay thảo dược thu thập từ Gate vậy, so với thảo dược thì ít hơn nhưng so với trái cây ở Gate thì nhiều hơn hẳn. Cảm nhận rõ luôn.”
“……”
Cái đó có thể đo lường mà không cần máy móc sao? Giống như việc một người bình thường ăn dưa chuột rồi nói ‘Ừm, quả dưa này có hàm lượng canxi cao hơn hẳn so với những quả khác.’
Nghe vô lý đến mức đó luôn ấy.
“Và nó kích thích mana trong cơ thể giống như khi ăn những loại thảo dược từ Gate có tác dụng tương tự, tất nhiên là không rõ rệt như thảo dược.”
“Tôi không hiểu lắm… Vậy nó có hại không?”
“Không hại đâu. Dù không bằng thảo dược Gate nhưng nếu ăn thường xuyên sẽ tốt cho cơ thể còn hơn cả uống thực phẩm chức năng, thực ra mấy loại viên uống kia cũng chỉ dựa vào niềm tin thôi.”
“Nếu không có hại thì thôi.”
“Người bình thường dù ăn bao nhiêu cũng không nhận ra đâu mà chỉ cảm thấy sau khi ăn, cơ thể khỏe khoắn hơn một chút, có thêm chút năng lượng hoặc giảm đau nhức cơ bắp thôi.”
Nghe đến mức đó thì gần như là thuốc tiên rồi còn gì. À không, nếu tin đồn lan ra thì có khi người ta lại bảo nó tốt cho… ‘chuyện ấy’ mất.
“Ăn cái này có khiến người bình thường đột nhiên trở thành Awakener hay sức mạnh của Awakener tăng vọt lên không?”
*Awakener: nghĩa là ‘Người Thức Tỉnh’.
“Chưa đến mức đó đâu.”
Sa Geon Woo cười rồi lắc tay ra hiệu phủ nhận.
“Vấn đề là có những Awakener đặc biệt là người nhạy cảm với mana. Những người được huấn luyện như tôi, hoặc bẩm sinh đã nhạy cảm với mana. Họ sẽ cảm nhận được điều gì đó khác thường khi ăn.”
“Khóa huấn luyện đó… là bắt buộc à? Tất cả Awakener đều phải học? Hay là khóa đào tạo Hunter?”
Thỉnh thoảng vẫn có Hunter ghé qua khu này, nếu chuyện này lộ ra thì hơi phiền phức đấy.
“Không phải đâu, tôi chỉ là…”
Hắn định nói gì đó nhưng dừng lại rồi lắc đầu.
“Tôi học từ một người quen, cũng có vài đệ tử khác nhưng khả năng họ đến đây gần như bằng không.”
“…. May là không có ai tốn tiền mua củ cải của tôi nhỉ.”
“Để muối kim chi à?”
“Vâng. Thật ra tôi đã ngâm sẵn rồi.”
“Ở quán có nhiều khách là Hunter đến không?”
“Cũng không thường xuyên lắm……. À không, dạo này cứ mở cửa ra là thấy họ đến hay sao ấy nhỉ? Đội của anh toàn là thợ săn mà.”
“…… Bọn chúng thì không sao, đồ ngốc nên không biết đâu.”
“Ngày xưa thì cũng có khoảng một hai đội đến mỗi tuần, chỗ này gần vùng biên giới hơn là trung tâm Seoul mà. Mấy thợ săn đi săn ở vùng đất hoang về thường ghé qua ăn cơm rồi đi, mấy đội thợ săn tự do không thuộc guild nào ấy. Nhưng dạo này thì hầu như không thấy ai đến nữa.”
Một khi đã đủ trình độ để vào guild thì sẽ không ăn ở những chỗ như thế này. Bản tính con người là khi kiếm được chút tiền thì kiểu gì cũng muốn khoe khoang tiêu xài, chẳng có lý do gì mà phải lặn lội đến tận vùng ngoại ô này để ăn một bát canh xương bò giá mười nghìn won cả.
Cũng có một ngoại lệ là cái tên ‘Baek Do Hyung’ gì đó, nhưng cậu ta cũng đã vào guild Dư Minh rồi, chắc chẳng bao lâu nữa chuyển lên trung tâm Seoul thì cũng sẽ không ghé qua nữa đâu.
“Hunter tự do thì có lẽ cũng không sao……”
“Gì thế? Cái giọng điệu phân biệt đối xử theo phe phái đó là sao?”
“Không phải là giọng điệu phân biệt đối xử theo phe phái mà là……. Tình hình là chỉ cần có năng lực thức tỉnh tốt hoặc kỹ năng giỏi, một trong hai thôi là kiểu gì guild cũng sẽ chiêu mộ.
Ai cũng biết dù có lăn lộn ở cấp thấp nhất của guild thì vẫn tốt hơn là làm Hunter tự do, nên mấy đứa tự tin vào kỹ năng hoặc năng lực của mình thì tự tìm đến guild trước.”
“Vậy kết luận là, Hunter không vào được guild là đồ bỏ đi?”
“Em lại suy diễn lung tung rồi, em thích biến anh trai mình thành người xấu lắm à?”
Cũng không hẳn là thích nhưng mà vui đấy.