Editor: HThanh.
Khi Cho Rong nhếch mép cười nhạt, Sa Geon Woo thở dài ‘hừ’ một tiếng.
“Dù sao thì, một Hunter tự do có lẽ sẽ không nhận ra… Nhưng tôi vẫn không muốn em làm vậy, Cho Rong à. Dù khả năng ai đó nhận ra là gần như không có, tôi vẫn lo lắng về cái ‘gần như’ đó. Tôi muốn em được an toàn tuyệt đối.”
“Đó không phải là điều có thể xảy ra trên đời này.”
“Tôi không muốn em mang những thứ trồng ở đây ra ngoài, và chỉ mình em ăn thôi. Đừng chia cho người thân hay chia khi nó quá nhiều.
Nếu không phải là một trăm phần trăm, tốt hơn là đừng làm bất cứ điều gì có thể gây ra lời đàm tiếu. Nếu không, hãy luôn nghĩ rằng em có thể bị ai đó nghe thấy bất cứ lúc nào.”
“…… Nhưng mà này, chúng ta không phải đang nói chuyện quá nghiêm túc về dưa chuột và bắp cải sao?”
Không phải thảo dược ở Gate mà là củ cải, dưa chuột và bắp cải. Tôi không biết tại sao đột nhiên mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, nhưng mà chúng tôi thật sự đang nói về củ cải, dưa chuột và bắp cải.
“Không phải thảo dược ở Gate mà là rau củ.”
“Tôi nói cho em biết tại sao đây lại là một vấn đề nghiêm trọng nhé?”
“Thật sự nghiêm trọng sao?”
Không phải câu chuyện lạc đề một chút mà rau củ thật sự là một vấn đề nghiêm trọng sao?
“Dù thảo dược ở Gate có tốt đến đâu trong việc tăng cường năng lực, người ta cũng không ăn nó hàng ngày như cơm. Bởi vì không phải Hunter nào cũng có thể đảm bảo đủ số lượng để ăn mỗi bữa.
Hơn nữa, vì có nhiều người muốn nên giá của nó rất đắt. Những loại thảo dược có hiệu quả tốt thì đắt đến mức Hunter bình thường thậm chí không dám nghĩ đến việc ăn.”
“Đúng… là vậy.”
Tôi gật đầu miễn cưỡng vì không hiểu tại sao hắn lại nói một điều hiển nhiên như vậy.
“Những người giàu có có thể độc chiếm và ăn nó bằng tiền nhưng việc ăn nhiều thảo dược cổng để thấy hiệu quả có giới hạn.
Tùy thuộc vào từng loại thảo dược, nhưng việc ăn hàng trăm, hàng nghìn cây cũng không mang lại hiệu quả tương ứng. Vì vậy gần đây người ta đang nghiên cứu cô đặc trái cây cổng để tăng hiệu quả nhưng tạm thời bỏ qua chuyện đó.”
Sa Geon Woo gõ nhẹ lên bàn, nói.
“Điều thực sự quan trọng là từ bây giờ.”
“Trái cây và rau củ mà em trồng tuy không bằng thảo dược cổng nhưng hàm lượng mana lại vượt trội so với trái cây cổng, hơn nữa chúng là những nguyên liệu thực phẩm thường thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người xếp hàng muốn nghiên cứu và sử dụng năng lực của em, không, chỉ riêng sự tồn tại của những cây trồng ở đây thôi.”
“……”
Không, nếu hắn nói như vậy thì nghe có vẻ nghiêm trọng lắm. Tôi ôm hai má thốt lên một tiếng kêu thầm trong lòng, hắn nhìn biểu cảm của tôi rồi bật cười ha hả.
“Tôi chỉ đang nghĩ đến tình huống xấu nhất thôi, đừng có bày ra vẻ mặt như vậy.”
“Ài, xí.”
“Nhưng mà này, tôi đã nói rồi mà. Nếu khả năng ai đó biết được là một phần triệu, tôi vẫn lo lắng về cái xác suất ‘một phần’ đó.”
“…… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Có phải tôi đã làm Ro Yi đau đầu từ sáng rồi không?”
“Rất nhiều.”
“Đáng lẽ nên ăn cơm xong rồi nói chuyện, canh nguội hết rồi kìa.”
Tôi cầm bát canh đã nguội nguội như lời Sa Geon Woo nói lên húp một hơi.
“Tôi sẽ nghĩ về việc làm kim chi củ cải, anh làm xong lò sưởi rồi thì làm thêm cái nhà kho để đựng nông cụ nữa nhé.”
“…… Hả?”
“Không thể cứ vứt bừa chúng ngoài đồng mãi được, cũng không có ai quản lý cả. Tôi cũng nghĩ đến việc dựng một cái nhà kính nhỏ hoặc lều, nhưng nếu định làm một cái dùng được lâu dài thì nhà kho tốt hơn.”
“……Ừm, tôi cũng sẽ làm cái đó.”
Tôi giả vờ không thấy hắn đang buồn rầu với đôi vai rũ xuống và cố gắng nhịn cười trong lòng.
Đó vừa là hình phạt cho những lo lắng mà hắn mang đến từ sáng nhưng cũng là kỳ vọng rằng với hai cái lò sưởi và một nhà kho, tôi có thể giữ hắn trong Door đến tối nay hoặc thoải mái đến ngày mai.
Tôi cũng có một hy vọng nhỏ nhoi rằng nếu tôi dần dần tăng thời gian ở trong Door như thế này, sẽ có một ngày tôi quen với việc ở đây và không còn cảm thấy ngột ngạt nữa.
Tôi mơ về một kế hoạch vĩ đại mà Sa Geon Woo không bao giờ có thể đoán được và nuốt vội bát cơm còn lại chan với canh nguội.
***
Không rõ là hắn đã cam chịu chấp nhận hoàn cảnh của mình hay có sự thay đổi nào trong tâm trạng. Hắn đã dành nửa ngày để tìm kiếm trên internet, xem video và học hỏi, mua vật liệu và bắt đầu công việc mà không một lời phàn nàn.
Trong ba ngày này, hắn đã nhanh chóng làm xong một nhà kho để đựng nông cụ và hai cái lò sưởi. Sau đó, hắn lại bắt đầu bận rộn bên cạnh nhà chừng khoảng mười cây gỗ mana từ rừng về.
Sa Geon Woo định làm gì mà không ai bảo vậy? Tôi định sau khi hắn làm xong nhà kho và lò sưởi thì sẽ nấu cho hắn ăn uống đầy đủ, bồi bổ sức khỏe trước khi hắn quay lại Gate.
Đến ngày cuối cùng, hắn vẫn miệt mài cắt và gọt những khúc gỗ mana lớn thành kích thước nhất định. Hắn còn lớn tiếng hứa sẽ làm cho tôi một thứ gì đó tuyệt vời sau khi trở về rồi bị kéo vào Gate.
“Giờ không cần làm nữa mà……”
Tôi cũng không thực sự cần gì, bây giờ chỉ cần hắn ngoan ngoãn ở trong Door là được rồi……
Tôi không thể đoán được hắn định làm gì và tôi cũng nghĩ rằng hắn nên xin phép tôi, là chủ đất trước khi làm bất cứ điều gì. Tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại tự tạo thêm việc để làm.
Tôi có cảm giác như hắn đang cố tình làm điều gì đó ngớ ngẩn trước để tôi không sai hắn làm việc khác, nhưng tôi chỉ hy vọng đó là do tôi nghĩ nhiều thôi.
“Ro Yi à, không có kim chi củ cải……”
“À, tôi mang ra ngay đây.”
Baek Do Hyung thò đầu vào bếp nói với vẻ mặt ngại ngùng, tôi lấy hộp kim chi củ cải từ tủ lạnh ra và thay thế bằng hộp dự trữ.
“Kim chi củ cải ngon thật đấy, bố tớ hỏi dạo này có phải mùa củ cải ngon không.”
“Kim chi củ cải ở quán chúng ta vốn đã ngon rồi.”
“Gần đây tớ cũng thấy nó ngon hơn.”
Tôi nhìn cậu ta đang nghiêng đầu một cách khó hiểu và nói rằng gần đây nó ngon hơn.
“Ngon hơn lần trước ăn sao? Vị tươi mát? Nói chung là vì thế mà ăn nhiều hơn.”
“Thảo nào dạo này lượng kim chi củ cải tiêu thụ tăng vọt, hóa ra là cậu hả?”
“Đâu, đâu có ăn nhiều đến thế. Chỉ nhiều hơn bình thường một nửa thôi mà…… Bố tớ cũng bảo ngon, mọi người cũng khen ngon.”
Có phải cậu ta cảm nhận được điều gì nên mới nói vậy không? Tôi cố tình nói trêu, cậu ta bối rối thanh minh không chỉ mình cậu ta ăn nhiều mà những người khác cũng vậy.
