Jung Yoon nheo mắt, trừng trừng nhìn viên cảnh sát đang lộ rõ vẻ thù địch. Dù còn trẻ tuổi nhưng hắn đã là cảnh sát trưởng đội điều tra. Cách đối đãi này thật không đúng mực. Cậu bất giác cảm thấy bực bội.
Ngược lại, Jung Rok tỏ vẻ không mấy bận tâm, uống cạn cốc cà phê rồi đặt chiếc cốc giấy rỗng xuống. Ánh mắt đầy giận dữ của Jung Yoon chuyển sang nhìn anh.
Jung Rok khoanh tay trước ngực, che đi phần ngực vạm vỡ. Anh khẽ cười, trông như một cô dâu mới e thẹn.
Viên cảnh sát vô cùng bối rối trước sự trơ tráo của Jung Rok. Hắn giật giật má, hắng giọng, chỉnh lại tư thế rồi đặt cuốn sổ tay xuống. Lúc này Jung Rok mới bỏ tay xuống.
"Các anh đã nhận được liên lạc từ trụ sở chính rồi chứ. Chúng tôi muốn xin một số tài liệu liên quan đến vụ án."
"Vâng, thì sao. Hồ sơ cách đây 20 năm chúng tôi đã gửi hết, kết quả giám định của Seo Jun Shim mới phát hiện thì các anh cũng đã nhận được rồi. Những cái khác thì chúng tôi vẫn đang điều tra..."
Jung Yoon cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của người đàn ông này. Từ giọng điệu đến biểu cảm, viên cảnh sát rõ ràng không hoan nghênh chuyến thăm của cậu và Jung Rok. Tất nhiên, việc vụ án bị chuyển lên trụ sở chính thì chẳng ai vui vẻ gì, nhưng đó không phải là chuyện liên quan đến những người như họ.
Ngay từ đầu, viên cảnh sát trước mặt cũng không nằm trong danh sách được xét thăng cấp đặc biệt. Chắc chắn hắn cũng không phải là người phụ trách điều tra vụ án 20 năm trước. Chẳng lẽ chỉ vì lòng trung thành với đơn vị thôi sao? Bình thường, những vụ án ồn ào như thế này người ta thường tránh xa mới đúng...
Trong lúc Jung Yoon đang chìm trong nghi vấn, một dòng chữ đột ngột lướt qua đầu cậu.
Hyung Bae chia cho Gwang Jin một phần số tiền nhận từ chủ tịch Park để có thể thoải mái sai khiến hắn. Sai khiến Gwang Jin không khó. Bởi vì hắn là kẻ cùng loại. Gwang Jin rất nghe lời nếu trong những việc bẩn thỉu có lẫn mùi tiền.
Ánh mắt Jung Yoon đang chăm chú nhìn hắn hơi mở to. Cậu nhớ ra rồi. Đó là cái tên xuất hiện trong <Con mắt thứ ba>. Gã cảnh sát tham nhũng làm việc đúng số tiền đã nhận. Jung Yoon nghiến răng.
Tiếng ken két khẽ vang lên, Jung Rok liếc nhìn Jung Yoon rồi uống nốt cốc cà phê đã nguội của cậu một hơi. Jung Yoon nhíu mày nhìn anh. Anh lau khóe miệng, cười hề hề.
"À, ra là vậy. Vậy thì lẽ ra anh cứ trả lời là không cần đến cũng được mà."
"Không. Cái... tôi đã nói với thằng út rồi. Tôi cứ tưởng đã liên lạc hết rồi chứ."
Một viên cảnh sát cười nhạt trước câu trả lời đầy ẩn ý của Jung Rok. Jung Yoon liếc nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương đang nổi gân xanh rồi thở dài.
"Đã đến đây rồi, chúng tôi có thể xem các bằng chứng liên quan đến Seo Jun Shim và những tài liệu đã lập được đến đâu không? Cấp trên cũng yêu cầu chúng tôi như vậy."
Không hiểu sao Jung Yoon không muốn dễ dàng rút lui. Viên cảnh sát lúng túng trước yêu cầu của cậu, vừa xoa gáy vừa cố tránh trả lời. Khi bọn họ lại bắt đầu trao đổi ý kiến bằng mắt, Jung Yoon xen vào nói:
"Nếu phiền phức thì chúng tôi mang hết chứng cứ đi cũng được."
Jung Rok đứng ngoài quan sát cuộc đấu trí giữa hai người. Viên cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn anh với ánh mắt dò xét. Khi ánh mắt chạm nhau, Jung Rok nở một nụ cười thân thiện.
"Dù sao thì tôi cũng là người nhà của ngài thanh tra trưởng kia mà..."
Sắc mặt viên cảnh sát tái mét trước lời nói của Jung Rok. Gã đàn ông ôm đầu lấm lét nhìn xung quanh rồi tặc lưỡi. Phản ứng khó chịu này đã nằm trong dự đoán.
Vốn dĩ không có ý định nhượng bộ nên Jung Yoon cũng không muốn giải thích thêm, cậu đẩy ghế ra sau. Trước khi đứng dậy, cậu nhìn thẳng vào từng ánh mắt đang đổ dồn về phía mình và nói:
"Thanh tra trưởng nói vậy đấy, vậy thì, bên nào tiện hơn cho các anh?"
***
Một lúc sau, hai người rời khỏi đồn cảnh sát và trở về thị trấn. Họ đỗ xe ở một nơi vắng vẻ và xem xét các tài liệu vụ án vừa lấy được. Jung Yoon dựa sâu lưng vào ghế phụ lái, khoanh tay thở dài.
"Cái gã đàn ông từng là nghi phạm hàng đầu ấy... chiếc xe Grandeur màu trắng."
"Đào?"
"Vâng. Xem báo cáo vụ án, tôi cứ thấy có gì đó không ổn với dòng thời gian."
"Sao vậy?"
Jung Yoon lật mạnh xấp báo cáo vụ án, tạo ra những tiếng "xoạt xoạt" khô khốc. Nhìn gương mặt cậu căng thẳng, nhăn nhó, Jung Rok khẽ nhả khói thuốc.
"Trong báo cáo ghi rằng hắn ta đã mua một lượng lớn đào ở trong làng từ một năm trước khi Han Bong Im biến mất lần đầu tiên. Lúc đó hắn ta mua ở chỗ không có nạn nhân nào cả. Sau Han Bong Im là Seo Mal Sook. Trong khoảng thời gian này thì không có giao dịch mua đào nào. Rồi Seo Jun Shim mất tích."
Jung Yoon dùng ngón tay chỉ vào phần đã được cậu đánh dấu bằng bút nhớ dòng. Cậu dựng tờ giấy lên để Jung Rok dễ nhìn. Jung Rok giấu điếu thuốc xuống dưới cánh tay, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe phía ghế lái và chăm chú đọc phần đó.
"Xem xét ý kiến giám định sau khi phát hiện thi thể, thời gian tử vong ước tính không khác biệt nhiều so với thời điểm mất tích ban đầu. Seo Mal Sook cũng tương tự. Vậy thì Seo Jun Shim cũng có khả năng như vậy. Thế nhưng, nghi phạm này lại đến mua đào thêm một lần nữa sau khi Seo Jun Shim mất tích? Tại nhà ông Jung Yong Gil, số 81."
Jung Rok quay lưng về phía ghế lái, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn vầng trăng đang dần hiện rõ trên bầu trời đêm.
"Nhưng ở đó lại không có nạn nhân nào. Nhà đó cũng có vợ của ông Jung Yong Gil, người có điều kiện tương tự như các nạn nhân. Vậy sự khác biệt so với các vụ án trước là gì? Hồ sơ điều tra không cho thấy điểm khác biệt rõ ràng nào."
"Sao lại không giết?"
"Không hẳn là ý đó... Hắn đang cho thấy một giai đoạn 'hạ nhiệt'. Đã có đủ thời gian cho vụ án tiếp theo. Lúc đó thi thể của Seo Jun Shim cũng chưa được tìm thấy. Thủ đoạn xử lý đã tinh vi hơn. Vậy thì tên tội phạm cũng tự tin hơn. Vậy mà lại không gây án?"
Trước câu hỏi dai dẳng, Jung Rok dụi tắt điếu thuốc đã ngắn ngủi, mở cửa xe phía ghế lái.
"Có lý đấy."
"Vào thời điểm đó, người vợ kia thậm chí còn không bị triệu tập để lấy lời khai. Cái gã mua đào đó là nghi phạm hàng đầu, và dù tung tích mờ ám nhưng hắn ta lại là người cuối cùng gặp nạn nhân."
Jung Yoon đang nói nhanh như một bài diễn văn thì đột nhiên im bặt. Ánh mắt sắc bén của cậu từ từ chuyển sang tay của Jung Rok.
"Những gì không có trong hồ sơ thì cứ trực tiếp xác minh là xong."
Jung Yoon im lặng nhìn Jung Rok lên xe và khởi động máy. Bị nhìn chằm chằm, Jung Rok đang nắm vô lăng liền thẳng lưng, quay sang Jung Yoon nháy mắt.
"Căn cứ theo điều 3 khoản 1 Luật Xử phạt các hành vi vi phạm hành chính nhẹ, vứt tàn thuốc bừa bãi là vi phạm quy định cấm vứt rác thải. Phạt 50.000 won."
Jung Yoon nhanh chóng nói thêm trước khi ánh mắt của Jung Rok nhìn cậu thay đổi.
"Tính theo lần. Anh nhặt cái vừa vứt đi."
***
Hội quán của làng nằm ở một vị trí gần, đi xe của Jung Rok chưa đến năm phút. Jung Rok cố ý đỗ xe ngay trước cửa hội quán. Jung Yoon định chỉ ra rằng đó không phải là khu vực đỗ xe nhưng rồi thôi.
Chỉ là cậu liếc nhìn với vẻ không hài lòng rồi lặng lẽ xuống xe. Dù sao thì biên lai phạt cũng sẽ ghi tên cái gã kia chứ không phải cậu.
Có lẽ đó là một suy nghĩ vô trách nhiệm với tư cách là đồng nghiệp và người đi cùng, nhưng nhìn chiếc xe của Jung Rok khiến cậu không muốn bận tâm nhiều.
Jung Yoon vừa ngưỡng mộ chiếc xe ngoại đắt tiền mà với mức lương công chức khó mà duy trì nổi của Jung Rok vừa lắc đầu. Dù sao cũng là công chức, sao có thể tỉnh táo lái một chiếc xe hào nhoáng như vậy chứ? Càng nhìn càng thấy anh ta khác xa với người yêu mình.
Không biết nên gọi là may mắn hay không. Jung Yoon đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nhận ra Jung Rok đang bước nhanh lên con hẻm, cậu giật mình tỉnh lại. Nhanh chóng đuổi theo Jung Rok, chẳng mấy chốc họ đã đứng giữa con hẻm, trước một cánh cổng màu xanh lá cây. Jung Yoon gần như theo quán tính rút điện thoại ra.
「Dam Hong 1 Gil / 6-3 (Dam Hong Dong - 81)」
Cậu so sánh địa chỉ ghi trên tấm biển màu xanh đã cũ kỹ trên bức tường trắng bẩn với danh sách cư dân đã lưu. Hầu hết chủ hộ đều có cùng họ nên phạm vi không rộng. Vài dòng sau, cậu có thể xác nhận tên chủ hộ và các thành viên trong gia đình tại địa chỉ ghi trên biển.
「Dam Hong 1 Gil 6-3 (cũ) Dam Hong Dong số 81 / Chủ hộ: Jung Yong Gil / Thành viên: Go Ok Nam / Kim Yang Hee」
Nhưng dù nhìn bao nhiêu lần cậu cũng không thấy có gì đặc biệt. Đó là kết quả của việc đọc lướt qua loa. Jung Yoon giấu sự thất vọng dưới lưỡi, bấm chuông cửa.
"Có ai không ạ?"
Sau khi xác minh, cậu biết cặp vợ chồng này là đôi tân hôn, kết hôn chưa đầy một năm vào thời điểm xảy ra vụ án. Họ cùng làm việc ở Seoul, sau khi kết hôn không lâu thì chuyển đến ngôi làng này.
Dù còn trẻ tuổi nhưng họ được biết đến là những người con hiếu thảo, chuyển về quê để sống cùng mẹ, thậm chí còn được nhận bằng khen. Jung Yoon đợi cửa mở, mắt nhìn qua bức tường thấp vào bên trong ngôi nhà.
Điều đầu tiên cậu thấy là một ô cửa sổ lớn. Rèm cửa được kéo kín mít, che chắn cẩn thận bên trong, một cánh cửa kính trượt trông như một lối vào khác.
Khi đôi mắt cậu chậm rãi đảo quanh, cậu thấy một chiếc camera an ninh ở góc trên, không rõ đang hướng về đâu. Một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy. Ánh mắt Jung Yoon trở nên sắc lạnh khi nhận ra điều đó.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.