Lịch ra: T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 56
“…Vâng?”
Bị đẩy vai trò bất ngờ, ánh mắt của Jung Yoon ngơ ngác, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
“Chúng tôi đi đây ạ!”
Jung Rok nhanh chóng cướp lời, quay người lại và hô to đầy khí thế. Jung Yoon bị bịt miệng nên không kịp phản bác, chỉ biết bật cười khẽ. Nhận ra tiếng cười ấy truyền qua lòng bàn tay, Jung Rok thả tay ra rồi cười tỉnh bơ, đưa tay siết lấy sau gáy cậu.
Bị kéo dậy, Jung Yoon chỉ biết gật đầu ra hiệu với Jun Hyuk và Han Kyul. Jun Hyuk thở phào nhẹ nhõm, còn Han Kyul đã nhanh chóng in ra tài liệu tiễn họ đi.
Hyun Chul lập tức gọi điện, hình như là gọi cho bộ phận cấp lệnh khám xét. Vừa lười nhác vẫy tay chào, ông ta vừa hét vào điện thoại giục đối phương làm nhanh lên.
Jung Yoon đã thu xếp xong đồ cá nhân và rảo bước theo sau Jung Rok. Khi bước ra khỏi tòa nhà, cậu cẩn thận lật qua danh sách địa chỉ mà Han Kyul vừa đưa.
“Chúng ta nên đến nơi xa nhất trước. Trên đường về thì tiện ghé các điểm gần hơn.”
“Tuỳ cậu.”
Jung Rok vừa nói vừa thô lỗ vỗ vỗ vào tấm standee hình cảnh sát tại sảnh, không rõ vì bực bội hay chỉ để giết thời gian.
Jung Yoon chẳng mấy bận tâm, định bước tiếp nhưng rồi lại khựng lại giữa chừng. Jung Rok quay đầu lại thì thấy cậu đang đứng giữa bậc thang, đầu hơi nghiêng đầy băn khoăn.
“Sao thế?”
“Tôi đang phân vân không biết có nên mang theo đồ vệ sinh cá nhân hay ra ngoài mua cho tiện.”
“Đồ vệ sinh? Để làm gì?”
“Tôi nghĩ hôm nay khó mà đi hết mấy nơi này.”
Jung Yoon giơ tờ danh sách chi chít chữ đen lên cho Jung Rok xem.
“Anh thấy ổn nếu dùng đồ của mấy chỗ nghỉ không?”
Vừa nói, cậu vừa bình thản bước xuống bậc thang, dường như đã quyết định sẽ ra ngoài mua. Jung Rok đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng ấy rồi nghe thấy:
“Tôi lái nhé?”
“…Ừ.”
Jung Yoon bước về phía ghế lái. Mãi đến khi đèn xe bật sáng loá, Jung Rok mới sực tỉnh rồi vội vã đi vòng qua ngồi ghế phụ. Trước khi mở cửa xe, anh còn đứng đó vài giây, lặng lẽ nhìn Jung Yoon đã yên vị bên trong bằng ánh mắt khó đoán.
***
Đã một tuần trôi qua. Một tuần lặn lội khắp những địa chỉ trong danh sách, gõ cửa và dò hỏi từng chút một.
“Tôi tắm xong rồi đấy ạ. Giờ đến lượt anh.”
Jung Yoon vừa dụi chân ướt xuống sàn lau sạch nước vừa ngước mắt nhìn chân Jung Rok. Vì chưa tắm nên Jung Rok vẫn chưa được phép lên giường, anh đang nằm ườn trên sàn, chân duỗi về phía phòng tắm.
Không nhúc nhích, Jung Rok nghiêng đầu rồi gối lên sàn, ánh mắt lười biếng quét dọc lên Jung Yoon và chạm phải đôi mắt đầy trách móc.
“Buồn ngủ quá.”
“Vậy thì anh cứ ngủ dưới sàn luôn đi.”
Jung Yoon quả quyết lắc đầu. Dù là cấp trên, nhưng chuyện hai người cùng nằm một giường mà một người chưa tắm thì đúng là không thể chấp nhận. Dù sao thì Jung Rok cũng nổi tiếng là người sạch sẽ – ít ra là vẻ bề ngoài – nên Jung Yoon càng chắc mẩm hơn.
“Cậu ác quá.”
“Đi tắm đi. Muốn tôi đỡ dậy không?”
“Ừ, nếu cậu làm ơn thì tốt quá.”
Jung Rok đưa tay ra với gương mặt phụng phịu. Jung Yoon tiến đến, nắm lấy tay anh và dùng sức kéo. Nhờ vậy mà Jung Rok bật dậy được… nhưng có lẽ cậu dùng lực hơi quá. Bị mất đà, Jung Yoon lùi lại, thân người loạng choạng. Và vì hai tay vẫn còn nắm chặt nhau, Jung Rok cũng bị kéo theo như đang chơi kéo co.
Chưa kịp kêu thành tiếng, Jung Yoon đã hốt hoảng đến mức không nói nên lời. Khi cơ thể sắp ngã ra sau, cậu vội vàng nhắm chặt mắt và chửi thầm một tràng trong đầu. Chính lúc đó, một cánh tay chắc nịch ôm chặt lấy eo cậu.
“Ơ…”
Cuối cùng cũng thốt ra được một tiếng. Jung Yoon mở choàng mắt, và ngay lập tức, thứ đập vào tầm nhìn là đường viền sắc sảo nơi xương quai hàm của Jung Rok. Khoảng cách giữa hai người… quá gần để có thể gọi là vô tình.
Một cảm giác rùng mình lướt qua. Hầu họng Jung Yoon khẽ nhấp nhô. Cậu lén liếc lên, cố nén hơi thở. Thứ đầu tiên cậu thấy là nụ cười nhẹ đầy yên tâm của Jung Rok. Rồi sau đó là một tiếng thở dài khe khẽ.
“Haa…”
Jung Rok vẫn ôm chặt cậu bằng một tay, có vẻ rất hài lòng với tình huống hiện tại. Jung Yoon sững người, ánh mắt rơi đúng vào nụ cười nhếch nơi khoé môi anh. Tệ hơn là thân dưới cậu còn cảm nhận rõ ràng sự cọ xát, khẽ khàng nhưng vẫn khiến cho toàn thân tê dại.
Cậu muốn quay đi, nhưng thân dưới của Jung Rok lại hiện rõ từng đường nét. Mọi nỗ lực trở nên bất khả thi.
“Khốn kiếp…”
Chửi thầm một tiếng, Jung Yoon liếc nhìn vẻ mặt của anh. Nhưng điều khiến cậu choáng váng là Jung Rok chẳng hề có chút phản ứng nào. Vẻ mặt kia bình thản đến kỳ lạ, gần như thánh thiện. Cũng chính điều đó lại càng làm Jung Yoon thấy khốn khổ.
Jung Yoon chau mày, cố rũ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu. Nhưng ngay lúc đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của Jung Yoon, Jung Rok quay sang nhìn cậu.
Ánh mắt chạm nhau, bất ngờ đến nỗi cả người Jung Yoon nóng bừng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cậu lỡ để trí tưởng tượng vượt giới hạn. Khi thấy biểu cảm của Jung Rok khẽ biến đổi, cậu giật bắn mình như bị dội một gáo nước lạnh.
Jung Yoon vội vã quay đầu đi, nhưng Jung Rok chỉ khẽ cười thấp giọng rồi cúi xuống. Anh áp sát khuôn mặt mình gần bên cổ Jung Yoon, nơi chắc hẳn vẫn còn nóng rực, rồi thì thầm bằng giọng nói lẫn trong tiếng cười:
“Ân nhân cứu mạng.”
Hơi thở phả vào da làm Jung Yoon co rúm người lại, cậu trừng mắt nhìn Jung Rok như không tin vào tai mình. Jung Rok cười nhè nhẹ, bất ngờ nháy mắt trêu chọc. Đúng khoảnh khắc cái nháy mắt đó như sắp chạm vào làn da mình, Jung Yoon bừng tỉnh và lập tức đẩy anh ra khỏi người.
Hiểu ra ý tứ phía sau câu nói kia, Jung Yoon mới chợt nhận ra tình thế hiện tại hoàn toàn không nghiêng về phía cậu. Cảm giác bất lực dâng lên, Jung Yoon nghiến răng.
“Cũng đâu đến mức chết người, có cần phải gọi là ‘ân nhân cứu mạng’ không…”
Cậu nói trước để chặn đầu, lo sợ Jung Rok sẽ lấy chuyện vừa rồi làm cớ mà bắt cậu làm chuyện gì đó. Trong khi Jung Yoon đang vò tay vuốt lại mái tóc ướt, gương mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Jung Rok lại dừng lại và nhìn cậu chăm chú không rời.
“Gì nữa?”
“Không có gì. Tôi đi tắm đây.”
Dù nhìn rõ là vẫn còn điều muốn nói, nhưng Jung Rok chỉ khẽ lắc đầu rồi lướt qua cậu và vào phòng tắm. Cánh cửa vừa khép lại, Jung Yoon liền đá mạnh xuống sàn rồi giận dữ đấm vào không khí, sau đó lao lên giường như một cơn gió.
“Khốn kiếp… cái đồ điên… không, cái thân thể chết tiệt này mới điên.”
“…Đó không phải Moon Jung Rok.”
Tuy biết rõ là đúng người, nhưng Jung Yoon vẫn cứ tự nhủ như thế. Vì Jung Rok khiến cậu phản ứng như thế này, rõ ràng không phải là cấp trên bình thường.
Nhìn xuống phần thân dưới đang phản chủ, Jung Yoon gần như tuyệt vọng. Chỉ vì một va chạm nho nhỏ, một ánh mắt thoáng lướt mà cơ thể đã phản ứng ngay không chút kiềm chế. Cậu không biết nên giận ai hơn.
“Không phải Moon Jung Rok… dù cậu có thấy khó chịu, tôi cũng muốn chết đây này, nên làm ơn tỉnh táo lại đi. Đó là sếp đấy. Là cấp trên.”
“Chết tiệt thật rồi mà…”
Jung Yoon rúc sâu vào chăn, để mặc mình bị bao phủ trong bóng tối, cố gắng bình tĩnh lại. Khi tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu vang lên róc rách, cậu dùng cả hai tay bịt kín tai và bắt đầu lẩm nhẩm Quốc ca trong đầu.
Tại sao, trong cả đống phòng lại chỉ còn mỗi phòng đôi chứ? Cậu rủa thầm hoàn cảnh vô lý, dúi mặt thật sâu vào gối.
May mắn thay, từ mai trở đi cả hai sẽ ngủ lại trên xe, ít nhất cũng giảm bớt tình trạng nguy hiểm này. Với hy vọng đó, Jung Yoon dồn toàn bộ tâm trí để cố ngủ trước khi Jung Rok bước ra khỏi phòng tắm.
***
“Ở đây à?”
“Vâng, căn phòng ở góc tầng bốn tòa nhà kia, cửa sổ phía cuối đó.”
Sáng hôm sau, cả hai đã sẵn sàng từ sớm và hiện đang có mặt trước căn hộ được cho là của bạn trai Yu Bo Ha.
Tòa nhà có bốn tầng, phía dưới là một mặt bằng đang cho thuê bỏ trống và một quán ăn trông khá cũ kỹ.
Jung Yoon đậu xe ở một góc chéo đối diện để quan sát toàn cảnh. Sau đó, cậu vào trong tòa nhà kiểm tra mọi ngóc ngách, thậm chí còn chặn cả cửa lên mái phòng trường hợp Yu Bo Ha liều lĩnh nhảy trốn.
“Có vài người nhận ra khi tôi đưa ảnh Yu Bo Ha. Chắc chắn là cô ta từng đến đây.”
“Vậy thì giờ chỉ còn cách đợi. Tôi hút điếu thuốc cái đã.”
Jung Yoon đang vứt chiếc khẩu trang đứt dây vào túi rác thì ngước nhìn Jung Rok.
Đang tìm bật lửa, Jung Rok dừng lại khi bắt gặp ánh nhìn đó và làm bộ sụt sịt, giả vờ mệt mỏi.
“Tôi đã xem qua cả khu, tìm luôn mấy chỗ có thùng rác. Hút xong sẽ vứt đúng nơi quy định, được chưa ngài cảnh sát?”
“Cố gắng hút trong góc khuất nhé. Với mặt tiền thế này, nếu ai để ý thì rắc rối lắm.”
“…Cái đó là khen hay chê đấy?”
Jung Yoon không đáp. Cậu chỉ chăm chú với tay mở ngăn để đồ phía trước và lấy ra một chiếc khẩu trang mới.
Jung Rok giả vờ đưa tay chộp lấy đầu Jung Yoon khi cậu cúi xuống sát đùi mình rồi mở cửa xe bước ra.
Còn lại một mình trong xe, Jung Yoon mới thả lỏng người, ngả lưng vào ghế, đầu tựa lên đệm. Ánh mắt vẫn không rời khỏi tòa nhà trước mặt, trong đầu là một chuỗi những hình ảnh từ đêm qua đến sáng nay.
May mắn là cậu đã kịp kiềm chế bản thân. Nhờ vậy mà Jung Rok không nhận ra gì cả. Sáng nay cũng thế, vì dậy trước nên cậu đã “giải quyết” ổn thỏa.
Tuy nhiên, cảm giác trộn lẫn giữa xấu hổ, hỗn loạn và bối rối vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cậu cố xóa đi những suy nghĩ không cần thiết về Jung Rok trong đầu mình.
Trong trí tưởng tượng, Jung Rok hiện lên với dáng vẻ ngông nghênh, ngậm điếu thuốc giữa hai kẽ răng, nằm dài như tên du côn lười nhác.
Cậu chỉ cho phép mình nhớ tới Jung Rok khi anh trêu chọc bằng những lời đùa không đâu vào đâu hoặc rắp tâm lợi dụng cậu.
Những hình ảnh đó, ít nhất là thứ cậu có thể chấp nhận. Vì đó không phải là Jung Rok nên làm cậu… chệch khỏi ranh giới vốn có.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.