Tiền mua kim chi củ cải cũng tốn kém nhưng vì ngại ra chợ mua nên tôi dùng luôn đồ lấy ra từ Door. Gần đây, mỗi khi nghe ai đó hỏi sao kim chi củ cải lại ngon thế, tôi đều giật mình thon thót.
Cũng may là chỉ có một món kim chi củ cải, nếu bán nhiều món ăn hoặc có nhiều món ăn kèm thì việc giải thích về sự thay đổi hương vị món ăn chắc chắn sẽ rất khó khăn.
“Này, Ro Yi à.”
Bố cậu ta ăn hết sạch bát canh xương bò với kim chi củ cải tôi vừa thêm rồi ra về trước, Baek Do Hyung đứng dậy theo sau, đưa ra hai tờ mười nghìn won và gọi tôi với giọng nhỏ nhẹ.
“Hửm?”
“Khi nào cậu đi kiểm tra thức tỉnh?”
“Kiểm tra thức tỉnh?”
“Ừ, chúng ta đều hai mươi tuổi rồi, phải đi kiểm tra chứ.”
Nói là ‘chúng ta’ thì hơi……
“Cậu thức tỉnh rồi, không cần kiểm tra nữa đúng không?”
“Ừ, tớ thì không cần. Chỉ là tớ tò mò không biết khi nào cậu đi thôi.”
“Chắc là sau ngày 1 tháng 1. Đi ngay thì đông lắm, chắc khoảng một tuần sau?”
Vì ai cũng muốn trở thành người thức tỉnh nên cứ đến đầu năm mới là mọi người lại đổ xô đến trung tâm, không có lý do gì để trì hoãn nhưng cũng không cần phải chen chúc chờ đợi hàng giờ để kiểm tra.
Chắc khoảng một tuần thì những người vội vàng sẽ vãn bớt, tôi nghĩ lúc đó có thể đi kiểm tra đơn giản mà không phải chờ đợi hàng giờ.
“Vậy lúc đó cậu đi cùng tớ nhé?”
“Cậu bảo không cần kiểm tra mà.”
Vừa nói xong đã quên rồi sao. Tôi tự hỏi cậu ta có biết mình đang nói gì không.
“Không, ý tớ là… lúc cậu đi kiểm tra… tớ đi cùng cậu được không?”
“Cần thiết sao?”
“Thì… đi một mình buồn, lại lo không biết cậu có thức tỉnh hay không, có thể sẽ bất an nữa……”
Tôi hoàn toàn không buồn, không lo lắng và cũng không bất an chút nào.
“Có ai đó bên cạnh có lẽ sẽ yên tâm hơn đúng không? Vừa hay guild cũng cho tớ nghỉ phép khoảng mười ngày vào lúc đó. Năm mới đến là tớ hai mươi tuổi rồi, tớ cũng phải chính thức đi vào Gate. Họ bảo cho tớ nghỉ ngơi đầy đủ trước đó……. Nếu cậu không phiền thì tớ có thể đi cùng cậu.”
Vậy nên tại sao lại phải đi cùng chứ.
“Được nghỉ thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nghỉ phép thì phải ở nhà nằm dài thư giãn mới là nhất chứ. Nếu tôi được nghỉ sau những ngày làm việc liên tục, chắc chắn tôi sẽ không ra khỏi chăn đâu. Một ngày thì thấy tiếc, hai ngày thì thấy đỡ mệt hơn một chút, đến ngày thứ ba thì chắc tôi đã hòa làm một với cái chăn, chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa.
Được nghỉ cả tuần thì chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chán ngắt…… không, ngược lại còn thấy cảm ơn ấy chứ? Đây là cơ hội hiếm có để tôi có thể rũ bỏ lớp vỏ người và tồn tại như một vật vô tri suốt cả tuần!
Có lẽ cậu ta còn trẻ nên thấy ở nhà buồn chán, chỉ cần lớn thêm mười tuổi nữa thôi là cậu ta sẽ cảm nhận được thời gian nghỉ ngơi ở nhà quý giá đến nhường nào. Nhưng với Baek Do Hyung chỉ còn vài ngày nữa là hai mươi tuổi, thì đó là một câu chuyện quá xa vời.
“……”
“Tùy cậu thôi. Muốn đi theo thì cứ đi.”
“Được.”
Khi tôi bảo cậu ta nghỉ ngơi thì cậu ta không trả lời, nhưng khi tôi bảo đi theo thì cậu ta trả lời ngay lập tức. Có vẻ như cậu ta thật sự không có bạn bè và cũng không có việc gì để làm.