Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 39
Trước lời chúc sống lâu bất thình lình ấy, Jung Yoon quay sang nhìn Jung Rok.
“Chuyện sinh tử làm gì có thứ tự. Tiếc là tôi không dám chắc được gì đâu.”
“Ôi trời, không được rồi.”
“Nếu định nói mấy câu kỳ cục nữa thì thôi quay lại tìm món ban nãy đi.”
“À, đúng rồi.”
Câu trả lời của Jung Yoon rõ ràng chẳng mấy tin tưởng, nhưng Jung Rok lại bật lên một tiếng “à!” như vừa nhận ra điều gì đó. Khi anh vừa quay người lại, đầu gối liền huých vào mông Jung Yoon. Cậu đang định đứng dậy thì bị đẩy lùi về sau, khẽ bật ra một tiếng rên. Jung Rok lập tức ngoái lại nhìn.
“Xin lỗi, đau à?”
Ánh mắt có vẻ ái ngại, nhưng phần đuôi mắt lại cong xuống một cách… đáng ghét.
“...Không sao đâu.”
“Không được, để tôi xem nào, chỗ nào, như thế nào—”
“Im lặng và lôi món đồ ra đi.”
Jung Yoon rít qua kẽ răng với vẻ mặt khó chịu dù biết rõ mình vừa thất lễ với cấp trên. Đã đủ ngượng chín mặt rồi, chẳng lẽ tên này không thấy hành động của mình kỳ cục chút nào à? Trước ánh mắt lạnh như băng, Jung Rok chỉ tiếc nuối bặm môi rồi quay lưng đi.
“Ồ, thấy rồi!”
Jung Rok đang lục lọi thì bất chợt reo lên, giơ món đồ vừa tìm thấy đầy hào hứng. Thân người anh nghiêng mạnh vì đà, suýt ngã về phía trước, may mà được đầu gối của Jung Yoon đỡ lại. Món đồ run rẩy trong tay Jung Rok cũng rung theo nhịp.
Anh nhấc nó lên cao ngang đầu, gương mặt lập tức cứng đờ. Jung Yoon cũng đang cúi người lại gần thì sững lại ngay lập tức.
Thoạt nhìn, nó trông như một mảnh nilon. Dày hơn ngón tay một chút và có hình dạng quá kỳ lạ để gọi là bóng bay. Thứ chất liệu mờ đục ấy vẫn còn vết tích của chất lỏng trắng đục đã khô lại.
“Tìm người nói cho tôi biết là tôi đang nghĩ sai đi.”
“Nếu ý cậu giống tôi thì... chắc đúng thật rồi đấy.”
Chưa kịp dứt lời, Jung Rok đã nghiến răng nhắm mắt lại, cố ý làm bàn tay cầm vật thể kia run lẩy bẩy. Jung Yoon hấp tấp lôi túi zip từ túi quần sau ra và mở ra.
“Chờ đã, đừng buông tay.”
“Làm ơn, ngón tôi đang rữa ra rồi.”
“Cầm có cái bao cao su thôi mà, không đến nỗi đâu. Đây này.”
Vừa mở miệng túi ra, Jung Rok liền buông tay. Bao cao su khô cứng rơi thẳng vào túi. Jung Yoon lập tức khóa kín và cẩn thận cất giữ rồi quay ánh mắt đầy nghiêm trọng về phía sau lưng Jung Rok.
“Có khi còn nữa đấy.”
“Nếu định giữ tinh trùng thì cũng làm cho tử tế chứ. Ai lại hành xử tệ hại thế này chứ...”
“Để tôi tìm. Tránh ra chút.”
“Tên này điên rồi à.”
Khi Jung Yoon vừa thò tay tới, Jung Rok lại bất ngờ đẩy cậu ra. Jung Yoon ngơ ngác nhìn anh. Mới nãy còn kêu kinh tởm, giờ lại điên cuồng lục lọi đống rơm.
Chẳng mấy chốc, tiếng chửi tục tĩu vang lên không ngừng khi Jung Rok lần lượt lôi ra từng cái bao đã qua sử dụng. Rồi đột nhiên—
“Aaaagh!!”
Một tiếng hét đầy phẫn nộ vang dội. Hai tay Jung Rok giơ cao như vừa khai quật được nhân sâm ngàn năm. Rơm rạ vương đầy đầu và vai, mặt mày phấn khởi như vừa tìm được báu vật. Trên tay anh là một chiếc hộp kim loại bằng cỡ cuốn sách, nắp bật tung ra, có nắp đỏ.
Hộp được trang trí đầy hình cây thông, ông già Noel, tuần lộc và tuyết—trông không khác gì hộp quà Giáng sinh. Bên trong, hai chiếc bao cao su chưa dùng kẹt trong góc, nằm trên một chiếc hộp nhỏ tách rời.
Cả hai cùng cúi đầu vào soi kỹ bên trong, mặt lập tức đông cứng. Phía trong hộp nhỏ kia có vài chỗ dính vết khô của chất lỏng màu trắng đục như sữa. Và ở giữa khe hộp kim loại và hộp giấy còn kẹp thêm một bao đã dùng, xẹp lép.
“…Chết tiệt, đây là cái quái gì vậy…”
Jung Rok nhăn mặt rít lên trong cổ họng. Ánh mắt anh hướng xuống chiếc bao ban nãy, rõ ràng là thứ bị văng ra khi hộp này bung nắp.
“Còn gì nữa. DNA đấy.”
Dù vẫn còn hơi sốc, nhưng Jung Yoon đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Có lẽ do mùi cỏ rơm và chuồng trại làm đầu óc trở nên mụ mị, cảm giác như sắp phát điên đến nơi rồi.
Và rồi món đồ bất ngờ ấy xuất hiện, giống như một tia sáng le lói cuối đường hầm, như tờ 50 nghìn bất ngờ tìm thấy trong túi quần cũ. Dù không biết đống DNA này có phải của hung thủ không, nhưng trực giác mách bảo rằng đây là một dấu vết quan trọng.
“Chắc không còn gì nữa đâu nhỉ?”
Vì không có vật gì để đựng, Jung Yoon đành nhẹ nhàng đứng dậy, nâng hộp lên tay. Cậu nhìn quanh đống hỗn độn vừa tạo nên với vẻ khó xử. Đúng lúc đó, Jung Rok cũng đứng dậy và bất ngờ chìa tay ra.
“Đưa đây.”
“Cái gì cơ?”
“Cái đó.”
“Cái này á? Để làm gì?”
Dù hơi khó hiểu, Jung Yoon vẫn đưa chiếc hộp sang cho anh. Dù sao thì cả hai cũng cùng đến đây một xe, mà không có gì đựng thì cũng như nhau…
“Chuyện này, để đội trưởng làm là đúng rồi.”
“…À.”
Chiếc hộp kim loại không lớn lắm được Jung Rok nhẹ nhàng nhấc lên chỉ bằng ngón cái và ngón trỏ. Anh xoay người lại, cầm máy ảnh chụp hình hiện trường. Nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc với người đầy rơm rạ bám đầy kia, khóe môi Jung Yoon khẽ cong lên, một nụ cười mơ hồ hiện ra.
Không biết là vì muốn tuyên bố rằng chính mình đã tìm thấy hay vì với cương vị đội trưởng thì nhất định phải "đánh dấu chủ quyền". Dù gì thì cũng không lạ. Cậu đã từng chứng kiến chuyện này vài lần trước đó rồi. Thế nhưng, khi người làm điều đó lại là Moon Jung Rok thì lại tạo cho cậu một cảm giác thật kỳ lạ.
Kỳ lạ nhất là cậu không hề thấy khó chịu. Ngược lại, nhìn cái cách anh nghiêm túc chụp từng góc như sợ sót một chi tiết nào, Jung Yoon thậm chí còn muốn phì cười vì thấy… dễ thương đến khó tin.
“Cái vẻ mặt đó... cứ như là đang có gì dơ bẩn trong đầu vậy.”
Jung Rok vừa sốt ruột muốn kết thúc cho nhanh vừa bận rộn thu dọn, đột nhiên lại dừng tay rồi quay đầu nhìn Jung Yoon. Cậu vẫn đang nhìn anh chăm chú.
“Cậu nhìn tôi đáng thương cỡ nào cũng vô ích thôi.”
“Tôi nhìn anh như thế hồi nào chứ. Chỉ là… thấy anh cố mang theo cái đó trông hơi buồn cười thôi.”
Thật là cạn lời. Ai thương hại ai cơ chứ? Jung Yoon lắc đầu, quét sạch mớ rơm còn dính trên áo mình rồi quay đi.
“Ý cậu là cái này hả?”
“Vâng, chính cái đó.”
“Thế cậu định để tôi cho cậu xách theo tinh trùng của người khác à?”
Lại bắt đầu rồi. Jung Yoon nghiến răng, không biết từ lúc phát hiện ra tang vật thì đây là lần thứ mấy cậu phải nghe hai chữ “tinh trùng” từ miệng Jung Rok. Dù biết chỉ là nói đùa, nhưng nghe mãi thì thật sự không thể không nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh có bình thường không.
“Chuyện dơ bẩn thế này, để cấp trên làm thì đỡ bị chửi hơn.”
Dù đang bị Jung Yoon trừng mắt, Jung Rok vẫn thản nhiên đáp lại. Jung Yoon ngửa đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt hướng vào bóng đèn rồi nhắm mắt lại, cố nén xuống cơn bực đang dâng lên.
Cậu biết rõ Jung Rok là kiểu người điên điên như vậy, nhưng vẫn không thể hiểu nổi trong đầu anh chứa cái gì mà nói ra được những câu như thế. Mất ngủ đến mức hoang tưởng luôn rồi chăng? Jung Yoon thở hắt ra, cố gắng kìm nén tâm trạng.
“Cái đó là chứng cứ, anh hiểu không? Ai lại nhìn nó như là tinh trùng của người khác mà nghĩ đến mấy chuyện đồi bại như thế?”
“Tôi chứ ai.”
…Thật sự nên giết người diệt khẩu rồi thì hơn.
Ánh mắt Jung Yoon hướng xuống món tang vật vừa được thu giữ. Dù Jung Rok gọi đó là tinh trùng, nhưng với Jung Yoon, nó đơn giản chỉ là chứng cứ.
Chứng cứ ADN rõ ràng, đủ để ép cung hoặc thậm chí là bắt giữ nghi phạm. Vậy thôi. Chỉ là một cái bao cao su bỏ đi, không hiểu vì sao tên kia lại cứ lải nhải mấy lời vô nghĩa đến vậy. Cậu thật sự không muốn hiểu nữa.
Đội trưởng kiểu đó mà cũng tồn tại được ư? Jung Yoon bỗng cảm thấy hoang mang như lạc vào một tiểu thuyết không biết tuyến truyện đang chạy theo lối nào, không hiểu bản thân đang đảm nhận vai trò gì.
“Tôi chửi anh được không?”
“Cứ chửi đi. Nhưng chửi rồi sẽ hối hận đấy.”
“Không chửi thì tôi còn hối hận hơn, thôi thì cứ chửi một phát...”
Rõ ràng là đang trêu. Jung Yoon bực đến phát điên, định bụng tuôn ra hết cả kho tàng từ ngữ phong phú trong đầu. Nhưng ngay lúc đó, Jung Rok bất ngờ áp sát. Anh giơ một ngón trỏ đặt nhẹ lên môi cậu.
Bảo chửi được mà, vậy mà khi cậu định chửi thì lại cản?
Jung Yoon quay đầu định tránh đi thì bất chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi gần như chạm nhau. Và rồi, giọng Jung Rok nhỏ như gió thở: “Suỵt.”
Theo phản xạ, Jung Yoon lập tức nín thở, căng tai lắng nghe. Giữa khoảng không tĩnh lặng đến mức tiếng hít thở cũng rõ ràng, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ vang lên đâu đó ngoài rìa không gian yên ắng.
Không quay đầu, cậu chỉ liếc mắt về phía phát ra âm thanh. Đúng lúc đó, một bóng lờ mờ lướt qua tầm nhìn. Sau đó là tiếng sột soạt như vải va vào nhau. Không thể nhầm lẫn. Có người.
Jung Yoon liếc nhìn Jung Rok, thấy đối phương cũng khẽ gật đầu. Jung Rok rút khăn tay ra, cẩn thận đặt hộp kim loại lên rồi để nó sang một bên.
Jung Yoon đứng chắn phía trước hộp, đồng thời xoay người về phía cửa. Qua lớp ni lông mỏng bên ngoài nhà kính, một cái bóng nhỏ lướt qua. Người đó đang ở rất gần.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.