D-Day - Chương 32

Lịch ra: T3 và T7


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 32

Jung Yoon vừa ngồi xuống, đèn văn phòng lập tức tắt đồng loạt. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng duy nhất từ máy chiếu. Trên màn hình chiếm trọn một bức tường, hình ảnh thi thể nạn nhân và ảnh mô hình hộp sọ được tạo ra từ thí nghiệm hiện lên song song.

Thi thể nạn nhân và mô hình hộp sọ có những tổn thương tương tự ở cùng một vị trí. Không chỉ một hay hai chỗ, mà là nhiều vết thương có hình dạng nhọn ở phía trước và rộng ở phía sau, cùng những vết rách hình tròn.

Để so sánh, đội pháp y đã tiến hành các thí nghiệm với sự hỗ trợ của Viện Khoa học Pháp Y Quốc gia, sử dụng nhiều loại công cụ khác nhau. Kết quả, họ đã tìm thấy một dụng cụ gây ra tổn thương tương tự – đó là một trong những công cụ dùng để cắt và giũa móng guốc của các loài vật như bò, cừu, ngựa mà Jung Yoon đã tìm ra trước đó.

“Nhưng làm sao cậu lại nghĩ ra điều này?” một cảnh sát của Sở cảnh sát Duck Dong quay sang hỏi Jung Yoon.

“Không có gì đặc biệt ạ. Chỉ là trong số những người mà chúng tôi nghi ngờ, có một người có liên quan.”

“Liên quan là…?”

“Là Jung Yong Gil ạ.”

Nghe Jung Yoon nói, các cảnh sát Sở cảnh sát Duck Dong liền lộ vẻ mặt "à thì ra vậy", vì tất cả họ đều đã biết sự thật này. Jung Rok thở dài, lật xem tài liệu đã nhận. Khi các cảnh sát bắt đầu xì xào, Jung Yoon nói lớn hơn một chút:

“Trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện Jung Yong Gil từng điều hành một trang trại chăn nuôi. Mặc dù bây giờ hầu hết đã dọn dẹp, nhưng ngày trước trang trại đó khá lớn. Để đề phòng, tôi đã hỏi khẽ chồng của Yang Seon Hwa một chút, thì được biết Jung Yong Jun và Jung Yong Baek từ nhỏ đã giúp việc cho Jung Yong Gil và dành rất nhiều thời gian ở trang trại.”

Vì đây là kết quả đã phần nào dự đoán trước, Jung Yoon không quá ngạc nhiên. Cậu đẩy ghế lùi ra và đứng dậy.

“Dù sao thì đây cũng chỉ là suy đoán. Chỉ là cảm giác thôi. Bây giờ chúng ta phải tìm chứng cứ. Xin hãy lấy lệnh khám xét nhà và trang trại của Jung Yong Gil.”

Jung Yoon yêu cầu Hyun Chul. Ông ta đang khoanh tay, bắt chéo chân và chăm chú nhìn màn hình. Hyun Chul không trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn Jung Yoon. Thấy biểu cảm đầy suy tư của ông ta, Jung Yoon định nói thêm một câu thì Gwang Jin đột ngột xen vào.

“Không phải chỉ có Jung Yong Gil nuôi bò ở làng đó. Hơn nữa, nhà đó trước đây đã từng bị bàn tán nhiều về việc điều tra cưỡng chế, mà giờ lại vội vàng khoanh vùng như vậy…”

“Đúng thế!” Jung Rok cắt ngang lời Gwang Jin khi hắn đang nhíu chặt mày và hùng hổ tranh luận. Gwang Jin sững sờ, trừng mắt nhìn Jung Rok. Anh đang ra hiệu cho một cảnh sát đứng xa bật đèn.

“Gì cơ?”

“Anh đã ở trong đội điều tra lúc đó mà. Tại sao lúc đó anh không thể suy đoán được đến mức này để rồi điều tra một cách ngu ngốc mà không có gì trong tay? Khiến đến tận 20 năm sau, bây giờ vẫn gặp khó khăn.”

“Cái gì, cậu nói cái gì?”

“Lời của cảnh sát Woo không có gì là không đáng tin! Chúng tôi đã đối xử tốt với anh rồi, giờ thì buông tay đi. Liên hệ với đội pháp y Seo Han Kyul, Ki Jun Hyuk, Woo Jung Yoon. Tất cả hãy sẵn sàng!”

Jung Rok đứng phắt dậy. Ánh mắt anh không giấu được sự thất vọng khi nhìn các cảnh sát của Sở cảnh sát Duck Dong, làm cho tất cả đều đóng băng.

“Trưởng phòng Hyun Chul, xin hãy lấy lệnh khám xét ngay lập tức.”

“Này, lệnh khám xét thì có….”

“Hãy lấy đi ạ. Anh có đủ lời lẽ để làm điều đó mà. À, và gửi cả công văn hợp tác cho đội pháp y nữa.”

Jung Yoon kiên quyết yêu cầu Hyun Chul mà không hề để ý đến ánh mắt dò xét của các cảnh sát. Gwang Jin đỏ bừng mặt vì nhục nhã. Cứ ngỡ hắn sẽ nắm cổ áo ai đó ngay lập tức, nhưng hắn chỉ run rẩy và nghiến răng.

Sau đó, có lẽ vì chạm mắt với ai đó, hắn mới hét lên về phía Jung Rok khi anh đang rời khỏi bàn.

“Cậu vừa nói cái gì! Gì, ngu ngốc? Hồi đó ai cũng điều tra như vậy! Cậu nghĩ hồi đó có thể tìm thấy mọi thứ ngay lập tức, rõ ràng như bây giờ sao?!”

Jun Hyuk khẽ rên rỉ. Lời lẩm bẩm “Cứ để anh ta đi đi” chứa đựng sự tiếc nuối. Bởi vì Jung Rok không hề nao núng chút nào. Anh nở một nụ cười lạnh lẽo rồi bước nhanh về phía Gwang Jin.

“Ít nhất thì các người cũng phải tìm ra hung khí mà các nạn nhân bị đánh chết chứ! Tôi đã đọc không sót một báo cáo điều tra nào mà các người ghi lại hồi đó. Nhưng cái gì? Xà beng? Búa tạ? Không đúng quy cách từ đầu! Mẹ kiếp, điều tra cái kiểu đó mà bây giờ các người còn ngồi đó. Kẻ tự xưng là người hiểu rõ nhất cái làng này lại nói ra lời đó à!”

Jung Rok giận dữ, quên cả cấp bậc và kính ngữ. Cả văn phòng chìm trong im lặng, mọi người nín thở và chỉ dám liếc nhìn nhau trước những lời mắng mỏ dữ dội vang vọng khắp phòng. Vì Jung Rok hiếm khi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy, Hyun Chul cũng im lặng không nói thêm lời nào.

Jung Rok cuối cùng cũng ném đống tài liệu chất đống trước mặt Gwang Jin. Sau đó, anh đá đổ một cái ghế rồi mang theo ảnh liên quan đến vụ án và ảnh nghi phạm đi ra khỏi văn phòng.

“…Không, cái loại người gì thế này.”

“Này, trưởng phòng Kim.”

Hyun Chul nãy giờ im lặng quan sát tình hình, chợt gọi Kim Gwang Jin. Mí mắt Gwang Jin run rẩy, mặt đỏ bừng vì nhục nhã. Hyun Chul khẽ tặc lưỡi rồi rút một tờ giấy trong áo khoác ra và mở ra.

“Dù sao thì đây cũng là vụ án mà đội tôi phải tiếp nhận mà. Giờ thì dừng lại đi và chuyển hết tài liệu đây. Tôi đã nói chuyện xong với mấy ông già rồi. Thật lòng mà nói, ngay từ đầu chúng ta đã phải nhận vụ này rồi. Để tránh khó xử cho nhau, chúng ta mới nói là ‘phối hợp, phối hợp’. Hãy hợp tác tốt vào.”

“Trưởng phòng!”

“Hãy nghe lời tử tế đi. Tôi cũng không muốn mặt nặng mày nhẹ với đồng nghiệp trưởng phòng. Hả? Nào, bây giờ hãy chuyển hết tài liệu điều tra sang bên chúng ta. Đội án chưa giải quyết, các cậu đã có một văn phòng riêng, vậy thì chuyển sang đó đi. Tôi đã nói chuyện với sếp ở đây và thống nhất rằng cho đến khi vụ Duck Dong kết thúc, các cậu không cần phải đến trụ sở chính mà cứ làm việc ở đó.”

Ánh mắt của Hyun Chul lướt qua Jung Yoon, Jun Hyuk và sau đó là Han Kyul. Hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt đó, ba người cúi đầu chào rồi tự thu dọn đồ đạc cá nhân. Hyun Chul vừa quan sát chuyển động của đội án tồn đọng vừa lấy điện thoại từ túi ra.

“Ừ, tôi đây. Bây giờ tôi phải đến Duck Dong ngay.”

Hyun Chul vỗ nhẹ vai Gwang Jin khi hắn đang lườm đội án tồn đọng với vẻ mặt đầy phẫn uất, rồi dùng chân đẩy tấm bảng mà Jung Rok đã xô ngã. Đội án tồn đọng do Hyun Chul dẫn đầu bước qua tấm bảng đã được chỉnh lại ngay ngắn và rời khỏi văn phòng.

“Tôi sẽ cử đội khoa học pháp y đến, hai người đi thẳng đến nhà Jung Yong Gil đi.”

“Còn lệnh khám xét thì sao ạ?”

“Sẽ có ngay thôi. Tôi đã nói trước rồi.”

“Ô… Trưởng phòng…”

Jun Hyuk liếc nhìn căn phòng đang lạnh lẽo qua tấm kính, rồi vừa xoa bóp vai Hyun Chul vừa trêu chọc ông ta.

“Yên lặng đi. Bên đó đang nói nhiều về việc bị lấy mất vụ án của họ. Không phải là chuyện này không phải việc của chúng ta, nhưng người giao lại cũng sẽ không vui vẻ gì đâu. Tuy công việc của chúng ta là lấy vụ án của đội khác về để kết thúc, nhưng đừng vô ích mà làm tăng thêm những chuyện khiến đôi bên phải đỏ mặt, được chứ?”

Hyun Chul cúp điện thoại, chỉ tay vào Jung Yoon bằng chiếc điện thoại của mình và trợn mắt.

“Kiểm soát Jung Rok cho tốt vào. Đừng để cậu ta lại nổi điên nữa. Tôi thật sự quá đau đầu vì cậu ta rồi.”

“Tôi thì là gì ạ?”

“Cậu là đối tác của cậu ta mà. Nếu cậu ta không nghe lời với cái lý do đó, thì cậu cứ nắm cổ áo mà trói cậu ta lại đi.”

Jung Yoon nhìn về phía hành lang mà Jung Rok đã biến mất với vẻ mặt khó xử. Anh đi nhanh đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Thằng cha đó bình thường thì giả vờ tử tế lắm, vậy mà vẫn dám đối đầu với trưởng phòng công ty để bảo vệ cậu đấy. Chăm sóc đối tác của mình cho tốt vào.”

Quả thật, Jung Rok bình thường sẽ cười toe toét và đáp lại theo cách thật láu cá để xoa dịu tình hình. Điều đó có nghĩa là anh đã tức giận đến mức không biết sẽ làm gì. Biệt danh của anh đâu phải tự nhiên mà có.

“…Tôi hiểu rồi.”

Mặc dù không nghĩ Jung Rok tức giận và đối đầu vì mình, Jung Yoon vẫn trả lời như vậy tùy theo tình huống. Chỉ sau khi nghe câu trả lời, Hyun Chul mới cho phép Jung Yoon đi.

Vừa ra khỏi Sở cảnh sát Duck Dong, Jung Rok đã hiện ra ngay trước mắt. Chiếc xe của anh đỗ chình ình ngay trước cửa ra vào, còn anh thì tựa vào cửa ghế phụ và hút thuốc. Jung Rok ngước mắt lên liếc nhìn Jung Yoon đang đứng lại.

Anh im lặng hút nốt điếu thuốc. Không nói Jung Yoon đi hay đến, chỉ đơn giản là nhìn cậu, nhả khói rồi lại rít hơi. Sau vài lần rít sâu rồi nhả khói, Jung Rok liếc nhìn điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay rồi cất bước.

Anh bước đến tận bậc thang trước cửa, rít thêm một hơi thuốc thật sâu bằng ngón cái và ngón trỏ rồi thờ ơ vứt vào thùng rác màu bạc. Jung Yoon lặng lẽ quan sát hành động điềm nhiên và ung dung của anh, cứ như chưa từng tức giận bao giờ vậy.

Jung Rok khoa trương phủi tay rồi giơ hai bàn tay không lên. Với tư thế đầu hàng, giơ hai tay ngang mặt, Jung Rok quay lại đối mặt với Jung Yoon. Jung Yoon bật cười khẩy.

“Lần trước tôi định nói rồi, tôi vốn không phải là người vứt thuốc bừa bãi đâu. Tôi vô tội.”

“Chắc vậy rồi.”

Anh đút tay vào túi, áp sát vào Jung Yoon đang đi về phía xe.

“Lúc đó tôi ấm ức đến mức không ngủ được. Định kiện cậu tội vu khống đấy, nhưng mà thôi.”

“Tôi đã nhìn thấy mà.”

“Tôi định tắt lửa rồi nhặt lên vứt lại mà.”

Jung Yoon khịt mũi, đưa tay ra. Cậu định mở cửa ghế phụ thì Jung Rok đã nhanh hơn, nắm lấy tay nắm cửa. Jung Rok áp sát vào lưng Jung Yoon, mở cửa như hộ tống rồi ghé mặt qua vai cậu.

“Bị mắng à?”

“Mắng gì đâu.”

Jung Yoon nhíu mày trước thái độ không mấy vui vẻ rồi cúi cằm nhìn Jung Rok. Ánh mắt hai người lập tức chạm nhau khi Jung Rok tựa cằm lên vai cậu từ lúc nào. Trong chốc lát, cả hai đều không nói lời nào.

Jung Yoon thử ước tính xem đã bao lâu kể từ chuyện ở văn phòng. Dù có nói chuyện vài câu với Hyun Chul, nhưng cũng chưa đầy 10 phút. Jung Yoon ngước nhìn gương mặt điềm nhiên của Jung Rok. Sự im lặng tiếp tục kéo dài.

Còn tiếp


Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo