Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 35.
Sẽ không bao giờ xảy ra với mình. Jung Yoon cũng từng có những ngày tin rằng dù là chuyện xảy ra gần gũi đến đâu, nó cũng sẽ không bao giờ trở thành chuyện của mình.
Thậm chí, Jung Yoon đã từng trải qua chuyện của ba mình một lần, nên cậu sống trong niềm tin chắc chắn rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai. Hơn nữa, với tư cách là người thân của nạn nhân, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành đối tượng của những sự kiện ấy.
Jung Yoon dùng sức kéo Jung Yong Gil đang không chịu đứng dậy, ép ông ta đứng lên. Cậu đỡ lấy thân hình lảo đảo của ông ta, khó khăn lắm mới đặt được ông ta ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang, rồi ra hiệu cho Han Kyul đi lấy nước.
“Chúng tôi cũng đang cố gắng hết sức để điều tra, vậy nên xin ông bà vui lòng chờ đợi ở nhà một chút. Dù biết là rất khó khăn, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có thể nói được thế này. Khi nào có những thông tin cần thiết cho cuộc điều tra, chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Jung Yoon khẽ thở dài rồi cố gắng nói bình thản nhất có thể. Khoảnh khắc đó, trên khuôn mặt của Go Ok Nam lộ rõ sự oán hận. Bàn tay nắm chặt khăn tay run rẩy, dường như rất căm phẫn trước tình cảnh này.
Han Kyul vội vàng mang nước đến đưa cho Jung Yong Gil, ông ta uống cạn một hơi rồi dùng mu bàn tay quệt miệng. Ông ta dường như đang cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng khuôn mặt thất thần và đôi mắt mất tiêu cự vẫn không trở lại.
Jung Yoon lặng lẽ nhìn hai người đã trở nên tích cực hơn sau khi mất đi người thân yêu. Cậu cũng lướt mắt nhìn các cảnh sát khác đang trao đổi ánh mắt với vẻ mặt khó xử bên cạnh họ.
Không ai muốn đổ lỗi cho gia đình nạn nhân, nhưng vì họ cũng đã phải chịu đựng sự sỉ nhục vào cùng một ngày nên ai cũng có tâm trạng phức tạp. Jung Yoon cũng nghĩ rằng nếu cậu không trải qua chuyện tương tự, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy khó chịu trước những hành động như vậy.
Tuy nhiên, Jung Yoon hiểu rõ tâm trạng đau khổ tột cùng của hai người này hơn ai hết. Cậu không thể làm ngơ được, bởi vì cậu cũng hiểu được cảm xúc của họ.
Con người thật ngốc nghếch, có những điều phải trải qua mới biết, có những suy nghĩ phải chịu đựng mới thay đổi. Đặc biệt là những chuyện khó chịu như thế này, người ta càng có xu hướng coi đó là chuyện của người thứ ba.
Jung Yoon cũng từng như vậy, và nếu không sống sót đến bây giờ, cậu đã chết với tư cách là một người như thế.
Nhưng Jung Yoon đã sống sót một mình. Đôi khi cậu không chắc mình có thật sự sống hay không, nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn đang suy nghĩ và hành động bằng mọi cách. Người yêu cậu đã chết, và cậu cũng bị giết, nhưng cuối cùng cậu vẫn sống sót.
“Giờ thì mọi người trở về đi.”
Đúng lúc Jung Yoon đang chìm đắm trong quá khứ đen tối như một đầm lầy, giọng nói của ai đó đã đánh thức cậu. Đó là Jung Rok. Jung Yoon tỉnh táo lại, nhìn Jung Rok đang đến gần từ lúc nào và cầm lấy tập tài liệu in trên tay cậu.
Jung Rok nhìn Jung Yoon tái nhợt với ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng. Vẻ tinh nghịch mà anh luôn thể hiện với cậu đã biến mất. Đôi mắt ấy không chút hơi ấm nào, cứ như là của một người khác vậy.
“Rảnh rỗi à?”
Tim cậu đập mạnh. Jung Yoon không quen với sự lạnh lùng này của Jung Rok. Việc khuôn mặt này thể hiện những cảm xúc tiêu cực đối với cậu thật sự khó chấp nhận.
“Còn có thời gian để lãng phí và mất hồn như vậy à, tôi đã quá dễ dãi với cậu rồi.”
Với vẻ mặt không chút cảm xúc, Jung Rok kiểm tra các bức ảnh và tài liệu bằng chứng mà anh đã lấy từ tay Jung Yoon. Khuôn mặt ủ rũ của Jung Yoon nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Mình lại nghĩ tới anh ấy vì tên khốn này… Jung Yoon hối hận chỉ sau 10 giây và tịch thu lại cảm xúc đang xao động của mình.
“Sao nhìn tôi như muốn giết người vậy. Vào dọn dẹp đi trước khi bị tôi tống vào tội mưu sát.”
Mấy ngày trước Jung Rok còn biết nhìn sắc mặt, giờ thì anh bắt đầu nói năng bừa bãi công khai rồi. Jung Yoon không thể hiểu lý do tại sao anh lại làm cậu khó chịu đến vậy, nhưng cũng không muốn hỏi. Jung Yoon cố gắng phớt lờ ánh mắt tò mò của Han Kyul, lầm bầm như nói một mình:
“Mưu sát ư, tiếc thật nhỉ.”
“Tôi đâu có dễ chết thế. Tôi cho cậu 5 phút.”
Tai cũng thính nữa. Jung Yoon nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ. Jung Rok nắm lấy cổ như bị bắn trúng cái gì đó rồi làm bộ ngã ngửa. Thà chết còn hơn là chịu đựng. Jung Yoon quay đầu đi, nhưng Jung Rok dùng tờ giấy cuộn tròn khẽ gõ vào má cậu.
Jung Yoon suýt chút nữa thốt ra lời chửi thề, cậu nghiến chặt môi lại. Có quá nhiều ánh mắt đang nhìn. Dù sao thì Jung Rok cũng là cấp trên của cậu. Má cậu khẽ giật giật vì cố nhịn.
Nhận thấy điều đó, Jung Rok cười khẩy rồi túm lấy gáy Han Kyul. Han Kyul bất ngờ bị Jung Rok túm lấy, ngơ ngác bị kéo đi. Jung Yoon liếc nhanh hai người đang bước vào văn phòng rồi gãi đầu.
Đúng lúc đó, Jung Yoon ngồi bơ phờ nhìn các cảnh sát với vẻ mệt mỏi, vừa trao đổi ánh mắt lần lượt với Jung Yong Gil và Go Ok Nam vừa ngượng nghịu mở miệng.
“Một người tốt như Yong Baek… lại bị chôn đúng cái nơi mà nó ghét nhất…”
Jung Yong Gil đang nhìn chằm chằm vào một bức tường ở hành lang đối diện một cách vô hồn, khẽ lầm bầm. Lông mày của Jung Yoon khẽ nhướng lên. Jung Yoon lập tức hạ thấp người, quay đầu và ghé sát mặt mình vào đôi mắt vô hồn của Jung Yong Gil.
“Ông ơi. Ông có thể nói lại lời vừa rồi một lần nữa không ạ?”
“…Hả?”
“Vừa nãy… anh ấy ghét cái gì…”
Jung Yoon hỏi lại, nhưng Jung Yong Gil chỉ chậm rãi chớp mắt. Dường như những lời lọt vào tai ông ta không kết nối được với bộ não.
“Hồi nhỏ, cứ bị sai làm việc ở đó hoài nên Yong Baek nhà tôi chỉ cần nghe nói đến chuồng trại là mặt dài ra cả thước. Chỉ mình nó bị gọi đi làm. Bị bạn bè trêu chọc là hôi hám nên dù sao cũng ghét cái chỗ đó, ý tôi là vậy đó.”
Thay vào đó, Go Ok Nam trả lời câu hỏi của Jung Yoon. Vừa nãy còn khóc than ỉ ôi, giờ thì bà ta đột ngột ngừng lại, lẩm bẩm với khuôn mặt tiều tụy.
“Chắc nhiều người biết Jung Yong Baek ghét chỗ đó nhỉ. Ví dụ như Yong Jun.”
Ngay lập tức, một linh cảm sắc bén xuyên thấu tâm trí Jung Yoon. Dù biết là lời lẽ khiếm nhã, nhưng Jung Yoon không ngần ngại hỏi. Cậu tin chắc rằng họ sẽ thành thật trả lời.
“…Không. Yong Jun không biết là Yong Baek ghét chỗ đó đâu.”
Đúng như dự đoán, Ok Nam không chút do dự mà lên tiếng ngay.
“Có thể cậu không tin, nhưng thật đấy. Thằng bé nó khờ khạo nên không biết những chuyện đó, mà dù không khờ thì cũng không biết đâu.”
“Tôi có thể hỏi lý do vì sao bà lại nghĩ như vậy không?”
“Yong Baek nó tuy là con riêng nhưng rất thương Yong Jun. Dù ghét mẹ kế nhưng nó đối xử với Yong Jun rất tốt. Thằng Yong Jun thích chăn bò ở chuồng trại, nên Yong Baek không hề tỏ ra khó chịu trước mặt nó, mỗi lần bị gọi đi làm việc đều lôi nó theo, nên thằng Yong Jun nằm mơ cũng không biết đâu. …Bạn bè của nó thì may ra còn biết.”
Jung Yoon chú ý đến từ “bạn bè” trong lời nói của Ok Nam. Lý do không có gì đặc biệt. Đó là một từ cứ gây khó chịu. Có lẽ nó liên quan đến một điều gì đó đặc biệt trong nội dung mà cậu đã đọc.
Jung Yoon học hỏi công việc điều tra một cách tự phát như chó học nghề, chỉ có thể tin vào những đoạn nguyên tác bất chợt hiện ra trong đầu. Vì vậy, bất cứ điều gì nghe có vẻ kỳ lạ hoặc quen thuộc, cậu đều lập tức chú ý.
Sau vài lời trao đổi với Ok Nam, Jung Yoon đưa hai người lên xe tuần tra và cho họ quay về. Đúng lúc đó có một chiếc xe đang quay trở lại làng Dam Hong nên thời điểm thật trùng hợp.
Khi trở lại văn phòng, đội điều tra án tồn đọng vẫn chưa bắt đầu cuộc họp và ai nấy đều bận rộn. Jung Rok đang nghiêm nghị nói chuyện điện thoại với ai đó, chợt đưa một chồng tài liệu in ra cho Jung Yoon đang ngồi vào chỗ.
Thấy chồng tài liệu chất đống, Jung Yoon cau mày. Jung Rok nhét điện thoại vào túi sau rồi còn giật lấy cả tài liệu mà Hyun Chul đang xem đặt lên trên. Công việc của Jung Yoon lập tức tăng gấp đôi, cậu nghiến răng ken két, cố gắng không để lộ vẻ khó chịu ra ngoài.
“Ban đầu thì họ nói là vân tay sẽ mất chút thời gian. Hầu hết đều chồng chéo và mờ nên khó mà xác nhận danh tính, nhưng dấu vân tay tìm thấy ở hàng rào và máng ăn thì có vẻ dùng được.”
“Tôi đã tìm điện thoại của Jung Yong Baek nhưng không thấy. Qua trưởng phòng Shim, tôi đã lục soát cả căn hộ của Jung Yong Baek nhưng không có nên đã tìm kiếm khắp nơi. Cậu xem cái này đi.”
Han Kyul gõ lạch cạch trên bàn phím, rồi “tách!” một tiếng, dứt khoát gõ phím Enter. Sau đó, cậu ta xoay laptop lại để mọi người đều có thể nhìn thấy.
“Jung Yong Baek à?”
“Vâng. Chờ chút… À, đây. Anh thấy chứ?”
Trong camera CCTV quay cảnh lối vào căn hộ, có Jung Yong Baek. Nhìn ngày tháng thì đúng là ngày anh ta xin nghỉ phép. Jung Yong Baek soi mặt mình vào cánh cửa kính ở lối vào rồi mở túi áo vest trong.
Anh ta quay đầu nhìn ra phía đường lớn, mân mê chiếc điện thoại lấy ra từ túi áo vest trong. Và một lát sau, anh ta gọi điện cho ai đó, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài tầm nhìn của CCTV.
“Mang điện thoại đi rồi.”
“Nhưng không tìm thấy ở thi thể, và cũng không có điện thoại ở khu vực lân cận.”
“Anh ta đi đâu từ đây?”
“Ngày hôm đó, tôi đã lấy CCTV khu vực đó và theo dõi lộ trình di chuyển thì thấy hắn đi xe buýt và xuống ở bến xe.”
Jun Hyuk đặt hai bức ảnh lên bàn. Một bức là từ CCTV lắp đặt trong xe buýt, và một bức là chụp ở lối vào bến xe.
“Anh ta mua vé đi Duck Dong. Tôi đã kiểm tra lịch sử giao dịch thẻ của Jung Yong Baek, khớp với thời gian anh ta đến bến xe. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Anh ta không lên xe buýt.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.