D-Day - Chương 22

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 22

“Sao lại nói là thời điểm nhỉ.”

[Ngày hỏi thông tin điều trị tại bệnh viện là trước một ngày kể từ khi có báo cáo mất tích của bà Seo Jun Shim. Và đúng hôm đi khám thì đã nhập viện ngay. Từ đó đến nay đã gần 20 năm, dù bệnh viện đã thay giám đốc một lần, bác sĩ điều trị cũng đổi tới ba lần, bà ấy vẫn chưa xuất viện.]

Chăm chú nghe lời Han Kyul, Jung Rok vừa cúi người xuống, giờ lại tựa lưng vào cửa sổ và quay lưng lại với họ. Jung Yoon liếc nhìn anh một chút. Một lúc lâu không nói gì, Jung Rok chợt nở một biểu cảm khó tả, đưa tay chạm vào môi rồi khẽ hỏi.

“Gần đây có ghi nhận lần ra ngoài nào không?”

[Chồng của Yang Seon Hwa nói đúng. Có ghi nhận bà ấy ra ngoài trước khi qua đời khoảng hai ngày. Ban đầu bà ấy xin phép ra ngoài trong ngày rồi quay lại, nhưng sau đó lại liên lạc, nói là sẽ ở nhà vài hôm rồi mới quay về. Sau khi trao đổi với bác sĩ qua điện thoại thì được chấp thuận.]

“Nếu là hai ngày trước, thì người thấy bà ấy chắc chắn là Jung Yong Jun.”

[Tụi em cũng hỏi lý do, nhưng y tá chỉ biết mang máng là hình như anh trai cậu ta lâu lắm mới về một lần. Mọi người nghĩ chắc là muốn dành thời gian với gia đình thôi.]

Ngay khi lời Han Kyul vừa dứt, trán Jung Yoon lập tức nhíu lại.

“Jung Yong Baek đến à?”

[Vâng. Vì chuyện đó xảy ra cũng vài lần rồi nên mọi người không nghi ngờ gì cả. Em cũng đã hỏi bên công ty của anh ta rồi. Họ bảo không thể tiết lộ lý do, nhưng đúng là lúc đó có xin nghỉ phép. Tuy nhiên, điều khiến em thấy hơi bất thường là…]

“Gì cơ?”

[Lúc đầu chỉ xin nghỉ một ngày. Được duyệt rồi thì không đến công ty. Nhưng ngay trước khi giờ làm kết thúc, anh ta lại liên lạc và xin nghỉ thêm hai ngày nữa. Nói là có việc gấp. Nên sau khi nói miệng thì hôm sau được duyệt luôn. Vì chuyện đó khá hiếm nên bên nhân sự còn nhớ rất rõ.]

Sự ngờ vực hiện rõ trên mặt Jung Yoon, và có vẻ Jung Rok cũng có cùng cảm giác.

[Còn ngày tháng thì…]

“…”

[Trùng đúng với ngày hai người lần đầu đến hỏi thăm.]

Giọng nói bên kia điện thoại bỗng trở nên xa vắng. Đôi mắt Jung Yoon mở to trong khoảnh khắc bị cắt ngang dòng suy nghĩ. Dù cậu im lặng, Han Kyul vẫn tiếp tục nói:

[Lịch xin ra ngoài của Jung Yong Jun cũng vậy. Bệnh viện nói nếu không có lệnh khám xét thì không thể cung cấp chi tiết qua điện thoại, nên em không dám chắc.]

“Còn lệnh khám xét thì sao?”

[Em đã liên hệ với bên toà. Hôm nay thì không được, nhưng họ hứa sẽ xử lý sớm nhất có thể vào sáng mai. Họ cũng nói là không thể tiến hành gì thêm nếu không có lệnh.]

Jung Yoon nãy giờ chỉ lặng lẽ nghe, ánh mắt cậu dần trở nên sắc bén. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với chồng của Yang Seon Hwa vào chiều nay, và một tia nghi ngờ thoáng lướt qua gương mặt cậu.

—Làm bên tập đoàn lớn, Yong Baek bận lắm, sao mà về được chứ…

Câu nói mà người đàn ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế ngoài hiên đã thốt ra chợt ùa về. Jung Yoon lặp lại lời đó như đang nói với chính mình. Giọng nói mơ hồ mang chút bất an vang lên, chạm đến cả Jung Rok và Han Kyul bên kia đầu dây.

“Ông ấy nói vậy. Khi nãy.”

Ánh mắt Jung Yoon như ra hiệu cho Jung Rok lục lại ký ức. Jung Rok từ từ gật đầu như đáp lại, thêm một câu:

“Hắn ta bảo lâu rồi không về. Chính miệng nói thế.”

“Đúng rồi. Ông ấy nói là cũng đã khá lâu rồi…”

[Nhưng mà, cũng có thể là thật. Có khi Yong Baek chỉ về để gặp Yong Jun thôi. Chỉ vì trùng ngày nghỉ phép mà liên kết Yong Baek vào chuyện này thì… khó lắm. Với lại, cũng không có gì đáng ngờ ở anh ta cả.]

Tách, tách. Âm thanh bàn phím gõ vang lên qua loa điện thoại.

[Cả hai người này đều từng khổ sở vì bị nghi ngờ trong cuộc điều tra trước. Chính vì chuyện đó mà bệnh tình của Yong Jun trở nặng, rồi còn kiện cả điều tra viên phụ trách nữa. Thật lòng thì nếu cứ tiếp tục kiểu này thì chẳng khác gì lần đó cả.]

Jung Yoon im lặng. Han Kyul không sai. Khi ta quá vội kết luận một ai là nghi phạm, thì chính sự vội vàng đó lại mở đầu cho những sai lầm không thể cứu vãn. Jung Yoon nhắm mắt lại, tự kéo bản thân ra khỏi cái bẫy định kiến.

“Có thể xem toàn bộ lịch nghỉ phép của Yong Baek từ khi vào công ty không?”

[Em sẽ nộp đơn xin thêm lệnh khám xét.]

“Nếu có thì lập tức so sánh với lịch ra ngoài của Yong Jun. Nếu có ngày nào trùng thì đánh dấu lại.”

[Vâng. À, còn cái kéo dùng để gây thương tích đó thì hóa ra lại là loại phổ biến. Giá rẻ, hay được mua số lượng lớn trong làng, nên hầu như nhà nào cũng có một cái. Vì thế không thể dùng để truy ra ai cả.]

“Còn người thuận tay trái thì sao? Có bao nhiêu người?”

[Cái đó thì… em nghĩ các anh nên tự xác minh. Vì không có ghi chép nào về chuyện đó cả.]

Jung Yoon gật đầu, nhanh chóng đồng tình với câu trả lời của Han Kyul. Cậu quyết định sẽ bắt đầu kiểm tra từ hai anh em Yong Jun và Yong Baek. Và khi cậu định kết thúc cuộc gọi, tiếng bàn phím vẫn lạch cạch vang lên thì Han Kyul chợt lên tiếng:

[À, đúng rồi. Suýt quên. Nhưng mà, có vẻ như Jung Yong Jun không thuận tay trái đâu.]

Han Kyul cao giọng như chợt nhớ ra điều gì đó. Đôi mắt của Jung Yoon mở to, trông hệt như người vừa bị ai đó tát mạnh một cú vào đầu. Cậu đứng sững lại, không biết phải nói gì.

[Trong lúc đang gọi điện, em nhận được báo cáo nên tranh thủ hỏi thăm y tá. Họ nói nhìn thấy cậu ta dùng tay phải để ăn. Cả trong lúc kiểm tra cũng vậy, cầm bút bằng tay phải. …À thì, tất cả chỉ là ký ức rời rạc thôi nên cũng không thể chắc chắn lắm. Người ta cũng nói có những người viết tay phải nhưng cắt kéo hay làm việc khác lại dùng tay trái. Dù sao thì em cũng nói với anh để tham khảo, biết đâu có ích.]

“Không thấy cậu ta dùng tay trái bao giờ à?”

Trước câu hỏi của Jung Yoon, Han Kyul khẽ tặc lưỡi.

[Đúng vậy. Không có trong trí nhớ. Những người còn lại thì chắc chỉ có cách tự mình kiểm tra thôi. Cá nhân em nghĩ anh nên quan sát trực tiếp. Mấy chuyện thế này không có trong hồ sơ đâu, em cũng khó mà dò ra được.]

“Tôi biết rồi. Vất vả cho cậu rồi.”

[Ôi trời, em thì chỉ ngồi dí trong phòng, gõ bàn phím với gọi điện thôi mà. Hai người mới là những người cực khổ ở hiện trường đấy chứ. Trưởng phòng dặn nếu có gì muốn ăn thì cứ ăn thoải mái rồi nộp hóa đơn lên. Nhưng mà ở đó có gì ăn không vậy?]

Tiếng bàn phím gõ lạch cạch tiếp tục vang lên. Trong nhịp điệu bận rộn ấy, Jung Yoon khẽ tặc lưỡi, nghĩ rằng nên kết thúc cuộc gọi.

“Có với không gì cũng như nhau. Miễn là không rắc muối lên đồ ăn là mừng rồi. …Thôi, cúp máy đi. Cậu cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút nhé.”

[Vâng. Hai người cũng vậy nhé. Em cúp máy đây.]

Màn hình tắt, sự yên lặng lại bao trùm không gian trong xe. Jung Yoon liếc mắt nhìn sang Jung Rok đang im lặng không nói một lời. Anh ngồi thẳng lưng, khoanh tay, ánh mắt hướng về phía cửa kính đọng mưa. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Jung Rok bật cười khẽ đầy giễu cợt. Lông mày của Jung Yoon cũng nhíu lại.

“Gì nữa. Lại định gây sự chuyện gì đây?”

“‘Tranh thủ nghỉ ngơi khi làm việc nhé’? Nghe sao mà ngọt ngào dữ.”

Jung Rok liền bắt chước ngữ điệu của Jung Yoon, buông một câu mỉa mai.

“Chỉ là câu lịch sự thường nói với đồng nghiệp thôi mà.”

“Thế sao không nói với tôi?”

“Anh á? Nói gì mà nói. Không thích thì nghỉ luôn cũng được.”

“Ồ, ý là tôi thậm chí còn không phải đồng nghiệp sao?”

Giọng điệu đầy châm chọc ấy làm Jung Yoon hơi sững người. Có thật là như vậy không? Cậu cúi nhẹ đầu, đưa mắt nhìn xuống. Hình như… đúng là có chút như vậy thật. Thoáng cảm thấy cắn rứt, Jung Yoon khẽ liếc lên nhìn Jung Rok.

“Cũng đúng ha.”

Jung Rok nghiêng người, chống tay như đang cố tình tỏ ra bất cần, gương mặt mang vẻ lười nhác đầy khiêu khích. Jung Yoon gãi trán, cố nghĩ ra một lời biện minh. Không phải như anh nghĩ đâu mà… Cậu vừa thở dài, định mở lời thì Jung Rok đã chen vào trước.

“Chúng ta vốn dĩ đâu phải mối quan hệ bình thường. Bảo là đồng nghiệp thôi thì hơi gượng ép nhỉ. Tôi hiểu điều đó mà, nhưng… cũng thấy hơi buồn đấy.”

Jung Rok nói, mắt cụp xuống, hai tay đặt lên ngực như đang đóng vai một người vợ mới cưới giận dỗi. Anh khẽ cúi đầu, môi bĩu ra. Nhìn dáng vẻ tinh quái ấy, Jung Yoon bật cười.

“Đội trưởng có bao giờ thấy tò mò mấy chuyện kiểu này không?”

“Ý cậu là?”

Gương mặt Jung Rok nhanh chóng đổi sắc, chăm chú nhìn Jung Yoon. “Rắc”. Một tiếng xương khớp vang lên đâu đó vào đúng lúc ấy.

“Kiểu như… ‘Không biết có đúng là vào ngày mưa, bụi thật sự không bay lên không?’ Ở đâu cũng vậy, có đúng thế thật không? Mấy câu hỏi cổ điển kiểu đó.”

Jung Yoon cười khẽ, ánh mắt xa xăm.

“…Tôi thì chưa từng nghĩ vậy, mà chắc cũng sẽ không bao giờ nghĩ.”

“Không đâu, tôi nghĩ là từng nghĩ rồi đấy?”

Cậu chưa kịp dứt câu thì Jung Rok đã đáp lại ngay, môi nở nụ cười đầy tinh nghịch. Hai người nhìn nhau, cùng bật cười thật tự nhiên. Nhưng chưa kịp dứt khoát không khí đó, Jung Rok đã nói ngay, dứt khoát và dõng dạc:

“Không nhé, tôi là người được nuôi dạy tử tế.”

“Tử tế liên quan gì đến chuyện đó?”

“Ý tôi là, đánh nhau hay mấy thứ như thế đều là hành vi xấu. Tôi được dạy rõ ràng về điều đó từ nhỏ. Bố tôi là cảnh sát mà, cậu biết rồi còn gì.”

Jung Rok nháy mắt đầy ẩn ý, như muốn nhắc: “Cậu cũng biết điều đó mà, đúng không?”

“Nghe nói trước khi về đội, đội trưởng đánh một tên băng đảng ở Gangnam đến mức bị kỷ luật còn gì. Tên đó còn nằm viện tới giờ thì phải? Cũng có tin đồn rằng anh nhận đội này là để bù đắp cho vụ đó đấy.”

“Đánh gì mà đánh? Đó là giáo dục, là hướng dẫn sống đúng đắn thôi. Và… tôi không nhận đội này vì lý do đen tối nào hết. Tôi nói thật đấy.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo