Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
[Đội điều tra án tồn đọng (UCSF) vừa cho biết đã thu thập được bằng chứng quan trọng liên quan đến vụ án chủ siêu thị Ha Sung, bà Kim, xảy ra vào năm 2005 tại thành phố Chun Won và sẽ chính thức bắt đầu điều tra.]
Trong không gian chật hẹp, tĩnh lặng kéo dài như ngừng thở, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ chiếc TV cũ hắt lên những mảng tường loang lổ. Bất chợt, một rung động khe khẽ phá vỡ sự im ắng. Tiếng thở của ai đó trong căn phòng bỗng dưng nặng nề hơn, hòa quyện cùng giọng nữ phát thanh viên từ màn hình. Mỗi lời thốt ra xen lẫn tiếng rè rè như đang len lỏi và quấn chặt lấy không khí.
[Cảnh sát cho biết ông Jang, khoảng 30 tuổi, vừa mãn hạn tù...]
Tên của ai đó thoát ra từ miệng của phát thanh viên. Ngay lập tức, hai mí mắt chợt mở to trong không gian tối mịt kia. Lòng trắng mắt trắng tinh như được xóa bằng cục tẩy, đồng tử đen láy tỉ lệ thuận cứ chớp chớp ẩn hiện qua kẽ mi.
[Trong khi đó, cảnh sát cũng nhận định rằng nếu ông Jang bị xác định là thủ phạm của vụ án năm 2005, rất có thể ông ta cũng là hung thủ của các vụ án tương tự khác. Hiện tại, họ đang tập trung vào việc khám xét nơi ở của nghi phạm để thu thập thêm bằng chứng. Sau đây là phát biểu trực tiếp của Trưởng phòng Hình sự Sở Cảnh sát Seoul, người phụ trách đội điều tra án tồn đọng chưa có lời giải.]
Đôi mắt đang nhìn trần nhà chầm chậm chuyển động, hướng về màn hình 29 inch cách đó không xa. Khi phát thanh viên trao mic cho phóng viên và màn hình chuyển cảnh, chiếc chăn đang phồng lên cuối cùng cũng từ từ trượt xuống.
Mùi ẩm mốc chợt tràn ngập không gian chật hẹp. Căn phòng vẫn tối như đêm vì không bật đèn, để lộ thân hình người đàn ông chỉ mặc độc chiếc quần lót. Cơ thể gầy gò nhưng đôi chân trông khá rắn chắc lại chi chít những vết sẹo.
Người đàn ông di chuyển nhẹ nhàng, không rời mắt khỏi TV một giây phút nào. Thỉnh thoảng, những tiếng cười khẩy và cười khúc khích u ám vang vọng xuống sàn nhà.
Người đàn ông lặng lẽ đứng dậy, dọn dẹp giường chiếu rồi bò lồm cồm đến góc tường. Mặc dù biết chắc sẽ không ai đến, hắn ta vẫn vài lần liếc nhìn lại phía sau. Chỉ đến khi đầu gối chạm gần đến góc tường, hắn ta mới hít mũi một cái.
"Tzoẹt!"
Tấm ván sàn đã dính chặt vào nền nhà vì không động đến trong một thời gian dài, giờ tách ra với một âm thanh kỳ quái. Người đàn ông lật tấm ván lên đến chỗ đã đánh dấu rồi cúi đầu xuống.
Đôi mắt người đàn ông lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ thứ gì đó.
"Xì!" Một tiếng gió yếu ớt như trút xuống sàn. Khóe môi người đàn ông khẽ giật giật. Sau một lúc nhìn thứ trước mắt đầy mãn nguyện, hắn ta từ từ nhếch mép cười.
Không lâu sau, hắn ta đặt tấm ván sàn xuống, dẫm chân lên nén chặt rồi quay lại trải phẳng chiếc chăn đã gấp gọn gàng.
Người đàn ông lại chui vào chăn nằm xuống như chưa có chuyện gì xảy ra. Kéo chăn lên đến mũi, ngay khi tin tức chuyển sang chủ đề khác, hắn ta khẽ "phì, phì, phì" như tiếng gió, bật cười rồi nhắm mắt lại.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối mịt mùng.
***
Cuộc điều tra về Jang Chang Hyun cuối cùng lại trở về điểm xuất phát khi không thể chứng minh được tội ác của hắn. Đội điều tra án tồn đọng quyết định gác lại hồ sơ cũ và bắt đầu điều tra lại theo một phương pháp hoàn toàn mới, chính thức đào sâu vào vụ án.
Họ đã chọn lọc ra những vụ án tương tự xảy ra gần đây ở các khu vực khác nhau. Trong số các vụ án có nhiều điểm tương đồng, những vụ có khả năng do cùng một hung thủ gây ra đều được rà soát lại từ đầu.
"Vụ án này có nhân chứng à?"
Hyun Chul đang đọc báo cáo chợt chỉ vào một chỗ nào đó và hỏi. Han Kyul bật dậy, tiến lại gần Hyun Chul. Rồi cậu ta "chậc" một tiếng và quay về chỗ ngồi.
"Nhân chứng bỏ trốn nên không thể lấy lời khai ạ."
Tiếng ghế Han Kyul ngồi phát ra tiếng "cót két" chói tai. Han Kyul quen thuộc lắc tựa ghế cho khớp vào rồi đặt tay lên bàn phím.
"Cái gì? Sao lại bỏ trốn?"
"Em cũng không biết. Em đã kiểm tra và truy tìm nhưng có vẻ không có thông tin gì. Hình như cũng đã điều tra xung quanh rồi, nhưng cũng không ai biết cả."
"Chuyện đó có lý không?"
Jung Yoon đang xem ảnh hiện trường vụ án ngẩng đầu lên. Jung Rok đang tựa cằm vào vai cậu, nhíu mày nhìn cùng một hướng.
"Lúc đó thì có thể, nhưng bây giờ thì không được."
Han Kyul đang nhận được mọi ánh nhìn, bỗng giơ hai tay lên. Cậu ta đắc thắng đưa ngón tay vào không trung, khoa trương di chuyển rồi nhếch mép cười tự mãn.
Ngay sau đó, tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang lên ầm ĩ trong văn phòng yên tĩnh. Tiếng "bộc bộc" dù không hẳn khó nghe nhưng lại khá chói tai. Tuy nhiên, không ai lên tiếng về tiếng ồn đó. Mọi người ở vị trí của mình, chỉ nghiêm túc và tập trung chờ đợi tiếng động và hành động đó kết thúc.
Và cuối cùng, "Cạch!" Với một tiếng động dứt khoát, tay Han Kyul dừng lại và tiếng "bộc bộc" cũng im bặt. Jun Hyuk lăn ghế lại sát bên cạnh Han Kyul.
Jung Yoon cũng định đứng dậy vì tò mò, nhưng Jung Rok dùng cằm chặn lại. Trong lúc Jung Yoon bị ép ngồi xuống và bực bội nhìn Jung Rok, Han Kyul từ từ giơ tay làm dấu chữ V rồi hất cằm lên.
"Tìm thấy rồi à?"
Jun Hyuk liếc nhìn màn hình của Han Kyul hỏi.
"Đương nhiên rồi ạ."
"Bằng cách nào?"
Jung Rok đã thành công giữ Jung Yoon ngồi lại, lên tiếng thay. Han Kyul ló đầu qua vách ngăn, nhìn anh và nhún vai.
"Bí mật."
"Thằng ranh này..."
Một giọng nói hơi u ám vang lên phía sau Han Kyul đang vênh váo. Lúc này, Han Kyul mới mím chặt môi, rụt cổ lại và liếc nhìn xung quanh. Hyun Chul tiến đến, dùng hai tay nắm lấy đầu Han Kyul như muốn bóp nát.
"Thằng nhóc đáng yêu này! Làm tốt lắm. Hả? Làm tốt lắm. Tìm thấy cái gì cũng được. Nhưng mà cấp trên không được biết đúng không?"
“Chuyện đó cũng đương nhiên thôi ạ. Anh không cần phải lo lắng.”
“Thế nào, có gì rồi?”
Hyun Chul dùng cái đầu to tướng che khuất cả màn hình. Jun Hyuk liếc nhìn rồi khẽ dùng tay đẩy cái đầu đó ra. Hyun Chul không nhúc nhích. Ông ta lắc mạnh cổ Han Kyul, thúc giục cậu ta trả lời.
“Yu Bo Ha, một phụ nữ. Nhưng không phải người Hàn Quốc.”
“Không phải người Hàn Quốc à?”
“Vâng. Cô ta nhập cảnh bằng visa du lịch vào tháng 1 năm đó nhưng chưa xuất cảnh.”
“Ôi trời, chết tiệt.”
Han Kyul nhăn nhó cả mặt mày, lùi người ra sau. Cậu ta dùng nắm đấm gõ nhẹ lên trán rồi thở dài thườn thượt. Tiếp đó, Jun Hyuk đang đẩy bánh xe ghế, lẩm bẩm như đang nghiền ngẫm.
“Đã nhập cảnh nhưng chưa rời đi.”
“Khả năng cao là đang cư trú bất hợp pháp. Vì visa chỉ có 3 tháng, nên gần ngày xảy ra vụ án, visa đã hết hạn rồi.”
“Và lúc đó cũng đã cư trú bất hợp pháp rồi.”
Jung Yoon nắm lấy đuôi lời Han Kyul nói và kéo dài ra. Han Kyul gật đầu. Phía sau, tiếng thở dài của Hyun Chul còn kéo dài hơn nữa. Jung Rok vẫn lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, lạnh lùng nói thêm:
“Rất có khả năng bây giờ vẫn đang ở Hàn Quốc.”
Jung Rok ném tập tài liệu qua vách ngăn. Han Kyul bất ngờ chụp lấy, kiểm tra phần đang mở ra và lộ vẻ mặt kỳ lạ. Jun Hyuk ghé đầu sang bên cạnh, cũng vô thức khẽ "A..." một tiếng.
Hyun Chul đang quay lưng lại cũng khẽ động đậy khi nghe thấy câu đó. Đôi mắt ông ta vốn sáng sủa khác với tuổi tác, dần dần ánh lên một sự điên rồ kỳ lạ.
Mấy giây trôi qua trong sự tĩnh lặng. Trừ Jung Yoon không biết nội dung, Jung Rok, Jun Hyuk, Han Kyul nhìn nhau với nụ cười gượng gạo như đang công kích đối phương. Và Hyun Chul như đang kiểm soát tất cả, khoanh tay trước ngực và thong thả đưa ngón trỏ lên.
"Xoay xoay..." Ngón tay xoay tròn trong không trung. Jung Yoon nhíu mày nhìn cảnh tượng kỳ quái đó thì bất ngờ, Jung Rok đưa tay đang ôm ghế ra phía trước và che mắt Jung Yoon lại.
Đôi mắt Hyun Chul đang nheo lại dần bỗng chớp một cái, mở to hẳn ra ở một điểm nào đó. Và rồi ngón tay đang xoay tròn trong không trung chợt dừng lại đột ngột.
“Quả nhiên, hiện trường thì cứ để mấy thằng lăn lộn ngoài đó làm là đúng vị nhất nhỉ?”
Đôi mắt Hyun Chul tràn đầy sự thích thú, bỗng sáng lên. Vì hướng quá chính xác khiến việc giả vờ không biết cũng trở nên ngượng nghịu. Jung Rok nghiến răng ken két, lập tức phản bác:
“Ở đây làm gì có ai chưa lăn lộn ngoài hiện trường đâu ạ. Trưởng phòng mới là…”
“Đúng, là cậu đấy. Cậu đấy, thằng ranh con. Có vẻ bị chạm tự ái rồi hả? Biết mình thua rồi đúng không?”
Jung Yoon bị tay Jung Rok che mắt nên không thể nhìn thấy toàn bộ tình huống, chỉ có thể nắm bắt qua lời nói và khẽ thở dài. Cảm nhận được tiếng thở dài gần kề, Jung Rok lén lút bỏ tay ra rồi làm nũng dụi mắt vào vai Jung Yoon, oan ức nói:
“Cảnh sát Woo thường nói đó, bắt nạt nơi làm việc đó hả? Kiện cái ông đó đi. Ông này thật sự bắt nạt người khác đấy. Ghê gớm lắm.”
“Ôi chao? Cậu bắt nạt Jung Yoon hả? Jung Yoon à, đúng không?”
“…”
“Anh đang làm gì với cộng sự của tôi vậy?.”
Hyun Chul xắn tay áo lên, chỉ trỏ vào Jung Rok đang tựa vào Jung Yoon.
“Cái tên đó, cái tên đó, tôi đã nói rồi mà, cảnh sát Woo. Cứ bắn luôn đi. Nếu không được thì sao, tôi đổi cộng sự cho nhé?”
Jung Yoon tỏ vẻ khó xử, liếc nhìn xung quanh. Có vẻ như cậu nghe thấy tiếng chửi thề nhỏ nhẹ "chết tiệt" từ bên cạnh, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Trước đó, Jung Rok đã bật dậy và di chuyển trước.
“Làm gì thế? Trưởng phòng đang nói chuyện đó.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.