D-Day - Chương 15

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 15

“Anh biết nhân vật này không?”

“Nhân vật hoạt hình à?”

“Thông minh lắm đấy. Khả năng ăn nói xuất sắc, óc hài hước, ứng biến linh hoạt, đầu óc kinh doanh cũng tuyệt. Gì chứ, tôi thấy nhiều điểm rất giống đội trưởng.”

“…Nhưng mà đây là… cáo mà.”

“Thôi bỏ qua đi. Tôi nói đến mức này rồi. Không thích thì đánh thẳng luôn đi.”

Bị bắt bẻ dù đã cố khen lấy lòng, Jung Yoon mỉm cười gượng gạo rồi gợi ý một cú đấm cho nhẹ người. Han Kyul tò mò trước cuộc trò chuyện của hai người, liền đứng dậy bước sang bàn của Jung Yoon.

Vừa nhìn thấy con cáo hoạt hình nổi tiếng hiện trên màn hình, Han Kyul há hốc miệng. Sau đó, cậu ta dùng ánh mắt ra hiệu hỏi Jun Hyuk rồi ra sức diễn tả bằng tay. Jun Hyuk nhìn Jung Yoon đổi thái độ chớp nhoáng mà không giấu nổi sự khâm phục, đưa tay che miệng cười.

“Han Kyul à, nhân vật này nổi lắm không?”

Jung Rok nhìn Han Kyul đang dùng cả hai tay mô tả nào là cáo, nào là thỏ, rồi đến sở thú theo cách đầy im lặng. Động tác của Han Kyul dần chậm lại, rồi cậu ta quay đi, nhẹ nhàng đặt hai tay xuống, khẽ hắng giọng:
“Chắc cũng nổi đấy ạ. Em nhớ có người bảo giống một nghệ sĩ nào đó… Nhưng mà lâu rồi. Còn em thì… thích con lười xuất hiện trong phim hơn.”

“Có người nói rồi: mấy thứ không quan tâm thì đừng lắm lời. Ngồi xuống đi, loạn hết cả lên.”

“Vâng…”

Jung Yoon biết rõ ai là người nói câu đó nên không khỏi cảm thấy nực cười. Nhưng cậu cũng chẳng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, đành bỏ qua và tập trung trở lại công việc.

Đang xem lại ảnh tang vật thu thập được, ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc bật lửa dùng một lần vứt gần thi thể.

Jung Yoon đăm chiêu hồi lâu, khẽ gõ ngón tay lên răng cửa. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cậu rút tay về, dừng lại. Mí mắt hơi mở to rồi thu hẹp lại.

Lướt chuột nhanh xuống dưới, Jung Yoon bắt đầu mở liên tiếp các ảnh khác. Mỗi ảnh đều bật ra cửa sổ mới. Cậu bấm vào biểu tượng kính lúp ba lần, ảnh phóng to dần.

Rồi cậu kéo một tệp báo cáo điều tra mà cấp trên dặn không được xem vào màn hình. Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt ba người còn lại bỗng thay đổi. Họ đồng loạt vây quanh bàn Jung Yoon như đã hẹn sẵn.

“Bản in bị xé toạc rồi, nhưng nhìn kỹ thì viền chữ vẫn còn. Thấy không?”

“Ờ, thấy rồi.”

“Vấn đề là… báo cáo điều tra chẳng nói gì về chuyện này.”

“Vì không có bản phóng to.”

Jung Yoon lầm bầm trong lúc tìm kiếm tài liệu bổ sung. Jun Hyuk gật gù đáp lại, còn Han Kyul cũng nhẹ gật đầu đồng tình.

“Nhưng mà… hồi đó chắc họ vẫn còn giữ bản gốc tang vật. Nhìn hoặc chạm vào là thấy ngay.”

“Trong bản phân tích tang vật không có à? Mức này thì chuyên viên phải phát hiện chứ?”

“Khó đấy. Vụ này từ mấy năm trước rồi. Hồi đó đến đo nồng độ cồn còn không chuẩn.”

Nghe Jung Rok nói vậy, Jun Hyuk thở dài nặng nề. Anh ta đang lật giở tài liệu qua vai Jung Yoon. Jung Rok nheo mắt, cổ rướn về phía màn hình rồi với tay cầm lấy chuột.

Click. Click. Thêm hai lần phóng to. Anh chỉnh ảnh sao cho phần viền chữ rõ nhất hiện lên giữa màn hình.

“Rang?”

“Rak?”

“Ran?”

Tưởng đâu đang chơi đố chữ. Mỗi người một âm vang lên đồng loạt làm Jung Yoon phải ôm trán.

“Các người đang đùa tôi đấy à?”

“Sao?”

Jun Hyuk vẫn chăm chú vào bức ảnh, nghiêm túc hỏi lại.

“Đang xem tang vật năm 2000 mà tưởng mình quay về năm đó thật à? Giờ đem phân tích là xong trong một nốt nhạc, ngồi đây đo thị lực làm gì không biết.”

“À… nhỉ.”

“Tôi thị lực 2.0 đấy. Cả hai bên.”

Jung Rok kéo mi dưới rồi chớp mắt liên tục. Mặt Jung Yoon bắt đầu căng lại. Đoán được sóng gió sắp tới, Han Kyul nhanh tay giơ tay đề nghị:

“Để em làm nhé?”

“Thôi, để tôi. Xem thêm vài cái nữa, biết đâu còn có cái khác, gom lại xử lý luôn.”

Cậu yêu cầu mọi người giải tán. Jun Hyuk và Han Kyul lập tức trở về chỗ.

Chỉ còn lại Jung Rok vẫn nằm bò ra bàn với vẻ mặt chẳng thoải mái chút nào, chống cằm lén liếc Jung Yoon. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán.

“Gì nữa?”

Jung Yoon xoay ánh mắt về phía màn hình, tiện tay lấy luôn con chuột khỏi tay anh.

“Hồi nãy… con cáo đó ấy.”

“…Vâng.”

“Tôi nghĩ mãi rồi. Hình như nó giống cảnh sát Woo hơn là tôi.”

“‘Nghĩ mãi’ là bao gồm cả lúc đang xem tang vật luôn sao?”

“…Rak.”

Câu trả lời đột ngột ấy làm chân mày Jung Yoon giật nhẹ. Jung Rok lùi lại, mặt lộ vẻ thách thức: “Cá không?”

Cơn bực bội dâng lên, nhưng cậu vẫn chọn cách im lặng. Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, Jung Yoon biết từ bỏ giao tiếp bình thường vẫn là cách đối phó an toàn nhất.

Vài ngày sau đó.

Nhận được tin nhắn từ bên giám định rằng họ sẽ gửi báo cáo liên quan đến mẫu vật yêu cầu phân tích bổ sung, Jung Yoon vội thu dọn đồ dùng cá nhân rồi rời khỏi phòng trực. Vì mấy hôm liền không ngủ đủ giấc, trông cậu thảm hại chẳng khác gì một kẻ vừa trải qua cơn bão.

Đắn đo đôi chút việc có nên đến phòng xông hơi cho thư giãn không, rồi cuối cùng cũng bỏ qua, cậu rẽ vào phòng tắm. Không gian trống trải yên ắng khiến tâm trạng cậu dịu xuống. Sau khi tắm xong, Jung Yoon đứng trước gương, lấy máy sấy tóc chuẩn bị sấy đầu.

“Thưa anh!”

Đúng lúc cắm phích điện vào ổ, cánh cửa phòng tắm bất ngờ bật mở. Jung Yoon lập tức quay phắt đầu lại. Qua khe cửa, khuôn mặt Han Kyul hiện ra trắng bệch, tay lúng túng huơ huơ ra hiệu.

Jung Yoon hơi khựng lại, còn đang thắc mắc thì điện thoại trong túi quần thể thao bất chợt rung lên. Sống lưng cậu lạnh toát vì linh cảm chẳng lành. Jung Yoon vội rút điện thoại ra xem.

Đội trưởng Moon – Cậu đang ở đâu

Đội trưởng Moon – Tập hợp nhóm.

Chỉ hai dòng tin ngắn gọn, không hề giống phong cách thường ngày của anh.

Jung Yoon vứt cả túi đồ vệ sinh lại rồi chạy vội khỏi phòng tắm. Quên cả rút dây máy sấy, cậu cứ thế lao ra hành lang đang bắt đầu rộn ràng. Vừa vuốt đại mái tóc ướt bết lên trán, cậu vừa rảo bước về phía văn phòng.

Rrrrrr—

Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi từ cửa văn phòng. Với vẻ bực tức, Jung Rok nhấc ống nghe lên rồi đặt phịch xuống bàn, hẳn là để nó khỏi reo tiếp. Trông thấy Jung Yoon, anh chỉ hất cằm ra hiệu vào trong mà không nói lời nào.

Jung Yoon bước vào phòng, thở hổn hển. Đúng lúc ấy, Han Kyul vừa đi lấy chìa khóa xe cũng quay lại, cúi đầu chào cậu một lần nữa. Nhận ánh mắt hỏi ý, cậu ta thở dài rồi căng thẳng lên tiếng:

“Người ta phát hiện một thi thể ở Deokdong ạ.”

Mái tóc ướt bắt đầu ngấm lạnh, dính bết vào má. Đang đưa tay gạt đi, Jung Yoon khựng lại giữa chừng khi nghe câu nói ấy. Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm Jung Rok. Anh đang giữ vẻ mặt bất động. Gặp ánh mắt ấy, Jung Rok chỉ khẽ gật đầu.

“…Là trái đào sao?”

“Không… không phải vậy…”

“Không phải?”

Giọng Jung Yoon bỗng cao hẳn lên, đôi mày dựng ngược. Cả phòng im bặt. Các đồng nghiệp ngoảnh lại nhìn, còn trưởng phòng đang bước ra từ phòng làm việc cũng khựng lại.

“Phải, không phải là trái đào.”

“Vậy là phát hiện thêm nạn nhân khác sao?”

“Mới phát hiện, hay là một vụ khác thì chưa rõ. Mà này, cậu định đi thế kia à?”

“Vụ khác là sao chứ?”

Jung Yoon quay phắt người theo bước của Hyun Chul đang đi ngang qua, vẻ mặt khó hiểu. Hyun Chul lắc đầu rồi lẩm bẩm: Mồm mình lắm chuyện thật… Khi Jung Yoon còn đang nhìn theo, Jung Rok đã lên tiếng, tay rút ra một vật gì đó từ trong túi.

“Thi thể chưa phân hủy. Không đời nào là bị sát hại từ hai mươi năm trước.”

“…”

“Thay đồ ngay rồi ra bãi xe. Han Kyul, chìa khóa. Tôi lái.”

“Vâng!”

“Trưởng phòng cũng đi cùng ạ?”. Jung Rok hỏi khi thấy Hyun Chul đang thu xếp đồ.

“Không, tôi đi với bên pháp y. Họ bảo sẽ bắt đầu kiểm tra hiện trường trước. Mọi người đi mau. Tới nơi thì báo ngay đấy.”

Jung Rok gật đầu rồi chìa tay về phía Han Kyul khi cậu ta còn đang đứng ngẩn ra. Cậu ta lập tức đặt chìa khóa vào tay anh.

Anh không dừng lại mà đi thẳng ra ngoài. Han Kyul bước theo sau. Jun Hyuk cũng vừa đeo còng tay vào thắt lưng, tiến lại vỗ nhẹ vai Jung Yoon đang đứng như trời trồng.

“Không định thay đồ sao?”

Nói rồi, Jun Hyuk liếc cậu một cái, ánh mắt dừng lại nơi bộ đồ cậu đang mặc. Jung Yoon lúc đó mới sực nhớ ra trang phục của mình, vội bước nhanh về phía phòng thay đồ. Không biết “nhanh nhất có thể” mà Jung Rok nói là bao lâu, nhưng cậu thay đồ với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trong lúc thay, đầu cậu vẫn không ngừng nghĩ về cái xác. Không phải “trái đào”. Vậy là ai? Dường như cậu đã đọc ở đâu đó, nhưng trí nhớ thì cứ mơ hồ không rõ ràng. Cuối cùng, Jung Yoon đành gác lại suy nghĩ và bước ra ngoài. Tất cả chưa đến năm phút. Cậu lập tức lên xe đang đợi sẵn.

Chiếc xe phóng thẳng về phía hiện trường, xuyên qua dòng xe trên đường quốc lộ. Sau khoảng hơn một giờ, đội đặc nhiệm đặt chân đến vùng đất có vô số dấu giày giẫm nát. Khi họ đến, đường dây phong tỏa hiện trường đã quây lấy nửa sườn đồi như một bức tường thành dày đặc.

“Chúng tôi vào trong.”

Jun Hyuk giơ thẻ cảnh sát trước mặt viên cảnh sát trẻ đang đứng chắn lối vào. Sau khi kiểm tra lần lượt thẻ của từng người trong đội, viên cảnh sát nhấc một góc dây phong tỏa lên cho họ bước vào. Han Kyul nhanh chóng nhận lấy những đôi bọc giày dùng một lần từ một điều tra viên bên pháp y đứng ngay phía sau.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo