Editor: HThanh.
“672 người ư? Hôm nay có thể ký hết được không?”
Với tâm trạng khó hiểu, Cha Ye Seung vừa hỏi vừa khịt mũi.
“Tất nhiên rồi! Chỉ vừa lọt vào top 1000 thôi mà, không thể tin nổi.”
“Cậu số bao nhiêu vậy?”
“992!”
“Suýt soát nhỉ, suýt soát.”
“Đúng vậy! Tôi đã may mắn lọt vào top 1000. Đây là cơ hội để gặp Angel Hunters, bắt tay, nhận chữ ký và trò chuyện với họ! Ugh, thật đáng tiếc.”
“Angel Hunters? Cái tên gì vậy? Thợ săn thiên thần ư? Họ muốn xuống địa ngục chắc?”
“Chậc chậc, Angel Hunters là nhóm bốn cô gái săn lùng giống như thiên thần. Nó có nghĩa là ‘Thiên thần và Thợ săn, Thợ săn và Thiên thần’, cái cô vô học này. Đây là lý do tại sao tôi không nên nói chuyện với những người ngu dốt.”
“Những kẻ chưa từng bước vào cổng kia mà dám gọi mình là thợ săn? Còn gì nữa? Tôi vô học? Kẻ ngu dốt? Hôm nay cậu muốn bị một cô gái vô học đánh một cách vô học chắc?”
Cha Ye Seung đứng bật dậy từ ghế sofa và khóa tay vào cổ Park Cheon Soo, mặt hắn ta chuyển từ đỏ tía sang trắng bệch, tay vẫy vẫy trong không khí.
“Chơi đẹp đấy, chơi đẹp đấy.”
Không phải chuyện ngày một ngày hai nên Sa Geon Woo lắc đầu rồi gõ nhẹ lên bàn.
“Mọi người ngồi xuống đi, tôi biết các cô cậu đã nghe tin về việc được triệu tập rồi. Sớm thì tối nay, muộn nhất là ngày mai chúng ta sẽ phải vào cổng. Tôi chắc chắn các cô cậu đã dự đoán được điều này, trước khi gặp Head tôi có vài điều muốn nói.”
*Head: là người đứng đầu hoặc trưởng nhóm, thường dùng để chỉ người lãnh đạo của một tổ chức.
Khi Sa Geon Woo lên giọng nghiêm túc hiếm có, các thành viên trong đội ngồi xuống ghế sofa một cách ngoan ngoãn.
“Sau khi hoàn thành cổng lần này, chúng ta sẽ chuyển văn phòng.”
“Cần thiết vậy sao?”
Các thành viên trong đội, vốn đang tập trung chờ đợi một thông báo quan trọng thì buông lỏng vai khi chủ đề không như mong đợi.
“Chúng ta đâu chỉ quanh quẩn ở cổng Seoul, mà còn phải đi đến nhiều khu vực hoang vu nữa. Không có lý do gì phải ở lại trung tâm Seoul cả, việc gặp Head cũng chỉ là việc của tôi thôi nên với các cậu, việc ở trung tâm hay ngoại ô chẳng khác gì nhau. Văn phòng hiện tại chỉ có vị trí là ở Seoul nhưng cơ sở vật chất không tốt so với tiền thuê cao, thà dùng số tiền đó để thuê một văn phòng rộng hơn ở ngoại ô còn tốt hơn.”
“Tiền thuê văn phòng đã có thí chủ trả rồi nên tôi không có ý kiến gì, A Di Đà Phật.”
Ja Young chắp tay nói một cách lễ phép. Khi anh cúi đầu, ánh đèn huỳnh quang phản chiếu lên cái đầu bóng loáng. Dù đã quen nhưng vẫn không thể thích nghi được, Sa Geon Woo cảm thấy mắt mình cay cay và lén đảo mắt nhìn sang các thành viên khác.
“Ở đây thì hơi tồi thật nhưng chuyển ra ngoại ô cũng không đảm bảo sẽ có được văn phòng tốt hơn, vì khu vực đó vốn đã lạc hậu rồi.”
“Tiền thuê đắt quá. Đội trưởng, phải tiết kiệm tiền thôi…… Nghèo lắm.”
Không, chưa đến mức nghèo vậy đâu.
Dù sao đi nữa cảm thấy khó chịu nhưng vì tiền thì càng tiết kiệm càng tốt, nên Sa Geon Woo không phản đối lời của Ma Jang Gun.
“Tôi cũng không có ý kiến gì.”
Ja Young, Ma Jang Gun và cả Cha Ye Seung đều không phản đối việc chuyển văn phòng, nên Sa Geon Woo nhìn về phía Park Cheon Soo cuối cùng chưa lên tiếng.
“Tôi phản đối.”
“Tại sao?”
“Vì đây là lãnh địa của tôi.”
Hoàn toàn không phải.
“Tôi không thể từ bỏ lãnh địa của mình để đến nơi khác.”
Dù có chuyển đi đâu cũng chẳng ai quan tâm đâu.
“Nếu chuyển ra ngoại ô, lãnh địa của cậu sẽ rộng hơn đó.”
“Hmm, đúng là vấn đề cần phải suy nghĩ. Một người đàn ông cần một thế giới rộng lớn hơn.”
Không phải thế giới mà chỉ là khu phố thôi, nhưng Sa Geon Woo không muốn nói dài dòng nên chỉ gật đầu qua loa.
“Vậy tôi coi như mọi người đều đồng ý chuyển văn phòng nhé, vị trí mới sẽ là gần quán canh xương bò.”
Ẩn ý cuối cùng khiến ánh mắt của các thành viên đổ dồn về phía Sa Geon Woo.
“Tại sao? Nếu được thì sống gần chỗ Cho Rong thì tốt biết mấy.”
“Hóa ra đó mới là mục đích chính. Chỉ có anh thấy tốt thôi, chúng tôi được lợi gì?”
“Có thể ăn canh xương bò ngon mà rẻ.”
“Canh xương bò ngon lắm.”
Ma Jang Gun lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
“Nếu là người có duyên với thí chủ thì việc ở bên cạnh giúp đỡ và chăm sóc là điều đương nhiên. Bần đạo không có vấn đề gì.”
Dù Cho Rong vốn đã rất thông minh nên các thành viên trong đội chắc chắn sẽ chẳng có việc gì để giúp đỡ hay chăm sóc cả.
“Ha, đó sẽ là lãnh địa mới của tôi sao? Tôi phải đi xem trước mới được.”
“Bắt thằng nhóc đó lại.”
Sa Geon Woo chỉ tay về phía Park Cheon Soo đang định nhấc mông lên và chạy ra ngoài ngay lập tức, Ma Jang Gun dang rộng hai tay và khóa chặt hắn ta lại.
“Bỏ ra! Đây là thách thức với tôi sao? Khặc khặc, tôi sẽ cho anh thấy ngọn lửa đen như mực của tôi.”
“Cheon Soo, Cheon Soo à, Park Cheon Soo. Tôi đã nói là đừng phát âm ‘khặc khặc’ bằng giọng điệu đó rồi mà! Và lửa thì màu đỏ chứ không phải đen! Lửa và ngọn lửa là cùng một nghĩa! Thật sự không biết phải chỉnh từ đâu nữa.”
“Không hiểu từ đâu mà lắm thứ linh tinh lại lọt vào đầu cậu ta thế nhỉ.”
Cha Ye Seung lẩm bẩm rồi tặc lưỡi.
“Tôi sẽ đi gặp Head rồi về nên mọi người ngồi yên nhé, đặc biệt là giữ chặt thằng Park Cheon Soo đó lại.”
*Head: xin nhắc lại một lần nựa, từ này chỉ người đứng đầu hoặc trưởng nhóm.
“Tiểu tăng sẽ trông chừng. Xin đừng lo lắng, hãy đi và về bình an.”
“………”
Không hiểu sao mà không lo cũng không được. Dù nhìn đi đâu, nhìn ai cũng chỉ thấy toàn những nhân vật đáng lo ngại, nên Sa Geon Woo im lặng rời khỏi văn phòng.
***
“Anh ta đã từ bỏ rồi sao?”
Đã khoảng mười ngày kể từ khi Sa Geon Woo vẫn thường đến ăn canh xương bò hai lần mỗi ngày vào bữa trưa và bữa tối, đột nhiên ngừng xuất hiện.
Ban đầu, vì không phải là người cần phải để ý nên tôi cũng không nhận ra, nhưng vài ngày sau tôi chợt nghĩ ‘À, cái tên lừa đảo đó không thấy đến nữa nhỉ.’
Có lẽ vì khuôn mặt đó quá ấn tượng, hoặc vì sự kiên trì hiếm thấy dù là theo hướng sai lầm. Dù là một vị khách không mấy dễ chịu, nhưng chắc chắn hắn có một sự hiện diện đáng kể.
Dù là một người có mục đích rõ ràng, nhưng khi Sa Geon Woo đột nhiên không đến nữa, tôi lại cảm thấy hơi trống vắng. Dù biết rằng những kẻ lừa đảo như vậy không nên xuất hiện xung quanh vì nó có lợi cho cuộc sống của mình.
