D-Day - Chương 19

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 19

Trên đầu nạn nhân có dấu vết bị đánh bằng vật cùn. Tổn thương ở vùng hộp sọ tương tự với các nạn nhân đã thiệt mạng cách đây 20 năm. Các chuyên gia nhận định hung khí gây án có hình dạng và trọng lượng tương đương nhau.

Một điểm trùng hợp khác cũng được phát hiện. Vùng ngực của nạn nhân bị hủy hoại nghiêm trọng. Núm vú bên phải bị cắt đứt hoàn toàn, trong khi bên trái có dấu hiệu bị cắt nhưng không thành công.

Khi so sánh với chiếc kéo tìm thấy gần hiện trường, vết cắt trên mô giả có chất liệu tương tự da người cho thấy khả năng tạo ra vết cắt tương đồng. 

Chiếc kéo này là loại đa dụng, thường dùng trong công nghiệp hoặc làm vườn. Từ lưỡi kéo nhỏ, cảnh sát đã phát hiện dấu vết máu của nạn nhân. Tuy có nhiều chất khác cũng được phát hiện, nhưng không tìm thấy dấu vết vân tay. Tuy nhiên, lớp phủ đỏ của găng tay lao động cũng được phát hiện cùng lúc, giúp suy luận loại găng tay mà hung thủ có thể đã đeo.

Một điểm đáng chú ý nữa là hung thủ rất có thể thuận tay trái. Dựa vào hướng vết cắt, các chuyên gia nhận định thao tác dùng kéo được thực hiện bằng tay trái.

“Tôi tin mình không phải người duy nhất nghĩ vậy. Đây chắc chắn là cùng một tên gây án.”

Kết quả khám nghiệm tử thi của nạn nhân mới, Yang Seon Hwa, làm họ càng thêm chắc chắn. Từ thủ pháp đến từng chi tiết nhỏ nhất chưa từng công khai, tất cả đều trùng khớp với vụ án 20 năm trước. Khả năng đây là một kẻ bắt chước gần như bị loại trừ.

Không ai còn phản đối, Hyun Chul cũng gật đầu đồng tình.

“Kẻ đã im hơi lặng tiếng suốt 20 năm đột ngột tái xuất. Mà trùng hợp thay, lại đúng sau khi tôi và cảnh sát Woo đến làng.”

“…”

“Tôi nghĩ mình nên quay lại từ đầu.”

“Từ đầu?”

“Kẻ quen biết. Mấy người trong làng… anh cũng thấy rồi, có quá nhiều điều bất thường.”

Ánh nhìn của các điều tra viên lần lượt đổ dồn về phía Jung Rok rồi quay lại phía Hyun Chul. Khi đang lật giở báo cáo, Hyun Chul chống tay lên trán, sau đó đưa tay lau miệng.

“Bắt đầu từ những người từng sống ở đây cả 20 năm trước lẫn hiện tại. Xem có ai từng bị giam giữ trong thời gian ấy không. Han Kyul, cậu đi thẩm vấn những người thân quen với Yang Seon Hwa cùng tôi.”

Dứt lời, Hyun Chul đóng sầm sổ tay rồi đứng dậy, phân công công việc cho cả đội. Cuộc họp kết thúc, Jun Hyuk theo chân trưởng phòng đến sở cảnh sát Duck Dong để dự họp. Han Kyul cũng rời đi theo chỉ thị.

Jung Rok và Jung Yoon bắt đầu chuẩn bị quay lại làng. Họ không quên mang theo lệnh khám xét, đề phòng khả năng lại bị từ chối như trước.

[Một người đàn ông ngoài 50 tuổi vừa được phát hiện đã chết trong cốp xe taxi gần cầu Hàn Giang. Hung thủ sau khi gây án đã vứt xe cùng thi thể ở góc bãi đậu rồi bỏ trốn. Cảnh sát hiện đang điều tra động cơ gây án. Phóng viên Choi Do Chan đưa tin.]

[Một bãi đậu xe ngoài trời gần sông Hàn. Xe cảnh sát lần lượt tiến vào giữa các xe đang đậu. Vào khoảng 10 giờ 30 tối hôm qua, thi thể một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông A, được phát hiện trong cốp chiếc taxi đỗ ở góc bãi. Ông A…]

Ngay khi định rời khỏi văn phòng để đến bãi đậu xe, bản tin từ chiếc TV trong góc phòng bất ngờ phát sóng vụ việc thi thể mới được phát hiện tối qua. Một từ khóa vụt qua tai làm Jung Yoon khựng lại, quay đầu nhìn màn hình.

“Gì vậy?”

“…Không có gì đâu.”

Jung Rok ngạc nhiên trước phản ứng đột ngột của Jung Yoon. Người vừa cau mày nhìn vào màn hình giờ đã thả lỏng nét mặt, khẽ lắc đầu. Cậu tự nhủ, chắc do mình nhạy cảm quá mức sau mấy ngày đóng vai cảnh sát bất đắc dĩ thôi.

Jung Yoon rảo bước nhanh hơn để theo kịp Jung Rok. Vụ án mới đã xảy ra, họ không còn thời gian để chần chừ hay lãng phí thêm giây phút nào nữa.

***

Hoàng hôn buông xuống, mấy đứa trẻ vẫn chưa muốn về nhà, tụ tập trước đình làng như còn lưu luyến cuộc vui. Khi xe dừng lại, lũ trẻ đang lấy cành cây vẽ vời lên mặt đất bất chợt ngẩng đầu như lũ cầy meerkat cảnh giác.

Jung Yoon bước ra trước từ chiếc xe đậu gần đình. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời rồi quét mắt quanh làng. Mặt trời sắp lặn, và rõ ràng, làng chỉ có vài cột đèn đường thưa thớt. Cả nơi này sẽ bị bóng đêm nuốt chửng khi trời tối.

“Mình nên hành động nhanh thôi.”

Chiếc xe gầm lên rồi im bặt khi tắt máy. Jung Rok bước xuống xe, vẫy tay chào lũ trẻ đang mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.

Chào nhé, lần đầu tiên thấy chú đẹp trai thế này đúng không? Nhìn cho kỹ vào nha. Chú mà nói chuyện thì… Chưa kịp dứt câu tếu táo, Jung Yoon đã nhíu mày. Đám trẻ liền ném cả nhánh cây đi rồi đứng bật dậy, nắm tay nhau chạy biến.

Jung Yoon bĩu môi. Biết ngay mà. Cậu lắc đầu, nhìn Jung Rok bằng ánh mắt vừa ngao ngán vừa trách móc.

“Anh dọa bọn trẻ làm gì chứ?”

“Tại chúng nó chưa từng thấy người đẹp trai như tôi thôi. Ở Hàn Quốc, kiếm được người như tôi đâu có dễ.”

“Nếu khó hơn nữa thì tốt biết mấy.”

Jung Yoon nghiêng đầu chống tay lên cằm, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Jung Rok lúc này đang tựa cằm lên mu bàn tay, nheo mắt nhìn cậu.

“Thế là cậu cũng thấy tôi đẹp trai à?”

Jung Yoon thở dài, mắt vẫn dán vào Jung Rok, gương mặt thoáng hiện chút chịu đựng.

“Khách quan mà nói thì… chắc là vậy.”

Jung Yoon chẳng cần nghĩ xa, chỉ cần nhớ đến đám cảnh sát trong sở là cũng đủ thở dài từ tận đáy lòng.

Gạt bỏ hình ảnh ám ảnh đó, Jung Yoon lấy điện thoại ra, tìm địa chỉ nhà nạn nhân Yang Seon Hwa đã lưu sẵn trong danh bạ. Cùng lúc đó, cậu liếc quanh tìm biển tên đường. Ánh mắt cậu dừng lại khi đọc thấy đúng tên đường trong địa chỉ.

“Thế còn chủ quan?” 

“À, bên kia… Hả?”

“Theo cảm nhận riêng của cậu thì tôi không thuộc dạng đẹp trai sao?”

Jung Yoon đang chăm chú nhìn bản đồ thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ từ Jung Rok, làm cậu có chút lúng túng. Cậu nhíu mày, nói bằng giọng có phần cáu kỉnh:

“Giờ là lúc để hỏi mấy chuyện đó sao?”

“Với tôi thì cực kỳ đúng lúc đấy chứ.”

“Nếu vậy thì... không. Tôi không có hứng thú với gương mặt đàn ông đâu. Mau đi theo đi.”

Jung Yoon dứt khoát phủ nhận. Cậu chẳng buồn giấu vẻ mệt mỏi, chỉ cười nhạt một cái rồi bước ngang qua Jung Rok.

“Chậc.”

Ngay sau đó, Jung Rok liền đuổi theo, thò mặt ra sát bên vai cậu.

“Chắc chứ?”

Jung Yoon cảm nhận được hơi ấm từ phía sau nhưng vẫn tảng lờ như không. Vừa xác nhận lại địa chỉ trên điện thoại, cậu vừa đổi hướng. Cả hai rẽ vào con hẻm nhỏ thứ hai sau một đoạn ngắn từ con đường lớn.

“Cái gì cơ?”

“Cái chuyện không có hứng thú với mặt đàn ông ấy. Dám cá là thật không? Tự tin chứ?”

“Có gì đâu mà phải tự tin hay không. Dám cá luôn.”

“Thế cá độ không?”

“Cái trò vớ vẩn gì nữa đây…”

Đúng lúc đó, danh sách những người có tiền án sống gần khu vực lân cận được Han Kyul gửi tới. Vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, Jung Yoon thoăn thoắt lướt ngón tay trên màn hình, lọc ra những người mới được thả gần đây.

“Tôi dám cá. Có hứng thú với mặt đàn ông — có hay không, cược luôn. Nếu tôi thắng thì tốt cho anh mà, đúng không?”

“Nghe cậu nói tự tin thế lại làm tôi thấy ngờ ngợ rồi đấy. Qua bên này.”

Jung Rok vắt tay lên vai cậu rồi chỉ ngón tay vào một cái tên trên màn hình. Jung Yoon vô thức khẽ gật đầu. Cậu nhanh chóng sao chép thông tin và dán sang ghi chú.

“Thế nghĩa là không dám chắc rồi còn gì.”

“Lại gì nữa đây?”

Jung Rok cười khẽ, ý vị kéo dài câu nói. Jung Yoon đang tính tuổi của người có cái tên trùng khớp với thời điểm thì khựng lại. Giữa đôi lông mày, một nếp cau sâu dần hiện rõ.

“Về... mặt đàn ông?”

“Trời ơi, thiệt tình…”

Tính toán không khớp. Người đàn ông đó năm ấy chỉ mới sáu tuổi. Jung Yoon khẽ nhướng mày.

“Tôi đã nói là tôi dám cá rồi mà.”

“Ơ kìa, rõ là không dám còn gì?”

Jung Rok vẫn giữ nụ cười ranh mãnh, không buông tha lấy một lời nào. Jung Yoon biết rõ không nên mắc bẫy, nhưng cứ nhìn cái vẻ mặt đó là lại thấy như mình đang thua cuộc dù chẳng nói gì cả.

“Thôi được, cược thì cược.”

Không thể để yên như thế được. Sau cùng, Jung Yoon khẽ lắc đầu như muốn dứt khỏi cái trò đùa không hồi kết này. Thật là kiểu người khiến người ta phát mệt.

Cậu trừng mắt nhìn anh rồi rút vai khỏi cánh tay đang đặt lên. Tay đút túi quần, Jung Rok vừa đi giật lùi vừa đối mặt với cậu. Dưới ánh sáng ngược, đường nét trên khuôn mặt anh bị che khuất, chỉ còn lại một dáng hình rõ ràng.

“Nếu cậu bắt đầu thấy hứng thú với mặt đàn ông thì phải thực hiện một điều ước của tôi.”

“Nếu tôi không thì sao?”

“Thì tôi sẽ thực hiện điều ước của cậu.”

Trong chuỗi đối thoại đầy phiền toái đó, cuối cùng cũng có một lời khiến người ta phải chú ý. Jung Yoon đang cau mày chợt giãn ra. Cậu nhìn Jung Rok bằng ánh mắt sáng lên vì hứng thú.

“Thời hạn?”

“Một tháng.”

“…Một tháng? Trò này nghe chẳng khác gì game rẻ tiền cả. Anh chắc chứ?”

“Chắc chứ sao không.” 

Jung Rok bật cười. Đó là nụ cười mà cậu đã thấy dạo trước — đầy hạnh phúc, nhưng lẫn vào đó là chút gì đó đắng chát. Một nụ cười vướng lại đâu đó trong đáy mắt, làm người ta nghẹn lại.

Jung Yoon bất giác dừng bước. Một cơn đau âm ỉ nhoi nhói nơi thái dương. Khi cậu lắc đầu cố xua đi cảm giác nặng nề, Jung Rok đã tiến đến gần.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo