Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 33.
“Hoặc là thôi đi.”
Jung Rok nãy giờ vẫn không hề nao núng trước ánh nhìn của Jung Yoon, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy vẻ trêu chọc. Jung Yoon nhìn chằm chằm vào đôi môi đang vẽ nên đường cong tinh nghịch ấy rồi đột ngột quay phắt mặt đi.
“Tránh ra đi. Người ta nhìn kìa.”
“Có gì mà nhìn lạ đâu.”
“Đừng có cản đường, tôi dẫm phải là không xin lỗi đâu đấy.”
Thấy Jung Yoon định cử động, Jung Rok vội vàng lùi lại. Bỏ mặc anh, Jung Yoon nhanh chóng chui vào ghế phụ lái. Khi định đóng cửa xe, cậu thấy Jun Hyuk và Han Kyul đang bước ra.
Jung Rok chẳng thèm bận tâm đến việc họ có lên xe hay không, anh sải bước đi. Ngồi trong xe, Jung Yoon dõi theo Jung Rok đang vòng qua đầu xe để đến phía ghế lái. Cậu day day thái dương, cảm thấy đầu óc nhức buốt.
“Hay là bỏ mặc tụi nó rồi chuồn luôn nhỉ?”
Jung Rok nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn rồi buông một câu đùa cợt. Jung Yoon không đáp. Cậu chỉ đơn thuần suy nghĩ về lý do vì sao anh lại thân thiết với mình đến vậy.
Với những thông tin cậu có thì chẳng thể tìm ra bất cứ điều gì, nên những hiểu lầm không mong muốn và những nghi ngờ cứ lớn dần bỗng trở nên nặng nề. Người đó đâu phải Jung Rok của cậu. Mỗi khi Jung Yoon thấy anh trong những hành động bao che và muốn giữ cậu gần bên, một nỗi đau nhói như truyền nhiễm từ cái chết của Jung Rok lại dâng lên.
Thấy sắc mặt Jung Yoon bất thường, Jung Rok nãy giờ vẫn im lặng quan sát, bỗng đưa tay ra. Một cảm giác uất ức và khó chịu dâng lên trong lòng, Jung Yoon thà nhắm mắt lại.
“Thằng khốn, cậu định bỏ mặc tụi tôi rồi chuồn chứ gì.”
Đúng lúc đó, cửa sau bật mở. Jun Hyuk không chạy nhưng chắc là đi nhanh, anh ta hổn hển leo lên xe. May mắn thay, Jung Rok không làm gì thêm mà nắm lấy vô lăng.
Họ vừa chửi bới qua lại vừa rời khỏi đồn cảnh sát Duck Dong.
“Cảnh sát Woo đang ngủ sao?”
Han Kyul thấy Jung Yoon không hề nhúc nhích, tò mò ghé đầu về phía trước, tay bám vào tựa đầu ghế.
“Á!”
“Đừng có động vào. Cứ để cậu ấy ngủ.”
“Không, anh nói bằng lời thôi chứ… mặt em…”
“Đột nhiên có thứ gì đó ghê tởm tiến đến thì làm sao mà chịu nổi.”
Jung Rok dùng lòng bàn tay ấn vào mặt Han Kyul, đẩy cậu ta trở lại vị trí cũ. Han Kyul bất ngờ bị đè mặt, sờ sờ mũi mình rồi rên rỉ. Bên cạnh, Jun Hyuk cười khúc khích, nói rằng đã đoán trước là cậu ta sẽ bị ăn đòn.
Dù ồn ào đến mấy, Jung Yoon vẫn không mở mắt. Trong đầu cậu chỉ còn lại biểu cảm của Jung Rok trước khi cậu nhắm mắt để trốn tránh.
Ánh mắt lạnh lẽo, tăm tối chưa từng thấy ấy cứ in hằn trên võng mạc, mãi không chịu rời đi.
***
Chiếc xe lao vút qua con hẻm nhỏ hẹp rồi dừng lại ở đầu con hẻm, nơi có thể nhìn rõ ngôi nhà của Jung Yong Gil. Jung Yoon chỉ lặng lẽ mở mắt khi động cơ xe đã tắt.
Chiếc xe rung lên khi Han Kyul và Jun Hyuk bước xuống. Jung Yoon cởi dây an toàn, chăm chú nhìn cánh cổng đóng chặt.
“Nếu thấy mệt thì cứ ở đây. Dù sao thì cho đến khi đội giám định đến, chúng ta cũng chỉ….”
“Không sao đâu ạ.”
Sự quan tâm của Jung Rok lúc này lại làm Jung Yoon khó chịu. Cậu cũng không muốn bị coi là một người thiếu kinh nghiệm. Jung Yoon vừa đáp lời vừa mở cửa ghế phụ lái rồi bước ra ngoài. Jung Rok cũng gần như đồng thời rời khỏi xe và khóa cửa.
“Không có ai ra cả.”
“Giấy phép đâu?”
“Đây.”
Họ bấm chuông nhưng đúng như dự đoán, không có bất kỳ phản ứng nào từ bên trong. Jung Rok mở giấy phép ra, lướt mắt đọc rồi lùi lại. Anh nhìn quanh ngôi nhà một lượt qua bức tường rào rồi gấp vội giấy phép nhét vào túi sau.
“Bấm chuông thêm ba lần nữa, nếu không ra thì phá cửa vào thôi.”
Nghe Jung Rok nói, Han Kyul vội vàng bấm chuông. Quả nhiên vẫn không có tiếng trả lời. Jung Yoon lặng lẽ nhìn vào khung cửa sổ lớn bên trong bức tường. Ngay cả khi Jung Yong Gil hoặc mẹ ông ta không có ở nhà, thì khả năng vợ ông ta ở nhà là rất cao.
“Hai lần rồi.”
Han Kyul giơ tay tạo hình chữ V rồi quay lại bấm chuông. Mắt Jung Yoon vẫn dán chặt vào khung cửa sổ đang kéo rèm. Tiếng chuông vang vọng trong con hẻm vắng lặng.
Đúng lúc đó, tấm rèm khẽ rung lên, và một cái bóng mờ như vết bẩn hiện ra ở đó. Mắt Jung Yoon nheo lại. Quả nhiên có người. Nhớ lại phản ứng trước đó, rất có thể đó là vợ của ông ta.
Jung Yoon khẽ bước sang một bên, Jung Rok nhìn cậu. Cậu đối mắt với anh và chỉ về phía cửa sổ bằng cằm. Jung Rok khẽ thở dài.
“Đây là lần cuối cùng rồi.”
“Thôi được rồi. Ra đây.”
“Vâng? Anh nói là ba lần mà.”
“Tôi sẽ trèo qua rồi mở cửa, Ki Jun Hyuk theo sát tôi vào, còn Han Kyul, cậu ở dưới đợi đội giám định đến rồi đưa họ vào.”
Jung Rok vươn thẳng tay lên tường. Anh nghiêm mặt sờ soạng trên tường một lúc rồi gật đầu. Có những ngôi nhà thường gắn mảnh kính vỡ trên tường để ngăn người khác trèo vào, nên anh phải kiểm tra.
“Quái vật…”
“Ghen tị thì cứ nói là ghen tị đi, làm gì mà hèn hạ thế.”
Jun Hyuk há miệng rộng như muốn nuốt chửng đầu Han Kyul. Han Kyul kinh hãi né tránh rồi đi xuống cuối con hẻm với vẻ mặt oan ức. Jung Rok chầm chậm lùi về phía tường nhà đối diện. Anh hạ thấp người, dáng vẻ như sắp lao tới, nhưng Jung Yoon lại chắn đường anh.
“Để tôi làm cho.”
“…Tại sao?”
“Tôi làm thì hơn. Lỡ mà đội trưởng có gặp rắc rối thì mình tôi đau đầu.”
“Vì tôi mà cậu sẵn sàng hy sinh thân mình à?”
Tên khốn chết tiệt! Jung Yoon cho qua tai những lời xàm xí ấy, nghiến răng ken két. Cậu mặc kệ Jun Hyuk bên cạnh đang vỗ tay trong không khí với vẻ mặt xúc động rồi hạ thấp người.
Jung Yoon nhanh chóng lao về phía bức tường rào nhà Jung Yong Gil. Cậu dùng chân trái làm điểm tựa, đạp vào tường, nâng người lên rồi nhẹ nhàng đặt hai tay lên đỉnh tường, dồn trọng lượng cơ thể.
Jung Yoon liếc nhìn về phía cửa sổ nơi có tiếng động khẽ khàng. Rèm cửa đã ngừng lay động nhưng vẫn hiện rõ một bóng người. Jung Yoon đổi hướng tay rồi nhảy qua tường vào bên trong.
“Ồ, hoàn hảo! 10 điểm!”
Jung Rok đứng từ xa xem, lắc đầu rồi vỗ tay. Jung Yoon lườm anh một cái đầy khinh thường rồi buông tay. Cậu nhẹ nhàng tiếp đất trong khu vườn đầy cỏ dại chưa được dọn dẹp, khẽ thở hắt ra một hơi.
“Điểm số hào phóng thế nhỉ?… Tôi cho 12 điểm.”
“Ồ… công nhận.”
Thật là điên rồ. Trong hoàn cảnh này mà hai đồng nghiệp vẫn không ngừng nói những lời vớ vẩn, Jung Yoon liếc nhìn họ qua khe cửa cổng rồi bấm nút mở cửa.
“Trong nhà có người.”
“Biết rồi. Thấy rồi.”
“Chắc là vợ ông ta phải không?”
Jung Rok gật đầu. Jun Hyuk liếc lên trên rồi rướn cổ dài ra nhìn về phía sau nhà.
“Trước hết tôi sẽ kiểm tra phía đó. Kia là nhà kho phải không?”
“Họ có vẻ không muốn mở cửa, làm sao đây?”
“Dù sao thì chúng ta cũng đâu nghĩ bà ta để cái gì trong nhà đâu. Cứ lục soát từ sân đã. Thấy mình đang ở đây thì kiểu gì bà ta cũng gọi điện cho chồng thôi.”
Jung Rok ngước nhìn lên tầng trên, rút giấy phép ra. Dù sao thì cũng chẳng nhìn thấy, anh cứ vẫy tờ giấy đã mở ra lên trên rồi nhún vai nhìn Jung Yoon đang ngạc nhiên.
“Bắt đầu đi.”
Jung Rok vừa dứt lời, Jung Yoon đã rút găng tay nitrile ra đeo vào. Cậu vừa định di chuyển thì nghe thấy tiếng chân dồn dập từ bên ngoài, rồi một tiếng quát khô khốc vang vọng khắp sân.
“Mấy người đang làm cái quái gì thế!”
Đó là Jung Yong Gil. Ông ta chắc đã chạy hết sức, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng lên. Mái tóc lốm đốm bạc cũng ướt đẫm mồ hôi. Jung Yoon tặc lưỡi khó xử, khẽ liếc nhìn Jung Rok.
Jung Yoon cứ nghĩ ông ta cũng sẽ khó xử, nhưng ánh mắt cậu nheo lại. Bởi vì biểu cảm của Jung Rok khi đối diện với Jung Yong Gil lại vô cùng tươi sáng. Thằng điên. Jung Yoon lắc đầu lia lịa rồi quay lưng lại. Cậu mặc kệ, tiến đến chỗ đặt nhiều chum vại đựng tương.
“Khoan, khoan…! Đừng vào đó! Đây là cái…!”
“Ông Jung Yong Gil.”
Jung Yong Gil vươn tay ra như muốn túm tóc Jung Yoon. Nhưng nỗ lực của ông ta bị chặn lại vì Jung Rok đã đứng chắn trước mặt ông ta.
Jung Rok dùng thân hình to lớn của mình chắn trước Jung Yong Gil và lập tức rút giấy phép đã gấp trong túi sau ra. Anh trải tờ giấy đã gấp nhiều lần ra như phơi trong không khí rồi đưa sát vào mặt Jung Yong Gil.
Ánh mắt Jung Yong Gil nheo lại đầy bối rối. Ông ta khẽ nhô đầu ra, bắt đầu đọc từng chữ một. Để đỡ tốn công cho ông ta, Jung Rok lên tiếng:
“Kể từ giờ phút này, chúng tôi sẽ tiến hành khám xét và tịch thu tất cả các vật dụng trong nhà riêng và chuồng trại của ông Jung Yong Gil.”
“…Tịch, tịch… tịch thu? Ai cho phép! Không được, tôi không đồng ý! Ra ngoài, tất cả ra ngoài hết đi!”
“Nói cho rõ thì bây giờ chúng tôi không phải đang yêu cầu ông Jung Yong Gil hợp tác. Kia, mở cửa chính ra đi.”
“…Cái gì?”
“Nếu từ chối thi hành lệnh khám xét và tịch thu, chúng tôi buộc phải cưỡng chế mở cửa. Và nếu vừa rồi ông chạm tay vào người cảnh sát đang thi hành công vụ, hành vi đó sẽ bị coi là hành hung, cấu thành tội cản trở người thi hành công vụ và ông có thể bị bắt giữ ngay tại chỗ.”
Jung Rok dúi hẳn giấy phép vào tay Jung Yong Gil như muốn ông ta đọc kỹ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.