D-Day - Chương 17

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 17

Khuôn mặt của những điều tra viên đang tụ họp bỗng chốc xuất hiện những vết nứt mơ hồ. Không ai lên tiếng thể hiện sự hoảng hốt, nhưng tất cả đều ngầm hiểu ý nhau chỉ qua ánh mắt trao đổi lặng lẽ.

“Là… nam giới ạ?”

Han Kyul lập tức hỏi lại, không giấu được vẻ kinh ngạc trước kết quả ngoài dự đoán.

Viên cảnh sát đến từ đồn Duck Dong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối, rồi bắt đầu điều khiển chuột. Màn hình chuyển cảnh, hiện lên những tấm ảnh chụp cận xương chậu và xương vai đã được phân loại.

“Như mọi người thấy, trong số các phần thi thể tìm được có cả xương chậu. Chúng tôi đã đánh dấu rồi. Đây là xương chậu của nam giới. Cấu trúc hoàn toàn khác so với phụ nữ nên chắc chắn là không nhầm.”

Dù lời giải thích đã dứt, trong phòng họp vẫn chỉ còn lại sự im lặng nặng nề. Không ai cất lời, dường như đang gắng gượng tiêu hóa thông tin vừa nghe.

“Là… đàn ông sao…?”

Jun Hyuk buột miệng thốt lên, tay ôm lấy trán, gương mặt lộ rõ vẻ sững sờ.

“Phải rồi. Chính vì vậy…”

Đội trưởng đội chuyên án nãy giờ vẫn ngồi khoanh tay với vẻ mặt cau có, bỗng cắt lời Jun Hyuk, giọng khàn đặc vì căng thẳng.

Ông ta dùng lòng bàn tay mạnh bạo xoa lên mặt như muốn xua đi cảm giác khó chịu đang len lỏi rồi cất giọng đều đều, gần như vô cảm:

“Nếu vụ án lần này là do cùng một hung thủ với vụ cũ gây ra, thì tên gọi vụ án sẽ phải thay đổi thôi.”

Jung Yoon cũng ngây ra như tượng, hoàn toàn không lường trước được diễn biến này. Mặc dù đã đọc qua hồ sơ cũ, nhưng thật ra cậu chẳng nhớ được mấy chi tiết. Vậy mà… thi thể tìm được lại là của một người đàn ông sao?

Nếu vậy thì… điều này không khớp chút nào với đặc điểm hành vi phạm tội đã được phác họa từ trước đến giờ. Khả năng cao có hai khả năng: hoặc đây là kẻ bắt chước, hoặc là hung thủ cũ đã thay đổi mô hình gây án.

Nhưng ngay cả hai giả thiết ấy cũng rất khó đứng vững. Bởi thi thể tìm được đã ở tình trạng phân hủy trầm trọng, gần như chỉ còn là những mảnh xương trắng bị lộ ra vì động vật hoặc do tác động từ môi trường.

Điều đó đồng nghĩa với việc thời điểm tử vong là từ rất lâu trước đây. Nếu đối chiếu với thời gian gây án của vụ cũ, rất có thể người này bị giết ngay vào thời điểm các vụ án trước đang diễn ra.

Thế mà lại là đàn ông ư?

“…Quả đào.”

Jung Yoon lẩm bẩm, đầu óc trở nên rối như tơ vò. Tất cả thông tin tích lũy từ trước đến nay dường như vừa bị khoét một lỗ thủng lớn. Cậu không nghĩ được gì cả.

Chính lúc đó—

Một giọng nói trầm và quả quyết vang lên từ phía sau lưng cậu, cứa sâu vào thính giác như lưỡi dao mỏng. Toàn thân Jung Yoon lập tức nổi da gà.

Cậu ngoảnh lại thật nhanh. Jung Rok đang đứng đó, không biểu lộ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt sắc bén đang găm chặt vào màn hình như muốn xuyên thấu cả bức ảnh.

Tập trung đến mức khiến người ta ảo giác rằng… hung thủ thật sự đang ẩn mình trong màn hình kia.

***

“Cậu ổn chứ?”

Cơn đau dữ dội lan từ sau đầu đến trán làm Jung Yoon cảm tưởng như có ai đó đang cố giật cả nhãn cầu ra khỏi hốc mắt. Cơn nhức đầu đã bắt đầu từ lúc tới hiện trường, nhưng khi nghe kết quả giám định tử thi, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được nữa.

Giữa cuộc họp, Jung Yoon không chịu nổi nữa và đứng bật dậy rời khỏi phòng. Giờ thì cậu đang đứng gục mặt vào bồn rửa trong nhà vệ sinh.

Cậu vốc nước lạnh rửa mặt, cố níu lại chút tỉnh táo. Jung Yoon đã làm công việc này suốt sáu tháng qua, nhưng mỗi lần đối diện với thực tế, cậu lại như bị ném thẳng về điểm xuất phát. Những hình ảnh trực tiếp luôn khó chịu đựng hơn tưởng tượng hay những video đã qua xử lý.

May thay, không phải mình cậu cảm thấy như vậy. Một số điều tra viên khác cũng đang vật lộn với cảm xúc. Nếu không, cậu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Jung Yoon nhìn chằm chằm vào gương, gương mặt tái nhợt của chính mình phản chiếu lại như một cái bóng vô hồn. Cậu cố xua đi những hình ảnh xác chết đang bám chặt trong đầu.

Đang cố tự trấn an, phía sau bất chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Trông không ổn chút nào.”

“Không sao đâu. Tôi chỉ… hơi bực thôi. Chẳng có gì nghiêm trọng.”

Jung Yoon vội quệt nước trên mặt. Cậu lạnh lùng trả lời như muốn giữ khoảng cách, chẳng buồn nhìn Jung Rok. Anh khẽ tặc lưỡi.

Jung Rok tiến lại được nửa bước thì dừng lại, rồi tựa lưng vào bức tường đối diện, rút từ túi quần sau ra một chiếc khăn tay và đưa về phía cậu. Có vẻ anh ta chẳng bận tâm đến thái độ lạnh lùng vừa rồi.

“Đã xác định được danh tính nạn nhân. Muốn kiểm tra chứ?”

“Tất nhiên là phải rồi.”

Jung Yoon vừa lấy tay lau mặt vừa chạm mắt với chiếc khăn tay anh đưa. Cậu khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt của người yêu cũ chợt trùng lặp lên Jung Rok và làm cậu thấy nghẹt thở.

Jung Yoon cứ nhìn chiếc khăn mà không với lấy. Thấy vậy, Jung Rok bước lại gần và tự tay đưa nó lên lau mặt cậu.

Cảm giác mềm mại từ chiếc khăn lướt qua trán, rồi đến vùng mắt, má… và dừng lại ở môi.

“Này này… sao mặt cậu rửa xong lại càng trắng hơn thế nhỉ… ưg!”

Sự nghiêm túc chưa kéo dài được đến ba phút thì anh lại nói bậy. Jung Yoon đang cố kiên nhẫn để mặc cho anh lau, liền không nhịn được nữa. Cậu dốc hết sức tung một cú đấm vào bụng Jung Rok.

Anh cong người ho sặc sụa, chống tay lên bồn rửa để giữ thăng bằng. Jung Yoon đứng trên nhìn xuống với nụ cười khẩy. Là Jung Yoon của nơi này, điều khiến cậu hài lòng nhất chính là khả năng đánh đấm không tồi và thể lực cực kỳ ổn.

Khả năng này đã được kiểm chứng vài lần trong lúc truy đuổi tội phạm. Chỉ là… hôm nay là lần đầu cậu đấm thẳng vào một đồng nghiệp.

Jung Yoon xoay xoay cổ tay rồi lại nhìn xuống. Chính xác là nhìn vào bụng Jung Rok. Có vẻ như anh tưởng cậu đang lo lắng nên bắt đầu giả vờ đau nhiều hơn, ôm lấy hông, rên rỉ khổ sở.

Jung Yoon không thèm để tâm. Mắt cậu dán chặt vào tay mình rồi lại liếc bụng anh thêm lần nữa. Tiếng va chạm vừa nãy phát ra từ bụng Jung Rok nghe không giống tiếng của cơ thể người. Cảm giác va chạm lên nắm tay cũng kỳ lạ lắm.

Đấm mạnh thế mà tay chẳng đau gì, không lẽ… cơ thể anh ta làm từ đá sao?

Jung Yoon bắt đầu nhìn nắm đấm của mình với vẻ thán phục.

“…Gì đấy? Cái kiểu mặt mày như người bị đánh oan là sao hả?”

“Thì… tôi đã cảnh báo là nếu anh còn nói linh tinh nữa, tôi sẽ gỡ lon rồi còn gì.”

“Cậu từng nói dân võ không được ra tay với thường dân mà. Tôi là một thường dân vô tội đấy nhé?”

“Anh mà là thường dân cái gì chứ, đội trưởng?”

Jung Yoon nhìn Jung Rok đang tỏ vẻ oan ức bằng ánh mắt chán nản rồi duỗi tay ra. Một cách rất thản nhiên, cậu vén áo thun của Jung Rok lên. Ngay lập tức, cậu nhăn mặt lại, tặc lưỡi đầy ghê tởm.

“Nhìn đây này.” Cậu nói, buông áo xuống và đẩy nhẹ vai anh, rồi quay sang nói với Jung Rok vẫn đang chết lặng.

“Anh tập thể thao gì vậy?”

“Tôi vừa bị quấy rối tình dục, đúng không? Ai đời lại tự nhiên vén áo đàn ông lên như vậy chứ? Cậu làm chuyện đó quen tay rồi đúng không?”

“...Thôi đủ rồi. Khăn tay này, để tôi giặt rồi trả anh.”

“Dù sao cũng chỉ lau nước thôi mà. Đưa đây.”

Nhưng... dù gì cũng là thứ đã lau mặt mình. Cái khăn tay giờ đây ướt nhẹp, dính bết lại, vậy mà Jung Rok cứ thế lấy đi. Jung Yoon chỉ biết gãi trán bất lực. Cậu nhìn anh cẩn thận gấp chiếc khăn rồi nhét vào túi sau quần. Lúc đó, cậu bỗng cất tiếng hỏi:

“Cái đó... quan trọng lắm à?”

Hành lang dẫn đến phòng họp trống trơn, rộng hoác. Jung Yoon thấy giọng mình vang lên kỳ lạ nên vội chỉnh lại tông nói.

“Bí mật.”

Cũng không phải câu hỏi gì ghê gớm. Chỉ là vì thấy biết ơn nên cậu muốn thử bắt chuyện một chút. Đó là thứ mà cậu vốn ít khi làm. Vậy mà câu trả lời nhận được lại gợi lên một thứ tò mò mà ban đầu cậu không hề có. Jung Yoon nhíu mày lại, ngước nhìn Jung Rok với ánh mắt dò xét.

Jung Rok không né tránh ánh nhìn đó. Anh mỉm cười nhẹ, và chính khoảnh khắc ấy, đồng tử Jung Yoon khẽ giãn ra. Bình thường, nụ cười của Jung Rok chẳng có giá trị gì. Anh hay cười ngớ ngẩn và làm mấy chuyện kỳ quặc nên chẳng ai để tâm. Dễ dãi, rẻ tiền.

Chẳng cần cố gắng, Jung Rok vẫn cười hồn nhiên nên người ta nhìn mãi cũng quen. Nhưng lần này thì khác. Có gì đó trong nụ cười ấy khiến người ta thấy... cô đơn.

“Cảnh sát Woo.”

“Vâng.”

“Cậu biết không, có hai cách để khiến một người phát điên.”

“Hai cách?”

Nụ cười lạ kia biến mất. Trở lại là Jung Rok bình thường – dễ dãi và vô tư. Jung Yoon không để lộ biểu cảm gì. Trong đầu cậu chỉ hiện lên một câu: Lại nói nhảm gì nữa đây?

“Là gì vậy?”

“Cách đầu tiên là nói dở dang rồi dừng lại giữa chừng.”

“Nói dở dang? Ý là làm người ta tò mò đến phát điên á hả? Vậy còn cách thứ hai thì sao?”

“……”

Trước cửa phòng họp. Jung Yoon chỉnh lại quần áo trong lúc suy nghĩ xem liệu mình có đoán được cách thứ hai không. Cậu liếc sang Jung Rok.

“Hừm.” Anh bật cười rùng mình một cái rồi quay phắt lưng lại, không nói thêm lời nào mà bước thẳng vào phòng họp.

“Cái...”

Jung Yoon nhìn theo bóng lưng Jung Rok đầy ngớ ngẩn, rồi như hiểu ra điều gì, nét mặt cậu lập tức nghiêm lại.

Cái tên chết tiệt này...

“Sao đứng ngây ra như người mất của vậy? Không vào à?”

Mùi thuốc lá lạnh lẽo sộc vào khi Jun Hyuk bước ngang qua. Anh ta đảo mắt nhìn theo ánh mắt đang tóe lửa của Jung Yoon rồi lắc đầu ngao ngán.

“Lại là Jung Rok à? Này, thật sự là cậu chưa làm gì sai với cậu ta đấy chứ?”

“Chưa, nhưng tôi nghĩ sắp làm rồi.”

“Tôi hoàn toàn hiểu và ủng hộ, nhưng giờ tập trung giải quyết vụ án trước đã.”

Jun Hyuk khoác tay qua vai Jung Yoon rồi kéo cậu bước vào. Không khí trong phòng họp vốn có phần thoải mái, giờ bỗng chùng xuống khi đèn tắt và màn hình sáng lên.

“Về bộ xương, nhiều khả năng là nam giới như đã nói lúc nãy, không có thông tin gì đặc biệt.”

Jun Hyuk chiếu lên màn hình bức ảnh đối chiếu các phần xương được tìm thấy.

“Như mọi người thấy, không có dấu vết của việc bị cắt bằng dụng cụ nào đó. Theo lời giám định của pháp y, khả năng cao là phần xương bị gãy do tác động bên ngoài sau khi bị lộ lên mặt đất theo thời gian. Các phần còn lại vẫn đang được tìm, nhưng với tình trạng này thì khả năng bị tiêu hủy là rất lớn. Tôi tra lại thì thấy trận bão năm kia ở Duck Dong đã làm sạt cả một mảng núi lớn.”

Âm thanh sột soạt của bút highlight đột ngột dừng lại. Một hơi thở dài nặng nề bao trùm cả căn phòng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo