D-Day - Chương 14

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 14

Jung Yoon quay người lại, gương mặt chẳng có chút gì gọi là áy náy. Cậu đập nhẹ tay vịn ghế bằng nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm Jung Rok đang xoa ngực với vẻ mặt dửng dưng.

“Nghe nói ở đó là đồi núi nên cũng vất vả lắm nhỉ.”

Jung Rok ngẩng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, dù ánh mắt lạnh tanh và giọng nói rắn rỏi của Jung Yoon rõ ràng đang nhắm vào anh.

“Phải đấy. Chắc là vẽ sơ đồ hiện trường cũng mệt lắm.”

Jung Yoon định buông thêm một câu châm chọc, có khi còn văng nước bọt hoặc thẳng tay tẩn cho một phát nếu anh nói thêm điều gì ngu ngốc nữa, nhưng rồi cậu nhịn. Phản ứng có vẻ biết điều của Jung Rok làm cậu tạm thời dằn lại.

Cậu còn định nói gì đó, nhưng vừa lúc ấy, trưởng phòng và Jun Hyuk bước vào phía sau Jung Rok. Mất thời cơ, Jung Yoon đành chỉ liếc mắt cảnh cáo một lần nữa rồi cúi đầu chào hai người vừa đến.

“Ồ, đến từ lúc nào thế?”

“Dạ, anh mới đi đâu về ạ?”

“Các cậu vừa đặt chân đến là có người đâm đơn khiếu nại ngay rồi đấy. Tôi vừa bị mắng té tát xong. Mẹ nó chứ, nếu định soi mói từng ly từng tí như vậy thì ngay từ đầu đừng có bắt đào lại vụ án bị xếp xó làm gì. Bộ muốn hành hạ người ta à?”

“Ồ….”

Jung Rok buột miệng xuýt xoa trước tập hồ sơ vụ án, làm trưởng phòng Choi Hyun Chul suýt nữa vung tay đập vào đầu anh. Ông ta đứng chống nạnh, mặt đỏ gay, phừng phừng tức giận, quạt tay như muốn xua bớt hơi nóng đang bốc lên trong người.

“Gì hả thằng kia?”

Jung Rok vỗ tay lốp bốp như trẻ con, cố làm ra vẻ đáng yêu. Hyun Chul chỉ còn biết trợn mắt lắc đầu. Khi ấy, Jun Hyuk ló đầu ra sau lưng ông ta, ánh mắt quét một vòng lên người Jung Rok như đang kiểm tra. Rồi anh ta gào lên.

“Cái gì đây, không mua gì hết à? Còn cơm trưa của tôi thì sao hả?!”

Đẩy trưởng phòng sang một bên, Jun Hyuk xông thẳng đến thò tay vào túi quần Jung Rok. Không dừng lại ở đó, anh ta còn xoay người Jung Rok một vòng rồi lật cả áo lên, mặt tràn đầy thất vọng.

Jung Rok thở dài não nề.

“Giảm cân đi. Mập lên nhiều rồi đấy. Quần sắp rách tới nơi rồi.”

“Chết tiệt, eo tôi còn rộng lắm nhá!”

“Cái mông. Mà này, dù có là bạn thì cũng đâu được gọi đội trưởng là ‘mẹ kiếp’?”

Vừa nghe từ “đội trưởng”, vẻ mặt cau có của Jun Hyuk bỗng chốc nhếch thành một nụ cười nửa miệng. Khi Jung Rok tặc lưỡi, anh ta cúi đầu chào gọn một cái rồi cất giọng đều đều:

“Kính thưa đội trưởng chết tiệt, mông tôi thì có vấn đề gì mà phải làm quá lên thế?”

“Đó, phải nói năng lễ phép như thế mới đúng. Với cả, cái mông đấy nên vứt đi là vừa. Hỏng rồi.”

“Thật là… cái lũ điên này…”

Trưởng phòng Hyun Chul thở hắt, tay ôm trán, nhìn Jun Hyuk đang chắp tay tỏ vẻ ngoan ngoãn và Jung Rok thì vỗ vai anh ta đầy tình thương mến. Jung Rok nhẹ nhàng đặt tay lên trán Hyun Chul, thì thầm như vỗ về:

“Vậy... giờ chúng ta phải làm lại từ đầu à?”

Trưởng phòng đẩy Jung Rok ra, gương mặt bực bội như đang vò đầu bứt tai trong lòng. Cuối cùng ông ta thở hắt ra một tiếng dài.

“Phân tích tâm lý tội phạm. Vì sắp có chuyên viên xuống nên phải làm lại từ đầu. Giống như đây là cuộc điều tra lần đầu tiên. Chứ lần theo vết cũ thì được gì, họ bảo thế đấy. Thật là… thì dân người ta gửi đơn, bảo mình cẩn thận khi điều tra xung quanh, vậy mà lại bắt làm lại hết từ đầu. Cứ tưởng bọn điều tra hiện trường là bọn bù nhìn chắc!”

“Jung Yoon à, không khí ở đó tệ lắm hả?”

Jun Hyuk đã ngồi bệt mông lên bàn, nghiêng đầu về phía cậu.

“Nghe nói dự án tái phát triển bị đình trệ mấy năm nay đang được bàn bạc lại. Có cả mấy tòa nhà xây dở nữa. Đúng lúc ấy lại xảy ra vụ án… Thật sự không dễ gì nói chuyện với người dân, có người còn không thèm hé môi lấy một câu.”

“Haa… tái phát triển. Đúng là chuyện lớn thật.”

Trước lời của Jun Hyuk, Jung Rok lặng lẽ gật đầu, còn Jung Yoon thì tránh ánh nhìn của cả hai.

“Tôi hiểu, nhưng cũng phải điều tra kỹ hơn. Có những điểm thật sự rất đáng ngờ.”

“Phải làm thôi. Mẹ kiếp, có khi phải cầu trời cho xảy ra thêm vụ nữa để truyền thông nhảy vào rùm beng lên mới xong. Đang định nhờ báo chí thổi phồng lên chút thì... khỉ thật, lại bùng nổ tin đám nghệ sĩ cờ bạc ở nước ngoài. Ủa? Anh! Anh ơi! Chờ chút, tôi nói chút đã!”

Trưởng phòng lẩm bẩm giục bọn họ vận dụng cái đầu lanh lươn lẹo của mình rồi bỗng nhìn thấy giám đốc sở vừa bước vào ở đằng xa. Ông ta lập tức ngẩng đầu lên. Trước ánh mắt sắc như dao của giám đốc sở, trưởng phòng khựng lại, cổ rụt vào như rùa, lắc đầu ra hiệu "thôi thôi khỏi", nhưng ông chẳng mảy may bận tâm.

Jung Yoon nheo mắt, mí mắt nặng trĩu như muốn sụp xuống. “Lanh trí”… Cậu nhếch mép rồi suy nghĩ một lúc. Trong lúc ấy, tầm mắt cậu dừng lại ở gương mặt nghiêng của Jung Rok khi anh đang chăm chăm nhìn vào điện thoại rung lên bên cạnh.

Con trai của cảnh sát trưởng sao?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì dòng chữ trên màn hình hiện lên rõ ràng hơn.

"Đội trưởng Moon"

Jung Yoon nuốt lại lời định buột ra và quay đi. Dù đã từ chối vài lần, Jung Rok rốt cuộc cũng đành đứng dậy vì những cuộc gọi liên tiếp không dứt. Khi anh vừa rời khỏi chỗ, Jun Hyuk lập tức thò đầu qua vách ngăn.

“Rốt cuộc hai người là gì với nhau vậy?”

“Còn gì nữa. Đồng đội khốn nạn chứ gì.”

“Ừ thì… Nhưng tại sao lại là đồng đội?”

“Đó mới là điều tôi muốn hỏi đấy. Hay anh đi hỏi trưởng phòng hộ tôi đi? Tôi ra ngoài mua đồ ăn cho anh luôn.”

Jung Yoon trả lời mà chẳng thèm liếc Jun Hyuk lấy một cái. Khuôn mặt cậu vẫn vô cảm như thường lệ, lạnh đến mức gần như là hờ hững. Trước thái độ đó, Jun Hyuk tặc lưỡi, gãi đầu rồi nhìn xuống.

“Chẳng hợp lý chút nào. Ai cũng biết đây là chỗ bị xem là ‘bỏ xó’, thế mà cái thằng có đường thẳng lên đội điều tra chính như nó lại… tự nguyện tới đây.”

“Chuyện đó thì nên hỏi thẳng ấy. Tôi biết gì đâu. Có khi… à… lý tưởng lớn lao chăng.”

Suýt nữa thì nói thẳng là “thằng điên”, Jung Yoon nghiến răng nén lại. Cậu cau mày, cố dồn sự chú ý vào những bức ảnh liên quan đến vụ án lúc đó.

“Kỳ thật… trưởng phòng bảo khi chuyển tới đây là vì cậu ta, mà…”

Han Kyul vẫn đứng ngoài cuộc như thể đang xem kịch, khẽ nghiêng đầu xen vào. Bàn tay đang lăn bánh chuột của Jung Yoon lập tức khựng lại, đôi mắt đang dán chặt vào màn hình cũng rời đi.

“Gì cơ?”

“Tôi có quan hệ học đường và địa phương đó, hiểu chứ? Nhưng cảnh sát Woo thì không có quan hệ học hành gì với ai cả. Quan hệ địa phương à? Thằng đó sống ở Mỹ đến tận cấp hai, rồi khi về Hàn Quốc thì sống suốt bên Cheongdam. Thế nên cái đó cũng không có nốt. Còn... huyết thống thì... chắc không phải chứ?”

Jung Yoon chỉ im lặng nhìn Jun Hyuk. Anh ta vừa nói xong mà chính mình cũng thấy vô lý. Không khí đột ngột chững lại, và khuôn mặt Jun Hyuk dần biến sắc như vừa nghĩ đến điều không tưởng. Ngay cả Han Kyul chỉ chăm chăm nhìn màn hình cũng quay sang nhìn Jung Yoon.

“…Không lẽ là thật? Gì mà ‘thật ra tôi là…’ kiểu phim rẻ tiền đó chắc không có đâu ha?”

Nam nhân kiên định khó buông tha, Ki Jun Hyuk. Jung Yoon cuối cùng cũng không chịu nổi giả thuyết gớm ghiếc kia mà bật lại ngay.

“Anh nghĩ xem có hợp lý không? Tôi với cái tên đó có chỗ nào giống nhau à? Thật là hoang đường…”

“Nhưng mà… em thấy cũng có nét hơi giống mà…”

“Han Kyul à, chắc cậu chưa từng bị bắt nạt ở công sở nhỉ? Có muốn thử từ hôm nay không?”

Jung Yoon vừa nói vừa nhấc nhẹ người, tay cầm sẵn con chuột như muốn ném, Han Kyul lập tức ré lên và lùi lại. “Em khen mà…” – cậu ta lí nhí, mắt cụp xuống.

Jung Yoon rủa thầm trong miệng, cau mày bực bội.

“Đang phóng vù vù trên đường cao tốc với tốc độ 200km một giờ, bỗng dưng rẽ vào đường quốc lộ rồi giảm còn 40. Vậy mà lại chẳng dính dáng gì đến ba mối quan hệ thần thánh của người Hàn à?”

“Đôi khi đi đường quốc lộ lại đến nơi nhanh hơn đấy. Đội án tồn có thể là chỗ ngồi chơi xơi nước thật, nhưng nếu xử lý được một vụ lớn thì chuyện thăng liền hai cấp cũng không phải không có. Còn nổi tiếng nữa. Trên cấp cũng thích kiểu tự nguyện nhận việc ai cũng né, thế là in dấu mặt lên rồi, biết đâu lại về đích nhanh hơn người khác. Theo tôi thì chỉ là một thằng cáo ranh ma, à không… con chó thôi.”

 Jung Yoon không chịu thua, đáp lại ngay. Dù vô tình có vẻ như đang bênh vực ý định của Jung Rok, nhưng ít ra còn đỡ hơn để người khác hiểu lầm thêm. Vừa nghĩ, cậu vừa cúi nhặt con chuột, vô tình chạm mắt với Jun Hyuk. Ánh mắt người kia xoay xoay đầy ẩn ý, trông khá khó xử.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm làm Jung Yoon bỗng rùng mình.

“Cáo cũng thuộc họ nhà chó còn gì?”

Chết tiệt… Nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần, Jung Yoon nuốt khan.

Jung Rok ngồi xuống ghế, chống cằm và nhìn cậu cười khẽ. Jung Yoon đơ cứng cả người, chẳng dám nhúc nhích. Cậu cố né ánh nhìn nhưng đã muộn. Đành cười gượng, nhếch môi một chút.

“Siberia… kiểu như… dũng mãnh…”

“Cáo đó thường được so với sói thì đúng hơn chứ?”

“……”

“Hử?”

Jung Yoon mím môi, lòng rối như tơ vò. Não ơi, mau nghĩ gì đi chứ. Dù có liều cũng không thể cứng đầu ở đây được. Dù gì người kia vẫn là tiền bối, mà còn nổi tiếng là điên cố chấp nữa. Dây dưa thêm chỉ thiệt thân. Một sơ hở cũng không thể có.

Trước ánh mắt đầy mong đợi ấy, Jung Yoon buông một tiếng thở dài. Cậu vừa giữ ánh nhìn với Jung Rok vừa gõ tay liên tục lên bàn. Jun Hyuk và Han Kyul liếc qua lại giữa hai người với ánh mắt đầy thích thú.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo