D-Day - Chương 16

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 16

“Ồ, các anh đến rồi à.”

Dưới tán cây sồi, Kim Gwang Jin chống một tay lên hông, nghiêng người đứng đợi. Hắn là người đầu tiên lên tiếng khi phát hiện ra tổ chuyên án. Ở phía sau, Jung Yoon đang chia đôi găng tay nitrile cho cả nhóm thì khựng lại. Cảm giác khó chịu vì chuyện trước kia lẫn ký ức về nguyên tác khiến cậu chẳng thể nào có thiện cảm với Gwang Jin.

Jung Rok nhận găng tay từ cậu, dường như đã đọc vị được cảm xúc ấy, bật cười khẽ. Anh dùng găng tay chạm nhẹ vào mặt Jung Yoon. Cậu lập tức nghiêng người tránh, khẽ nhíu mày, còn anh thì nở một nụ cười trêu chọc. Với một bên chân mày nhướng lên, ánh mắt Jung Rok như nói thay lời:

‘Phản ứng cũng chẳng để làm gì.’

Jung Yoon khẽ tặc lưỡi rồi quay đi. Nếu đút cho anh ta ít tiền, không biết thái độ có thay đổi không nhỉ?. Cậu liếc nhìn Gwang Jin lần nữa rồi buông tay khỏi chiếc ví mỏng dính trong túi quần.

Không buồn bận tâm đến tiếng lí nhí “ờ... ờm…” vang lên sau lưng, Jung Yoon dứt khoát quay lưng lại và đảo mắt một vòng quan sát hiện trường.

Toàn bộ khu vực đã được đánh số theo chứng cứ, những dấu vết bước chân cũng được đánh dấu rõ ràng. Vài người mặc áo khoác của đội khám nghiệm đang thu thập vật chứng quanh xác nạn nhân.

Jung Yoon tiến thẳng đến nơi thi thể nằm. Lách qua nhóm điều tra viên đang trao đổi cùng đội pháp y, việc đầu tiên cậu làm là quan sát phần đầu nạn nhân. Tóc rối bù, máu đã khô đóng thành vệt. Giữa trán người đó hằn lên một nếp nhăn sâu.

Phải chờ giám định pháp y mới biết chính xác nguyên nhân tử vong, nhưng dựa vào vị trí và mức độ thương tích bên ngoài, Jung Yoon có cảm giác cái chết này có nét tương đồng với vụ án ở Duck Dong năm 2000. Dù chưa dám khẳng định điều gì, nhưng… có lẽ.

“Đã tìm thấy hung khí chưa?”

“Chưa ạ. Chúng tôi đang lục tung cả khu vực, nhưng vẫn chưa phát hiện vật nào có thể là hung khí. Trước mắt, tất cả những gì khả nghi đều được thu thập.”

“Nhân chứng thì sao?”

“Không có.”

Trong lúc Jung Yoon chăm chú quan sát thi thể, Jung Rok đang giữ chân Gwang Jin để hỏi chuyện. Jun Hyuk và Han Kyul thì đi theo đội pháp y, tích cực hỗ trợ thu thập chứng cứ.

“Người phát hiện đầu tiên đâu rồi?” .

“Là một người dân địa phương. Sau khi lấy lời khai ở đồn, tôi đã cho về. Có gì cần hỏi thêm thì sẽ gọi lại.”

Câu trả lời của Gwang Jin không che giấu được vẻ bực bội. Nhìn ánh mắt sắc lẹm đang đảo quanh hiện trường, Jung Yoon nghiến răng. Một vụ án mạng mới xảy ra, vậy mà thái độ lại hằn học đến thế. Cậu gần như không kìm được nữa.

“Không có đường mòn leo núi à?”

“Có, nhưng là phía bên kia. Đoạn này thì chỉ người quen đường mới biết, ít ai qua lại. Từ khi có lối mới bên kia, chỗ này gần như bị lãng quên. Tôi cũng từng đến đây vài lần mà không hề biết có lối này.”

Ngay khi nghe chữ không biết, bước chân định rời đi của Jung Yoon khựng lại. Kim Gwang Jin hiện là trưởng phòng, nhưng hai mươi năm trước, hắn đã từng trực tiếp tham gia điều tra vụ án ở đây khi còn là hạ sĩ mới ra trường.

Vậy mà giờ lại bảo “lần đầu biết đến con đường này”? Vô lý. Trong báo cáo điều tra năm đó có ghi rõ đã huy động hơn một trăm người để lục soát toàn bộ ngọn núi này. Núi thì không lớn, đường mòn mới cũng chưa xuất hiện vào thời điểm đó, thế mà hắn lại nói không hề biết?

Không phải là quên, mà là chưa từng biết. Jung Yoon mang theo mối nghi hoặc, đảo mắt nhìn quanh khu vực rồi quay lại phía Gwang Jin.

Nhưng cậu chỉ thấy được gáy của hắn. Gwang Jin vẫn đang trò chuyện với Jung Rok. Jung Yoon khẽ nheo mắt, ánh nhìn đầy ngờ vực dừng lại nơi gáy hắn.

Như cảm nhận được điều gì đó, Jung Rok liếc mắt về phía cậu. Anh chậm rãi chớp mắt hai lần như muốn nói “Tôi hiểu rồi, nhưng đừng xen vào lúc này.”

Hiện trường dần được thu dọn. Những vật chứng có điểm bất thường đã được gom lại gần hết, kể cả vết máu trên cây và dấu chân trên đất. Cảnh sát bắt đầu lác đác rút quân. Sau khi rà soát thêm lần nữa, Jung Yoon cũng định rời đi theo các đồng nghiệp.

“Ở đây này! Đội trưởng! Cảnh sát!”

Tiếng gọi vang lên gấp gáp. Là Han Kyul. Cậu ta vẫy tay cao qua đầu, khua loạn xạ ra hiệu. Ở một khoảng cách hơi xa, Jun Hyuk đang kiểm tra dấu vết trên cột gỗ cũng lập tức quay bước. Cả Jung Rok lẫn Gwang Jin cũng không ngoại lệ.

“Là xương, đúng không?”

Cái mà Han Kyul và một điều tra viên phát hiện trong lúc tìm kiếm chứng cứ không gì khác ngoài... xương. Đa phần đã vỡ vụn và phân tán, chỉ còn sót lại một vài mảnh còn nguyên vẹn.

“Có vẻ là của người.”

“Nhìn như vậy thật…”

Từ phía sau Jung Yoon, Jung Rok thở dài, thò đầu nhìn qua vai cậu. Jun Hyuk cũng gật đầu đồng tình. Jung Yoon nghĩ giống họ. Dù chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng dựa vào hình dạng phần xương chậu, khả năng cao là xương người.

“Chỉ vậy thôi à?”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm thêm.”

“Đội pháp y, thu thập toàn bộ những gì tìm được. Nhớ chụp hình. Vị trí này cũng đánh dấu lại nhé.”

Sau khi ra chỉ thị cho đội pháp y, Jun Hyuk dẫn nhóm điều tra tiếp tục tìm kiếm. Họ đi từng bước theo chỉ dẫn, cẩn thận rà soát từng tấc đất để thu thập thêm chứng cứ.

“Tôi biết mọi người mệt rồi, nhưng cố gắng nhanh tay hơn chút nữa! Tôi chắc chắn quanh đây còn nhiều thứ nữa!”

Jung Rok vỗ tay, lớn tiếng động viên nhóm đang tìm kiếm. Mọi người đồng loạt hô lớn đáp lại rồi tiếp tục tỏa ra khắp khu vực như những con ong chăm chỉ.

Chỉ trong khoảng một tiếng, phía sau khu vực phát hiện thi thể đã bị đào bới đến nham nhở như tổ ong vỡ. Han Kyul mệt lả, ngồi phịch xuống đống đất bị xới tung.

Jung Yoon thậm chí không nhớ lần cuối cùng mình đứng thẳng lưng là khi nào, cũng chỉ vừa đủ sức để ngẩng đầu. Một tiếng “rắc” vang lên từ đâu đó trong người như tiếng xương khớp khớp lại với nhau. Đằng xa, Jun Hyuk và Jung Rok vẫn đang hì hục đào bới bằng xẻng.

“Hai người đó... đúng là không biết mệt là gì mà.”

“Bảo sao người ta bảo anh là quái vật đấy. Kêu làm xong trong ngày mai chắc anh cũng làm được thật.”

Sau một thoáng nghỉ ngắn, Han Kyul phủi bụi trên quần rồi đứng dậy.

“Em sẽ tiếp tục vào sâu phía trong.”

“Ừ, còn tôi đi hướng này…”

Jung Yoon xoay xoay cổ tay, ánh mắt hướng lên phía chưa được khai quật. Vẫn còn nhiều chỗ chưa kiểm tra. Cậu xoay cổ một vòng lớn để giãn cơ, hít sâu một hơi rồi bắt đầu bước đi.

Chính lúc đó, từ phía trước cây cổ thụ lớn, hơi chếch về bên trái chỗ Jung Yoon đang đứng, một cảnh sát mặc đồng phục giơ cao tay hét lớn.

“Ở đây!”

Âm thanh của bước chân, tiếng thở dài, tiếng lật đất và cả tiếng gió dường như đều ngưng lại trong một khoảnh khắc. Những thân người đang cúi gập đồng loạt ngẩng lên. Tất cả ánh mắt của đám đàn ông dồn về phía bàn tay đầy nhiệt huyết đang giơ cao.

“Tìm thấy rồi! Ở đây có thứ cần tìm!”

***

Cuộc khám nghiệm tử thi do Viện Pháp y Quốc gia phụ trách cần thêm thời gian. Trong khi chờ đợi, đội điều tra của đồn Duck Dong đã quyết định kiểm tra kết quả giám định chứng cứ nhận được ngay khi có kết quả.

“Anh nghĩ khả năng là cùng một hung thủ có cao không?”

Vì chưa có bằng chứng rõ ràng nào cho thấy đây là hành vi của cùng một thủ phạm với vụ án trước đó, đội chuyên trách chỉ có thể phối hợp điều tra ở mức độ hỗ trợ.

Lúc ban đầu, vì chịu sức ép từ giám đốc sở và khả năng liên quan đến vụ án cũ vẫn chưa thể loại trừ hoàn toàn, phía đồn mới chịu giao lại quyền điều tra tại hiện trường. Nhưng đúng như dự đoán, thái độ hợp tác của họ liền trở nên hờ hững khi đội chuyên trách quay lại.

“Phải đợi kết quả giám định mới biết chắc, nhưng phần xương tìm được khó có thể xem là thuộc về vụ án gần đây. Xương cũng không còn nguyên vẹn nữa.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Ít nhất thì chỗ xương ấy không thuộc về một vụ án mới.”

“Chắc chắn là xương người chứ?”

“Trưởng nhóm pháp chứng vừa nhìn đã nói là xương người. Tôi thấy cũng khác hẳn với xương động vật.”

Các thành viên đội chuyên trách ngồi quanh bàn họp bắt đầu lên tiếng, khởi đầu là Jung Yoon.

“Kết quả bao giờ mới có nhỉ.”

“Đã yêu cầu xử lý khẩn nên chắc sẽ sớm thôi.”

Han Kyul kéo tay áo lên xem đồng hồ.

“Các anh.”

Đang lật giở báo cáo vụ án, Jung Yoon ngẩng đầu khi nghe có người gọi. Jung Rok ngồi cạnh Jung Yoon từ nãy, cũng hướng mắt theo anh. Ngoài khe cửa hé mở, một cảnh sát thò đầu vào.

“Làm ơn qua đây một chút. Kết quả giám định xương và vật chứng có rồi.”

Chờ đợi trong im lặng đôi khi còn mệt mỏi hơn việc di chuyển liên tục. Nghe tin có kết quả, cả đội liền đứng dậy. Họ được dẫn đến một phòng họp khác rộng gấp đôi phòng trước. Không rõ từ khi nào, đội trưởng của đội chuyên trách cũng đã có mặt sẵn.

“Ồ, các cậu đến rồi à.”

“Giờ mọi người đều có mặt, chúng ta xem kết quả giám định xương trước nhé.”

“Có gì mới không ạ?”

“Không có gì đặc biệt, nhưng trên xương có dấu vết. So sánh thì thấy khá giống với vết tích trên thi thể bà Seo Jun Shim trong vụ án trước. Tuy nhiên, vì chưa tìm được phần đầu nên chưa thể xác định nguyên nhân cái chết. Thời gian tử vong cũng không xác định được do có quá nhiều yếu tố biến động.”

Ngay khi đội chuyên trách ngồi vào chỗ, viên cảnh sát đồn Duck Dong bật máy chiếu, trình bày các hình ảnh kèm giải thích rõ ràng để trả lời câu hỏi của Jun Hyuk. Giọng anh ta có phần dứt khoát, nhưng cách nói vẫn bình tĩnh, tập trung giải thích về các phần xương tìm được tại hiện trường. Rồi bỗng anh ta thở dài nặng nề, gương mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

“Nhưng mà… giới tính của bộ xương tìm được là…”

“Giới tính?”

“Là nam giới.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo