D-Day - Chương 30

Lịch ra: T3 và T7


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 30

Han Kyul ba chân bốn cẳng chạy về phía quầy lễ tân. Jung Yoon bình tĩnh quan sát bên trong bệnh viện. Có vẻ như dưới danh nghĩa bảo vệ bệnh nhân, tầng một được thiết kế để bệnh nhân nội trú không thể dễ dàng đi lại.

Jung Yoon chăm chú đọc những dòng lưu ý và hướng dẫn được viết lớn ở một góc. Bệnh viện này có vẻ khá kín đáo. Bảo là được ra ngoài tự do, nhưng có lẽ không được thăm nom.

“Kia rồi.”

Jung Rok đang đứng ở phía đối diện nhìn lên cái gì đó, quay sang nói với Jung Yoon. Jung Yoon ngẩng đầu lên, Jung Rok dùng cằm chỉ về một phía. Cậu đưa mắt nhìn theo và thấy một khuôn mặt quen thuộc được dán nhỏ xíu ngay dưới ảnh viện trưởng.

“Tôi nói không phải người thân rồi mà.”

“Vâng. Cũng không phải đồng nghiệp cùng trường.”

“Có vẻ như hắn ta bám rất tốt vào viện trưởng… Kia chẳng phải logo của Seon Yang sao?”

Ở cuối danh sách các bác sĩ và lý lịch của bệnh viện có một logo nhỏ xíu của Seon Yang. Dưới đó có dòng giới thiệu là công ty luật hợp tác với bệnh viện, và bên cạnh là danh sách các đối tác khác.

“Có vẻ nhiều nơi ở Duck Dong có liên hệ với Seon Yang nhỉ.”

“Có lẽ Seon Yang cần phải tạo mối quan hệ ở Duck Dong thì sao.”

“Đội trưởng!”

Khi Jung Yoon đang chụp ảnh logo Seon Yang và Jung Rok đang xem xét danh sách quyên góp, Han Kyul từ xa chạy tới. Sảnh tĩnh lặng bỗng trở nên ồn ào bởi tiếng bước chân thình thịch của Han Kyul.

“…Theo Ki Jun Hyuk mãi, chắc chỉ béo lên thôi.”

“Đừng nói thế chứ. Cậu ấy dễ bị tổn thương lắm đấy.”

Hai người khoanh tay đứng trong tư thế tương tự, lo lắng nhìn Han Kyul đang chạy đến. Han Kyul nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người, chống gối thở dốc.

“Không có.”

“Không có gì?”

“Y tá ạ.”

“…Sao lại không có?”

“Cô ấy nghỉ. Hôm nay, ngày mai.”

Cuối cùng, họ phải trở về mà không thu hoạch được gì từ bệnh viện. Họ đã yêu cầu nói chuyện với y tá đã liên lạc hoặc bất kỳ y tá nào đã tiếp xúc với Jung Yong Jun, nhưng bệnh viện đều từ chối.

Họ cũng đã cố gắng nói chuyện với các y tá ra vào bệnh viện nhưng tất cả đều vội vàng tránh né vì sợ ánh mắt của trưởng khoa điều dưỡng.

Họ viện cớ có lệnh khám xét nên không cho thấy bất cứ thứ gì. Cuối cùng, ba người không thể biết được lý do Jung Yong Jun được ra ngoài từ bệnh viện. Dù chỉ hỏi liệu đó có thực sự là anh trai hay có ai nghe thấy từ “anh trai” hay không, họ cũng đều im lặng.

Không còn cách nào khác, ba người quay về làng Dam Hong. Nhưng ngôi làng vốn đã ồn ào vì vụ mất tích từ sáng rồi, giờ lại trở nên kín đáo hơn trước.

Các bà lão ở làng Dam Hong cũng nhớ Jung Rok, họ tặc lưỡi và giả vờ không biết. Vì cả hai người đều có khuôn mặt dễ nhớ nên không thể giả vờ là người khác.

Không còn cách nào khác, hai người đành tìm đến gia đình nạn nhân. Lúc này anh ta là người duy nhất hợp tác với cảnh sát trong việc bắt giữ tội phạm.

“Lại có ai mất tích nữa rồi.”

Chồng của Yang Seon Hwa đã ở nhà một thời gian, trông gầy gò hơn trước. Jung Yoon đề nghị vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng ông ta lắc đầu, nói rằng mình chẳng có chút khẩu vị nào. Ông ta chỉ yếu ớt ngồi trên ghế dài và nhìn về bầu trời xa xăm.

“Dân làng nói rằng các cảnh sát cứ đi lại nên mọi chuyện lại trở nên như thế này. Nếu các cảnh sát không đến, Seon Hwa nhà tôi đã không phải chết. Cho nên đừng nói gì với họ, hãy đuổi họ về.”

“……Tôi xin lỗi.”

“Sao vậy? Có thật là do các cảnh sát không?”

“Không, không phải vậy…”

Jung Yoon cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bờ vai rũ xuống đầy mệt mỏi của ông ta.

“Vậy thì không cần xin lỗi đâu. Vả lại, các cậu nhìn chưa đến ba mươi tuổi thì liên quan gì đến vụ án cũ chứ? Chỉ là… cái thằng đó vẫn còn sống nên mới ra nông nỗi này thôi.”

Người đàn ông thở dài một hơi, phủi phủi chiếc khăn đang cầm trên đầu gối.

“Họ chưa từng trải qua nên không hiểu được lòng người như tôi. Dù tôi có lạnh lùng thì cũng xin hãy hiểu. Tôi cũng không biết liệu nếu Seon Hwa không như vậy, tôi có thể đối mặt với các cảnh sát như thế này không.”

“Chúng tôi hiểu.”

“Vậy… còn muốn hỏi gì nữa không?”

Trước thái độ điềm tĩnh bất ngờ của ông ta, ba người bỏ qua sự ngượng ngùng và thay đổi thái độ. Jung Yoon là người đầu tiên đưa bức ảnh cậu đang cầm cho ông ta. Đó là nơi tìm thấy các nạn nhân bị bỏ lại.

Jung Yoon đưa bản đồ cùng với địa điểm tìm thấy nạn nhân và hỏi liệu có điểm gì đặc biệt không. Tóm lại, cậu muốn xác nhận xem đây có phải là nơi mà bất cứ ai trong làng, thậm chí là người ngoài, cũng có thể đến thăm một lần hay không.

“Không phải đâu. Thật ra chỗ này ngay cả tôi cũng không rõ lắm. Hỏi thì mấy đứa trẻ có biết, nhưng hình như chỉ coi đó là một lối tắt thôi. Mấy cụ già thì không biết đâu, ngược lại mấy thanh niên thì lại biết.”

Nghe đến từ “thanh niên”, Han Kyul khẽ nghiêng đầu. Cậu ta xòe tay ra, đảo mắt lên rồi gập từng ngón tay một. Rồi cậu ta lại nghiêng đầu thêm lần nữa, có lẽ vì thấy có gì đó bất thường.

Jung Yoon cũng vậy. Nếu nói là thanh niên thì khoảng 30 tuổi, nhưng nếu là cùng một thủ phạm với vụ án trước đây thì độ tuổi này lại đáng ngờ. Dù là một đứa trẻ khỏe mạnh đến đâu, một đứa trẻ tầm 10 tuổi khó có thể giết và chôn những phụ nữ trung niên như vậy.

“Thanh niên ở đây thì có lẽ bằng tuổi tôi không ạ?”

Jung Yoon đang suy nghĩ nghiêm túc, Jung Rok cũng có cùng thắc mắc nên đã tham gia vào cuộc trò chuyện. Người đàn ông liếc nhìn Jung Rok đang chỉ vào mình và hỏi, rồi bật cười ha hả và xua tay.

“Không đâu. Ở cái vùng quê này thì… thanh niên nghĩa là bốn mươi, bốn mươi hai đến bốn mươi ba tuổi cũng có thể gọi là thanh niên rồi.”

“Vậy có ai trong làng ở độ tuổi đó thường xuyên mặc vest không ạ? Kiểu quần áo mà bọn trẻ con có thể gọi là ‘áo của bố’ ấy.”

Người đàn ông suy nghĩ kỹ lưỡng trước những câu hỏi liên tiếp rồi lắc đầu. Ông ta dùng tay xoa nếp nhăn sâu trên trán, thở dài thườn thượt như thể nghĩ mãi cũng không ra.

“Ở làng chúng tôi mà mặc mấy thứ đó thì… toàn giẫm phải phân bò thôi… Ai cũng làm nông cả, nên dù là hội thanh niên trong làng thì ăn mặc cũng tương tự nhau cả thôi.”

“…Ra vậy.”

Dù đã đoán trước được, nhưng câu trả lời không mang lại kết quả gì vẫn làm Jung Yoon không giấu được sự thất vọng. Có lẽ lần này họ lại phải ra về tay trắng, bước chân của ba người trở nên nặng trĩu.

Chồng của Yang Seon Hwa cũng không khỏi tiếc nuối. Ông ta là người khao khát bắt được kẻ đã giết vợ mình càng sớm càng tốt hơn bất cứ ai, vì vậy ngay cả khi ba người đã bước ra khỏi cổng, ông ta vẫn trầm tư suy nghĩ.

Rồi đột nhiên, một khuôn mặt lướt qua tâm trí ông ta.

“Khoan đã, các cảnh sát!”

Ba người vừa khẽ cúi đầu chào rồi quay đi, giờ lại quay lại nhìn người đàn ông đang bám vào cánh cổng, chỉ thò nửa người ra ngoài. Dù chưa chắc chắn, nhưng rõ ràng ông ta đã nghĩ ra điều gì đó, Jung Yoon là người đầu tiên vội vàng chạy đến bên ông ta.

“À… tự nhiên tôi nhớ ra. Cái này… nhưng mà, dù là người làng thật, nhưng nói là sống ở làng thì cũng hơi khó nói. Dù sao thì cũng không sao chứ…”

Người đàn ông ngập ngừng, dường như nghĩ có phải mình đang nói những điều vô ích không. Jung Rok đã đến gần từ lúc nào, nhẹ nhàng trấn an ông ta bằng giọng nói dịu dàng.

“Không sao đâu. Chúng tôi cũng chỉ điều tra tham khảo thôi. Ông có nghĩ ra ai không?”

Người đàn ông chậm rãi nuốt nước bọt sau lời nói của Jung Rok. Ông ta lướt nhìn ba người từ phía sau rồi nói với giọng rất nhỏ:

“À… Yong Baek với Chang Gyu ấy. Jung Yong Baek. Park Chang Gyu. Ở làng chúng tôi, những người thường mặc vest và đôi khi ra vào thì chỉ có Yong Baek và Chang Gyu thôi.”

Nghe người đàn ông kể, ba người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Jung Yong Baek thì đã quá quen thuộc, không cần phải nghĩ ngợi gì thêm và đó cũng là điều họ dự đoán. Nhưng cái tên mới xuất hiện, Park Chang Gyu.

Ánh mắt trao đổi ngầm của ba người trở nên nghiêm túc. Han Kyul quay lại và nhanh chóng gửi tin nhắn cho Jun Hyuk. Đó là yêu cầu điều tra về Park Chang Gyu.

Trong lúc đó, Jung Yoon cứ lẩm bẩm cái tên Park Chang Gyu. Cảm giác khó chịu dâng lên vì cái tên này cứ như đã nghe ở đâu đó rồi. Đã nghe ở đâu nhỉ. Chắc chắn là một cái tên quen thuộc.

Khi Jung Yoon đang vò đầu bứt tai suy nghĩ về cái tên Chang Gyu thì…

“Sau khi trở thành luật sư thì, không phải thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng cậu ta có về. Vụ tái phát triển ở đây cũng do Chang Gyu đảm nhiệm.”

***

Trong xe trên đường về sở cảnh sát Deokdong

Không gian trong xe hoàn toàn tĩnh lặng. Jung Yoon bị Jung Rok giành mất chìa khóa xe nên ngồi ở ghế phụ. Cậu lại hồi tưởng lại những lời chồng của Yang Seon Hwa đã nói.

—Bây giờ thì nó đã thành người rồi, nhưng ngày xưa nó gây rắc rối nhiều lắm. Toàn giao du với mấy thằng đầu gấu làng bên. Đánh đấm trẻ con… Hồi đó, bố mẹ nó cũng tốn không ít tiền vì chuyện đó. Mà thôi, dù sao họ cũng giàu lắm nên cũng chẳng đáng kể là bao…

—Nhưng giờ thì nó đã tỉnh ngộ rồi, sống rất tốt. Nó còn nói là xin lỗi và dù chẳng liên quan gì đến làng nữa nhưng vẫn ra mặt giúp đỡ. Cậu biết câu ‘cá chép hóa rồng’ chứ? Chang Gyu chính là thằng như thế đấy. Tưởng là rắn nhưng hóa ra lại là rồng. Yong Baek cũng vậy. Chắc vì thế mà dù trải qua bao nhiêu sóng gió, hai đứa chúng nó vẫn thân thiết đến giờ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo