Closed Door - Chương 7

Editor: HThanh.           

“Gì thế, gì thế. Hai người đi đâu về đấy? Tôi buồn chết đi được vì chán quá đây này.”

Người phụ nữ đang nằm dài trên chiếc ghế sofa cũ kỹ chơi game trên điện thoại, bật dậy chào đón Sa Geon Woo bước vào văn phòng.

“Đi ăn cơm ở chỗ Cho Rong.”

“Cùng với Jang Gun á?”

“Ừ.”

Vừa bước vào văn phòng, Sa Geon Woo đã cầm ấm nước pha cà phê. Mùi cà phê sữa đặc trưng thơm lừng lan tỏa khắp văn phòng.

“Hm, đúng là sau bữa ăn phải có tí cà phê mới được.”

Hắn nhấm nháp một ngụm cà phê, tận hưởng hương thơm thoang thoảng trên đầu mũi.

“Trong số đó thì cà phê sữa là nhất rồi.”

“Hầy, mùi ông chú.”

“Đừng có dùng cái nhìn thiển cận đó mà phỉ báng sở thích cá nhân chứ.”

“Ừ, ngoài ba mươi là chú. Ba mươi hai thì? Chắc chắn là chú rồi.”

“Ừ, hai năm nữa cô cũng là cô đấy.”

“Ái chà, cái anh này.”

Sa Geon Woo dễ dàng bắt lấy chiếc điện thoại di động bay về phía sau đầu mình. Hắn có thể tránh được, nhưng nếu vậy thì chiếc điện thoại vô tội kia sẽ tan tành mất.

Phải, điện thoại thì có tội tình gì.

“Ma Jang Gun! Ăn cơm ngon không? Jang Gun nhìn tướng tá thế thôi chứ cũng kén ăn lắm đấy. Có chê dở trước mặt người ta không?”

“Quán canh xương bò của bà cụ là một quán ăn ẩn mình đó. Cho Rong đã học được hết bí quyết của bà rồi.”

“Quán ăn ngon…… công nhận.”

Cậu ta với thân hình to lớn rụt rè giơ ngón tay cái lên, khẳng định.

“Ồ, Jang Gun mà đã công nhận là quán ngon thì chắc chắn là ngon thật rồi.”

“Ngon lắm.”

Ma Jang Gun gật đầu một lần nữa xác nhận, sau một lúc suy nghĩ cậu ta lại nói thêm.

“… Quán ăn ngon của bà lão hay chửi.”

“Quán ăn ngon của bà lão hay chửi là sao? Món phụ của món súp thịt bò là mấy câu chửi thề à? Bà lão đã mất rồi mà. Hay là đứa cháu thay bà lão chửi người ta?”

Làm gì có thằng nào dám chửi thẳng mặt Ma Jang Gun chứ!

Cha Ye Seung đang định thán phục sự táo bạo của đứa cháu trai quán súp thịt bò thì cậu ta lắc đầu.

“Không phải chửi… nhưng cảm giác như bị chửi.”

“Vậy nó dùng mắt để chửi à? Trước mặt anh mà còn dám trợn mắt, thằng đó cũng ghê phết nhỉ?”

Nghe lời cô vừa cười khúc khích vừa nói, Ma Jang Gun gật đầu.

Đúng là có vẻ như cậu dùng ánh mắt để chửi. Trong suốt bữa ăn, ánh mắt của cậu nhìn hằn học đến mức Ma Jang Gun không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi mặt xuống bàn và ăn hết bát súp. Dù vậy, súp thịt bò và kim chi củ cải đều rất ngon.

“Tôi đã ăn hết tám đĩa kim chi củ cải đấy. Sau đó còn gọi thêm một bát cơm trắng để ăn với kim chi nữa.”

“Đáng bị chửi thật, đáng bị chửi thật. Nếu đến mức đó thì chỉ bị chửi bằng ánh mắt thôi cũng là nhẫn nhịn lắm rồi đấy. Hay là thằng bé đó tính tình tốt? Nếu không thì đã bị cậu ấy chửi thậm tệ rồi.”

“Cho Rong nhà tôi ngoan lắm.” Sa Geon Woo nở một nụ cười mãn nguyện.

“Cộc cằn… đáng sợ. Chửi bọn lừa đảo, du côn…”

Nghe câu bình luận bất ngờ của Ma Jang Gun, Cha Ye Seung chớp mắt ngạc nhiên.

“Chửi bọn lừa đảo và du côn á? Ý anh là sao?”

“À, nghe nói sau khi bà lão mất, mấy tên xấu xa đã bám lấy quán.”

“Dù sao thì bọn bên đó cũng nhanh mồm lắm. Không hiểu sao chúng lại đua nhau bám lấy một đứa chưa đầy hai mươi tuổi như thể nó có tiền vậy. Thế giới này thật khắc nghiệt, quá khắc nghiệt.”

“Cậu ấy… có tiền mà.”

“Có tiền á?”

“Nghe nói bố mẹ của Cho Rong là những nhà nghiên cứu tài năng. Vì làm việc cho chính phủ nên dù họ có phát minh ra cái gì thì bản quyền cũng thuộc về chính phủ, nhưng họ cũng nhận được kha khá tiền thưởng hiệu suất thay vì tiền bản quyền. Cộng thêm việc bà của Cho Rong cũng là một người giàu có nữa.”

“Ôi trời. Sao những người giàu có như vậy lại sống ở vùng ngoại ô chứ? Thời buổi này không chỉ có quái vật đáng sợ mà con người cũng đáng sợ chẳng kém.”

“Bà của Cho Rong là một người tốt bụng. Bà ấy không đề phòng người khác mà luôn cảm thấy thương xót cho họ. Nhờ có bà mà rất nhiều người biết được thế nào là một bữa cơm ấm áp, tôi cũng là một trong số đó.”

“Vậy thì sao chứ. Cuối cùng bà ấy cũng ra đi không yên lành. Đôi khi tôi nghĩ, thứ vô dụng nhất trên đời này có lẽ chính là con người. Nếu phải chọn ra một loài sinh vật gây hại cho trái đất thì chắc chắn con người sẽ đứng đầu danh sách. Lũ quái vật đột nhiên xuất hiện kia chẳng phải là sự tự thanh lọc của trái đất để tiêu diệt loài người – loài sâu bọ này sao?”

“Tuy có nhiều người xấu, nhưng cũng có rất nhiều người tốt. Bà và Cho Rong đã cho tôi thấy điều đó.”

“Người tốt thì ít quá so với người xấu. Mà ảnh hưởng của người xấu lại lớn hơn người tốt rất nhiều. Cái thế giới chết tiệt này rồi cũng chỉ có lũ người xấu xa là sống sót mà thôi.”

Nghe những lời bi quan của Cha Ye Seung, Sa Geon Woo cười trừ.

“Vậy nên mới có những kẻ như sâu bọ bu bám vào cậu ấy đó.”

“Chắc là chúng nó cũng không biết cậu ấy có bao nhiêu tài sản đâu mà tìm đến. Nhưng dù có hay không có thì chúng nó cũng sẽ tìm cách moi móc cho bằng được.”

Một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi, đơn độc một mình thì chẳng khác gì miếng mồi ngon cho lũ người đó. Vì bận làm nhiệm vụ ở Cổng không gian nên hắn thậm chí còn không thể tham dự tang lễ của bà, một tuần sau mới đến thăm thì đã thấy lũ người xấu xa kia bu bám lấy rồi. 

Vốn dĩ đã chịu cú sốc lớn vì chuyện của bà, lại liên tiếp gặp phải chuyện không hay như vậy thì không biết trái tim cậu đã phải chịu bao nhiêu tổn thương nữa.

“Nghe nói là đã báo với Cục Quản Lý và tống cổ bọn nó vào tù rồi, nhưng mà không hiểu sao toàn là mấy người quen biết từ ngày xưa tìm đến.”

“Đúng là ‘hết chỗ nói’ mà. Không phải là chiêu trò của cái đám đó đều như nhau cả rồi sao, nhưng sao cứ nhằm đúng người quen mà đến chứ… Đúng là tình huống dễ gây hiểu lầm mà. Thế còn anh thì sao? Chắc là không bị hiểu lầm chứ?”

“……” Ma Jang Gun im lặng một chốc trước câu hỏi của Cha Ye Seung, rồi trả lời.

“Sa Geon Woo, lừa đảo. Tôi, bạn của lừa đảo, là côn đồ.”

Thay cho Sa Geon Woo đang yên tĩnh, cậu ta tóm tắt lại tình hình. Chỉ với vài từ ngắn ngủi, Cha Ye Seung đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình. Ánh mắt của cô trở nên lạnh lẽo, đó là ánh mắt nhìn một thứ gì đó thật đáng thất vọng.

“Bị coi là lừa đảo á? Đến giờ vẫn chưa giải được cái hiểu lầm đó á? Vậy cả tuần nay mày lặn lội đến quán người ta ăn canh xương bò là cái quái gì? Chẳng phải là phí công vô ích sao?”

“Ấy ấy, gì mà phí công. Đây là tất cả là để làm quen……”

“Phí công là phí công. Phải giải thích cho người ta hiểu, phải nói cho người ta biết mày không phải là lừa đảo mà là người quen cũ thật sự chứ. Còn lặn lội đến ăn canh xương bò ngày đêm làm gì? Mày là Kim Cheom Ji à?”

“Ấy ấy, không được gọi người lớn tuổi là ‘mày’ chứ.”

“Câm miệng, đồ vô dụng kia. Đến một đứa trẻ cũng không dỗ dành được mà chỉ biết ăn canh xương bò thôi à.”

Trước lời chỉ trích lạnh lùng của Cha Ye Seung, Sa Geon Woo im lặng.

“Anh cũng chẳng vừa gì, bị người ta coi là lừa đảo mà vẫn mặt dày mày dạn đến ăn canh xương bò cho bằng được.”

Sa Geon Woo ngón tay cào cào vào chiếc ghế sofa cũ kỹ.

“Người ta không nhớ gì thật á? Không có kỷ niệm gì hồi xưa sao? Lúc bé anh đã từng chơi với người ta như thế nào, đã từng làm gì cùng nhau. Người ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Nếu không phải là trẻ sơ sinh thì chắc cũng nhớ được gì chứ.”

“Chắc là tại trải qua nhiều chuyện đau khổ nên người ta trở nên nhạy cảm hơn. Dù là người lạ hay người quen thì người ta cũng không muốn tiếp xúc. Có vẻ như là đã quá chán ghét con người, bị tổn thương bởi những mối quan hệ, lăn lộn vất vả mười mấy năm trời rồi trở nên chán ghét cuộc đời.”

“Vậy nên, đến giờ vẫn chưa nói được gì sao? Đúng là hết cách với anh thật.”

“Nhưng mà cậu ấy vẫn cố gắng một mình, cũng đáng khen chứ sao.”

Hồi bé, Ro Yi là đứa trẻ hay khóc cũng hay cười. Rất nhút nhát, nhưng chỉ cần quen thân thì sẽ chẳng ngại ngần mà sà vào người khác ngay.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn, sáng sủa, tốt bụng như vậy.

Nhìn tính cách của bà mà lớn lên, chỉ sợ cậu ấy sẽ toàn lo cho người khác mà chẳng nghĩ gì cho bản thân. Giờ bà cũng không còn, cậu lại càng phải biết lo cho mình trước, nhưng hắn lại lo lắng cậu ấy không học được điều đó.

Nghe tin bà mất muộn màng, Sa Geon Woo vội vàng chạy đến thì hay tin lũ ác quỷ đã ghé thăm một lượt. Khác với lo lắng của mình, cậu vẫn kiên cường chống chọi một mình nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. 

Trông cậu ấy sắc sảo, gai góc như một con nhím xù lông để tự vệ. Trông cậu vừa đáng thương, vừa đáng khen, vừa thấy vui vì biết tự bảo vệ mình.

“Này Sa Geon Woo kia, tỉnh táo lại đi. Không phải lúc để mà tự khen mình đâu. Đừng có mà suốt ngày chỉ biết đến ăn canh xương bò nữa, anh để quên máy nhắn tin rồi kìa? Lúc nãy tôi thấy có cuộc gọi đến từ ‘thằng khốn’ đấy.”

“Gì mà ‘thằng khốn’ chứ.”

“Không gọi ‘thằng khốn’ thì gọi là gì? Gọi là ‘cún’ thì uổng cho con chó. Tội nghiệp nó.”

“Công nhận.” Ma Jang Gun ngồi im lặng như không có ở bên cạnh, gật đầu đồng tình với lời của Cha Ye Seung.

“Có cuộc gọi từ ‘thằng khốn’ thì chắc là sắp phải chuẩn bị vào cổng rồi. Nghỉ một tuần cũng nhiều rồi, lần này lại phải đi đâu nữa đây. Muốn ăn không ngồi rồi mà không có tiền, đi cổng gate thì cũng chẳng kiếm được như người ta. Vừa không có tiền vừa không được gì, vừa chẳng có chút ý nghĩa nào. Đúng là số phận đi làm chó cho ‘thằng khốn’ rồi chết.”

*Cổng gate: Cổng không gian.

Cha Ye Seung vừa chửi rủa vừa ngả người ra ghế sofa. Sa Geon Woo kiểm tra máy nhắn tin, đúng như lời cô nói có cuộc gọi đến.

“Phải đi thôi. Mấy người khác thì sao?”

“Chun Soo đi xem ca sĩ nào đó rồi, lúc nãy thấy có cuộc gọi đến nên tôi đã bảo sư thầy đi gọi người đó về chắc giờ cũng……”

Vừa dứt lời thì cửa văn phòng bật mở với tiếng động lớn, hai người đàn ông bước vào.

“Tôi đã có thể nhận được chữ ký rồi! Chỉ cần thêm 672 người nữa là đến lượt tôi rồi! Tại sao! Tôi không thể hạnh phúc sao.”

Phía sau người đàn ông trẻ tuổi đang kêu gào thảm thiết là một người đàn ông đầu trọc mặc áo choàng xám, đang mỉm cười hiền từ và niệm ‘Quan Thế Âm Bồ Tát’.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo