Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 18
“Như các anh thấy đây, trên xương có những dấu vết gãy, có thể xem là dấu hiệu của sự chống cự. Phần xương vai bên này cũng vậy. Đặc biệt, dấu vết này được cho là rất giống với những gì tìm thấy trên thi thể của cô Seo Jun Shim. Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng người ta nói rằng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng đây là cùng một hung thủ.”
Bức ảnh tiếp theo hiện lên. Trong số những mảnh xương được phát hiện, một mảnh có hình tam giác được ghi chú là “xương chày trái”. Khi Jun Hyuk phóng to hình ảnh, phần xương ở cẳng tay lộ rõ những vết nứt lệch.
“Nhưng giới tính lại là nam?”
“Đúng vậy. Nghe cứ như chuyện đùa, nhưng chắc chắn là nam. Trừ phi có ai đó cố tình mang xương của một người đàn ông đến đặt ở đó.”
“Vậy chẳng phải cũng là vấn đề lớn sao?”
“Ý tôi là nói vậy thôi. Dù sao thì, may mắn hay không thì chưa rõ, nhưng hình dạng xương chậu không thể nhầm lẫn giữa nam và nữ, nên chuyện này là chắc chắn.”
Hyun Chul chép miệng, hai tay đan vào nhau sau gáy.
“Lúc đó có người đàn ông nào mất tích không?”
“Nếu chỉ tính riêng dân chúng ở Duck Dong thì không. Người đàn ông ngoại tỉnh đến mua đào được ghi nhận là nghi phạm bỏ trốn chứ không phải mất tích, nên về cơ bản là không có trường hợp mất tích nào.”
Trong cuộc điều tra ban đầu, cảnh sát đã tập trung vào giả thuyết hung thủ là người quen biết nạn nhân, nhưng không tìm thấy đối tượng khả nghi nào vào ngày xảy ra vụ án. Vì vậy, người đàn ông ngoại tỉnh được dân làng nhắc đến đã trở thành nghi phạm chính.
Jun Hyuk lật sang slide tiếp theo, tiếp tục câu chuyện. Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi.
“Theo báo cáo của đội trưởng Moon, chúng tôi đã lần theo dấu vết của người đàn ông mua đào lúc đó. Trong hồ sơ, người này khai tên là Kim Byeong Jo và đã mua số đào đó. Hiện tại ông ta đã qua đời. Vợ ông ta cũng mất vào năm ngoái. Trong buổi thẩm vấn làm nhân chứng, ông ta khai rằng người đàn ông kia chỉ là người làm việc vặt. Để chắc chắn, chúng tôi đã kiểm tra quan hệ gia đình, và người đó có một người con trai nhưng không liên quan gì đến vụ việc.”
Tiếng thở dài vang lên khắp phòng. Một nhân chứng quan trọng, người duy nhất có thể cung cấp manh mối rõ ràng giờ đã sang thế giới bên kia.
Hồ sơ ghi lại rằng Kim Byeong Jo đã hợp tác rất tích cực trong quá trình thẩm vấn. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi chiếc xe hơi màu trắng biến mất cùng người đàn ông kia thực chất thuộc sở hữu của ông ta. Dù là xe “lậu”, nhưng một chiếc xe ngoại đắt tiền mua bằng tiền mặt, bị người làm vặt lái đi và không bao giờ trở lại thì làm sao ông ta có thể để yên được?
“Tên là Kang Sang Ho? Cái gì đây, tên giả à? Xe lậu, điện thoại lậu, đúng là đủ trò.”
Hyun Chul lướt qua bản khai của Kim Byeong Jo, thở dài thườn thượt.
“Ông ta nói chỉ là người được giới thiệu, không quen biết sâu. Có vẻ họ đã cố lấy mẫu DNA nhưng chẳng thu được gì. Thế nên người này bị coi là nghi phạm bỏ trốn và trở thành đối tượng tình nghi số một.”
“Nghe thì cũng hợp lý. Lý lịch mờ ám, rồi đột nhiên biến mất, đúng là đáng nghi. Cốt truyện thế này thì chặt chẽ thật. Còn ai nhớ thêm gì về gã này không?”
Hyun Chul ngồi thẳng dậy, dựa người vào bàn và lật nhanh từng trang báo cáo. Han Kyul nãy giờ im lặng, chợt gãi đầu rồi lên tiếng.
“Không. Vụ này lâu quá rồi. Hồi đó, người đàn ông này cũng chỉ giao dịch trực tiếp với hai nạn nhân là bà Han Bong Im và bà Seo Mal Sook nên chẳng ai nói chuyện với gã. Giờ thì càng không thể hỏi thêm được.”
“Sao vậy?”
“Chồng của bà Han Bong Im mất cách đây năm năm. Còn chồng bà Seo Mal Sook hiện đang nằm viện dưỡng lão vì chứng mất trí nhớ, nặng đến mức không nhận ra cả con gái mình. Chẳng thể điều tra thêm được gì.”
“Còn người khác thì sao? Chẳng phải trước đó gã cũng mua đào à?”
“Có người nhìn thấy chiếc xe qua lại nhưng không ai nhớ rõ mặt mũi. Có một nhà bán số lượng lớn đào, nhưng họ không giữ hồ sơ giao dịch. Người chủ nhà đó giờ cũng lớn tuổi, trí nhớ không còn rõ ràng.”
Han Kyul lắc đầu ngao ngán. Cậu ta kể rằng ngay cả khi trò chuyện, người chủ nhà ấy cũng nói năng lẫn lộn, vẻ mặt đầy bối rối.
Ký ức về gã Kang Sang Ho mơ hồ đến mức ngay cả việc dựng lại chân dung nghi phạm cũng bất khả thi.
Chỉ có chiếc xe hơi màu trắng là manh mối đáng tin cậy từ lời khai của nhân chứng. Những chi tiết khác như quần áo đắt tiền, tóc chải ngược, kính râm, thái độ cợt nhả hay giọng nói lả lướt đều chỉ dựa vào ký ức nên độ tin cậy rất thấp. Thậm chí, các lời khai còn mâu thuẫn nhau.
Có người nói gã gầy gò, da trắng, trông như con gái. Người khác lại bảo gã cao lớn, vạm vỡ. Nhưng hơn một nửa số nhân chứng lúc đó giờ đã qua đời nên không thể xác minh lại được.
Jung Rok từ đầu đến giờ lặng lẽ quan sát màn hình thay đổi, xoay ghế tròn một vòng. Anh nhíu mày, gãi gãi trán rồi ngả người ra sau.
“Nếu Kang Sang Ho là danh tính giả, vậy Kang Sang Ho thật là ai?”
“Đã được đăng ký là người vô gia cư. Thời điểm đó, việc mua bán thông tin cá nhân của những người lang thang rất phổ biến nên có thể gã đã đi theo con đường đó. Chúng tôi có tìm kiếm Kang Sang Ho thật, nhưng ai mà bán thông tin cá nhân của mình lại để lại dấu vết chứ? Dấu hiệu sinh hoạt của gã Kang Sang Ho giả cũng ngừng lại từ khi gã biến mất, nên chắc không liên quan gì đến người thật.”
“Vậy chắc chắn Kang Sang Ho là tên giả?”
Jung Yoon đang nguệch ngoạc viết tên Kang Sang Ho kín một tờ giấy, bỗng ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt chạm nhau, Jun Hyuk gật đầu ngắn gọn. Phần trình bày về gã Kang Sang Ho và mảnh xương được tìm thấy kết thúc, căn phòng họp chìm vào im lặng.
“Chúng ta sẽ xem xét nhiều khả năng, nhưng tôi chợt nghĩ đến một giả thuyết. Nếu giả sử gã Kang Sang Ho giả này chỉ là một nạn nhân vô tội thì sao?”
Han Kyul đang cắm cúi vẽ nguệch ngoạc lên báo cáo đến mức suýt thủng giấy thì ngẩng lên, thận trọng mở lời.
“Nếu vậy, chúng ta đang có một nạn nhân nam. Nhưng hung thủ trước giờ chỉ nhắm vào phụ nữ, vậy tại sao lại đột nhiên giết một người đàn ông? Rủi ro của việc này không hề nhỏ. Các nạn nhân như bà Han Bong Im, bà Seo Mal Sook hay cô Seo Jun Shim đều là phụ nữ, lớn tuổi và dễ khống chế. Nhưng Kang Sang Ho thì khác, tuổi tác và giới tính đều không phù hợp. Việc thay đổi mục tiêu đột ngột thế này thật khó hiểu.”
Jung Yoon cũng băn khoăn về điểm này. Hung thủ chỉ nhắm vào phụ nữ trong làng và chỉ giới hạn ở những người dễ đối phó. Nếu Kang Sang Ho là nạn nhân thì vụ án này đã phá vỡ mọi quy tắc trước đó.
“Đúng là khó có chuyện hung thủ thay đổi mục tiêu nhanh như vậy.”
“Ngay cả trong vụ án này, nếu bỏ qua Kang Sang Ho thì mọi thứ vẫn theo mô hình cũ. Thủ đoạn cũng giống nhau.”
“Nhưng có thể có một động cơ khác. Có thể hung thủ buộc phải bịt miệng một người đàn ông vì một lý do nào đó.”
“…”
Bất chợt, một linh cảm sắc bén lóe lên trong đầu Jung Yoon.
“Cô Seo Jun Shim không bán đào. Nhưng có người từng thấy cô ấy ở cùng Kang Sang Ho, đúng không?”
Như bị ám ảnh, Jung Yoon không chớp mắt, đặt mạnh cây bút xuống bàn, tạo một tiếng “cạch” vang dội. Jung Rok nhìn cậu rồi chậm rãi gật đầu. Nhưng Hyun Chul nhíu mày, nghiêng đầu khó hiểu.
“Thì sao? Chắc bà Seo Mal Sook bán đào nên cô ấy chỉ làm trung gian thôi.”
“Lúc đó bà Seo Mal Sook đã mất tích rồi. Khi ấy, không khí trong làng đang căng thẳng vì vụ mất tích của bà Han Bong Im. Cô Seo Jun Shim biết rõ điều đó, vậy mà lại đi làm trung gian sao? Nghe dân làng kể, cô ấy cũng không phải người sành sỏi chuyện buôn bán.”
“Ý cậu là gã đến để gặp cô Seo Jun Shim?”
Jung Rok khoanh tay, ngả lưng ra ghế, tham gia vào cuộc thảo luận. Nhận ra ý định của Jung Yoon, anh gật đầu đồng tình.
“Rồi gã nhìn thấy gì đó.”
“Thấy gì?”
“Hung thủ hoặc hiện trường vụ án.”
“Cậu nghĩ gã là nhân chứng sao?”
Jung Yoon im lặng. Nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả. Đó là một sự khẳng định. Hyun Chul nhận ra điều này, đặt một tay lên tay vịn ghế, búng tay “tách tách” hai cái rồi thở dài.
“Nếu Kang Sang Ho là nhân chứng thì đúng là hung thủ có lý do để mạo hiểm.”
“Động cơ đủ mạnh.”
Dĩ nhiên là chưa thể kết luận được gì. Hiện tại mọi thứ vẫn chỉ là giả thuyết, nhưng cần phải xem xét mọi khía cạnh.
Không khí trong phòng họp trở nên nặng nề như một sa mạc cằn cỗi. Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở, một viên cảnh sát từ đồn Dong Deok bước vào.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi và hồ sơ vụ án của nạn nhân hôm nay đây ạ. Sếp bảo chia sẻ trước với mọi người. Một tiếng nữa, đội trưởng sẽ xem qua. Các anh có thể ra hiện trường, lệnh đã được cấp.”
“Cảm ơn.”
Viên cảnh sát liếc nhìn không khí trong phòng, cúi đầu chào rồi rời đi. Khi cửa đóng lại, Jun Hyuk bĩu môi lẩm bẩm.
“Trời ạ, cứ điều tra kiểu này đến bao giờ? Không phải chúng ta nên tự đi lấy hồ sơ à?”
“Muốn lấy thì phải chứng minh vụ này có liên quan đến vụ án hai mươi năm trước đã. Với tình hình này thì chưa đủ. Với lại, chúng ta đâu phải muốn là cứ xông vào lấy hồ sơ của đội khác được? Xem cái này đi.”
Tên nạn nhân trong báo cáo là Yang Seon Hwa, một phụ nữ ngoài năm mươi, sống ở căn nhà thứ hai bên trái hội trường làng. Bà là cháu gái của bà Han Bong Im - nạn nhân trong vụ án hai mươi năm trước, cũng là người sinh ra và lớn lên ở làng, chưa từng rời đi nơi khác.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.