D-Day - Chương 20

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 20

“Cậu làm sao thế, cảnh sát Woo?”

“À… không có gì. Chỉ là ánh sáng chói quá thôi.”

“Cậu ổn chứ?”

“Vâng, tôi không sao.”

Jung Rok bước nhanh đến, không ngần ngại đưa tay chạm vào mặt Jung Yoon. Anh khẽ nâng cằm cậu bằng lòng bàn tay, dịu dàng đỡ lấy đôi má. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn, từng đường nét trên gương mặt anh bỗng rõ ràng đến ngỡ ngàng. Jung Yoon chớp mắt chậm rãi, mí mắt trở nên nặng trĩu. Đúng lúc ấy, Jung Rok cúi xuống.

Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, làm cả người Jung Yoon cứng đờ. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cậu giật mình, vội đưa cả lòng bàn tay đẩy mạnh gương mặt Jung Rok ra.

“Ưk.”

Bị đẩy bất ngờ, Jung Rok loạng choạng lùi lại. Anh nhăn mặt rên rỉ, lẩm bẩm rằng mũi mình chắc lệch mất rồi, rồi quay sang nhìn Jung Yoon với vẻ giận dỗi. Jung Yoon thì đứng ngẩn ra, lúng túng xoa xoa lòng bàn tay. Thật là... cao một cách khó chịu.

“Tôi không nghĩ mũi anh đến nỗi lệch đâu.”

“Chà, cậu quá đáng thật đấy, cảnh sát Woo.”

“Thế anh thình lình dí sát mặt tôi làm gì, hết hồn.”

“Sao, nhìn mặt tôi xong tim đập loạn nhịp à?”

Vừa xoa xoa mũi, Jung Rok vừa nở nụ cười đầy gian xảo. Anh không quên nói thêm.

“Chuẩn bị tinh thần đi nhé. Tôi sắp đòi một điều ước thật khủng khiếp đấy.”

“Tôi không có tiền đâu. Khác với ai kia, tôi chỉ là một công dân bình thường sống dè sẻn từng đồng.”

“Tôi biết. Cái đó thì rõ rồi.”

“…”

Tên khốn này…

Sắc mặt Jung Yoon bỗng trầm hẳn lại. Jung Rok thì chẳng mảy may bận tâm, chỉ khẽ hất cằm về phía tay cậu. Jung Yoon nhìn xuống chiếc điện thoại đang sáng lên, mở tin nhắn vừa nhận.

「Không có gì thêm. Hiện tại, Kim Yong Seok sống ở Seoul, bọn tôi sẽ kiểm tra bên này.」

Jung Yoon tặc lưỡi theo thói quen. Hai người… Hai cái tên ấy cứ vẩn vơ mãi trong đầu.

Đúng lúc đó, khi Jung Yoon còn đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cậu đột ngột loạng choạng lùi lại. Jung Rok bất ngờ nắm lấy cánh tay cậu. Jung Yoon suýt làm rơi điện thoại, nhíu mày khó chịu.

“Chỗ đó kìa.”

Tưởng đâu anh chỉ mãi đùa giỡn, ai ngờ lại nhớ địa chỉ như lòng bàn tay. Jung Yoon vừa xoa cánh tay bị siết đau, vừa liếc nhìn Jung Rok đầy ngờ vực. Nhưng khi ánh mắt họ vô tình gặp nhau, cậu lập tức quay mặt đi.

“Mà này, cảnh sát Woo, thích mấy cậu trai trẻ thì sau này dễ hối hận lắm đấy. Đàn ông đúng chuẩn phải như tôi—”

“Thôi đi.”

Hôm nay Jung Rok đã nói linh tinh quá mức cho phép. Cuối cùng, Jung Yoon không chịu nổi mà quát lên. Cậu lườm người đang xị mặt như đứa trẻ bị mắng rồi bước thẳng đến trước cánh cổng sơn xanh.

***

“Ông có biết ai từng oán hận hay có mối quan hệ không tốt với bà Yang Seon Hwa không?”

Sau bao lần từ chối tiếp xúc, cuối cùng Jung Yoon cũng gặp được chồng của Yang Seon Hwa. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng. Người đàn ông chỉ cúi đầu, mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống chân mình rồi chậm rãi lắc đầu.

Từng vòng nước loang dần trên ống quần ông ta, mỗi lúc một rõ hơn.

“Cô ấy vốn là người rất trầm lặng…”

Người đàn ông trông rã rời. Mất đi người vợ yêu thương trong chớp mắt, làm sao không kiệt quệ cho được. Tâm lý và thực tại đều đã vỡ vụn. Jung Yoon chọn cách im lặng, kiên nhẫn đợi ông ta có đủ thời gian để đau buồn. Bao nhiêu thời gian cũng chẳng đủ, nhưng những giọt nước lan dần trên vải quần, cậu không thể nào làm ngơ.

“Nhưng tôi còn gì để nói nữa đâu? Lúc đến đồn cảnh sát, tôi đã nói hết những gì cần nói rồi.”

“Vâng, tôi biết chuyện này khó khăn. Nhưng… tôi chỉ muốn chắc chắn, ông có nhớ ra thêm điều gì nữa hay không.”

“Thứ tôi nhớ rõ nhất chỉ là hình ảnh cuối cùng của cô ấy. Mặt mũi thì biến dạng, nội tạng bị mổ xẻ tan nát…”

Gương mặt người đàn ông chợt vặn vẹo như vừa bị kéo bật về cơn ác mộng. Cảm xúc dồn nén ngùn ngụt trong đáy mắt ông ta. Sự phẫn nộ về việc khám nghiệm tử thi là điều Jung Yoon đã quen. Cậu khẽ gật đầu để thể hiện sự thấu hiểu.

Chỉ đến khi ánh mắt người đàn ông dịu lại, Jung Yoon mới cẩn thận hỏi thêm vài điều cần xác minh.

“Ông có thân quen với gia đình ông Jung Yong Gil không?”

“Anh Yong Gil ấy à? Quen chứ. Tôi sống ở đây bao nhiêu năm rồi, nói thân cũng không đủ. Nhưng mà sao thế?”

Người đàn ông lau vội những giọt nước còn đọng bên cằm, ngẩng lên nhìn cậu. Lúc ấy, Jung Rok khoanh tay, giả vờ đắn đo. Thấy vậy, người đàn ông lập tức hỏi lại:

“Cậu đang hỏi vì cậu con trai nhà ấy à? Nghe bảo giờ không còn sống ở đây nữa.”

“Sau chuyện năm đó rối ren đến thế, còn ai dám ở lại. Dù ngoài miệng nói không phải, sau lưng ai nấy đều râm ran nghi ngờ. Thật lòng mà nói, nhiều người bảo thằng Yong Baek có quan hệ mờ ám với cô Jun Shim. …Chà, thôi thì cũng là chuyện đã qua rồi. Hồi ấy hai đứa con nhà đó cũng khổ sở lắm. Đứa út còn phải ra vào bệnh viện tâm thần. Cả cái nhà tan nát hết luôn.”

“Bệnh viện tâm thần ư?”

Người đàn ông khẽ gật đầu. Trái lại, Yong Baek lại lên Seoul làm việc và sống tốt, còn cậu con thứ hai với tính cách yếu đuối thì không được như vậy. Vừa dứt lời, ông ta thở ra một hơi nặng nề.

Ngay khi ông ta im lặng, Jung Yoon lập tức ngẩng lên nhìn Jung Rok. Đây là chuyện không có trong hồ sơ. Đôi mắt cậu như hỏi: "Anh biết rồi à?" Jung Rok đáp lại ánh nhìn ấy bằng một câu hỏi.

“Giờ cậu út sống ở đâu?”

Ý anh là mình cũng chưa nghe gì về chuyện đó.

“Chắc vẫn ở nhà cũ thôi. À không, giờ vẫn đang trong viện tâm thần, phải nói là sống trong bệnh viện mới đúng.”

Trong ánh mắt vừa lóe sáng vì nghe đến con trai của Jung Yong Gil, một nỗi xót xa chầm chậm lan ra trên gương mặt Jung Yoon. Cậu khẽ lắc đầu, nhìn lên Jung Rok.

“Cậu út nhà đó bị sao vậy?”

Dù đã đọc được ẩn ý trong ánh mắt, Jung Rok vẫn tiếp tục hỏi.

“Ừm... Haizz... nghe nói đầu óc không phát triển, chỉ có thân thể là lớn lên. Có lúc còn ăn trộm ở siêu thị gần đây, đập vỡ cửa kính hội trường làng, nhà phải xin lỗi suốt. . Chỉ có chị dâu là khổ thôi. Chuyện kinh khủng đó đã đáng sợ rồi, vậy mà hai đứa con trai trong nhà còn bị điều tra, thật không biết nói sao. Mẹ của anh Yong Gil không phải người thường đâu, cứ bắt cháu nên liên lụy đến chị dâu vô tội. Ôi chao.”

“Ừ... xảy ra chuyện như vậy, rồi đến con cái cũng bị điều tra, bầu không khí trong nhà chắc ngột ngạt lắm.”

“Còn phải nói à... Đã thế thằng cả lại không phải con ruột của chị dâu, là con người vợ đầu ấy. Mà cô ta thì chẳng biết chạy biến đi đâu. Thằng sau thì tật nguyền như vậy. Bảo sao không sống như địa ngục.”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt giữa Jung Yoon và Jung Rok vô tình giao nhau trên không trung. Người đàn ông vẫn thao thao kể lể, chẳng hề nhận ra điều gì. Jung Yoon gật đầu tỏ vẻ đồng cảm rồi đứng dậy. Sau lưng người đàn ông, cậu lặng lẽ rút điện thoại ra.

“Thật là khổ sở quá. Bọn tôi cũng muốn trò chuyện để giúp đỡ, nhưng thấy hình như không ổn lắm. Có lẽ vẫn còn đau buồn nhiều.”

Jung Rok chỉ dùng mắt để theo dõi hành động của Jung Yoon, đồng thời tìm cách giữ sự chú ý của người đàn ông, tiếp tục câu chuyện. Anh khéo léo nhấn mạnh rằng những lời kể của ông ta có thể hỗ trợ cho cuộc điều tra liên quan đến vụ việc của người vợ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Rút khăn tay ra, anh đưa cho người đàn ông. Đôi mắt ông ta vẫn còn hoe đỏ.

“À, chuyện đó… Hôm trước có la hét gì đó, đúng không? Thông cảm đi. Lúc đó chắc là vì thằng con trai nhà đó có mặt ở đó.”

Người đàn ông lau mặt thật mạnh bằng chiếc khăn tay được đưa, tâm trạng dường như dịu xuống đôi chút. Mỗi khi nhắc đến vợ, rõ ràng ông ta trở nên yếu lòng. Jung Yoon quan sát kỹ sắc mặt ông ta rồi nhanh chóng nhắn tin cho Han Kyul.

「Kiểm tra quan hệ gia đình của Jung Yong Gil, cùng hồ sơ y tế của Yong Baek và con trai thứ hai. Càng nhanh càng tốt.」

“Yong Baek có ở đây không?”

“Làm gì có! Nó đang làm cho công ty lớn, bận túi bụi, làm gì có thời gian về quê. Lâu rồi không thấy mặt nó. Ý tôi là Yong Jun, cậu út ấy, đứa bị bệnh đấy.”

“Ông vừa nói là đang ở bệnh viện…”

“À, cũng đi ra đi vào đấy. Gia đình dặn dò kỹ lắm là đừng để hàng xóm để ý nên ai cũng nhắm mắt cho qua. Dù nói là không sao, nhưng anh Yong Gil... trời ạ. Lúc nào cũng lo cho làng. Thiệt tình.”

Người đàn ông tặc lưỡi, lớn tiếng bênh vực Yong Gil không phải người xấu, nhấn mạnh rằng ông là người anh tốt, chỉ là gia đình vướng phải quá nhiều rắc rối. Làng đang trong thời kỳ tái phát triển, ai cũng căng thẳng nên chắc ông chỉ lo sợ bị đổ lỗi thôi. Ông ta nói bằng tất cả sự chân thành.

Sau khi nhận được hồi đáp từ Han Kyul, Jung Yoon đứng dậy chuyển sang chỗ khác. Cậu dừng ánh mắt lại nơi chiếc khăn tay vẫn nằm trong tay người đàn ông rồi lên tiếng.

“Ông bảo ông Yong Gil đã cố gắng để việc cậu út ra vào không bị ai để ý đúng không?”

“Phải.”

Đôi mắt người đàn ông như đã cạn ánh sáng, chuyển hướng sang Jung Yoon.

“Vậy... nếu được, tôi có thể hỏi ông biết chuyện cậu Yong Jun về làng bằng cách nào không?”

Jung Yoon hỏi với giọng điềm tĩnh.

“À... cái đó…”

Người đàn ông gật đầu một mình như cố nhớ lại, rồi bỗng dưng không thể nói tiếp. Cằm ông ta run lên bần bật rồi đột ngột òa khóc nức nở.

Vai ông ta co giật, đầu cúi gập xuống. Ông ta úp cả khuôn mặt vào chiếc khăn tay của Jung Rok, cứ thế khóc một hồi lâu. Qua vai ông ta, Jung Yoon nhìn thấy mặt trời đã dần khuất sau đỉnh núi.

“Khụm... Xin lỗi, hức, xin lỗi nhé. Tự nhiên lại nhớ đến Seon Hwa...”

“Không sao đâu. Ông cứ thoải mái.”

“Haizz…”

Người đàn ông từ tốn gấp chiếc khăn tay đã ướt sũng, một lần nữa lau mặt rồi mạnh mẽ xì mũi. Jung Yoon lại liếc sang chiếc khăn ấy.

“Là Seon Hwa nói với tôi đấy.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo