Thật lòng mà nói thì câu lạc bộ này coi như đã nát một nửa rồi. Chẳng làm được gì ngoài càm ràm, vậy mà mấy tên O.B. (cựu thành viên) mặt dày vẫn ra vào tự nhiên mà không ai cản nổi. Đó mới là lý do khiến mọi thứ tụt dốc. Cái gì cũng bắt bẻ, moi móc, rồi bày đặt quân kỷ này nọ, thời 80 cũng chẳng đến mức này. Tân binh mới vào nhìn thấy cảnh đó thì chạy mất dép cũng phải. Mà tân binh rút, thì chỗ này thành cái ao tù là chuyện đương nhiên.
“Này… không đến mức ấy đâu.”
"Cậu nói thế vì cậu là O.B. thôi."
Gương mặt Park Sang Hee sầm lại.
Từ khi bị ép nhận làm hội trưởng hội O.B., trông anh ta có vẻ đã nảy sinh chút ý thức trách nhiệm.
“Cậu đã đến tận đây rồi, nhất định phải nói mấy lời đó à? Người ta lại tưởng cậu là tân binh thật đấy.”
Ối chà. Nhìn Park Sang Hee nổi giận đùng đùng mà Shin Kyu Ho chỉ biết cười trừ.
“Thế thì tôi đi nhá. Cậu có tiễn không?”
Anh chỉ tay ra phía cửa sau, dáng vẻ thản nhiên như thể chẳng luyến tiếc gì.
Park Sang Hee thở dài thườn thượt rồi lén kéo tay áo Kyu Ho lại. Hai ánh mắt chạm nhau, Park Sang Hee bĩu môi.
“Là thành viên chính thức mà cậu không có tí lương tâm nào à?”
Đúng kiểu hội trưởng hội O.B. người vừa nghe thấy hội trưởng hiện tại khóc lóc cầu cứu liền nhảy vào lo chạy người khắp nơi. Nhưng Kyu Ho chỉ nhếch mép cười:
"Lương tâm gì chứ. Cậu làm hội trưởng câu lạc bộ để giữ lương tâm chắc?"
“A, không biết đâu. Ngồi xuống đi, thằng khốn.”
Giờ thì Park Sang Hee thật sự mất kiên nhẫn anh ta kéo mạnh Shin Kyu Ho ngồi xuống.
Thực ra anh cũng đâu có định đi thật. Sau khi cười khúc khích một lúc thì anh lại ngồi ngay ngắn trở lại.
May thay, chỗ ngồi đã bắt đầu đông dần. Khuôn mặt hội trưởng hiện tại cũng sáng ra thấy rõ – hơi quá lố là đằng khác.
Dù sao thì ngay từ đầu học kỳ những buổi thế này đóng vai trò rất quan trọng trong việc tạo không khí câu lạc bộ. Phải tạo ra cái cảm giác "không đi thì chết" thì mới giữ được người. Mà hôm nay lại là buổi mấy tân binh mới vào trình bày ý tưởng trò chơi.
Không có người ngồi nghe thì người nói cũng mất hết tinh thần.
Kyu Ho dù chẳng thích cái không khí "bắt buộc phải tham gia" này, nhưng anh vẫn có chút thương cảm với ban điều hành hiện tại – bạn học cả. Làm quản lý mấy cái hội sinh viên thế này, ai mà chẳng phải chịu cảm giác phản bội bạn bè và ghét chính mình cơ chứ.
“Nhóm 3 bắt đầu trình bày ạ.”
Nếu không phải vì lý do đó thì chẳng ai ngồi đây nghe cái bài thuyết trình du lịch dài tận hai tiếng đồng hồ.
“Tôi là Seo Yoon Gun phụ trách phần thuyết trình hôm nay.”
Một anh chàng cao ráo, mặt mũi sáng sủa bước lên bục. Kyu Ho thoáng ngẩn người.
"Chẳng lẽ đây là phần thưởng cho lòng vị tha của mình?"
Dáng cao, chân dài, mặt nhỏ – hay là cả ba?
Dù chỉ mặc mỗi cái áo trắng cùng với áo khoác bò nhưng nhìn cậu ta vẫn cực kỳ nổi bật.
Sinh viên năm nhất? Kyu Ho giả vờ nghe nhưng mắt lại dán vào người đang đứng trên bục kia. Da trắng thế kia chắc chưa đi nghĩa vụ. Nhưng nếu là năm nhất thì sao lại vào câu lạc bộ này? Đẹp trai như thế không thấy kì lạ sao?
Nghi vấn nối tiếp nghi vấn.
"...Này."
Kyu Ho huých nhẹ vào Park Sang Hee đang bấm điện thoại bên cạnh.
“Cậu ta mới vào à?”
“Ai, người đang thuyết trình á?”
“Ừ.”
“À… gần như vậy. Trước đây từng hoạt động một kỳ rồi nghỉ. Giờ quay lại nên chơi với bọn năm nhất.”
“Nghỉ? Không phải là nghỉ hẳn à?”
“Nghe bảo hồi đó đi nghĩa vụ. Xong về học mấy kỳ giờ muốn kết thúc hoạt động nên quay lại.”
"Quay lại để kết thúc hoạt động? Sao phải cực thế chứ…"
Kyu Ho quay sang nhìn bạn mình, nhưng anh ta lại đang chăm chú vào điện thoại.
Cậu ta mà từng đi nghĩa vụ thật thì chắc lớn tuổi hơn Kyu Ho tưởng.
“Nhưng mà nhìn kỹ thì… đẹp trai thật.”
Park Sang Hee đột nhiên buông một câu, giọng trầm trầm.
“Chắc đám con gái mê lắm.”
Rồi lắc đầu, thở dài than vãn: “Lại bị lu mờ nữa rồi…”
“Có phải vì không có trai đẹp như cậu ta mà cậu không bị lu mờ đâu.”
Kyu Ho đáp nhẹ nhàng.
Vừa nói xong Park Sang Hee lại nổi quạu bảo anh phải suy nghĩ trước khi mở miệng. Kyu Ho nhún vai. Anh vốn là người thẳng thắn nhưng không phải kiểu nghĩ gì nói nấy.
Bằng chứng là anh vẫn chưa nói ra điều đầu tiên bật ra trong đầu khi nghe lời nhận xét của Park Sang Hee lúc nãy.
“Vậy là hết phần trình bày của nhóm em ạ.”
"Chắc gì chỉ có mỗi con gái là mê cậu ta."
Kyu Ho mỉm cười nhếch mép giữ suy nghĩ ấy cho riêng mình.
Kyu Ho gia nhập câu lạc bộ này cách đây một năm. Cái tên “Đội Du Lịch” nghe vừa quê vừa kỳ quặc khiến anh từng phản đối dữ dội nhưng cuối cùng lại bị dụ đổ bởi một đàn anh quen biết người không ngừng ca ngợi không khí tự do, yên bình ở đây. Nhưng công bằng mà nói thì lúc đó đúng là không khí như vậy thật nên bảo ông anh đó lừa thì cũng hơi oan.
Chỉ là dụ người ta vào rồi vừa tốt nghiệp xong đã cắt đứt mọi liên lạc với câu lạc bộ thì đúng là hơi đáng giận. Tuy vậy cậu vẫn hiểu. Cảm giác bị bỏ lại một mình cũng có chút buồn đấy nhưng nếu nhìn khách quan thì một người đã tốt nghiệp mà lại cứ lai vãng mấy hội nhóm đại học mới là chuyện kỳ cục.
“Làm thế này thì không thể triển khai được đâu. Bản kế hoạch sơ sài quá. Phải chia rõ thời gian ra theo từng mục.”
Nói cách khác chính cái câu lạc bộ này mới là thứ kỳ cục.
“Tuy trên danh nghĩa chúng ta là câu lạc bộ đại học nhưng suốt 20 năm qua vẫn giữ được truyền thống như một câu lạc bộ trung tâm. Chúng tôi luôn hoạt động với niềm tự hào như vậy. Có lẽ em đã quá xem nhẹ điều đó...”
“Tôi đến muộn nên không nghe được toàn bộ, nhưng với phần vừa nghe được thì cái phần này hơi...”
Kyu Ho nhìn đám người đã tốt nghiệp từ mấy năm trước giờ lại chiếm chỗ ngồi rồi ra vẻ như mấy nhà phê bình chuyên nghiệp rồi thở dài. Ai mà nghe thấy chắc tưởng mấy tân binh đang thuyết trình dự án trị giá hàng chục tỷ không bằng. Đã đến muộn chẳng nghe được bao nhiêu mà cũng ráng chen lời góp ý – đúng là nhiệt tình không cần thiết.
“Giữ mặt mũi chút đi...”
Park Sang Hee ngồi cạnh thì thào khẽ véo anh một cái. Kyu Ho gật đầu qua loa rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh liếc nhanh về phía bục thuyết trình.
“Vâng, em cảm ơn các tiền bối đã góp ý ạ.”
Anh định nếu thấy người thuyết trình có vẻ lúng túng thì sẽ tìm cách giúp cắt ngang lời các tiền bối nhưng chàng trai kia lại mỉm cười rất bình tĩnh. Không phải nụ cười gượng gạo để che giấu sự bối rối mà trông hoàn toàn tự nhiên.
“Về câu hỏi cuối cùng mà một tiền bối đã đưa ra thì phần đó có ghi ở trang hai dưới cùng của tờ tài liệu em đã phát. Có lẽ vì tiền bối đến muộn nên chưa kịp xem qua. Mong tiền bối xem lại một lần nữa giúp em.”
...Ờ. Rõ ràng là không có chuyện cậu ta đang hoảng.
“Và về góp ý đầu tiên, em cảm ơn ạ. Tuy nhiên vì chủ đề gốc của bản kế hoạch là ‘chuyến du lịch nhẹ nhàng để thư giãn’ nên em đã soạn kế hoạch theo hướng tập trung vào chủ đề thay vì chi tiết thời gian. Phần lịch trình cụ thể sẽ được trình bày trong buổi họp sau vào tuần tới.”
Cậu ta từ tốn mỉm cười, từng câu từng chữ không bỏ sót. Haizz... Một tiếng thở dài khẽ vang lên từ phía Park Sang Hee. Có vẻ anh ta đã nhận ra vẻ mặt của đám O.B. đang ngồi.
“Cuối cùng về phần góp ý cho rằng em đã đánh giá thấp câu lạc bộ này... À, xin lỗi, em xin phép được trả lời về phản hồi đó.”
Đến đoạn này thì đầu óc Kyu Ho bắt đầu choáng váng. Chẳng lẽ vì anh quá ghét cái không khí này mà bắt đầu hoang tưởng rồi sao?
“Tiền bối ạ, phản hồi hay ‘feedback’ – là lời khuyên được đưa ra dựa trên lý do và cơ sở rõ ràng, với mục đích hướng tới điều tốt hơn. Mong tiền bối cũng cân nhắc xem điều mình vừa nói có thực sự là một phản hồi hay không.”
Ý cậu ta là: “Nghĩ kỹ xem lời mình nói có phải góp ý hay chỉ là bắt bẻ vô cớ đi nhé.”
Bây giờ thì anh nghe như có tiếng ù ù bên tai. Nếu đây là chương trình phát sóng thì chắc đã bị tính là sự cố rồi. Nhưng người con trai kia vẫn bình thản như chẳng có gì.
“Em xin hết ạ.”
Cậu ta thản nhiên kết thúc bài thuyết trình của mình như thể chưa từng ném mấy quả bom xuống khán phòng.
“Nghe nói anh ấy vốn không phải kiểu người như thế mà.”
Tiếng “xèo” vang lên khi miếng thịt vừa đặt lên chảo. So Min dùng kẹp ấn chặt nó xuống.
“Anh? Em gọi hắn là anh á?”
“Ủa, không biết hả? Hắn với anh Kyu Ho... à, lại ‘hắn’ rồi. Ảnh với anh Kyu Ho bằng tuổi đó.”
“Thật hả? Không giống chút nào.”
Nghe bảo từng đi nghĩa vụ rồi nhưng khi nhìn làn da sáng mịn ấy Kyu Ho cứ tưởng người kia nhỏ hơn mình. Không phải coi thường chỉ là nhìn quá trẻ. Bằng tuổi à... Kyu Ho lẩm bẩm trong đầu: “Hai mươi lăm…”
“Nhưng mà hôm nay thật sự bất ngờ đấy. Ban đầu em thấy ảnh cười dù nghe gì đi nữa em còn nghĩ ‘Ôi, giao tiếp đỉnh ghê’ ai dè chắc là kiểu ‘thấy nhảm nên cười’ thì đúng hơn.”
“Ừ. Mà nói chuyện cũng khéo phết.”
“Lúc đầu em cứ tưởng chắc cười vậy rồi biến mất khỏi câu lạc bộ ai ngờ không phải. Hoạt động cũng khá chăm chỉ nữa. Chắc vì vậy nên hình như khá được lòng bạn cùng khóa. Cái kiểu như hôm nay là vì không ưa mấy ông khoá trên thôi chứ với bạn đồng trang lứa thì tuyệt đối không nói kiểu đó. Mọi người bảo ảnh hiền mà.”
“Ờ thì… nhìn cái lũ ‘tiền bối’ xuất hiện hôm nay thì ai mà nói được lời hay.”
Nói xong Kyu Ho bật nắp chai soju. Nghe vậy, So Min bật cười khe khẽ rồi hắng giọng định nói gì đó nhưng đã bị ánh nhìn của Park Sang Hee lia tới.
“Rốt cuộc hai người theo phe ai hả?”
Sang Hee gằn giọng. Phe ai ư? Kyu Ho chỉ cười khẩy. So Min ngồi đối diện đá mắt sang ra hiệu. Nhìn sang Sang Hee đang giận dỗi So Min chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cái thằng khốn đó… thật sự khiến mấy O.B. nổi điên luôn đấy. Còn trút giận lên tôi nữa… Aish, má nó. Không có ai để nói chắc? Tưởng tôi là thằng ngu nên mới im à?”
“…Ờm, thì… đúng là vậy.”
Nếu đã có gì để nói thì cứ nói đi cho rồi! Kyu Ho định bật ra như thế nhưng ánh mắt rực lửa của So Min cùng cái kẹp thịt đưa sang khiến anh chỉ dám thốt lên được bấy nhiêu. Trong khi anh đang cắt miếng thịt vừa chín tới thì Sang Hee lại bắt đầu than thở sau khi liếc nhìn vào điện thoại.
“Nếu đã muốn nói gì thì cứ thẳng ra đi sống hoà nhã làm gì? Thế giới này là của riêng ai à? Không ưa thì đừng vác mặt đến câu lạc bộ nữa. Cứ lằng nhằng dính vào, thật là…”
Anh ta suýt khóc đến nơi thậm chí còn làm bộ lau nước mắt trông như thể bị dư chấn đập vào lòng. Aish… Kyu Ho chỉ lặng lẽ lật miếng thịt liếc nhìn qua phía đối diện thấy So Min cũng đang trong trạng thái tương tự.
“…Này, đừng khóc mà.”
Cuối cùng thì người đặt tay lên lưng Sang Hee trước là Kyu Ho. So Min nhận lấy cái kẹp thịt lúng túng nói:
“Anh đừng khóc nữa mà,” rồi gắp một miếng thịt đặt vào đĩa của Sang Hee.
“ Tôi nói rồi mà, cái chức hội trưởng hội O.B. đó đâu phải vinh dự gì đừng có nhận. Tự buộc chân mình vào mớ rắc rối…”
“Hồi đó tụi nó cứ ép rồi thế nào cũng phải nhận! Bọn khốn nạn. Toàn chĩa mũi dùi vào tôi. Cái thằng Seo Yoon Gun hay gì đó thì chẳng ai dám hé răng vì trông nó ghê ghê thế là im re!”
“Thì… cũng đúng. Này, thôi đừng khóc nữa ăn chút coi.”
“Nhưng tôi thật sự rất bức bối mà…”
Sang Hee ngẩng đầu lên nhưng vẫn còn sụt sịt. Kyu Ho thở ra một hơi. Lúc Sang Hee được đề cử làm hội trưởng O.B., đáng lẽ anh phải ngăn lại đáng lẽ phải đứng lên mà nói: “Này, cái con người này mà làm hội trưởng cái gì chứ?”
Dù đôi khi hơi kém cỏi nhưng Sang Hee vốn không phải kiểu người xấu xa. Ngược lại thì anh ta quá nhạy cảm và hay để ý thành ra chỉ biết tự mình chịu thiệt.
Nói cho cùng thì cái chức hội trưởng hội O.B. cũng chỉ là cái vị trí phiền phức chuyên đi nhắn tin bị người ta lơ hiếm khi được coi trọng. Ai mà muốn nhận chức đó? Không ai muốn làm nhưng vẫn cần người đảm nhận nên họ nhắm vào một đứa vừa ngoan lại vừa còn chút tình cảm với câu lạc bộ mà dồn ép vào chỗ đó.
“Nói thật thì giờ tôi chẳng còn trông đợi gì mấy ông tiền bối. Chỉ cần chịu trả lời tin nhắn là tôi thấy biết ơn rồi. Nhưng mà, cái thằng đó là gì chứ? Tại sao cứ phải tạo sóng gió như vậy?”
“Thật ra nói đúng ra thì…”
“Đúng đó!”
Không phải lỗi cậu ta đâu mấy người mới là mấy kẻ hành xử như cái chợ ấy! Kyu Ho định nói tiếp nhưng bị cú đá dưới gầm bàn của So Min chặn họng. Chết cha, cái đầu gối…
Anh khẽ mím môi.
“Thằng chó đó… Cứ đợi đấy. Tao mà để yên à? Không ưa thì biến khỏi hội đi!”
Sang Hee nghiến răng lẩm bẩm. Đây rõ ràng là đang trút giận. Đúng là danh xưng làm hỏng người. Kyu Ho khẽ tặc lưỡi trong lòng. Ngày xưa bị bắt nạt thì ghét tiền bối giờ thành người phải quản lý lại thấy khó chịu với mấy tân binh lắm lời. Chính là tâm lý đó.
“Tao sẽ đuổi nó khỏi đây!”
Dù sao cũng là bạn nên anh cũng không tiện nói gì. Chỉ biết cầm ly soju nốc thêm vài lần cho đỡ nghẹn. Sang Hee sau vài lần mắng chửi cái tên tân binh kia thì cuối cùng lưỡi cũng quấn vào nhau mà gào lên “Tao đuổiiiii!!” rồi ngủ gục. Kyu Ho chỉ biết lấy ly soju gõ nhẹ vào đầu anh ta một cái cho hả giận với cái kiểu nói chuyện tào lao của bạn mình.