“Có phải vì con người là loài động vật xã hội nên mới vậy không?”
Đúng là một đặc tính vô dụng của loài người. Một loài vừa tranh giành, lợi dụng và bóc lột lẫn nhau nhưng lại không thể sống mà không va chạm, nếu không sẽ cảm thấy cô đơn.
Từ giờ trở đi, cuộc đời là của riêng tôi. Ngoài tôi ra tất cả đều là người dưng, tôi đã quyết tâm sống chỉ nghĩ cho bản thân mình, vì bản thân mình, ưu tiên mình là trên hết nhưng có lẽ tôi vẫn chưa thể dứt khỏi cái quán ăn của bà, nơi tôi phải tiếp xúc với nhiều người, có lẽ cũng vì cô đơn.
Tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đó là bằng chứng cho thấy tôi cũng không thể thoát khỏi bản tính của con người.
“Cuộc đời thật vô nghĩa.”
Trước khi bắt đầu buổi bán hàng tối, tôi tận hưởng 30 phút nghỉ ngơi và nhâm nhi ly cà phê.
Khi bà còn sống, quán ăn hầu như không bao giờ đóng cửa. Mặc dù là thời gian chuẩn bị bán hàng, nhưng bà luôn mở toang cửa quán không chỉ để phục vụ bữa ăn mà còn để những người qua lại có thể ghé vào uống cà phê, trò chuyện.
Tất nhiên, bây giờ thì không như vậy.
Tất cả các cửa ra vào trừ ống thông gió đều bị khóa. Căn nhà trên tầng hai được đóng kín từ cửa đến cửa sổ, và cửa sau của quán ở tầng một cũng bị bịt kín. Cửa quán chỉ mở đúng giờ bán hàng, còn lại thì luôn đóng chặt.
Sau đám tang của bà, việc thay thế cửa kính và cửa ra vào phía trước quán bằng kính cường lực chống trộm quái vật mới giúp tôi cảm thấy an toàn hơn một chút. Mặc dù chỉ có thể ngăn chặn quái vật cỡ nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ để ngăn người.
Và bây giờ, người đàn ông tóc đỏ đang lảng vảng bên ngoài cánh cửa kính mang lại cho tôi cảm giác bất an.
“Tên điên nào thế này?”
Mái tóc đỏ rực rỡ quá chói chang so với màu đỏ tự nhiên, thu hút sự chú ý một cách mạnh mẽ theo nghĩa tiêu cực. Gương mặt bóng bẩy của hắn cũng khiến tôi không hài lòng nhưng hơn hết, đôi mắt có vẻ hơi mất trí của hắn khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi đứng dậy và tiến lại gần cánh cửa đã đóng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không bán hàng sao?”
Khi tôi dùng ngón tay chỉ vào tấm biển thông báo treo trên tay nắm cửa, người đàn ông nhìn thấy nó và đảo mắt.
“Ba mươi phút nữa hãy đến.”
Mặc dù tôi đã chuẩn bị xong việc kinh doanh từ sớm, nhưng tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian mở cửa và đóng cửa. Ngay cả khi không phải vậy, tôi cũng không muốn sẵn sàng cho người đàn ông trông hơi không ổn kia vào quán trống trải.
“Tôi đói bụng, không bán canh xương bò sao?”
“Đang là giờ nghỉ.”
“Không mở cửa sao?”
Có nên báo cáo hắn không?
Nếu hắn bị điên thì họ sẽ đưa hắn đi, và nếu hắn chỉ là không ổn… họ vẫn sẽ đưa hắn đi, phải không?
Tôi nên báo cáo hắn thì hơn.
Ngay khi tôi quyết định và lấy điện thoại ra, một tiếng ầm ầm lớn vang vọng từ bên ngoài cánh cửa. Nó nghe như tiếng sấm thật sự, không phải là nói dối hay khoe khoang và tôi biết lần đầu tiên hôm nay rằng một âm thanh lớn như vậy có thể phát ra từ bụng người.
“Tôi đói.”
“……”
Ôi, chết tiệt. Số phận của tôi là cái gì vậy?
Sau khi thở dài và oán hận bà đã nuôi tôi như thế này, tôi mở cửa đã khóa.
“Ồ, bạn cho tôi canh xương bò sao?”
“Vâng, vâng.”
Tôi nhìn người đàn ông tóc đỏ cười toe toét bước vào cửa hàng, sau đó mở toang cửa hàng.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa sớm hơn ba mươi phút, tôi phải cầu trời rằng người đàn ông sẽ chỉ ăn lặng lẽ và rời đi.