Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Khi chứng cứ ngoại phạm của Jung Yong Baek được xác nhận, cuộc điều tra lại quay về điểm xuất phát và rơi vào bế tắc.
“Chắc chắn là anh ta không có mặt ở Hàn Quốc vào thời điểm xảy ra vụ án. Chúng tôi đã kiểm tra cả hồ sơ xuất nhập cảnh lẫn camera an ninh sân bay rồi.”
Dù đã xác nhận nhiều lần theo chỉ đạo của Hyun Chul, người xuất hiện ở cổng xuất cảnh vẫn là Jung Yong Baek. Anh ta đã ở một nơi khác vào thời điểm vụ án xảy ra.
“Y tá nói là anh trai đến rồi đi mà.”
Hyun Chul đang báo cáo thì bứt tóc rên rỉ.
“Em nhớ rõ y tá đã nói là anh trai đến đón khi Jung Yong Jun ra ngoài.”
Han Kyul đã lấy lời khai của y tá lúc đó, khẳng định mình nhớ rõ và gõ ngón tay vào thái dương. Jung Yoon cũng nhớ rõ lời Han Kyul đã truyền đạt.
“Vậy thì Jung Yong Jun có một người anh nữa à, hay sao?”
“Nếu là lời Jung Yong Jun nói với y tá, xét tình trạng của cậu ta thì độ tin cậy thấp, cũng không loại trừ khả năng cậu ta nhầm lẫn.”
“Haizz… Ngay vụ đầu tiên đã thế này thì chúng ta sớm toang mất.”
“Giờ cậu muốn toang thử không?”
“Á!”
Hyun Chul đã vào từ lúc nào, thì thầm vào tai Jun Hyuk. Jun Hyuk giật mình đến nỗi đập trán vào màn hình. Hyun Chul nhìn Jun Hyuk đang đau đớn như muốn chết với vẻ khinh bỉ rồi dùng chân đá vào lưng ghế và quát:
“Cậu ngẩn người ra làm gì? Không điều tra nữa hả? Này, Moon Jung Rok, cậu đó. Lúc kéo tôi xuống đây, cậu nói sẽ giúp tôi bay nhảy như lò xo hay lò xo gì đó mà. Thế mà bây giờ, gì cơ? Có chứng cứ ngoại phạm hả? Lại đây. Lại đây coi nào, cậu.”
Hyun Chul đã nhận báo cáo từ cấp trên và vội vã chạy đến, thực sự có ý định giết Jung Rok. Jung Yoon lặng lẽ nhường đường tránh sang một bên. Jung Rok nhận ra điều đó, nhìn Jung Yoon với vẻ mặt khó hiểu rồi chạy trốn đến cửa sổ trước khí thế hừng hực như bò tót của Hyun Chul.
“Á, á, chờ một chút. Chờ đã, trưởng phòng. Bình tĩnh đi. Hít thở, hít hà… thở dài ra…”
“Nói bậy bạ gì đó. Cậu thử thở dài ra xem nào. Tôi sẽ rút hồn cậu ra như sợi mì vậy!”
“Sao lại nói những lời đáng sợ như vậy chứ!”
“Đáng sợ là cậu đấy, vẫn còn ở đây dù đã có chứng cứ ngoại phạm. Sao không đi ngay đi? Đi ra ngoài mà tìm chứng cứ đi! Bắt thằng tội phạm về đi, thằng khốn nạn này!”
Hyun Chul thực sự ấm ức. Han Kyul cố gắng ôm và can ngăn Hyun Chul khi ông ta đang lao vào Jung Rok như muốn vặn cổ anh ngay lập tức.
Trong văn phòng bỗng chốc trở thành bãi chiến trường, Jung Yoon một mình quay sang màn hình để đối chiếu chứng cứ ngoại phạm và thời gian gây án.
Tuy nhiên, Jung Yoon cũng không thể thoát khỏi áp lực của Hyun Chul.
“Này, cậu bò điên kia. Giờ này mà còn thời gian dí mặt vào màn hình sao?”
“…Vâng?”
“Cậu có rảnh rỗi đến mức ngồi lì ở đó sao?”
Hyun Chul đã chuyển mục tiêu sang Jung Yoon. Hyun Chul bất ngờ đến gần, đạp mạnh vào ghế của Jung Yoon và lầm bầm một cách đáng sợ. Jung Yoon đang yên lặng theo dõi thì bất ngờ bị tấn công, ngạc nhiên đưa tay chỉ vào mặt mình.
“…Tôi á?”
“Thế cái ‘cánh cửa’ kia không phải cậu thì là ai. Cánh cửa đi thì tay nắm cũng phải đi theo chứ. Ngồi lì ở đâu mà đọc chữ vậy hả? Không đứng lên!”
Đột nhiên biến thành ‘tay nắm cửa’, Jung Yoon giật mình đứng bật dậy trước tiếng gầm như sấm sét. Jung Yoon vội vã lấy chìa khóa xe. Hyun Chul vỗ tay như một kẻ điên. Ông ta thậm chí còn chế ra một bài hát kỳ lạ để thúc giục hai người đi nhanh rồi đuổi họ ra khỏi văn phòng.
“Nếu trở về tay không, thì các cậu biết thân biết phận mà thành cánh cửa, tay nắm cửa của trụ sở chính đó! Không đùa đâu! Tôi bây giờ đi cửa hàng vật liệu đây! Hả?”
Ngay cả khi Jung Yoon và Jung Rok đã lên thang máy, tiếng la hét của Hyun Chul vẫn vang vọng khắp hành lang như tiếng vọng từ đỉnh núi.
Sau một hồi hỗn loạn, văn phòng mới ổn định trở lại khi Hyun Chul được gọi đi họp. Nhưng sự ổn định vừa mới có được trong văn phòng như thường lệ không kéo dài được lâu.
Đó là lúc Han Kyul và Jun Hyuk, những người đã nhịn đói cả ngày, vừa mở nắp ly mì ăn liền vừa đổ nước vào. Cả hai người đã làm việc điên cuồng vì chứng cứ ngoại phạm bất ngờ của Jung Yong Baek mà không hề hay biết đã quá bữa ăn. Họ chỉ ngồi ở một góc bàn và chờ đợi mì chín với vẻ mặt mệt mỏi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại inh ỏi vang lên trong văn phòng vắng lặng. Jun Hyuk đang chuẩn bị bẻ đôi chiếc đũa, khuôn mặt anh ta bỗng chốc tối sầm lại. Han Kyul cũng vậy, cậu ta đang liếm môi và mở nắp ly mì ăn liền.
Rrrrrr—
Mong muốn nó dừng lại nhưng không thấy dấu hiệu nào, cuối cùng Han Kyul đứng dậy. Cậu ta lê bước đến chỗ đặt điện thoại, thở dài một hơi thật sâu rồi nhấc ống nghe.
“Vâng. Tôi là Seo Han Kyul của đội án tồn đọng.”
Ngay khi Han Kyul vừa lên tiếng, Jun Hyuk đã điên cuồng gắp một lượng lớn mì vào miệng. Đôi mắt Han Kyul nhuốm màu phản bội, dán chặt vào miệng Jun Hyuk, nơi đang hút mì như một hố đen hút năng lượng vũ trụ.
Jun Hyuk ăn mì ồn ào mà không biết rằng vòm miệng mình sắp bị bỏng. Anh ta gần như nuốt chửng mà không nhai, hệt như đang uống vậy.
[Vâng. Đây là Trung tâm Điều hành Tổng hợp 112. Vừa rồi có một cuộc gọi 112 từ phía huyện Duck Dong. Vợ của người gọi đã ra ngoài vài ngày trước và chưa về nhà. Có vẻ đây không phải là một vụ mất tích đơn thuần, nên họ yêu cầu chúng tôi chuyển thông tin cho đơn vị phụ trách hiện tại.]
“Duck Dong ạ?”
Đôi đũa đang điên cuồng húp mì của Jun Hyuk chợt dừng lại giữa không trung. Vẻ mặt Jun Hyuk thay đổi ngay lập tức, anh ta nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Cuộc gọi từ Trung tâm Điều hành Tổng hợp 112 là báo cáo mất tích (mã 11) xảy ra gần hiện trường vụ giết người chưa được giải quyết.
Vì vậy, lệnh điều động đến hiện trường đã được gửi cho đội điều tra án tồn đọng, những người đang điều tra các vụ án liên quan đến Duck Dong.
“Vâng. Rõ. Chúng tôi sẽ đi ngay và liên hệ lại.”
Khi Han Kyul chuẩn bị cúp máy, Jun Hyuk đã nhấc điện thoại lên. Mục đích là để báo cáo nội dung cuộc gọi vừa nhận cho Hyun Chul trước. Han Kyul nhìn thấy số của Jun Hyuk đang gọi đi, liền cầm điện thoại lên và mở danh bạ.
Không cần cuộn xuống nhiều, tên của người cần gọi đã hiện ra ngay trước mắt. Han Kyul không chút do dự nhấn nút gọi.
***
Thông thường Jung Rok hiếm khi nhường tay lái, nhưng không hiểu sao lần này anh lại để Jung Yoon lái. Anh viện cớ là bị Hyun Chul túm cổ nên đau. Mặc dù trông có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng Jung Yoon luôn cảm thấy có lỗi vì Jung Rok lúc nào cũng là người lái nên đã ngoan ngoãn cầm lái.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đã lướt qua bia đá chào mừng làng Dam Hong. Ánh mắt Jung Yoon đang đặt cánh tay trái lên cửa xe và mân mê môi, chợt dừng lại ở những cánh đồng lúa rộng lớn trải dài hai bên.
Giờ đây, giữa những sóng lúa xanh biếc quen thuộc, nước trong ruộng phản chiếu ánh nắng lấp lánh trong suốt. Nếu không phải vì công việc này, đây hẳn chỉ là một cảnh đẹp đáng để chiêm ngưỡng. Nhưng khoảnh khắc không thể chỉ đón nhận bằng sự đẹp đẽ đang đến gần. Jung Yoon cảm thấy thật tiếc nuối.
Jung Yoon cố gắng lảng tránh ánh mắt. Bầu trời đang dần đổi màu, có lẽ mặt trời sắp lặn sau núi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Dường như đọc được tâm trạng phức tạp của Jung Yoon qua vẻ mặt cậu, Jung Rok bỗng lên tiếng. Tay Jung Yoon đang giữ vô lăng, khẽ trượt đi và trả lời bằng giọng trầm:
“Mỗi lần đến đây tôi đều cảm thấy làng thật đẹp.”
“……”
“Một ngôi làng đẹp như vậy lại bị một kẻ điên phá hoại, mà mọi người lại im lặng, thật sự tôi vẫn không thể hiểu nổi.”
Jung Rok đã ngả lưng ghế phụ ra sau khá xa, bỗng dựng thẳng người dậy và kéo ghế phụ lên. Jung Yoon thoáng nhìn rồi lại quay về phía trước và tiếp tục nói:
“Gia đình, người thân mà mình yêu thương có thể bị tổn thương. Chỉ biết tin rằng điều đó sẽ không xảy ra…”
“Chính vì vậy đó.”
“…Vì vậy là sao?”
“Họ không muốn tin rằng gia đình, người thân mà họ yêu thương lại làm điều đó. Việc niềm tin mà họ đã gìn giữ bấy lâu sụp đổ còn đáng sợ hơn cả việc giá nhà đất giảm.”
Jung Rok hạ cửa kính xe. Một làn gió ấm áp ùa vào trong xe.
“Hơn nữa, lẽ ra phải nghĩ đến những người đã không còn gặp lại được người thân yêu của mình trước chứ.”
“……”
“Có lẽ vì họ không thể tưởng tượng được điều đó đau khổ đến mức nào nên mới có thể làm như vậy. Vì họ chưa từng trải qua.”
Cậu biết đó là những lời không cần thiết. Nhưng có lẽ vì tâm trạng buồn bã, Jung Yoon vẫn không ngừng nói dù biết mình đang nói những điều vô ích. Tuy nhiên, Jung Yoon không hề nhìn sang bên cạnh. Cậu cố chấp nhìn thẳng về phía trước và nói.
Khi lòng chợt yếu mềm, việc đối mặt với khuôn mặt của Jung Rok khiến cậu thấy sợ hãi như một thử thách không thể vượt qua. Căn phòng chìm vào im lặng một lúc. Jung Yoon thở phào nhẹ nhõm khi Jung Rok đã im lặng và nhấn ga mạnh hơn.
Với Jung Rok hiện tại, Jung Yoon có thể đoán được anh sẽ phản ứng thế nào trước những lời yếu đuối của mình, nên cậu thà rằng anh cứ im lặng.
“Đau khổ đến mức nào?”
Là trường hợp cần ưu tiên điều động cấp tốc vì các lý do sau: a. Bảo vệ tính mạng, cơ thể, tài sản khỏi tội phạm. b. Loại bỏ và ngăn chặn nguy hiểm công cộng nghiêm trọng. c. Bắt giữ tội phạm nhanh chóng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.