Lịch ra: Tối T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 99
Một bầu không khí im lặng bao trùm bàn làm việc của đội điều tra án tồn đọng. Họ không muốn tin, nhưng nếu những suy đoán kia là sự thật, vụ án này sẽ gây ra một chấn động lớn. Đặc biệt là trong bối cảnh niềm tin vào cảnh sát đang xuống dốc vì hàng loạt vụ việc, không biết cấp trên sẽ phản ứng thế nào khi đội quyết định điều tra sâu hơn…
“Báo cáo thì sao ạ?”
“Trước hết, chúng ta phải bắt tay vào vụ án ở Han Ju ngay khi có lệnh. Sau đó, với danh nghĩa điều tra các vụ liên quan, chúng ta sẽ đi gặp những cảnh sát đã từng phụ trách vụ việc này.”
“Chúng ta không báo cáo với trưởng phòng sao?”
“Muốn chết à?”
Nghe cuộc trò chuyện, Jung Yoon cảm thấy lo lắng cho Hyun Chul nên đã cẩn thận hỏi. Tuy nhiên, vừa dứt lời, giọng nói của Hyun Chul từ phía sau đã làm môi cậu dính chặt lại như được dán bằng keo dán sắt.
“Giỏi lắm. Đúng là đồ lươn lẹo, dính dáng với Moon Jung Rok nên toàn học thói xấu.”
“Tôi xin lỗi ạ.”
“Tôi cử cậu đi để giám sát Moon Jung Rok, đề phòng nó gây chuyện, thế mà cậu còn gây chuyện lớn hơn nữa. Vậy thì phải làm sao, hả?”
Hyun Chul vỗ một cái thật mạnh vào gáy Jung Yoon. Lần này, Jung Yoon im lặng chịu trận. Cậu nghĩ rằng mình đã có lỗi trong vụ án trước và có lẽ sẽ còn tiếp tục, nên cứ nhận một cái trước cho xong chuyện.
“Các cậu nghĩ im lặng là có thể điều tra được vụ này à? Đây không phải vụ án bình thường đâu. Hồi đó, có đến hai cảnh sát đã phải cởi áo vì không bắt được hung thủ. Im lặng á? Các cậu muốn chết thật không?”
Hyun Chul chỉ vào từng người trong bốn người đang im lặng và hét lớn.
“Anh làm ầm ĩ lên như thế thì mọi người đều biết hết chứ sao. Đã bảo là muốn chết rồi, sao giọng lại khỏe thế?”
“Cậu thì bảo là muốn chết vì lười làm việc, sao lần nào cũng nhiệt tình như thằng bị điên, lúc nào cũng muốn làm lớn chuyện lên thế?”
“Công chức làm việc bằng tiền thuế của dân thì nghĩ gì mà chơi…”
“Im…!”
Hyun Chul đang định cầm chiếc điện thoại trên bàn của Jung Yoon ném đi thì bỗng khựng lại. Jung Yoon thắc mắc nhìn ông ta, thấy ông ta dùng cơ mặt ra hiệu rồi cười gượng gạo, đặt điện thoại xuống.
“Gì vậy, có bụi bay vào mũi à…”
“Mới sáng sớm mà ồn ào thế?”
Jung Rok đang cười khẩy và nhìn theo Hyun Chul, cũng im bặt. Một giọng nói quen thuộc đang tiến lại gần. Hyun Chul ra hiệu bằng mắt và cả ba người đều đứng dậy.
“Không cần đâu. Mấy đứa bận rộn cả mà, ngồi xuống đi.”
Người bước vào văn phòng không ai khác chính là Phó Cục trưởng. Sự xuất hiện của một người nổi tiếng là thân cận với Cục trưởng như ông làm cả văn phòng chìm vào tĩnh lặng.
“Trưởng phòng Choi, đội trưởng Moon, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Có gì thì gọi tôi lên, sao anh lại đích thân xuống đây?”
“Tôi rảnh thì tôi xuống. Cậu làm sao?”
“Phòng họp kín hết rồi. Anh cứ nói ở đây đi.”
Jung Rok cau mày, giữ bước chân của Phó Cục trưởng. Mặt Hyun Chul tái mét. Ông ta ra hiệu bằng mắt bảo mọi người ra ngoài ngay, nhưng Jung Rok hoàn toàn phớt lờ và thậm chí còn ngồi xuống ghế.
“Thôi được rồi. Nếu cậu muốn thế…”
Phó Cục trưởng đang định đi ra, quay lại và tiến gần đến bàn của đội chuyên án. Hyun Chul lúng túng, không biết phải làm gì. Ông ta chỉ đứng sau, liên tục ra hiệu bằng tay, lúc thì ra dấu ‘trả lời cho hay vào’, lúc thì nắm tay đấm vào không khí để ra lệnh cho các thành viên trong đội.
“Đợt này chỉ làm vụ án ở Han Ju thôi.”
Phó Pục trưởng ra lệnh với giọng điệu hiền từ nhưng lạnh lùng. Không ai đáp lời. Một phần vì nể ông, nhưng chủ yếu là vì biểu cảm của Jung Rok đã thay đổi.
“Đã hiểu…”
“Không thể được.”
Jung Rok kiên quyết giữ chân Phó Cục trưởng khi ông định quay đi. May mắn thay, Phó Cục trưởng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông quay lại, nhìn Jung Rok và thở dài.
Jung Rok giật lấy tập hồ sơ từ tay Jun Hyuk rồi lao đến đứng trước mặt Phó Cục trưởng.
“Đây là báo cáo phác họa hồ sơ và tài liệu về các vụ án có thể do cùng một hung thủ gây ra. Chắc anh đã được báo cáo, nhưng vụ cưỡng hiếp ở khu trường đại học Seoul gần đây cũng có khả năng.”
“Đội trưởng Moon.”
“Hơn nữa, vụ án mà trung úy Seo đã báo cáo năm ngoái cũng có khả năng là cùng một hung thủ.”
“Jung Rok à.”
“Anh xem hết đống này rồi mà vẫn định bảo là đây không phải vụ án giết người hàng loạt, không được làm sao?”
Trước lời nói sắc bén của Jung Rok, Phó Cục trưởng cau mày. Ông ra hiệu cho mọi người quay đi rồi lạnh lùng đáp lại.
“Không phải lời nói nào cũng dễ dàng chịu trách nhiệm đâu.”
Nghe Phó Cục trưởng nói, Hyun Chul đang đứng dựa tường, giơ hai tay xuống, ra hiệu ‘hạ mình xuống’ bằng cả người. Ông ta thậm chí còn giơ ngón trỏ lên cầu xin, chắp hai tay lại như ruồi và vặn vẹo người.
Một luồng khí lạnh bắt đầu lan tỏa khắp văn phòng, bắt đầu từ xung quanh Phó Cục trưởng với ánh mắt nghiêm khắc. Jung Yoon lo lắng đảo mắt, nghĩ rằng Jung Rok sẽ hiểu ý mà hành động cho khéo léo.
Nhưng biểu cảm của Jung Rok không hề tầm thường. Thoạt nhìn thì nghiêm túc, nhưng Jung Rok luôn…
“Chú.”
“Này, tôi đã bảo đừng gọi tôi như thế ở Cục mà…”
Quả nhiên, Jung Rok bất ngờ gọi Phó Cục trưởng là “chú” và mỉm cười. Phó Cục trưởng có vẻ khá bất ngờ, cởi bỏ chiếc mặt nạ hiền từ ban nãy.
Ông cầm tập tài liệu trên một chiếc bàn không biết của ai rồi ném tung nó lên không trung. Các thành viên trong đội nhìn theo những tờ giấy rơi xuống sàn và lặng lẽ nhìn nhau. Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không được để bất cứ ai bật cười, nếu không tất cả sẽ cùng chết.
“Bác.”
“Này! Gọi là Phó Cục trưởng! Thằng khốn này!”
Phó Cục trưởng quay người lại, ném cả hộp khăn giấy về phía Jung Rok. Rõ ràng là ông cố tình làm thế. Jung Yoon quyết định quay mặt đi, không nhìn nữa. Có vẻ như không chỉ mình Jung Yoon nghĩ vậy. Han Kyul đã chui tọt xuống gầm bàn từ lúc nào, che miệng lại.
“Cái thằng điên này…” Không có ai bình thường cả. Jung Yoon nhắm chặt mắt.
“Vụ này, cậu cũng biết đấy, bao lâu nay không bắt được hung thủ nên bị chửi nhiều rồi. Hả? Chúng ta cứ đi theo hướng dễ dàng thôi. Bây giờ mọi thứ đang tốt đẹp mà. Sướng biết bao. Giải quyết một vụ án tồn đọng, sướng biết bao! Vậy mà sao cứ thích làm lớn chuyện lên thế. Không phải bình thường, mà là cưỡng hiếp hàng loạt và cả giết người nữa!”
“…”
“Cùng một tên khốn vẫn đang tiếp tục làm cái trò đó, thậm chí còn đến tận Seoul. Nếu chuyện này vỡ lở, tất cả cảnh sát đều chết. Cậu nghĩ truyền thông sẽ ngồi yên à?”
Phó Cục trưởng đã mất hết vẻ nghiêm khắc và điềm tĩnh, gân cổ lên mà gào. Ông đấm vào ngực và thở dốc, tỏ vẻ bực bội.
“Trước mắt cứ điều tra im lặng. Nếu có bằng chứng rõ ràng…”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Cái gì?”
Phó Cục trưởng đang giận dữ bỗng im bặt. Ông xoa xoa giữa hai hàng lông mày cau chặt, ra hiệu cho Jung Rok nói tiếp.
“Nếu vụ án gần đây không cùng hung thủ với vụ Han Ju! Nếu hai vụ án đó hoàn toàn không liên quan.”
“…”
“Dù có bắt được hung thủ hay không, tôi cũng sẽ nộp thẻ công chức và rời ngành.”
Lời tuyên bố của Jung Rok làm văn phòng lạnh ngắt như đang ở giữa Siberia. Phó Cục trưởng không còn lời nào để nói, chỉ biết bật cười gượng gạo. Trước đề nghị táo bạo không ngờ, Jung Yoon cũng kinh ngạc nhìn Jung Rok.
“Vậy thì xin hãy cấp lệnh. Nếu không, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên Cục trưởng.”
“…Cái thằng này, cậu có biết bố cậu lo cho cậu đến mức nào không?”
“Bố lo cho tôi ạ? Vậy thì phó cục trưởng chuyển lời giúp tôi đi. Bảo bố lo cho tôi thì hãy đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ, chuẩn bị lệnh thật tốt và nộp cho tôi.”
Có vẻ như đã hết cách, Phó Cục trưởng quay lưng bước đi mà không nói lời nào. Sau khi ông rời đi, văn phòng im lặng khoảng một phút. Sau hai phút, khắp nơi mới bắt đầu có tiếng thở dài và than vãn.
“Vụ này thì thăng chức coi như toi.”
“Anh làm thế này có phải là nâng cao tinh thần làm việc quá không?”
Khi văn phòng trở lại không khí bình thường, Han Kyul và Jun Hyuk lập tức lẩm bẩm.
“Woo Jung Yoon, cầm chìa khóa xe đi.”
“Vâng.”
“Chúng ta sẽ đi gặp Trung úy Seo. Ki Jun Hyuk, cậu lập danh sách các cảnh sát từng phụ trách vụ án Han Ju. Han Kyul, cậu xác nhận thông tin liên lạc của các gia đình nạn nhân mà tôi đã sàng lọc.”
Jung Yoon cầm đồ đạc và đứng dậy. Cậu cúi đầu chào Hyun Chul khi ông ta đang đứng ở phía sau lườm Jung Rok rồi rời khỏi bàn. Jung Rok cũng thu dọn đồ đạc sau khi giao việc.
“Có gì bất thường thì báo cáo ngay.”
Hyun Chul cứ lườm Jung Rok, nhưng Jung Rok giả vờ như không thấy. Jun Hyuk nhìn Hyun Chul rồi cẩn thận hỏi.
“Nếu cái “bất thường” đó là Cục trưởng thì sao?”
Nghe câu hỏi, Jung Rok dừng bước, từ từ quay đầu lại.
“Khả năng đó không phải là không có, nên không thể phớt lờ được.”
“Vậy phải làm sao?”
Jun Hyuk hỏi lại.
“Bảo với bố rằng con trai rất kính trọng bố.”
Jung Rok nhìn Hyun Chul và đáp. Hyun Chul lắc đầu, lẩm bẩm “thằng điên”. Jung Rok mỉm cười và tự hào nhún vai.
“Nếu chưa đủ thì bảo là ‘con yêu bố’.”
Jun Hyuk kêu lên ‘oẹ’ và rùng mình. Jung Rok nhìn gáy của Jun Hyuk, khẽ cười rồi quay đi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.