D-Day - Chương 37

Lịch ra: T3 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 37

"Thằng điên này nó sẽ giết anh đấy, sao lại là 'tôi cũng viết nhé’?" Nhưng cậu không tài nào thốt ra được những lời như thế. Trước khi người kia làm ra chuyện gì điên rồ hơn, kéo anh ra ngoài có lẽ vẫn là giải pháp an toàn nhất. Hyun Chul tặc lưỡi, huých vai rồi ra hiệu bảo túm tóc kéo đi.

“Jung Yoon à, tôi rung động quá, cậu đang nắm vào chỗ nào đấy?"

Chỉ riêng khoảnh khắc đó thôi, Jung Yoon thật lòng muốn làm theo lời Hyun Chul.

***

Jung Yoon quay lại hiện trường vụ án, bước qua ranh giới dây cảnh giới. Khu vực quanh chuồng trại vắng tanh, đèn đường đã bị ngắt từ lâu nên bên trong tối om.

Cậu bật đèn pin và rọi về phía trước. Không gian rối tung trong chuồng trại sau buổi khám nghiệm ban sáng hiện lên âm u và lạnh lẽo.

“Chỗ phát hiện thi thể Seo Jun Shim cũng vậy… Nơi này mà không rành địa hình thì khó lòng ra tay được.”

“Đến mức biết có CCTV gắn ở đây thì chắc chắn hắn còn qua lại làng gần đây.”

“Camera lắp từ khi nào ấy nhỉ?”

“Nghe nói là từ lúc mấy đơn vị thi công tới khảo sát do có dự án tái quy hoạch, chắc khoảng hai năm.”

Thấy trong chuồng trại không còn gì khả nghi, Jung Yoon rảo bước ra ngoài. Những nhánh cây khô vỡ giòn lạo xạo dưới chân. Nghe tiếng động, Jung Rok cũng bước theo.

Cả hai tiến về phía nhà kính sát bên chuồng. Phía sau nhà kính là con dốc dựng đứng nối thẳng lên núi. Xung quanh rậm rạp cỏ dại và cây cối um tùm, nhìn là biết lâu rồi không có ai chăm nom. Dấu vết khám nghiệm vẫn còn lưu lại, lấm lem quanh nền đất.

Vừa mở cửa, một nửa nhà kính hiện ra với đống rơm khô chất cao ngồn ngộn bên trái, còn bên phải là những chiếc bàn ghế bụi phủ mờ, vứt chỏng chơ như một không gian bị chia đôi.

Giống như lời Jung Yong Gil nói rằng ông ta ít khi đặt chân tới chỗ này vì không liên quan đến chuyện làm ăn, nơi đây quả thật bị bỏ mặc.

Hơi rơm phả ra thứ mùi hăng hắc làm Jung Yoon phải đưa tay bịt mũi.

Jung Rok đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại khi ngẩng đầu lên trần. Có bốn bóng đèn lắp thành hàng ngang. Anh lặng lẽ quan sát rồi tiếp tục liếc quanh: bàn ghế, vòi nước, bao tải, tất cả đều bám bụi mờ đặc.

Lúc Jung Rok lại ngẩng nhìn lên, Jung Yoon cũng cảm thấy không gian ngột ngạt quá đỗi nên bật đèn pin. Đúng lúc đó — pạch! — có tiếng gì đó vang lên, rồi cả nhà kính bỗng sáng bừng.

“…Gì vậy?”

Bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, Jung Yoon vô thức ngẩng lên nhìn rồi vội quay mặt đi.

Jung Rok khẽ liếc sang cậu rồi hạ công tắc xuống. Ánh sáng biến mất ngay tức khắc, nhà kính lại chìm trong bóng tối.

Jung Yoon tắt đèn pin, bỏ lại vào túi. Tiếng rơm khô lạo xạo vang lên dưới chân. Jung Rok lại bật đèn lên. Tách — ánh sáng trở lại.

“Cậu có xác nhận là đèn còn hoạt động không?”

“Tôi sẽ báo về đội trưởng đội khám nghiệm.”

“Có tra được những ngày nào có dùng điện không? Ý là ngày nào phát sinh tiền điện ấy.”

“Tôi sẽ kiểm tra.”

Jung Yoon quay lưng lại, gửi yêu cầu cho Han Kyul qua tin nhắn. Cậu nhét điện thoại vào túi rồi lấy găng tay ra, giơ lên cho Jung Rok thấy.

Jung Rok đang chăm chú nhìn bóng đèn liền bước đến, đón lấy găng tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

“Bóng đèn trông không có vẻ cũ.”

“Vậy là có ai đó thay rồi.”

“Jung Yong Gil bảo lâu lắm rồi ông ta không đến đây, tức là không phải ông ta thay. Nếu có dùng điện thì hóa đơn phải được gửi về chứ? Không lẽ lại không biết?”

“Tôi sẽ kiểm tra cả thông tin chủ hợp đồng, lịch thanh toán, người nộp tiền luôn.”

Ngay sau đó, cả hai bắt đầu lục soát nhà kính một cách nghiêm túc hơn. Họ oẳn tù tì chia khu, Jung Yoon thắng nên nhận phần bên phải, Jung Rok thua nên phải xử lý đống rơm bên trái.

“Anh định đích thân làm thật đấy à?”

“Trong thế giới của thi đấu, thắng là thắng. Cậu nghĩ tôi nhỏ nhen vậy à?”

“Thôi được, tùy anh.”

Jung Rok nhe răng cười với vẻ gian manh thấy rõ. Jung Yoon ném cái khẩu trang về phía anh rồi quay đi.

Cậu cũng đeo khẩu trang lên. Jung Rok cầm lấy khẩu trang, lẩm bẩm một tiếng “chậc” như kiểu chẳng ăn nhập gì rồi quay lưng lại.

Cả hai đứng đối lưng nhau, chia đôi không gian và bắt đầu cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận lúc trời gần sáng.

***

“Mẹ kiếp, mệt muốn chết luôn rồi.”

Jung Rok đổ người ngồi phịch xuống một góc nhà kính, toàn bộ mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Có vẻ vướng víu, anh đưa tay vuốt ngược tóc lên để lộ vầng trán rồi cứ thế nghiêng người lăn sang bên.

“Chết thật…”

Jung Yoon cũng chẳng khá hơn. Cậu nhanh chóng cởi chiếc áo sweatshirt đang mặc ngoài, chỉ còn lại lớp áo thun ngắn tay bên trong. Rồi cậu bước lại gần, đẩy bàn chân mình luồn vào dưới đầu Jung Rok.

“Giúp đỡ như này là đúng rồi chứ?”

“Ít ra cũng sạch hơn đất mà.”

“Giá mà là tay hay đầu gối thì còn đỡ hơn.”

“Cứ như chỗ đó sạch lắm vậy…”

Trước ánh mắt nửa oán trách nửa bất lực của Jung Rok khi ngẩng đầu nhìn mình, Jung Yoon đưa cả tay lẫn thân người ra rồi tháo găng tay khỏi tay anh. Lớp cao su dính chặt vì mồ hôi phát ra tiếng pop, póc khi được gỡ ra.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng việc không thu được gì thực sự vẫn khiến người ta thấy hụt hẫng. Jung Yoon khẽ nâng đầu Jung Rok bằng chân rồi nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh.

Khi thân người rơi xuống theo quán tính, Jung Rok vô thức tựa đầu vào vai Jung Yoon. Không đẩy ra, Jung Yoon chỉ khẽ lau sống mũi bằng tay áo, lặng lẽ nhìn về phía nhà kính đã bị lục tung đến rối bời.

“Chắc chắn là hắn từng đến đây.”

Khu chuồng trại nằm ở một góc khuất của làng, không một ai lui tới trong thời gian dài. Mạng lưới giao thông gần như không tồn tại, đến được đây không phải chuyện dễ nếu không thật sự rành địa hình. Nếu không tìm được manh mối liên quan đến hung khí, cảnh sát có lẽ cũng chẳng lần ra được nơi này.

Chỉ có thể là một kẻ hiểu rõ vùng này, lại còn biết đến sự tồn tại của nhà kính này. Hắn đủ thông minh để chọn một nơi khó bị phát hiện làm nơi phi tang xác, còn thay cả bóng đèn mới để tiện lui tới nữa.

Jung Yoon đưa mắt nhìn lên bóng đèn phía trên, ánh sáng chói mắt làm đồng tử cậu hơi co lại, ánh nhìn cũng trở nên sắc bén.

“Cậu từng nói hung khí của vụ án trước và lần này có khả năng giống nhau.”

“Tôi nói dấu vết đâm tương tự thôi, đâu có chắc là cùng một hung khí.”

“Dù vậy, rõ ràng hắn biết hung khí là gì.”

“Nhưng vậy không có nghĩa là cùng một thủ phạm. Cũng có thể là một kẻ bắt chước.”

Jung Yoon liếc nhìn Jung Rok bằng ánh mắt không mấy hài lòng rồi xoa xoa hàng chân mày đang cau lại.

“Thông tin về hung khí chưa từng được báo chí đưa tin, chỉ những người liên quan trong nội bộ điều tra mới biết thôi. Nếu vậy mà vẫn có kẻ bắt chước được thì chỉ có thể là có ai đó tiết lộ. Anh thật sự nghĩ vậy sao?”

Lời nói bật ra dồn dập từ miệng Jung Yoon, chẳng khác nào đang xem Jung Rok như một tên đồng phạm hoặc kẻ phản bội. Thế nhưng cậu chẳng hề tỏ ra do dự khi nói ra điều đó.

“Thì sao chứ? Không thể có chuyện đó à?”

Lạ là Jung Rok chẳng thấy bực bội hay ấm ức gì trước ánh nhìn đầy nghi ngờ ấy. Vì chính bản thân anh cũng từng có suy nghĩ tương tự. Nếu Jung Yoon là kiểu người nghi ngờ tất cả những kẻ có dấu hiệu khả nghi, thì Jung Rok là kiểu người sẵn sàng nghi ngờ mọi thứ, cả khi chẳng có bằng chứng nào.

“Anh đúng là nói mấy chuyện rắc rối mà mặt tỉnh bơ thật đấy.”

“Tôi nổi tiếng đâu phải vô cớ. Không phải ai cũng có cái ‘danh tiếng’ này đâu.”

“Anh thấy tự hào lắm à?”

“Ừ chứ sao? Thế nên cậu cứ bám sát tôi mà học hỏi cho nhiều vào.”

Không rõ là đùa hay thật, Jung Rok buông câu đó rồi ngả người ra sau, tựa lưng vào đống rơm và nằm phịch xuống. Mùi hôi ẩm xộc lên làm cho mũi hơi nhột.

Jung Yoon lắc đầu chép miệng khi thấy Jung Rok cứ hít hà mùi rơm như đang phân tích mùi vị gì đó. Rồi cậu bắt đầu quan sát kỹ quanh chỗ anh nằm. Jung Rok khi ấy vẫn lười biếng nằm đó, ánh mắt anh bất giác dừng lại trên bóng lưng Jung Yoon đang lặng lẽ bận rộn một mình.

Không hiểu sao, thấy người ta làm việc chăm chỉ thế lại càng muốn trêu.

Rõ ràng là Woo Jung Yoon có cái tài khơi dậy sự tò mò và ác ý trong lòng người khác. Dù là khi mở mắt hay nhắm mắt, lúc nào cậu cũng khiến thần kinh người ta phải dồn về phía mình.

Đột nhiên, Jung Rok thấy tức. Không hiểu từ lúc nào, nét mặt vốn lạnh tanh lại bị phủ lên một nụ cười gian trá. Anh lặng lẽ đưa tay vào đống rơm bên cạnh, lục lọi gì đó như đang tìm thứ gì để ném.

Đám rơm trên đầu khẽ rung. Nhưng do mải tập trung vào Jung Yoon, Jung Rok chẳng để ý. Nhờ vậy, người phát hiện sự bất thường trước lại là Jung Yoon.

Ánh mắt vô tình liếc ngang, Jung Yoon thấy một bóng đổ khẽ dao động phía trên mái nhà kính. Cậu lập tức quay lại, bắt gặp Jung Rok đang thọc tay sâu vào đống rơm.

Bị bắt quả tang, Jung Rok cười trừ. Rồi như không còn gì để giấu, anh xòe tay ra, cố vơ thêm gì đó trong đống rơm. Và chính lúc đó, ngón tay anh khẽ vướng vào một thứ gì đó…

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo